Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Nam Sơn tỉnh lại thì phát hiện ra trên người mình được đắp những hai chiếc áo vest.

Cô nhìn vệ sĩ ngồi đằng sau, thì ra không có chiếc nào là của Cố Thăng.

- Dậy rồi à? Cố Thăng thản nhiên liếc nhìn Nam Sơn rồi bảo:

- Chuyện này coi như kết thúc rồi, tôi định cho cô nghỉ xả hơi một tuần, nghỉ xong thì lại đến công ty làm việc bình thường.

Anh cũng hơi mệt mỏi, đến lúc cho mình một kỳ nghỉ rồi.

- Được.

Tự nhiên được nghỉ một tuần, cô phải nghĩ xem nên đi đâu chơi mới được.

Cố Thăng đưa Nam Sơn đến cổng tiểu khu.

Lúc cô xuống xe, anh nói:

- Nam Sơn, chúc cô đi chơi vui vẻ nhé.

- Cảm ơn.

Nam Sơn đáp lời, song cứ thấy câu chúc của Cố Thăng chẳng đáng tin tẹo nào.

Ân oán tình thù kéo dài bảy tám năm của người khác mà còn liên lụy tới anh ta được, lần này cô đi du lịch tuyệt đối đừng có gặp phải anh ta thì mới vui vẻ được.

Nam Sơn nhìn chiếc xe đi xa rồi mới vào nhà mình.



Khi Nam Sơn kể với Tiểu Mi chuyện sếp cho mình nghỉ một tuần, Tiểu Mi liền đề nghị hai người về quê cô ấy chơi.

- Bên nhà em nhiều danh lam thắng cảnh có tiếng lắm.

Tiểu Mi háo hức nhìn cô:

- Em cũng còn năm sáu ngày phép nữa, chỗ em cũng nhỏ thôi, mình đi chơi tầm ba hôm là hết rồi.

Nam Sơn nghe xong thì cảm thấy không tồi, như vậy cô sẽ còn bốn ngày để nghỉ ngơi hoàn toàn.

Cô thích ở nhà hơn là ra ngoài chơi, nêncũng chỉ định đi du lịch ở chỗ nào gần gần thôi.



Ngồi xe hai tiếng thì đến quê nhà của Tiểu Mi.

Thành phố B là một thành phố nhỏ có rừng có biển, phong cảnh đẹp tuyệt trần.

Hai người xuống xe rồi đi thẳng đến nhà cô ấy.

Ba Tần và mẹ Tần đã về hưu, trong sân nhà họ trồng vô vàn hoa cỏ.

Vì đã báo cho hai người trước một ngày nên Nam Sơn được ba mẹ Tần chiêu đãi rất nhiệt tình.

Tiểu Mi đặt đồ đạc xuống rồi đưa Nam Sơn ra ngoài chơi luôn.

Thời tiết hơi oi bức, Tiểu Mi nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Chúng ta đi chùa Ngũ Tuyết đi. Bên đó mát mẻ lắm luôn.

Nam Sơn gật đầu. Cô không biết nhiều về nơi này nên để cho Tiểu Mi quyết định hết.

Tiểu Mi giải thích:

- Ở đó thác nước chia thành năm nhánh, khi nước đổ xuống bắn tung lên trông như là tuyết trắng vậy, cho nên mới lấy tên này.

Có lẽ vì trời oi bức nên người lên chùa rất đông, phần lớn là các cô bác ở gần đó kéo tới tránh nóng.

Cũng có cả du khách mộ danh mà đến, vì nghe nói cầu tự ởchùa này thiêng lắm.

Trúc xanh phủ núi, phong cảnh nên thơ, xua tan đi phiền muộn trong lòng người.

Nam Sơn vừa tán gẫu với Tiểu Mi, vừa chậm rãibước lên từng bậc thang.

Cô nhìn thấy rất nhiều sư thầy xếp hàng trên chiếc cầu dài phía xa và trông lên thác nước.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như cũng ngừng trôi, cảnh vật đẹp tới mức làm người ta có ảo giác không thể quấy rầy.

Thế mà đúng vào lúc này, lại có tiếng gọi vang lên ngay sau lưng cô:

- Này cô ơi, cô mua hoa không?

Nam Sơn và Tiểu Mi quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo ba lỗ và quần đùi rộng thùng thình ôm một bó hoa trong tay, gã nhe răng cười với họ.

- Chúng tôi không mua đâu, cảm ơn.

Tiểu Mi từ chối ngay.

- Đừng thế mà.

Gã lại tiến lên một bước:

- Cô bạn bên cạnh cô rất hợp với bó hoa này đấy.

Nam Sơn nhìn bó hoa, toàn thứ hoa mọc đầy ven đường, còn trộn thêm một đống cỏ đuôi chó.

Ý thằng cha này là mình hợp với cỏ đuôi chó à?

Tiểu Mi bị làm phiền đến bực mình, cô quát ầm lên:

- Anh có thôi đi không?

Dường như gã đàn ông bị giật mình. Gã vô thức lui lại một bước, thế rồi không biết lại hùng hổ sấn tới nhét hoa cho Nam Sơn.

- Hoa này hợp với cô thật mà.

Sau đó gã chạy thẳng xuống núi, cứ như có ai đuổi theo sau lưng vậy.

Nam Sơn và Tiểu Mi liếc nhau, chẳng hiểu đầu cua tai nheora sao.

Mãi đến khi muốn chụp ảnh lưu niệm Nam Sơn mới nhận ra có điều không ổn.

Điện thoại và ví của cô bị thó mất rồi.

- Tiểu Mi, em xem đồ của em có còn đó không?

Tiểu Mi vội vàng cúi đầu lục túi của mình, điện thoại vẫn cầm trên tay, ví tiền thì nhét sâu dưới đáy túi xách nên đã may mắn thoát nạn.

Bây giờ cô mới ngộ ra vì sao gã đàn ông kia lại có hành động kỳquặc thế, thực ra gã chỉ muốn đánh lạc hướng hai người thôi. Sau đó đồng lõa của gã sẽ nhân cơ hội mà ra tay, tất cả đều là chiêu trò hết.

Bị mất cắp nên cả hai không còn tâm trạng để đi chơi nữa.

Tiền thì không phải vấn đề gì to tát, chỉ có làm lại giấy tờ là phiền toái thôi.

Hai người xem camera theo dõi quanh chùa nhưng không tìm được gã trộm vặt kia, chắc là do gã đã chọn con đường nhỏ không có gắn thiết bị theo dõi để chạy rồi.

Họ vẫn không từ bỏ mà đi dọc theo con đường gã chạy đi lúc ấy, hy vọng gã lấy tiền rồi sẽ vứt ví đi.

Đáng tiếc là không có gì cả.

Nam Sơn và Tiểu Mi đến đồn cảnh sát gần đó báo mất giấy tờ, thế nhưng thật ra cả hai cũng chẳng hy vọng gì mấy.

- Em không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Tiểu Mi hơi áy náy.Vốn dĩ cô định đưa Nam Sơn đi chơi giải khuây, ai ngờ lại bị trộm vặt dòm ngó vậy đâu.

- Không sao, tên trộm kia giảo hoạt quá mà. Với lại chị cũng đang định đổi điện thoại đây…

Nam Sơn còn phải an ủi ngược lại cô bé. May mà lần này cô không mang nhiều tiền mặt, ăn uống và đặt vé đi lại đều thanh toán trên mạng cả.

Đến tối về nhà Tiểu Mi, mẹ Tần niềm nở nghênh đón và làm cho họ cả một bàn đồ ăn đầy ú ụ.

Lúc ăn cơm, bà cười hỏi:

- Hai đứa đi chơi vui không?

Tiểu Mi vừa định đáp thì Nam Sơn đã tranh nói trước:

- Vui lắm cô ạ, phong cảnh ở đây rất đẹp.

Cô lén vỗ vỗ lên tay Tiểu Mi, không muốn để ba mẹ Tần phải lo lắng.

Mẹ Tần nghe thế thì cười vui vẻ hơn:

- Thành phố B còn nhiều chỗ chơi được lắm, Tiểu Mi phải đưa Nam Sơn đi nhiều vào nhé.

- Vâng.



Khi Nam Sơn đi thăm thú khắp nơi thì mẹ Tần đã chuẩn bị cho cô một gian phòng dành cho khách.

- Con thấy thiếu gì thì nói với cô nhé, để cô chuẩn bị thêm cho.

Mẹ Tần dặn cô rất nhiệt tình.

Giữa phòng kê một cái giường, hai bên là tủ nhỏ để đồ, đèn bàn, cửa sổ lắp kính trong suốt, cuối phòng còn có một buồng vệ sinh nhỏ.

- Như này là tốt rồi ạ, cô vất vả rồi.

- Đừng khách sáo với cô.

Mẹ Tần cầm tay Nam Sơn rồi bảo:

- Cô phải cảm ơn con mới đúng, nếu không có con thì chẳng biết bao giờ con bé Tiểu Mi này mới chịu về nhà một chuyến nữa.

Nam Sơn sửng sốt, cũng đã lâu lắm rồi cô không về nhà.

Khi mẹ Tần đi rồi, Nam Sơn dang tay dang chân nằm thẳng trên giường.

Đi lại cả ngày, cô cũng mệt muốn đứt hơi rồi.

Chỉ mới năm phút đồng hồ mà mắt cô đã díu cả lại, thế nhưng nghĩ đến việc mình chưa tắm rửa gì, cô lại đành lết cái thân mỏi mệt đi vào buồng tắm.

Lúc xong xuôi cũng đến tám giờ rưỡi tối.

Vừa đặt lưng xuống giường thì cô đã ngủ thiếp đi ngay.



Lúc Nam Sơn tỉnh dậy, cô đang ở trong một gian phòng khách sạn.

Bây giờ cô đang biến thành một chiếc ghế dựa, còn bị một gã đàn ông ngồi lên.

Cô đoán có lẽ là một trong những du khách hôm nay mình gặp.

- Đại ca, hôm nay thu hoạch khá phết nhỉ.

Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Sơn, cô nhìn sang thì thấy đó là một người đàn ông gầy gò tóc bết cả lại, trên tay gã đang cầm hai chiếc điện thoại.

Một trong hai chiếc điện thoại trông vô cùng quen mắt.

- Không tệ lắm, mày thích cái nào thì chọn đi, anh cho mày, còn đâu thì mang bán cho anh.

Gã vừa dứt lời thì Nam Sơn đã xác định ngay được đó là máy của cô.

‘Đại ca’ đang ngồi trên cô chính là gã tặng cô cỏ đuôi chó hồi chiều.

Giờ cô mới hiểu ra mình đã vào đến ổ trộm cướp luôn rồi.

Cô mất rất nhiều sức lực mới có thể nhìn thấy tên khách sạn mà bọn chúng đang ở.

Tên đại ca hơi nhích mông, vắt chân chữ ngũ, trong phòng mờ mịt khói thuốc.

Nhớ tới bó hoa dại mà gã tặng cho mình hồi chiều, một ý tưởng tuyệt diệu bỗng nảy ra trong đầu cô.

Tên đại ca kia vặn vẹo không yên trên ghế cứ như mắc chứng tăng động, vừa hay để cho Nam Sơn tìm được góc độ thích hợp.

Nhắm trúng thời cơ, một cây đinh dài thò ra từ ghế dựa, đâm thẳng vào hoa cúc của tên đại ca với tốc độ cực nhanh.

Cô giúp hoa cúc gã nở tung, coi như trả nợ bó hoa của gã chiều nay thôi.

Trước giờ Nam Sơn không thích mắc nợ người khác. Thoải mái ghê, đêm nay thế là có thể ngủ một giấc ngon rồi.

Gã gầy gò thấy đại ca tự nhiên đứng bật dậy che mông với vẻ mặt thốn khó tả, bèn hỏi:

- Đại ca, anh sao thế?

Đại ca nghiến chặt khớp hàm rồi tháo thắt lưng ra.

Gã gầy gò thấy thế hoảng hốt lùi một bước:

- Đại ca, anh muốn làm gì?

- Mông anh đau quá, mày xem giúp anh cái.

Đại ca nói xong bèn cởi phắt quần dài ra.

Gã gầy gò nhìn đại ca bằng ánh mắt đầy hoài nghi: em ít học, anh đừng có mà lừa em đấy.

Sau đó gã thấy đại ca cởi luôn cả quần lót.

Gã bèn ném luôn cái điện thoại định giữ cho mình vào lòng đại ca rồi ngại ngùng nói:

- Em sẽ không bán thân vì một cái điện thoại đâu, anh tự giải quyết đi!

Sau đó gã lượn khỏi phòng nhanh như một cơn gió.

Tên đại ca nhìn cánh cửa mở rộng, đần người đứng đực ra đó, quên cả cởi nốt quần.

Đại ca: Anh đã nói gì đâu, anh chỉ định bảo mày xem hộ cái lỗ hậu xem nó làm sao thôi mà!

Đến nước này thì đành tự mình ôm nỗi đau thôi.

Cánh cửa mở ra vừa hay giúp Nam Sơn nhìn thấy số phòng gắn trên đó, cô nhân lúc này rời khỏi khách sạn, về phòng mình.

Sau khi mất điện thoại cô cũng đã đến cửa hàng mua ngay một chiếc mới. Trong xã hội hiện đại bây giờ thì không thể thiếu mấy thiết bị liên lạc này được.

Nghĩ một lát, cô bèn gọi điện báo cảnh sát.



Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Mi hưng phấn gõ vang cửa phòng Nam Sơn.

- Nam Sơn Sơn~ tìm thấy ví tiền và di động của chị rồi này, em vừa nhận được điện thoại của cảnh sát đấy.

Lúc họ tới đồn cảnh sát báo án thì có để lại số máy của Tiểu Mi.

Nam Sơn đã biết trước nhưng vẫn vui vẻ tươi cười:

- Tốt quá rồi.

Đây là lần đầu tiên hai người đến đồn cảnh sát mà vui vẻ đến vậy.

Nam Sơn lấy điện thoại và ví của mình về.

- Chị xem xem trong ví có thiếu gì không đi.

Cô nhìn qua một lượt thì thấy cả tiền và giấy tờ vẫn còn nguyên, chắc là tên đại ca kia vẫn chưa kịp mở ra xem.

- Lần này may mà có các anh cảnh sát.

Tiểu Mi cảm ơn xong lại oán thầm một câu:

- Vốn dĩ tôi định đưa bạn đi chơi cho vui, ai ngờ lại xảy ra chuyện này, thế giờ thằng ăn cắp kia bị nhốt ở đâu rồi?

Cậu cảnh sát trẻ nghe thấy Tiểu Mi nói thế thì hơi xấu hổ. Hôm qua họ chỉ nhận được một cuộc điện thoại tố cáo nặc danh nên mới đến kiểm tra một chút thôi.

Ai ngờ tên ăn cắp kia lại ở đó thật.

- Gã đang ở trong bệnh viện rồi.

- Hả?

Tiểu Mi sửng sốt, hỏi lại:

- Chẳng lẽ gã không có tiền khám bệnh nên mới trộm tiền của chúng tôi à?

Cậu cảnh sát trẻ vội lắc đầu:

- Gã đó… bị thương, đi tiêm phòng uốn ván đó.

Còn nhân tiện lấy cái đinh kia ra nữa.

Hôm qua chính cậu đi cùng gã đó đến bệnh viện đây, cứ nhớ đến lời bác sĩ nói là cậu lại đỏ cả mặt.

Bác sĩ bảo: Đám trẻ thời nay rõ thật là, cái gì cũng dám nhét vào lỗ hậu, người già bọn tôi càng ngày càng chẳng hiểu nổi các cậu mà.

Nói xong còn nhìn cậu cảnh sát trẻ với vẻ rất chi là không đồng tình.

Cậu cảnh sát vừa mới định giải thích thì gã kia đã giành nói ngay:

- Tôi bất cẩn nên mới bị đinh cắm vào thật mà.

Bác sĩ già thản nhiên nhìn gã:

- Đứa nào đến đây lấy đồ ra mà chả bảo là bất cẩn.

Vẻ mặt ông như ghi rõ mấy chữ to đùng: Thôi không cần giải thích nữa, tôi đây hiểu cả rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện