Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Nam Sơn kéo sang chủ đề khác:
- Chuyện của công ty anh thì phải tốn một quãng thời gian mới điều tra ra được, tôi cho rằng có người đứng sau giở trò.
- Ừ, trong lúc điều tra cô cứ lấy danh nghĩa trợ lý của tôi để đến công ty đi. Đợi giải quyết xong thì quay lại cương vị ban đầu.
- Cũng được.
Nam Sơn không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Cố Thăng. Lấy danh trợ lý của anh ta sẽ dễ làm việc hơn.
…
Xe chạy vào trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm công ty.
Vừa mới dừng lại thì đèn trong bãi xe bắt đầu chớp tắt liên hồi.
- Điện áp chỗ này không ổn định à.
Nam Sơn mở dây an toàn ra, đèn mà cứ chớp tắt mãi như thế này thì phải tìm người đến sửa mới được.
- Đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi.
Vừa mới nói xong thì đèn trong bãi xe tắt ngấm, vô cùng quỷ dị.
Ngoại trừ ánh sáng từ chiếc đèn pha của xe hơi ra thì trong bãi tối đen như mực.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt mày Cố Thăng tái mét, siết chặt tay lái, không dám cựa quậy tí nào.
Cứ ngồi im trong này mãi cũng không được, Nam Sơn mở đèn pin điện thoại lên.
- Tôi xuống xe nhé.
Cô mở cửa, bước một chân ra ngoài.
Đột nhiên nghe thấy Cố Thăng la to:
- Đợi đã.
Nam Sơn lại ngồi vào chỗ cũ, trên mặt vẻ đầy bất đắc dĩ.
- Không phải là anh sợ đấy chứ.
Cố Thăng ngượng ngùng mím môi, giọng lại lớn hơn vài phần.
- Tôi mà sợ á? Anh nói xong thì run lẩy bẩy mở dây an toàn ra, xong quay sang nói với Nam Sơn:
- Cô xuống xe rồi qua bên này với tôi, mình cùng đi lên.
Nam Sơn thật lòng phục anh ta luôn.
- Được rồi được rồi, công chúa ạ.
- Ai là công chúa chứ?
Đáp lại anh ta chính là tiếng đóng sập cửa.
Nam Sơn đứng đợi một lúc anh ta mới xuống xe, đúng lúc này, đèn ở bãi đỗ xe đồng loạt sáng lên.
Hai người bọn họ im lặng đứng trong thang máy chờ lên tầng 15.
Nam Sơn: Lần trước đèn trong bãi đỗ xe bị tắt thì ai xuống đón anh thế.
Cố Thăng xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, môi run run, đang định phủ nhận.
- Đừng có mà lừa tôi, giác quan thứ sáu của tôi linh lắm, anh mở miệng ra là tôi biết anh có đang nói dối hay không ngay.
Cố Thăng: …Thư ký…
- À.
…
Có một cô gái xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa cao, đứng bên ngoài văn phòng, tay cầm một sấp giấy tờ.
Nam Sơn nhìn sơ qua thẻ nhân viên của cô ta: Lý Tử Di. Chức vị thư ký.
Lý Tử Di mở cửa giúp Cố Thăng, đợi anh đi vào rồi cô ta mới vào.
Trên danh nghĩa Nam Sơn là trợ lý của anh ta nên không có văn phòng riêng, vậy là cô ngang nhiên theo vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, Cố Thăng thấy thế cũng không nói gì.
Cô buồn chán nhìn quanh đánh giá văn phòng này.
Gian phòng này rất lớn, nhưng lại trang trí khá đơn điệu.
Một cái bàn làm việc thật lớn, một cái ghế khắc hoa văn, bên cạnh cửa sổ bằng kính có hai cây xanh được trồng trong chậu sứ Thanh Hoa thanh lịch.
Bên cạnh cái tủ gỗ đựng tài liệu còn có một cánh cửa khác.
Nam Sơn đoán cánh cửa kia nối liền với phòng nghỉ riêng của Cố Thăng.
- Đây là bảng báo cáo tài chính của quý trước, ngoài ra tổng giám đốc Trương có mời anh tham gia một bữa tiệc từ thiện.
Lý Tử Di cung kính đưa văn kiện trong tay cho anh.
- Từ chối bữa tiệc kia cho tôi.
Nếu như anh nhớ không lầm thì anh hai cũng được mời, có một người đi là được rồi.
Cố Thăng cúi đầu, kiểm tra kỹ bảng báo cáo trong tay, mày nhíu lại.
- Danh ngạch quý này thấp hơn hai phần ba so với cùng kỳ quý trước, cô gọi quản lý phòng bán hàng với phòng tài chính đến đây cho tôi.
Anh dùng tay miết nhẹ mép cốc nước mấy vòng.
Bởi vì đang rũ mắt cúi đầu, nên không ai biết được anh đang nghĩ gì.
Đây là lần đầu tiên Nam Sơn nhìn thấy bộ dạng của Cố Thăng lúc làm việc.
Cô phát hiện ra anh hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng ất ơ và nhát cáy lúc bình thường.
Cũng đúng, nếu muốn quản lý một công ty to thế này thì phải có khả năng quyết đoán, phân tích tỉnh táo.
Lý Tử Di nhẹ giọng đáp lại, lúc đi đến trước mặt Nam Sơn thì bị trượt chân, ngã về phía cô.
Nam Sơn may mắn không làm nhục sứ mệnh, giơ tay ôm lấy eo cô ta, một tay khác thì đỡ lấy tay cô ta.
Đợi sau khi đứng vững lại rồi thì Lý Tử Di mới như choàng tỉnh, đẩy Nam Sơn ra như một chú thỏ con sợ sệt.
Cô cũng không để ý lắm, chỉ hỏi xem cô ta có sao không.
- Chân có bị sao không?
Lý Tử Di lắc đầu:
- Lúc nãy tôi bị trượt chân, cảm ơn cô nhé.
Nói xong liền cúi đầu vội vàng đi ra.
Nam Sơn thấy cô ta mang cao gót mà đi vừa nhanh vừa ổn như thế thì mới yên tâm là cô ta không có vấn đề gì hết.
…
Trong lúc chờ hai quản lý kia tới, Nam Sơn đi đến trước mặt Cố Thăng, ngồi xuống cái ghế trước mặt anh ta.
- Tổng giám đốc, thân là một trợ lý, tôi có nơi làm việc riêng không?
- Có chứ. – Cố Thăng giơ tay chỉ: - À, là chỗ đó đó.
Nam Sơn nhìn về phía mà anh ta đã chỉ.
Gì chứ, rõ ràng là cái ghế sofa mà cô mới ngồi ban nãy.
- Cô ngồi trong này nãy giờ rồi, có phát hiện được cái gì không?
Cố Thăng quay cây bút trong tay, nhìn cô chằm chằm.
- Không có, phong thủy chỗ này tốt lắm.
Nam Sơn nói đại.
Cố Thăng cười rất đỗi hài lòng:
- Trong ngăn tủ bên kia có tạp chí với đồ ăn vặt, cô thấy chán thì có thể lấy ra vừa xem vừa ăn. Nghe cô của tôi nói, cô dựa vào giác quan thứ sáu để điều tra vụ án đúng không. – Anh dừng một lát mới nói tiếp: - Cứ từ từ thôi, không cần vội đâu, chỉ cần có thể bắt được hung thủ là được rồi.
- Ừ, vậy tôi đi ra ngoài xem thử.
Nam Sơn đi đến cầu thang giữa tầng mười hai.
Đây là nơi phát hiện ra xác con mèo mà Cố Thăng đã kể, vết máu trên bậc thang vẫn chưa dọn sạch.
Cái màu nâu sậm ở trên đất bất chợt khiến cô nghĩ tới cảnh tượng khi chú mèo trắng có hai màu mắt kia bị đâm vài nhát, sau đó đau đớn giãy giụa khiến máu văng tung tóe khắp nơi.
Công ty có bốn thang máy, cơ bản chẳng có ai đi thang bộ cả.
Bởi vậy, xác mèo nằm đây tận hai ngày mới có người phát hiện ra.
Chú mèo kia là biểu tượng cát tường của công ty, bình thường đều ở tầng một.
Sau khi Nam Sơn bắt đầu đến đây đi làm thì thường thấy nó lười biếng nằm dài trên bàn tự cắn đuôi mình chơi.
Cô đã từng cho nó ăn vài lần, cũng từng vuốt ve bộ lông trắng tinh của nó, cũng từng hâm mộ cuộc sống của nó.
Nào ngờ, nó lại bị hại như thế.
Cô thở dài, camera ở tầng mười hai đã hỏng khá lâu nên không thể biết rốt cuộc là do ai làm ra việc này.
Xem ra hung thủ là kẻ hiểu rõ về công ty.
Đối với thang máy và bãi đỗ xe thì Nam Sơn lại thiên về lý do trùng hợp hơn.
Cô tiếp tục đi xuống bãi đỗ xe, thùng điện ở đây bị khóa rồi. Nếu như không có chìa khóa thì căn bản không thể nào mở ra được.
Cô thu hồi tầm mắt, đang định quay về.
A? Nam Sơn chợt phát hiện có chỗ là lạ.
Trên thùng công tắc điện áp có một lớp bụi dày.
Nếu như xem kỹ thì có thể phát hiện vài dấu chìa khóa ở bên trên, tất cả đều là của cùng một chìa.
Cô đếm thử, vừa đủ ba dấu.
Cô lại nhớ đến lời Cố Thăng từng nói: Đây đã là lần thứ ba trong tháng.
Anh ta nói không sai, quả nhiên là do kẻ nào đó cố ý gây ra.
Bình thường chìa khóa đều để ở phòng hành chính của công ty, chìa nào cũng có buộc một sợi dây.
Nhưng từ dấu chìa khóa để lại trên thùng công tắc này thì căn bản không có dấu dây nào. Chứng tỏ chiếc chìa khóa này là người nào đó tự mình làm riêng.
Trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng thế này, khi Cố Thăng vừa mới chạy xe vào bãi, đang định xuống xe thì người kia sẽ lập tức dùng chìa khóa mở tủ công tắc này ra, sau khi động tay động chân, hù dọa Cố Thăng xong thì lại mở công tắc điện lên.
Xem ra là cố ý nhằm vào Cố Thăng, không thì làm gì có chuyện lần nào cũng là anh ta tình cờ gặp phải. Nếu như là trùng hợp thật thì Cố Thăng đúng là xui tận mạng.
Nhưng cô không hiểu, vì sao người kia lại đặt chìa khóa lên nóc tủ làm gì.
Căn bản cũng đâu cần làm như thế, cứ như thể cố ý để người khác phát hiện nơi này có vấn đề vậy.
Chậc, lạ thật đấy.
Cũng không biết chuyện bãi đỗ xe, thang máy và chú mèo kia có phải do cùng một người gây ra hay không.
Nam Sơn quay lại văn phòng, đúng lúc nhìn thấy quản lý phòng bán hàng vẫn luôn đắc ý hớn hở nay lại xám xịt đi ra.
- Có tra ra được chuyện gì không?
Cố Thăng thấy cô đã về thì hỏi ngay.
Nãy giờ anh ta bàn công việc với hai người kia hơn ba mươi phút, miệng cũng khô không khốc rồi.
Lại nói thêm:
- Rót cho tôi ly nước.
- Tôi tới điều tra vụ án mà.
Cố Thăng liếc cô một cái:
- Đồng thời cô cũng là trợ lý của tôi.
Nam Sơn: Ờ.
Cô lại rót một ly nước lạnh cho anh ta.
- Cảm ơn nhé, trợ lý.
Lần đầu tiên Cố Thăng cảm ơn khiến Nam Sơn hơi giật mình.
Cô nói phát hiện của mình ở bãi đỗ xe cho anh nghe.
- Có thể xác định đây là do con người làm, động cơ thì chưa rõ. Nhưng hai việc này và chuyện của chú mèo kia, nghĩ kiểu gì cũng không thấy có liên quan với nhau.
Cố Thăng nhíu mày, một hơi uống cạn ly nước trên bàn.
Sau đó lại bấm gọi điện thoại nội bộ:
- Thư ký Lý, gọi người phụ trách quản lý phòng điện áp đến đây, nhớ bảo anh ta mang theo cả chìa khóa nữa…
Sau khi dặn dò xong, anh nhìn sang Nam Sơn:
- Đợi lát nữa thư ký Lý sẽ đưa cô đến phòng giám sát, cô đến đó xem thử camera xem có phát hiện được điều gì không.
- Được.
Nam Sơn gật đầu, sau đó ra ngoài khép cửa lại, thư ký Lý đã đứng chờ ở cửa từ sớm, mỉm cười nhìn cô.
Cô nàng này có hai cái răng khểnh, trông rất đáng yêu.
Bên trong phòng giám sát có một nhân viên mặc đồng phục màu lam, tên là Lâu Diệp Kỳ trông khá đẹp trai, còn đeo cả mắt kính.
Lý Tử Di nói muốn xem camera ghi hình bãi đỗ xe hôm nay, Lâu Diệp Kỳ lập tức mở ra.
Nam Sơn để ý thấy trong phòng có hai ghế ngồi, nhưng vào đây một lúc rồi mà vẫn không thấy người còn lại đâu. Thế nên cô hỏi:
- Có phải nơi này vẫn còn một người nữa hay không?
Lâu Diệp Kỳ nghe thấy cô hỏi thì quay đầu lại, mỉm cười.
- Ý cô là Hàn Vân Gia à, gần đây cậu ta hay bị đau bụng, nên thường ngồi ôm toilet.
Vừa mới nói xong thì có một người đàn ông tóc húi cua, mày rậm mắt to đi vào.
***
Nam Sơn kéo sang chủ đề khác:
- Chuyện của công ty anh thì phải tốn một quãng thời gian mới điều tra ra được, tôi cho rằng có người đứng sau giở trò.
- Ừ, trong lúc điều tra cô cứ lấy danh nghĩa trợ lý của tôi để đến công ty đi. Đợi giải quyết xong thì quay lại cương vị ban đầu.
- Cũng được.
Nam Sơn không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Cố Thăng. Lấy danh trợ lý của anh ta sẽ dễ làm việc hơn.
…
Xe chạy vào trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm công ty.
Vừa mới dừng lại thì đèn trong bãi xe bắt đầu chớp tắt liên hồi.
- Điện áp chỗ này không ổn định à.
Nam Sơn mở dây an toàn ra, đèn mà cứ chớp tắt mãi như thế này thì phải tìm người đến sửa mới được.
- Đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi.
Vừa mới nói xong thì đèn trong bãi xe tắt ngấm, vô cùng quỷ dị.
Ngoại trừ ánh sáng từ chiếc đèn pha của xe hơi ra thì trong bãi tối đen như mực.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặt mày Cố Thăng tái mét, siết chặt tay lái, không dám cựa quậy tí nào.
Cứ ngồi im trong này mãi cũng không được, Nam Sơn mở đèn pin điện thoại lên.
- Tôi xuống xe nhé.
Cô mở cửa, bước một chân ra ngoài.
Đột nhiên nghe thấy Cố Thăng la to:
- Đợi đã.
Nam Sơn lại ngồi vào chỗ cũ, trên mặt vẻ đầy bất đắc dĩ.
- Không phải là anh sợ đấy chứ.
Cố Thăng ngượng ngùng mím môi, giọng lại lớn hơn vài phần.
- Tôi mà sợ á? Anh nói xong thì run lẩy bẩy mở dây an toàn ra, xong quay sang nói với Nam Sơn:
- Cô xuống xe rồi qua bên này với tôi, mình cùng đi lên.
Nam Sơn thật lòng phục anh ta luôn.
- Được rồi được rồi, công chúa ạ.
- Ai là công chúa chứ?
Đáp lại anh ta chính là tiếng đóng sập cửa.
Nam Sơn đứng đợi một lúc anh ta mới xuống xe, đúng lúc này, đèn ở bãi đỗ xe đồng loạt sáng lên.
Hai người bọn họ im lặng đứng trong thang máy chờ lên tầng 15.
Nam Sơn: Lần trước đèn trong bãi đỗ xe bị tắt thì ai xuống đón anh thế.
Cố Thăng xấu hổ quay mặt sang chỗ khác, môi run run, đang định phủ nhận.
- Đừng có mà lừa tôi, giác quan thứ sáu của tôi linh lắm, anh mở miệng ra là tôi biết anh có đang nói dối hay không ngay.
Cố Thăng: …Thư ký…
- À.
…
Có một cô gái xinh đẹp cột tóc đuôi ngựa cao, đứng bên ngoài văn phòng, tay cầm một sấp giấy tờ.
Nam Sơn nhìn sơ qua thẻ nhân viên của cô ta: Lý Tử Di. Chức vị thư ký.
Lý Tử Di mở cửa giúp Cố Thăng, đợi anh đi vào rồi cô ta mới vào.
Trên danh nghĩa Nam Sơn là trợ lý của anh ta nên không có văn phòng riêng, vậy là cô ngang nhiên theo vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, Cố Thăng thấy thế cũng không nói gì.
Cô buồn chán nhìn quanh đánh giá văn phòng này.
Gian phòng này rất lớn, nhưng lại trang trí khá đơn điệu.
Một cái bàn làm việc thật lớn, một cái ghế khắc hoa văn, bên cạnh cửa sổ bằng kính có hai cây xanh được trồng trong chậu sứ Thanh Hoa thanh lịch.
Bên cạnh cái tủ gỗ đựng tài liệu còn có một cánh cửa khác.
Nam Sơn đoán cánh cửa kia nối liền với phòng nghỉ riêng của Cố Thăng.
- Đây là bảng báo cáo tài chính của quý trước, ngoài ra tổng giám đốc Trương có mời anh tham gia một bữa tiệc từ thiện.
Lý Tử Di cung kính đưa văn kiện trong tay cho anh.
- Từ chối bữa tiệc kia cho tôi.
Nếu như anh nhớ không lầm thì anh hai cũng được mời, có một người đi là được rồi.
Cố Thăng cúi đầu, kiểm tra kỹ bảng báo cáo trong tay, mày nhíu lại.
- Danh ngạch quý này thấp hơn hai phần ba so với cùng kỳ quý trước, cô gọi quản lý phòng bán hàng với phòng tài chính đến đây cho tôi.
Anh dùng tay miết nhẹ mép cốc nước mấy vòng.
Bởi vì đang rũ mắt cúi đầu, nên không ai biết được anh đang nghĩ gì.
Đây là lần đầu tiên Nam Sơn nhìn thấy bộ dạng của Cố Thăng lúc làm việc.
Cô phát hiện ra anh hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng ất ơ và nhát cáy lúc bình thường.
Cũng đúng, nếu muốn quản lý một công ty to thế này thì phải có khả năng quyết đoán, phân tích tỉnh táo.
Lý Tử Di nhẹ giọng đáp lại, lúc đi đến trước mặt Nam Sơn thì bị trượt chân, ngã về phía cô.
Nam Sơn may mắn không làm nhục sứ mệnh, giơ tay ôm lấy eo cô ta, một tay khác thì đỡ lấy tay cô ta.
Đợi sau khi đứng vững lại rồi thì Lý Tử Di mới như choàng tỉnh, đẩy Nam Sơn ra như một chú thỏ con sợ sệt.
Cô cũng không để ý lắm, chỉ hỏi xem cô ta có sao không.
- Chân có bị sao không?
Lý Tử Di lắc đầu:
- Lúc nãy tôi bị trượt chân, cảm ơn cô nhé.
Nói xong liền cúi đầu vội vàng đi ra.
Nam Sơn thấy cô ta mang cao gót mà đi vừa nhanh vừa ổn như thế thì mới yên tâm là cô ta không có vấn đề gì hết.
…
Trong lúc chờ hai quản lý kia tới, Nam Sơn đi đến trước mặt Cố Thăng, ngồi xuống cái ghế trước mặt anh ta.
- Tổng giám đốc, thân là một trợ lý, tôi có nơi làm việc riêng không?
- Có chứ. – Cố Thăng giơ tay chỉ: - À, là chỗ đó đó.
Nam Sơn nhìn về phía mà anh ta đã chỉ.
Gì chứ, rõ ràng là cái ghế sofa mà cô mới ngồi ban nãy.
- Cô ngồi trong này nãy giờ rồi, có phát hiện được cái gì không?
Cố Thăng quay cây bút trong tay, nhìn cô chằm chằm.
- Không có, phong thủy chỗ này tốt lắm.
Nam Sơn nói đại.
Cố Thăng cười rất đỗi hài lòng:
- Trong ngăn tủ bên kia có tạp chí với đồ ăn vặt, cô thấy chán thì có thể lấy ra vừa xem vừa ăn. Nghe cô của tôi nói, cô dựa vào giác quan thứ sáu để điều tra vụ án đúng không. – Anh dừng một lát mới nói tiếp: - Cứ từ từ thôi, không cần vội đâu, chỉ cần có thể bắt được hung thủ là được rồi.
- Ừ, vậy tôi đi ra ngoài xem thử.
Nam Sơn đi đến cầu thang giữa tầng mười hai.
Đây là nơi phát hiện ra xác con mèo mà Cố Thăng đã kể, vết máu trên bậc thang vẫn chưa dọn sạch.
Cái màu nâu sậm ở trên đất bất chợt khiến cô nghĩ tới cảnh tượng khi chú mèo trắng có hai màu mắt kia bị đâm vài nhát, sau đó đau đớn giãy giụa khiến máu văng tung tóe khắp nơi.
Công ty có bốn thang máy, cơ bản chẳng có ai đi thang bộ cả.
Bởi vậy, xác mèo nằm đây tận hai ngày mới có người phát hiện ra.
Chú mèo kia là biểu tượng cát tường của công ty, bình thường đều ở tầng một.
Sau khi Nam Sơn bắt đầu đến đây đi làm thì thường thấy nó lười biếng nằm dài trên bàn tự cắn đuôi mình chơi.
Cô đã từng cho nó ăn vài lần, cũng từng vuốt ve bộ lông trắng tinh của nó, cũng từng hâm mộ cuộc sống của nó.
Nào ngờ, nó lại bị hại như thế.
Cô thở dài, camera ở tầng mười hai đã hỏng khá lâu nên không thể biết rốt cuộc là do ai làm ra việc này.
Xem ra hung thủ là kẻ hiểu rõ về công ty.
Đối với thang máy và bãi đỗ xe thì Nam Sơn lại thiên về lý do trùng hợp hơn.
Cô tiếp tục đi xuống bãi đỗ xe, thùng điện ở đây bị khóa rồi. Nếu như không có chìa khóa thì căn bản không thể nào mở ra được.
Cô thu hồi tầm mắt, đang định quay về.
A? Nam Sơn chợt phát hiện có chỗ là lạ.
Trên thùng công tắc điện áp có một lớp bụi dày.
Nếu như xem kỹ thì có thể phát hiện vài dấu chìa khóa ở bên trên, tất cả đều là của cùng một chìa.
Cô đếm thử, vừa đủ ba dấu.
Cô lại nhớ đến lời Cố Thăng từng nói: Đây đã là lần thứ ba trong tháng.
Anh ta nói không sai, quả nhiên là do kẻ nào đó cố ý gây ra.
Bình thường chìa khóa đều để ở phòng hành chính của công ty, chìa nào cũng có buộc một sợi dây.
Nhưng từ dấu chìa khóa để lại trên thùng công tắc này thì căn bản không có dấu dây nào. Chứng tỏ chiếc chìa khóa này là người nào đó tự mình làm riêng.
Trong đầu cô xuất hiện cảnh tượng thế này, khi Cố Thăng vừa mới chạy xe vào bãi, đang định xuống xe thì người kia sẽ lập tức dùng chìa khóa mở tủ công tắc này ra, sau khi động tay động chân, hù dọa Cố Thăng xong thì lại mở công tắc điện lên.
Xem ra là cố ý nhằm vào Cố Thăng, không thì làm gì có chuyện lần nào cũng là anh ta tình cờ gặp phải. Nếu như là trùng hợp thật thì Cố Thăng đúng là xui tận mạng.
Nhưng cô không hiểu, vì sao người kia lại đặt chìa khóa lên nóc tủ làm gì.
Căn bản cũng đâu cần làm như thế, cứ như thể cố ý để người khác phát hiện nơi này có vấn đề vậy.
Chậc, lạ thật đấy.
Cũng không biết chuyện bãi đỗ xe, thang máy và chú mèo kia có phải do cùng một người gây ra hay không.
Nam Sơn quay lại văn phòng, đúng lúc nhìn thấy quản lý phòng bán hàng vẫn luôn đắc ý hớn hở nay lại xám xịt đi ra.
- Có tra ra được chuyện gì không?
Cố Thăng thấy cô đã về thì hỏi ngay.
Nãy giờ anh ta bàn công việc với hai người kia hơn ba mươi phút, miệng cũng khô không khốc rồi.
Lại nói thêm:
- Rót cho tôi ly nước.
- Tôi tới điều tra vụ án mà.
Cố Thăng liếc cô một cái:
- Đồng thời cô cũng là trợ lý của tôi.
Nam Sơn: Ờ.
Cô lại rót một ly nước lạnh cho anh ta.
- Cảm ơn nhé, trợ lý.
Lần đầu tiên Cố Thăng cảm ơn khiến Nam Sơn hơi giật mình.
Cô nói phát hiện của mình ở bãi đỗ xe cho anh nghe.
- Có thể xác định đây là do con người làm, động cơ thì chưa rõ. Nhưng hai việc này và chuyện của chú mèo kia, nghĩ kiểu gì cũng không thấy có liên quan với nhau.
Cố Thăng nhíu mày, một hơi uống cạn ly nước trên bàn.
Sau đó lại bấm gọi điện thoại nội bộ:
- Thư ký Lý, gọi người phụ trách quản lý phòng điện áp đến đây, nhớ bảo anh ta mang theo cả chìa khóa nữa…
Sau khi dặn dò xong, anh nhìn sang Nam Sơn:
- Đợi lát nữa thư ký Lý sẽ đưa cô đến phòng giám sát, cô đến đó xem thử camera xem có phát hiện được điều gì không.
- Được.
Nam Sơn gật đầu, sau đó ra ngoài khép cửa lại, thư ký Lý đã đứng chờ ở cửa từ sớm, mỉm cười nhìn cô.
Cô nàng này có hai cái răng khểnh, trông rất đáng yêu.
Bên trong phòng giám sát có một nhân viên mặc đồng phục màu lam, tên là Lâu Diệp Kỳ trông khá đẹp trai, còn đeo cả mắt kính.
Lý Tử Di nói muốn xem camera ghi hình bãi đỗ xe hôm nay, Lâu Diệp Kỳ lập tức mở ra.
Nam Sơn để ý thấy trong phòng có hai ghế ngồi, nhưng vào đây một lúc rồi mà vẫn không thấy người còn lại đâu. Thế nên cô hỏi:
- Có phải nơi này vẫn còn một người nữa hay không?
Lâu Diệp Kỳ nghe thấy cô hỏi thì quay đầu lại, mỉm cười.
- Ý cô là Hàn Vân Gia à, gần đây cậu ta hay bị đau bụng, nên thường ngồi ôm toilet.
Vừa mới nói xong thì có một người đàn ông tóc húi cua, mày rậm mắt to đi vào.
Danh sách chương