Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

- Ôi chà

Cố Thăng hơi hé miệng:

- Tôi… nói đại thôi mà.

Nam Sơn liếc anh một cái, nói đại mà lợi hại ghê.

- Siêu quá.

Tiểu Mi giơ ngón cái.

Mặt trời lên, nhiệt độ cũng tăng lên, mặt đất nóng sầy sậy.

Tiểu Mi nôn nóng đi qua đi lại trên bờ cát.

Cô hỏi:

- Vẫn không gọi được à? Nam Sơn buông chiếc điện thoại đang áp trên tai xuống:

- Không có tí tín hiệu nào hết.

Cơn mưa bão đêm qua đã phá hủy mất mấy công trình thông tin liên lạc quanh thôn Lý Chu rồi.

Cứ loanh quanh ở đây không phải là một cách hay, chỉ có một cách duy nhất vừa tốn thời gian, vừa tốn công sức là mở một con đường mới mà thôi.

Cố Thăng lên tiếng:

- Ba ngày nữa sẽ có tàu tới đây.

Làm sao anh ta biết? Tiểu Mi và Nam Sơn đều nhìn Cố Thăng.

Thấy vậy, Cố Thăng giải thích:

- Là tàu của nhà họ Cố bọn tôi, đã hẹn trước rồi, đúng ngày sẽ tới đón tôi.

Dựa theo quy luật trong quá khứ thì anh đi trải nghiệm năm ngày là sẽ có người tới đón.

Nghe thấy có cơ hội thay đổi tình hình này, Nam Sơn mới bớt căng thẳng.

- Chúng ta kiểm kê lại đồ ăn chút đi.

Ba ngày dài thì không dài, nhưng ngắn cũng không ngắn.

Nếu thiếu thức ăn thì sẽ gian nan hơn nhiều.

Khi Nam Sơn và Tiểu Mi đến đây thì mang theo một ít bánh quy nén và vài thứ linh tinh khác, bây giờ đã chia cho Cố Thăng một phần.

Ba người chia đều thức ăn.

Chỗ thức ăn này chỉ đủ cho họ chống đỡ trong vòng bốn ngày. Họ định nhịn đói ngày thứ năm để chờ thuyền tới đón rồi ra ngoài ăn một bữa no nê.



Con đường đi về phía trước không thông, nhóm Nam Sơn chỉ có thể về theo đường cũ.

Trên đường gặp Răng Vàng đang khoanh tay trước ngực và Phùng Cường.

- Sao mấy người còn chưa đi?

Phùng Cường kinh ngạc, sao lại về theo đường cũ thế này?

Cố Thăng nhún vai:

- Lở núi, đường sụp rồi.

Răng Vàng thở dài bất đắc dĩ:

- Để tôi làm người tốt một phen vậy,

Gã lấy điện thoại trong túi ra:

- Tôi sẽ bảo anh em tôi lái thuyền tới đây đưa mọi người về.

Cố Thăng thật thà bảo:

- Không có tín hiệu đâu, chúng ta hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài rồi.

Răng Vàng buông điện thoại xuống rồi chửi nhỏ một tiếng:

- Nhọ vãi.

Nơi này chẳng có lấy một mống người, có lẽ trừ họ ra thì chẳng ai biết việc đường núi lở, chờ đợi cứu hộ là chuyện bất khả thi.

- Yên tâm, ba ngày nữa sẽ có thuyền tới đây.

Răng Vàng liếc xéo anh: làm như chú biết thật ấy.

Cố Thăng kiếm cớ:

- Vì tôi chỉ định ở đây năm ngày nên đã hẹn thuyền từ trước rồi.

- Người anh em đáng tin cậy ghê.

Răng Vàng định vỗ vai Cố Thăng thì bị Nam Sơn gạt ra.

- Nói gì thì nói, đừng có động tay động chân.

Nhìn cái miệng đầy răng vàng của gã này thì đã biết gã chẳng phải loại đứng đắn gì rồi.

Răng Vàng đảo mắt như rang lạc rồi cười nói:

- Người anh em này, tôi bói cho cậu một quẻ nhé?

- Anh á?

Cố Thăng nhìn dáng vẻ gã thì chẳng thấy giống thầy bói chút nào.

- Cậu nghĩ vì sao tôi lại có tên là Răng Vàng hả? Vì môn phái bói toán của tôi dùng màu răng để thể hiện thân phận địa vị đấy. Có biết ông nội tôi tên là gì không? Là Răng Đen.

Răng Vàng chậm rãi nói:

- Cậu có muốn biết tôi tên thật là gì không? Người bình thường mà hỏi là tôi không nói cho mà nghe đâu.

- Không muốn biết.

Quy tắc thứ sáu của phim kinh dị nhà họ Cố: Biết càng nhiều thì càng nhanh chết.

Đương nhiên là cái loại lắm mồm như Răng Vàng này bình thường cũng chết rất sớm.

Răng Vàng cạn lời, nhưng vẫn một lòng muốn dây dưa với Cố Thăng.

- Thế thì để tôi bói đường tình duyên cho cậu đi.

Gã đeo theo Cố Thăng mời chào.

Cố Thăng bất đắc dĩ:

- Không cần thật mà.

Nhưng tai lại dỏng lên nghe, anh có hứng lắm à nha.

Cố Thăng nói chuyện với Lão Răng Vàng vài câu thì đã hiểu sơ sơ về tính cách của người này rồi. Người khác càng không chú ý đến gã thì gã lại càng vội vàng muốn chứng minh cảm giác tồn tại, anh chẳng sợ gã không nói anh nghe.

Lão Răng Vàng chạy tới trước mặt Cố Thăng, vừa đi lùi vừa nhìn chằm chằm vào mặt Cố Thăng hồi lâu.

- Cậu tên là Cố Thăng, tên hay lắm, thăng chức liên tục.

Lão Răng Vàng lắc lư cái đầu mà nói:

- Nhưng mà thăng cao quá thì không ổn, trèo cao ngã đau, thế là không tốt.

Lão Răng Vàng lại nhìn Nam Sơn, mắt sáng ngời lên:

- Cô này cũng được này, Nam Sơn,

Gã nói tiếp với Cố Thăng ở trước mặt:

- Cậu xem, cô ấy chính là một ngọn núi lớn chặn cậu lại.

Nam Sơn lạnh lùng nhìn Răng Vàng: ông mới là núi lớn, cả nhà ông đều là núi lớn!

Cố Thăng nhìn về phía Nam Sơn một cách cực kỳ đứng đắn, rồi hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra khi hai người ở bên nhau.

Ngoại hình xinh đẹp, tính tình miễn cưỡng coi như là… tốt, lại còn cùng chung hoạn nạn.

Anh liếc Nam Sơn một cái, rồi cái nữa, rồi lại một cái nữa…

Sau đó, hai tai bất giác đỏ bừng lên.

Anh quay đầu đi, bỗng cảm thấy sao mà mình và Nam Sơn hợp nhau thế không biết. Sau này con họ sinh ra chắc chắn sẽ đốn tim tất cả các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo mất.

Nam Sơn nháy mắt với Tiểu Mi.

Tiểu Mi hiểu ý ngay, bèn nói:

- Răng Vàng, anh nhớ nhầm rồi, tôi mới là Nam Sơn.

Răng Vàng chớp mắt:

- Tôi có nhớ nhầm đâu, tôi nói cô đó. Có khi vì mắt tôi hay đảo qua đảo lại nên làm các cô hiểu lầm thôi.

What?!

Cố Thăng nhìn Tiểu Mi chưa quen thân lắm, bong bóng hường phấn nổ bép mất một cái.

Anh mặc kệ, tên của anh và Nam Sơn rất hợp nhau!

Răng Vàng lại nói tiếp tỉnh queo:

- Loại đàn ông vô dụng như Cố Thăng này phải có một người vợ hiền như ngọn núi vững chãi để dựa vào, thì mới có thể thăng tiến cao hơn.

“Bép” một tiếng, ánh mắt Cố Thăng tắt ngấm hy vọng, bao nhiêu bong bóng hường phấn nổ hết sạch.

Tên Lão Răng Vàng này chỉ là một cha bói rởm bịp người thôi.

Răng Vàng thấy vẻ kinh ngạc của Nam Sơn và Tiểu Mi tì nhíu mày:

- Sao? Tôi nói sai chỗ nào à?

- Anh nói chuẩn không cần chỉnh luôn.

- Có lý lắm, bậc thầy đúng là khác với người thường.

Răng Vàng hất tóc:

- Giờ biết tôi xem tướng tài chưa?

Đoạn, gã nói tiếp:

- Đã thế thì nghe tôi nói nốt câu cuối cùng đi, đừng đi về cái nhà đó, tôi nhìn thấy sát khí nồng nặc, mọi người mà về thì có thể gặp tai ương đổ máu đấy.

Răng Vàng nhìn họ với ẩn ý sâu xa, vẻ mặt đầy thần bí.

Cố Thăng nhìn gã một cái, nói nhảm nửa ngày, hóa ra gã ở đây chờ à.

Nhóm Nam Sơn chẳng tin nửa câu Răng Vàng nói.

Thấy đoàn người đối diện không nói câu nào, Răng Vàng sốt ruột:

- Mấy người nói câu gì đi chứ.

- Ờ.

Nam Sơn im lặng hồi lâu bèn lên tiếng.

Sau đó thì sao? Răng Vàng ngu mặt ra nhìn cô, hy vọng là họ biết khó mà lui.

Lại là một khoảng im lặng dài lâu.

Phùng Cường từ đầu đến cuối không nói tiếng nào thật sự là không thể nhịn được nữa:

- Thôi đi, họ chẳng tin đâu.

Răng Vàng nhìn Phùng Cường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Răng Vàng: Anh cảm thấy còn cứu vãn được một tí.

- Tôi thấy các người đã quyết đi rồi, kẻ bói toán đoán mệnh như tôi đây làm sao mà nhẫn tâm nhìn mọi người gặp nguy hiểm được chứ?

Răng Vàng lấy một lá bùa trong túi ra:

- Giá người quen, 998.

Cố Thăng trầm mặc một chút rồi yên lặng móc một chồng bùa vàng chóe ra.

Đấu bùa à? Ai sợ ai?

Nhìn đống bùa thượng hảo và chu sa đỏ chói trên tay Cố Thăng, rồi lại nhìn tờ bùa nhăn nhúm trên tay mình, lần đầu tiên Răng Vàng cảm thấy xấu hổ.

Mãi đến khi nhóm Cố Thăng đã đi xa rồi, Răng Vàng vẫn đực mặt ra giữa gió thổi điêu linh.



Cửa chỉ khép hờ chứ không đóng chặt.

Nam Sơn đẩy cửa bước vào thì thấy ngay Trần Lâm và An Như Hối.

Hai người đang ngồi cạnh bàn, cầm một cuộn dây thừng và chụm đầu vào nhau, xem ra đang bàn luận chuyện gì bí mật.

Vừa thấy họ vào thì An Như Hối vội vàng nhét dây thừng vào balo, hành động rất luống cuống.

An Như Hối lớn tiếng hỏi:

- Sao các người lại về đây?

- Núi lở rồi, chúng ta đều bị nhốt ở đây, điện thoại không có tín hiệu.

Trần Lâm trố mắt:

- Nghiêm trọng vậy sao?

- A Lâm, chúng ta phải làm thế nào để ra ngoài đây?

An Như Hối nhìn Trần Lâm.

- Chuyện này thì không cần lo lắng, trước khi tôi đến đã hẹn thuyền tới đón rồi, lúc đó tiện tay thì tiễn các bạn đi một đoạn. Nhưng mà phải ba hôm nữa thuyền mới tới, mấy ngày sắp tới phải làm phiền các bạn rồi.

Trần Lâm nghĩ ngợi một chút:

- Vậy cứ thế đi.

Trong phòng trống trải, từ lúc nhóm Nam Sơn bước vào thì đã không thấy Tôn Nhược Hiên đâu cả.

Nam Sơn hỏi:

- Còn một người nữa đâu rồi?

- Đi múc nước.

- À.

Nam Sơn không hỏi nhiều nữa. Nhìn bộ dạng của hai người kia thì rõ ràng là cố tình xúi Tôn Nhược Hiên đi xa để bàn chuyện không muốn cho ai biết rồi.

Cô hơi khó hiểu, nếu đôi tình nhân này đã gạt Tôn Nhược Hiên ra ngoài để lo việc với nhau, thì sao lại đưa cậu ấy đến đây làm chi?

Chẳng phải bí mật càng ít người biết thì càng hay à?



Nam Sơn vào nhà chưa được bao lâu thì Răng Vàng và Phùng Cường cũng đẩy cửa bước vào.

- Núi lở, tôi…

Trần Lâm ngắt lời gã:

- Chúng tôi biết rồi, hôm nay trời quang mây tạnh, hai người đi nơi khác mà tìm chỗ ở đi.

Trần Lâm chặn trước mặt Răng Vàng, không muốn cho gã và Phùng Cường đi vào:

- Ồ, sao ba người họ thì vào được?

Răng Vàng chẳng hề để tâm đến lời từ chối của Trần Lâm.

- Vì họ có thể đưa bọn tôi rời khỏi đây.

Ý tứ không cần nói cũng biết, trừ khi Răng Vàng có thể mang đến ích lợi gì cho Trần Lâm, bằng không thì đừng hòng ở lại nơi này.

- Sao không nói sớm?

Răng Vàng lấy lá bùa trong túi ra:

- Bùa bình an giá người quen 888, bây giờ cho cậu miễn phí luôn.

Cố Thăng: Sao lúc bán cho anh hét giá tận 998 hả? Tên này không chỉ là bịp bợm mà còn là gian thương, vô sỉ quá!

Trần Lâm chẳng buồn liếc đến lá bùa kia:

- Tôi không cần, tôi thấy các người cần nó hơn đấy.

Trần Lâm chậm rãi nâng tay lên, trên tay cầm một chiếc cờ lê mà An Như Hối vừa lặng lẽ tuồn cho.

- Ha ha,

Lão Răng Vàng cười giả lả:

- Thanh niên đừng bốc đồng thế mà.



Trần Lâm đặt tay lên cửa, đang muốn đóng lại.

Nhìn bộ dạng chẳng ưa dầu muối của Trần Lâm, lão Răng Vàng thu lại nét cười không đứng đắn. Gã bị bộ dạng này của Trần Lâm chọc giận rồi.

Từ hôm qua khi gã vào ngôi nhà này thì đã thấy, thái độ của Trần Lâm với mình và với ngôi nhà này căn bản không phải là thái độ của chủ nhà.

Người ngoài vào tầng hai nhà mình hơn nửa tiếng mà Trần Lâm chẳng hề có phản ứng gì cả. Lúc đó lão Răng Vàng đã nghi ngờ rồi, bây giờ bèn lừa cậu ta một phen.

- Nói thật với cậu nhé, từ lúc Phùng Cường mặc yếm thì nó đã lang thang ở khu này rồi, chưa bao giờ nó thấy có người đến đây ở cả. Cậu nói với tôi nhà này là của cậu á, chó nó tin.

Lão Răng Vàng vỗ mạnh vào cửa làm bụi rớt rào rào:

- Anh đây không vạch mặt cậu là vì không muốn cậu xấu hổ thôi. Nếu người anh em Tôn cái gì Hiên của cậu mà nói cậu ta là chủ nhà thì tôi còn tin tưởng phần nào.

Phùng Cường nghĩ bụng: Nhà tôi ở bên kia quả núi mà lúc mặc yếm dám trèo sang đây chơi à? Giỏi quá!

Thế nhưng hắn không bóc trần lão Răng Vàng, mà chỉ ưỡn ngực lên rồi phối hợp với gã, nhìn Trần Lâm chòng chọc.

Ba người nhóm Nam Sơn vẫn chú ý tình hình ở gần cửa.

Không khí ở đó giương cung bạt kiếm, căng thẳng cực kì.

Đột nhiên, Cố Thăng nói:

- Cửa sắp đổ.

- Gì cơ?

Ngay sau đó, tiếng rắc rắc vang lên ê răng, và rồi cánh cửa đổ rầm xuống đất.

Trần Lâm né vài bước sang bên cạnh.

Nam Sơn và Tiểu Mi nhất tề nhìn về phía Cố Thăng:

- Phục luôn.

Cố Thăng thì chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên. Sáng nay lúc ra ngoài anh đã thấy bản lề cửa gỉ sét bị lỏng mấy cái đinh ốc rồi.

Cánh cửa này vốn đã chẳng đứng vững được bao lâu. Lúc lão Răng Vàng đẩy cửa vào thì anh thấy đinh ốc cố định bản lề bị long ra, cho nên mới thuận miệng nói thôi.

Chẳng ngờ lại gặt hái được ánh mắt sùng bái của Nam Sơn, Cố Thăng nghĩ, sau này mình phải nói nhiều hơn mới được.

..

- Sao anh lại nghĩ là Tôn Nhược Hiên chứ không phải là tôi?

Trần Lâm không bận tâm đến cánh cửa mà chỉ bám lấy vấn đề này.

Búp bê nhỏ trong nội tâm lão Răng Vàng đánh trống hò reo, thành công thật rồi này!

- Bên cầu thang có treo một bức họa chân dung của bà chủ nhà này, diện mạo bà ấy có bốn phần giống Tôn Nhược Hiên.

Hôm qua lúc gã lên tầng thì không chú ý đến bậc thang lung lay, tí nữa ngã lộn cổ, tay chống lên mặt tường, bất cẩn động vào bức họa kia làm dính đầy bụi bặm.

Cũng nhờ cơ hội đó mà gã thấy rõ bức tranh.

Trong tranh vẽ một người phụ nữ mặc sườn xám, trên mặt mang nụ cười sầu khổ.

Trần Lâm như có điều suy nghĩ. Rồi cậu ta đến sát bên người Răng Vàng, ghé vào tai gã và nói:

- Anh vào nhà ở đi, chỉ có một điều kiện là đừng có nói lại chuyện vừa rồi.

- Tôi nói cái gì nào? Tôi chẳng biết gì hết.

Lão Răng Vàng nhìn về phía Phùng Cường:

- Chú có nghe thấy anh nói gì không?

Phùng Cường trả lời thật thà:

- Anh vừa mới nói…

Lão Răng Vàng vỗ đầu Phùng Cường:

- Cường Tử, sao chú chẳng chịu động não gì cả thế? Đứng mãi ở ngoài cũng mệt rồi, chúng ta vào trong ngồi đi.

Lão Răng Vàng và Phùng Cường vẫn ngồi cách nhóm Cố Thăng không xa.

Còn cánh cửa kia, Trần Lâm hoàn toàn tảng lờ nó.

Theo lời cậu ta nói thì để thế ra vào tiện hơn nhiều, đến tối rồi dựng cửa lên sau cũng chưa muộn.



Mấy người ở cùng nhau cũng gọi là bình an vô sự.

Đến chiều trời lại đổ mưa to, mãi đến tối vẫn không tạnh.

Lúc mọi người sắp đi ngủ thì có tiếng vật gì đổ xuống trên tầng, và tiếng lăn lộc cộc lộc cộc.

Cả nhóm tỉnh cả ngủ.

- Đi xem.

Lão Răng Vàng đề nghị.

Những người khác đều không có ý kiến, mọi người lấy đèn pin rồi kéo nhau lên tầng.

Vừa lên đến tầng hai, một luồng gió lạnh đã thốc thẳng vào người họ.

Trên tầng vẫn lộn xộn như cũ, cửa sổ mở to, gió lớn bên ngoài ùa vào theo con đường đó.

Thùng gỗ đặt chỉnh tề lúc này nằm lăn ra góc nhà.

Tiếng lăn lộc cộc lúc nãy chính là vì cái thùng này đây.

Khi tìm ra đầu sỏ thì đám người Cố Thăng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là họ sợ bóng sợ gió, chỉ là gió thổi đổ cái thùng gỗ thôi mà.

Nam Sơn nghi hoặc nói:

- Hôm qua lúc tôi lên tầng thì cửa sổ vẫn còn đóng.

Lão Răng Vàng cười kín đáo:

- Hôm qua tôi thấy bí quá nên mở cửa một lúc, rồi không nhớ là có đóng hay không. Chúng ta đi xuống đi.

- Hết cả hồn, chỉ vì nhận phiền toái vào ở.

An Như Hối oán giận, chẳng hề có ý hạ giọng.

Lão Răng Vàng liếc nhìn cô ta với vẻ thản nhiên.

- Như Hối, đừng cãi cọ, để họ đi trước đi.

Trần Lâm không muốn chọc lão Răng Vàng không vui.

Nghe câu này thì An Như Hối cực kì khó chịu, sắc mặt cũng bí xị ra, thế nhưng vẫn để cho đám lão Răng Vàng đi xuống trước.



Nửa đêm, Nam Sơn thấy mặt mình ngưa ngứa.

Cô vừa mở mắt thì đã thấy ngay khuôn mặt phóng đại của Cố Thăng, còn ngón tay anh thì đang chọc hai má mình.

Anh chẳng hề ngần ngại vì bị bắt quả tang, chỉ tươi cười rồi nhỏ giọng nói:

- Nam Sơn ơi, bây giờ tôi mới phát hiện ra cô có má lúm này, đáng yêu quá.

Nam Sơn híp đôi mắt mông lung nhìn anh.

Dở hơi à, nửa đêm nửa hôm đánh thức cô chỉ để nói mỗi câu này sao?

Nam Sơn đáp một tiếng rồi ngủ tiếp.

- Từ từ.

Cố Thăng hạ giọng cực thấp, nói sát bên tai cô:

- Cô có nghe thấy tiếng kẽo kẹt không?

Anh dựa vào cô gần quá, từng hơi thở nóng ấm phả vào bên cổ làm cho cô ngứa ngứa, không quen.

Cô đẩy đầu anh ra rồi nói:

- Không nghe thấy.

- Ồ

Trong giọng nói của Cố Thăng có chút tủi thân:

- Thế cô ngủ tiếp đi, ngủ ngon nhé.

Nam Sơn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi ngay, cô mệt quá rồi.

Lúc tỉnh lại, Nam Sơn nghe thấy rõ mồn một tiếng kẽo kẹt mà Cố Thăng nói ở ngay bên tai mình.

Nam Sơn mở mắt ra, xung quanh tối om, cơ hồ vươn tay không thấy năm ngón, chỉ có ánh sáng mỏng manh len lỏi chiếu lên từ khe hở dưới sàn.

Cô đang ở tầng hai.

Cô cảm nhận một chút rồi phát hiện ra mình đã biến thành một sợi dây thừng.

Tiếng động này là do dây thừng ma sát với xà nhà sinh ra.

Tiền đề là, trên dây thừng phải buộc vật nặng, bị gió thổi lay thì mới có thể phát ra âm thanh như thế.

Nam Sơn đột nhiên có dự cảm không lành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện