Xe chạy một đường băng băng tới biệt thự Âu gia. Bảo vệ vì đã được dặn trước nên để cho Tiêu Lãm thuận lợi đi vào. Chu quản gia trông thấy Tiêu Lãm thì hai mắt cơ hồ sáng lên, cực kì nhiệt tình dắt hắn lên phòng Âu Tử Tuyết. Tiểu tử này thoạt nhìn không tệ, so với tiểu tử họ Hàn kia đúng là tốt hơn biết bao nhiêu lần. Hi vọng lần này tiểu thư sẽ “bắt” được hắn về a.

Lại nói tới Tiêu Lãm, lúc mới bước vào biệt thự Âu gia đã bắt đầu mơ mộng vài điều. Căn phòng của một cô gái sẽ thế nào nhỉ? Có phải sẽ rất ngăn nắp, đáng yêu với những con thú nhồi bông trang trí không? Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, nhưng khi bước vào phòng thì...

Âu Tử Tuyết nằm dài trên giường trong phòng thiên đường của mình, vừa đọc truyện tranh, vừa ăn snack, bên cạnh còn có một chai nước ngọt lớn. Khắp phòng vương vãi vô số vỏ kẹo, snack, nước ngọt. Các loại tiểu thuyết, truyện tranh bị vứt lung tung khắp nơi. Tiêu Lãm không khỏi nuốt nước bọt, ảo tưởng trong lòng toàn bộ đều sụp đổ. Căn phòng này tuyệt đối là một mớ hỗn độn kinh khủng nhất mà hắn từng thấy.

Âu Tử Tuyết ngước mắt trông thấy Tiêu Lãm thì luyến tiếc đặt cuốn truyện xuống một bên, lười biến vươn người ngáp dài một cái, sau đó kéo Tiêu Lãm về phòng của mình. Bước vào căn phòng này, Tiêu Lãm không nhịn được thở phào một hơi. Cũng là tương đối gọn gàng, so với căn phòng lúc nãy đúng là một trời một vực. Mặc dù cũng không có các loại đồ trang trí đáng yêu như hắn đã suy nghĩ, nhưng như thế này cũng không tồi.

Âu Tử Tuyết ngược lại cũng không để ý Tiêu Lãm ở một bên, nằm dài ra giường, cảm giác thật thoải mái. Cô ngước đầu nhìn hắn, mỉm cười, vỗ vỗ xuống nệm, nói:

-Ngồi xuống đi, đứng lâu vậy không mỏi chân à? Tiêu Lãm cũng không có khách sáo, trực tiếp ngồi xuống, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hỏi:

-Lần này cô có chuyện gì muốn bàn với tôi sao?

Âu Tử Tuyết cũng thu lại vẻ lười biếng của mình, ngồi thẳng dậy, tựa vào thành giường, mỉm cười đến vô cùng yêu mị, khiến Tiêu Lãm không nhịn được có chút đỏ mặt. Lúc này, trên người cô tỏa ra một thứ khí chất rất đặc biệt, vừa sát phạt quyết đoán, vừa tự tin ngạo nghễ, khiến cho người khác không kiềm được mà tin theo. Thật là một cô gái đáng sợ. Bất quá, hắn thích. Nếu là loại người tầm thường kia thì sao có thể lọt vào mắt hắn chứ.

-Lần này muốn mượn thế lực của anh làm chút chuyện thôi. Hi vọng anh sẽ không từ chối chứ?

Tiêu Lãm nét mặt hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền phục hồi vẻ mặt thản nhiên, lạnh nhạt nói:

-Âu tiểu thư có phải lầm rồi không? Lấy thế lực của Âu gia, sao lại có việc cần nhờ một thương nhân nho nhỏ như tôi chứ?

Âu Tử Tuyết khoé môi có phần hơi cong lên, ung dung trả lời:

-Âu gia đúng là rất mạnh, nhưng thế lực hắc đạo vẫn kém xa Dark của anh mà đúng không?

Tiêu Lãm đồng tử lập tức co rụt lại, ánh mắt thoắt cái trở nên băng hàn. Xem ra cô cũng chẳng khác gì những kẻ kia, tiếp cận hắn đều là có mục đích cả. Âu Tử Tuyết nhìn thấy tự nhiên là hiểu được hắn đang nghĩ gì, có chút bực bội bĩu môi:

-Đừng có xem tôi như đám người kia. Chẳng qua bây giờ tôi có chút chuyện gấp cần nhờ anh thôi. Bạn bè với nhau cả mà, keo kiệt thế sao?

Tiêu Lãm ánh mắt có phần hoà hoãn hơn, vì hắn nhìn thấy trong mắt cô sự chân thành. Nhưng hắn cũng không vì vậy mà gác xuống cảnh giác, một mực im lặng không trả lời. Âu Tử Tuyết cuối cùng không thể nhịn được, cái gì ma mị ngạo nghễ khí chất đều quẳng qua một bên, hiện ra bộ mặt siêu cấp bạo lực, hai tay khởi động phát lên tiếng răng rắc, nghiến răng ken két nói:

-Vậy cuối cùng anh có chịu giúp không?

Tiêu Lãm khoé miệng không khỏi co giật mấy cái. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một cô gái bạo lực đến mức này. Tiểu Nhân nói cô rất mạnh, hay là bây giờ thử một chút xem sao. Hắn không tin là cô lại mạnh hơn hắn.

-Vậy đánh một trận, được chứ? Nếu cô thắng, tôi sẽ đồng ý giúp cô vô điều kiện. Nhưng nếu cô thua, cô phải làm cho tôi một việc, tất nhiên là nó sẽ không vượt quá giới hạn bình thường.

Âu Tử Tuyết nửa điểm cũng không do dự, gật đầu cái rụp, trong lòng vui đến nở hoa. Hắc hắc, quả thật là đúng ý cô. Lần này lãi to rồi.

Cả hai cùng nhau ra vườn, chọn một khu rộng rãi tiến hành quyết đấu. Tiêu Lãm là một người rất cẩn thận, chưa bao giờ khinh địch cho dù đó là ai. Chưa kể Tiểu Nhân đã từng nói cô rất mạnh nữa, hắn làm sao dám xem thường cô đây.

Vừa mới bắt đầu, Tiêu Lãm đã lao tới tấn công với ý định tiên phát chế nhân, muốn một đòn chế ngự cô. Nhưng đáng tiếc, Âu Tử Tuyết đã sớm biết được ý đồ đó của hắn, thân hình nhẹ nhàng né qua một bên, bắt lấy tay hắn bẻ ngoặt ra sau khiến hắn kêu la oai oái. Tiêu Lãm thực sự là khóc không ra nước mắt luôn rồi. Cái này còn là con gái sao? Sẽ không phải là khủng long bạo chúa đầu thai chứ? Sao lại có thể mạnh như vậy?

Cuối cùng, Tiêu Lãm đành phải nhận thua, chấp nhận giúp đỡ cô vô điều kiện. Âu Tử Tuyết đem kế hoạch nói ra toàn bộ một lần, sau đó cùng Tiêu Lãm bàn bạc thêm vài việc nữa như địa điểm ra tay? Vào thời gian nào? Do ai đảm nhiệm? Vô số vấn đề lòi ra làm cô và Tiêu Lãm phải mất hơn cả tiếng đồng hồ để hoàn thiện kế hoạch đến mức hoàn hảo nhất.

Âu Tử Tuyết tiễn Tiêu Lãm ra khỏi cổng, sau đó phóng thẳng lên giường, ngáp dài một cái rồi lăn đùng ra ngủ. Trước khi ngủ còn vui vẻ thầm nghĩ, rất nhanh liền có thể lật mặt nữ chính rồi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện