Từ khi con chó nhỏ tới, viện này của Khương Vũ Triều thật náo nhiệt hơn không ít. Lúc trước bọn nô tỳ bởi vì tính cách chủ tử đột biến mà lo sợ bất an, hiện tại một đám đã cười đến giống đóa hoa, mỗi ngày vui tươi hớn hở đùa chơi với chó con. Cũng có thể là phát hiện chủ tử bây giờ tuy rằng không ôn nhu như trước kia nhưng cũng không thích trách móc nô tỳ nặng nề, cho nên rốt cuộc yên tâm.
Tóm lại viện này mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng cười thanh thúy của các tiểu cô nương, còn có tiếng chó con kêu gâu gâu, ngay cả các nữ quan của Minh Nguyệt Quan ngẫu nhiên tói đây đưa đồ vật, cũng thích đùa một chút với con chó nhỏ vui vẻ đó.
Khương Vũ Triều cảm thấy có chút ồn, nhưng lười ra tiếng quản các nàng, đều là một đám tiểu cô nương hơn mười tuổi gần hai mươi tuổi, thậm chí còn có mười hai tuổi, vẫn là trẻ con.
Làm chủ nhân chân chính của con chó con, Khương Vũ Triều ngược lại rất ít chơi với nó, nhưng con chó nhỏ đó thật thông minh, giống như có thể nhận chủ, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều thíc đi theo Khương Vũ Triều. Khương Vũ Triều đọc sách, nó liền ở bên chân nàng vòng tới vòng lui, tự chơi vui vẻ. Mấy tiểu nha hoàn mắt trông mong nhìn, cảm thấy chó con quá đáng thương, nhịn không được nhỏ giọng nói với Khương Vũ Triều: “Chủ tử, ngài xem tiểu bảo bối thích ngài như vậy, ngài cũng nên để ý nó nha.”
Khương Vũ Triều: “……” Tiểu bảo bối? Cái xưng hô ghê tởm gì.
Nàng hồn nhiên quên mất ngày trước mình đuổi theo thần tượng Hề Thiếu Nguyên cũng gọi bảo bối. không chỉ có bảo bối, còn ca ca, đệ đệ, lão công, ba ba…… có xưng hô nào nàng chưa từng gọi đâu.
“Chủ tử, chó con tới đã nhiều ngày, ngài còn chưa đặt tên cho nó đâu.” Lan Kiều đánh bạo nói.
Đặt tên gì đó cũng quá phiền toái. Khương Vũ Triều nhìn một mâm bánh hoa quế trên bàn mà Quế Ảnh mới vừa bưng đến, rất là tùy tiện nói: “Vậy gọi là Bánh Hoa Quế.”
Lan Kiều lập tức ghen ghét nhìn Quế Ảnh, “Tiểu bảo bối sao lại cùng tên với cô! Sớm biết thế ta đã bưng lên cho chủ tử một mâm cánh hoa lan.”
Quế Ảnh che miệng bật cười, liếc mắt một cái.
Chó con Bánh Hoa Quế còn không biết mình đã có tên, nâng chân trước chắc khỏe ghé vào trên giày thêu của Khương Vũ Triều, cọ cẳng chân. Khương Vũ Triều cảm thấy mình duỗi chân là có thể dẫm lên nó, phất phất sách trong tay, “đi đi, các ngươi đưa Bánh Hoa Quế ra ngoài chơi đi.”
Thế giới không có internet thật buồn tẻ, nhưng qua hai tháng cũng còn tốt, Khương Vũ Triều không chỉ é bức giỏi, năng lực thích ứng cũng mạnh, đã có thể quen ẩm thực cùng làm việc và nghỉ ngơi ở thế giới này. Duy nhất nàng không thể quen, chính là nơi này không có Hề Thiếu Nguyên.
Buổi tối nàng nằm mơ, mơ thấy mình còn ở hiện đại, xoát Weibo, bỗng nhiên thấy idol của mình đã phát Weibo, tuyên bố muốn thoái ẩn kết hôn, xem lại bức ảnh kia, mặt nhà gái lại trống rỗng, dù thế nào cũng không thấy rõ.
thật là một ác mộng lớn nhất.
Khương Vũ Triều một thân mồ hôi lạnh mà mở mắt ra, còn có chút kinh hồn chưa định, bỗng nhiên nghe thấy mép giường truyền đến hai tiếng kêu gâu gâu. Nàng xốc màn giường lên, thấy Bánh Hoa Quế ghé vào trên giày mình. Con chó nhỏ đôi mắt đen đen, miệng hơi hơi cong lên trên, như là đang cười, nhìn qua lại khờ lại đáng yêu, tiếng kêu cũng non nớt.
Khương Vũ Triều duỗi tay đến trước mặt Bánh Hoa Quế, “Sao lại chuồn êm vào.”
Chó con lắc cái đuôi, chơi đùa với tay nàng, còn vươn đầu lưỡi ngây ngốc liếm ngón tay nàng.
“Chủ tử, người tỉnh rồi?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lan Kiều, Khương Vũ Triều nháy mắt lùi cái tay đang đùa chó về màn, lên tiếng.
Lan Kiều bưng nước ấm tiến vào, liếc mắt một cái nhìn thấy chó con đang bước chân lộc cộc chạy chạy, “Ha ha, Bánh Hoa Quế sao lại trộm đi vào được, nó vừa tỉnh đã tới gặp chủ tử đó.”
Khương Vũ Triều rửa mặt dùng bữa sớm, sau đó lại bắt đầu theo lệ cầm quyển sách xem. Thư tịch chính thống cần xem, sách giải trí phong thổ phố phường cũng phải xem. Viện này của các nàng có một cánh cửa có thể nối thẳng ra ngoài đạo quan, chỉ cần xuyên qua một cái đường hẻm, trên cơ bản chính là ở chỗ này tự mình sống của mình, các nữ quan trong đạo quan ngẫu nhiên mới tới đây, một ngày này lại có nữ quan bưng theo rổ tới.
Các nàng sẽ đúng giờ đưa thư từ cùng với các cư sĩ thanh tu đưa chút hương tuyến tự chế, còn có chút vật nhỏ nghe nói đã làm pháp sự khai quang.
“Lần này tới là đưa món ăn cho Tiêu cư sĩ, đều là chính người trong quan trồng ở sau núi.” Nữ quan hàn huyên hai câu rồi nhắc tới chính sự, “Mấy ngày nay tron đạo quan có mấy tràng pháp sự, đến lúc đó khả năng sẽ có một ít khách lạ, Tiêu cư sĩ nếu không thích náo nhiệt thì đóng cửa nhỏ phía trước lại, cũng tránh bị người khác quấy rầy va chạm, tính ra cũng chỉ mấy ngày.”
“Ta đã biết, đa tạ chân nhân thông báo.” Khương Vũ Triều cho người tiễn nữ quan đi, lại dặn dò Lan Kiều, “Mấy ngày sau trong quan phải làm pháp sự, các ngươi cũng đừng ở chạy loạn.”
Dù sao cũng là một nhà nữ đạo quan lớn nhất Lạc Đô, hương khói cường thịnh, chùa miếu diện tích cũng rất lớn, bên trong cây lớn dày đặc, chung khánh thanh thanh, mấy nô tỳ nhàn rỗi nhàm chán ngẫu nhiên cũng sẽ đi phía trước bái một bái.
“Nhưng chủ tử, qua hai ngày là pháp hội Địa Quan Đại Đế Giáng Sinh, chúng ta có thể đi xem a, bởi vì có không ít người tới xem, các chân nhân mới lo lắng ngài sẽ bị va chạm đâu.” Lan Kiều vặn đầu ngón tay tính, “Chờ pháp hội trung nguyên kết thúc, còn có Vương Mẫu nương nương Giáng Sinh, trong thành không ít phu nhân sẽ đến, các chân nhân phải làm pháp sự cầu phúc cho các nàng, loại này mới là không có nhiều người đến xem.”
Khương Vũ Triều: “……” Cái gì, pháp hội cái gì? Nàng cảm thấy khác biệt văn hóa, khó được lộ ra thái độ cảm thấy hứng thú, nô tỳ cả viện đều vây lại giải thích cho nàng. Đối với nữ tử thời đại này mà nói, ngày tháng thú vị, có thể thả lỏng không nhiều lắm, các loại ngày hội đều nhớ rõ ràng, Khương Vũ Triều thêm kiến thức thật lớn, cũng có chút muốn đi xem một chút pháp hội chưa bao giờ gặp này.
“đi a đi a, dù sao cũng không xa, chúng ta mở cửa viện xuyên qua một con đường hẻm là có thể trực tiếp đi, bây giờ ở chỗ này, cũng không ai quản chủ tử, còn không phải chủ tử ngài muốn thế nào thì làm thế ấy. Dù sao đều ở trong quan, sẽ không xảy ra chuyện.” Lan Kiều xúi giục.
Bây giờ bọn nô tỳ đã nếm được chỗ tốt của nơi này, cái khác không nói, ít nhất cs tự do, cho dù là ở tướng quốc phủ hay là sau đó ở vương phủ, các nàng đâu có được tự do tự tại như vậy.
Khương Vũ Triều quyết định đi xem hội, nhưng hôm nay lại không đi được, bởi vì từ sớm đã có người tướng quốc phủ tới, bảo nàng về nhà tế tổ. Tế tổ vào Tết Trung Nguyên tập tục này, Khương Vũ Triều cũng biết, nhưng đời trước nàng cũng chưa từng trải qua, cha ruột chỉ thiếu không tế nàng, nào dám để nàng đi tế tổ. Lan Kiều, Quế Ảnh các nàng lại quên mất việc này, bởi vì năm trước ở Dục Vương phủ, nàng cũng không cần về Tiêu gia tế tổ, hiện giờ đã khác, nàng bị hưu trở về, còn xem như Tiêu gia người, đương nhiên phải trở về.
Trở lại tướng quốc phủ, mọi người đều bận bận rộn rộn, không có ai phản ứng nàng, Khương Vũ Triều nhìn thấy Tiêu Cẩm Hương, còn tưởng rằng nàng ta lại muốn tới gây chuyện, ai ngờ lúc này người ta học ngoan, bất quá không chịu đến nhận nhục.
Kỳ thật Tiêu Cẩm Hương cũng muốn nắm thời cơ gây sự với Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng mà Tiêu phu nhân không để nàng đi, lần trước tiệc mừng thọ lão phu nhân qua đi, trong nữ quyến các nhà liền có tin đồn nhảm nhí nói Tiêu Cẩm Hương tâm có Dục Vương. Thế này thật quá đáng, về sau nữ nhi làm thế nào! Tiêu phu nhân trong lòng mắng Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng sợ cái người dường như nổi điên này, giữ Tiêu Cẩm Hương ở bên người, miễn cho nàng lại làm gì, không duyên cớ làm hỏng thanh danh của mình.
Tiêu Cẩm Hương không tới, mấy huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ khác cũng không dám tiếp cận nàng, chỉ ở xa xa một bên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, Khương Vũ Triều cười với các nàng bên kia, mấy người liền không được tự nhiên bỏ đi, dáng vẻ khinh thường làm bạn với nàng.
Hôm nay tế tổ, Tiêu tướng quốc và trưởng công tử Tiêu Vân Kỳ đều rất bận, Khương Vũ Triều lại bị cô lập, nhất thời nhàm chán đến cực điểm.
“Này, sửu bát quái! Sao ngươi lại tới nhà ta.” một tiểu nam hài nhìn khoảng bảy tám tuổi bỗng nhiên chạy tới đứng ở trước mặt nàng, kiêu ngạo ương ngạnh nói: “Các nàng đều nói ngươi trộm người, mất mặt đến toàn bộ Lạc Đô đều biết, Tiêu gia chúng ta thể diện cũng không còn, sao ngươii còn không chết đi?”
Tiểu nam hài này chính là nhi tử của Tiêu phu nhân, tiểu nhi tử Tiêu Vân Đoan của Tiêu tướng quốc, phi thường được sủng ái, còn nhỏ đã bị chiều đến giống như Hỗn Thế Ma Vương. Lúc trước hắn ở nhà bên ngoại làm khách, Khương Vũ Triều là lần đầu nhìn thấy hắn. Trong nguyên tác, Khương Vũ Triều cũng biết vật nhỏ này ngang ngược, hiện tại vừa đối mặt, quả nhiên là tiểu cẩu bức thiếu giáo dục, cái miệng nhỏ này bá bá.
Khương Vũ Triều ngồi ở trên ghế, trước duỗi tay cầm thật chặt hai tay của hùng hài tử, sau đó lộ ra cái cười âm ngoan dữ tợn với hắn, “Vật nhỏ, ngươi biết ta trộm người là làm gì sao? Ta trộm về ăn. Ăn sống thịt người, trước dùng đao chém rơi đầu, hút khô máu rồi lại mổ ngực moi tim, ngươi biết tim như thế nào sao, chính là một miếng thịt đỏ tươi đổ máu ……” Nàng vươn ngón tay thon dài, vẽ lên ngực hài tử, ngữ điệu trôi nổi, hai mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt hắn, “Tim mới ăn ngon nhất, sau đó liền chém đứt tay và chân, ngón tay cắn vào kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn rất ngon. Ta thích nhất vẫn là ăn tiểu hài tử.”
“Vân Đoan, xem tay nhỏ của ngươi thật là mêmg, tỷ tỷ rất thích ngươi, ngươi trở về cùng tỷ tỷ được không a?” Khương Vũ Triều lôi kéo tay hùng hài tử, dưới ánh nhìn chăm chú mà hoảng sợ của hắn hạ lộ ra hàm răng tuyết trắng, làm bộ muốn cắn tay hắn.
“A ——” lúc hắn há mồm chuẩn bị khóc, Khương Vũ Triều một nhét điểm tâm vào trong miệng âm, âm trắc trắc lại ôn ôn nhu nhu nói: “Vân Đoan, bây giờ chúng ta chơi trò chơi, ngươi chạy ta đuổi, nếu như bị ta đuổi được, tỷ tỷ sẽ ăn một bàn tay của ngươi.”
Nàng vừa buông tay, hùng hài tử sợ tới mức rút tay chạy đi. Hàm ngậm một miệng điểm tâm khóc không ra tiếng, trên mặt treo nước mắt nước mũi, chạy ra đụng vào bà vú của, lăn một vòng trên mặt đất, thành con khỉ đất.
Lan Kiều chờ ở một bên nuốt nước miếng xuống, “Chủ tử, ngài, ngài nói cái gì vậy, những lời này, cũng thật là đáng sợ, tiểu công tử tuổi còn nhỏ, vạn nhất dọa ra cái gì……”
Khương Vũ Triều uống ngụm trà đỡ khát, “Tiểu súc sinh lúc còn nhỏ không dạy dỗ tử tế, trưởng thành thì sẽ trở thành đại súc sinh. Chẳng lẽ bởi vì hắn còn nhỏ, ta phải buông tha hắn, không có khả năng.”
Lan Kiều rụt rụt cổ, kính sợ nhìn chủ tử có thù tất báo.
Tiêu Vân Đoan còn chưa bao giờ bị người ta hù dọa như vậy, dọa tàn nhẫn, sau khi trở về ôm Tiêu phu nhân khóc lên, hỏi hắn cái gì rồi lại không dám nói, buổi tối còn ác mộng liên tục khóc nháo không thôi, thật sự lăn lộn một thời gian.
Khương Vũ Triều đương nhiên không quan tâm chuyện này, ngày này là nàng đi ngang qua sân khấu rồi về Minh Nguyệt Quan.
Chủ tớ ba người đi qua đường hẻm, xa xa còn nghe được chủ điện bên kia truyền đến tiếng tụng niệm, Lan Kiều cẩn thận nghe xong rồi nói: “Chủ tử, pháp sự còn chưa xong đâu, chúng ta đi xem sao?”
Khương Vũ Triều lắc đầu, mới vừa đi vào trong viện, lại thấy mấy nô tỳ đỏ con mắt tìm kiếm nơi nơi, còn nhỏ giọng gọi Bánh Hoa Quế.
“Sao lại thế này?”
“Chủ tử, Bánh Hoa Quế mất…… Buổi chiều lúc ấy còn ở đây, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chúng ta còn tưởng rằng nó trốn đi, nhưng mà, nhưng mà, vừa tìm hết toàn bộ viện đều không tìm được nó……” Bọn nô tỳ ô ô khóc lên, sợ chó cong thật xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lại sợ bị chủ tử trách phạt.
Khương Vũ Triều chau mày, cũng không giáo huấn ai, chỉ nói: “nói không chừng là chạy ra ngoài, đều đi ra ngoài tìm xem đi.”
Các nàng xuyên qua một cái cổng vòm, chỗ khách hành hương vào Minh Nguyệt Quan dâng hương, Khương Vũ Triều cầm ngọn đèn lồng: “Đều tách ra đi tìm, nó sẽ không chạy quá xa, phỏng chừng là ở gần đây.”
Mọi người nghe theo, tách ra đi tìm. Khương Vũ Triều dẫn theo đèn lồng xuống bậc thang, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước một chỗ dưới bậc thang nhỏ có ánh lửa, nàng đi ra phía trước, mơ hồ nghe thấy chó kêu, liền nâng thanh âm gọi: “Bánh Hoa Quế?”
“Uông!” một tiếng thanh thúy chó kêu từ bên kia truyền đến, Khương Vũ Triều bước nhanh tiến lên, thấy rõ ràng nơi đó còn ngồi xổm một người, đang ném giấy màu vào chậu than đang cháy. hắn cũng nghe thấy thanh âm của nàng, con chó con được ôm trong lòng ngực kia liền đứng lên, quay đầu nhìn lại Khương Vũ Triều.
Từ ánh lửa nhảy trong chậu than, Khương Vũ Triều thấy rõ mặt người nọ, thoáng chốc sửng sốt, nhịn không được thất thanh hô: “Thiếu Nguyên lão công?!”
Nam tử ôm chó cũng sửng sốt, đợi nghe rõ nàng gọi cái gì, hai mắt hắn hơi hơi trợn to, dưới chân nghiêng một cái, từ bậc thang thấp dẫm vào chỗ trống ngã xuống.
“A!”
“Uông!”
Tóm lại viện này mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng cười thanh thúy của các tiểu cô nương, còn có tiếng chó con kêu gâu gâu, ngay cả các nữ quan của Minh Nguyệt Quan ngẫu nhiên tói đây đưa đồ vật, cũng thích đùa một chút với con chó nhỏ vui vẻ đó.
Khương Vũ Triều cảm thấy có chút ồn, nhưng lười ra tiếng quản các nàng, đều là một đám tiểu cô nương hơn mười tuổi gần hai mươi tuổi, thậm chí còn có mười hai tuổi, vẫn là trẻ con.
Làm chủ nhân chân chính của con chó con, Khương Vũ Triều ngược lại rất ít chơi với nó, nhưng con chó nhỏ đó thật thông minh, giống như có thể nhận chủ, mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều thíc đi theo Khương Vũ Triều. Khương Vũ Triều đọc sách, nó liền ở bên chân nàng vòng tới vòng lui, tự chơi vui vẻ. Mấy tiểu nha hoàn mắt trông mong nhìn, cảm thấy chó con quá đáng thương, nhịn không được nhỏ giọng nói với Khương Vũ Triều: “Chủ tử, ngài xem tiểu bảo bối thích ngài như vậy, ngài cũng nên để ý nó nha.”
Khương Vũ Triều: “……” Tiểu bảo bối? Cái xưng hô ghê tởm gì.
Nàng hồn nhiên quên mất ngày trước mình đuổi theo thần tượng Hề Thiếu Nguyên cũng gọi bảo bối. không chỉ có bảo bối, còn ca ca, đệ đệ, lão công, ba ba…… có xưng hô nào nàng chưa từng gọi đâu.
“Chủ tử, chó con tới đã nhiều ngày, ngài còn chưa đặt tên cho nó đâu.” Lan Kiều đánh bạo nói.
Đặt tên gì đó cũng quá phiền toái. Khương Vũ Triều nhìn một mâm bánh hoa quế trên bàn mà Quế Ảnh mới vừa bưng đến, rất là tùy tiện nói: “Vậy gọi là Bánh Hoa Quế.”
Lan Kiều lập tức ghen ghét nhìn Quế Ảnh, “Tiểu bảo bối sao lại cùng tên với cô! Sớm biết thế ta đã bưng lên cho chủ tử một mâm cánh hoa lan.”
Quế Ảnh che miệng bật cười, liếc mắt một cái.
Chó con Bánh Hoa Quế còn không biết mình đã có tên, nâng chân trước chắc khỏe ghé vào trên giày thêu của Khương Vũ Triều, cọ cẳng chân. Khương Vũ Triều cảm thấy mình duỗi chân là có thể dẫm lên nó, phất phất sách trong tay, “đi đi, các ngươi đưa Bánh Hoa Quế ra ngoài chơi đi.”
Thế giới không có internet thật buồn tẻ, nhưng qua hai tháng cũng còn tốt, Khương Vũ Triều không chỉ é bức giỏi, năng lực thích ứng cũng mạnh, đã có thể quen ẩm thực cùng làm việc và nghỉ ngơi ở thế giới này. Duy nhất nàng không thể quen, chính là nơi này không có Hề Thiếu Nguyên.
Buổi tối nàng nằm mơ, mơ thấy mình còn ở hiện đại, xoát Weibo, bỗng nhiên thấy idol của mình đã phát Weibo, tuyên bố muốn thoái ẩn kết hôn, xem lại bức ảnh kia, mặt nhà gái lại trống rỗng, dù thế nào cũng không thấy rõ.
thật là một ác mộng lớn nhất.
Khương Vũ Triều một thân mồ hôi lạnh mà mở mắt ra, còn có chút kinh hồn chưa định, bỗng nhiên nghe thấy mép giường truyền đến hai tiếng kêu gâu gâu. Nàng xốc màn giường lên, thấy Bánh Hoa Quế ghé vào trên giày mình. Con chó nhỏ đôi mắt đen đen, miệng hơi hơi cong lên trên, như là đang cười, nhìn qua lại khờ lại đáng yêu, tiếng kêu cũng non nớt.
Khương Vũ Triều duỗi tay đến trước mặt Bánh Hoa Quế, “Sao lại chuồn êm vào.”
Chó con lắc cái đuôi, chơi đùa với tay nàng, còn vươn đầu lưỡi ngây ngốc liếm ngón tay nàng.
“Chủ tử, người tỉnh rồi?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lan Kiều, Khương Vũ Triều nháy mắt lùi cái tay đang đùa chó về màn, lên tiếng.
Lan Kiều bưng nước ấm tiến vào, liếc mắt một cái nhìn thấy chó con đang bước chân lộc cộc chạy chạy, “Ha ha, Bánh Hoa Quế sao lại trộm đi vào được, nó vừa tỉnh đã tới gặp chủ tử đó.”
Khương Vũ Triều rửa mặt dùng bữa sớm, sau đó lại bắt đầu theo lệ cầm quyển sách xem. Thư tịch chính thống cần xem, sách giải trí phong thổ phố phường cũng phải xem. Viện này của các nàng có một cánh cửa có thể nối thẳng ra ngoài đạo quan, chỉ cần xuyên qua một cái đường hẻm, trên cơ bản chính là ở chỗ này tự mình sống của mình, các nữ quan trong đạo quan ngẫu nhiên mới tới đây, một ngày này lại có nữ quan bưng theo rổ tới.
Các nàng sẽ đúng giờ đưa thư từ cùng với các cư sĩ thanh tu đưa chút hương tuyến tự chế, còn có chút vật nhỏ nghe nói đã làm pháp sự khai quang.
“Lần này tới là đưa món ăn cho Tiêu cư sĩ, đều là chính người trong quan trồng ở sau núi.” Nữ quan hàn huyên hai câu rồi nhắc tới chính sự, “Mấy ngày nay tron đạo quan có mấy tràng pháp sự, đến lúc đó khả năng sẽ có một ít khách lạ, Tiêu cư sĩ nếu không thích náo nhiệt thì đóng cửa nhỏ phía trước lại, cũng tránh bị người khác quấy rầy va chạm, tính ra cũng chỉ mấy ngày.”
“Ta đã biết, đa tạ chân nhân thông báo.” Khương Vũ Triều cho người tiễn nữ quan đi, lại dặn dò Lan Kiều, “Mấy ngày sau trong quan phải làm pháp sự, các ngươi cũng đừng ở chạy loạn.”
Dù sao cũng là một nhà nữ đạo quan lớn nhất Lạc Đô, hương khói cường thịnh, chùa miếu diện tích cũng rất lớn, bên trong cây lớn dày đặc, chung khánh thanh thanh, mấy nô tỳ nhàn rỗi nhàm chán ngẫu nhiên cũng sẽ đi phía trước bái một bái.
“Nhưng chủ tử, qua hai ngày là pháp hội Địa Quan Đại Đế Giáng Sinh, chúng ta có thể đi xem a, bởi vì có không ít người tới xem, các chân nhân mới lo lắng ngài sẽ bị va chạm đâu.” Lan Kiều vặn đầu ngón tay tính, “Chờ pháp hội trung nguyên kết thúc, còn có Vương Mẫu nương nương Giáng Sinh, trong thành không ít phu nhân sẽ đến, các chân nhân phải làm pháp sự cầu phúc cho các nàng, loại này mới là không có nhiều người đến xem.”
Khương Vũ Triều: “……” Cái gì, pháp hội cái gì? Nàng cảm thấy khác biệt văn hóa, khó được lộ ra thái độ cảm thấy hứng thú, nô tỳ cả viện đều vây lại giải thích cho nàng. Đối với nữ tử thời đại này mà nói, ngày tháng thú vị, có thể thả lỏng không nhiều lắm, các loại ngày hội đều nhớ rõ ràng, Khương Vũ Triều thêm kiến thức thật lớn, cũng có chút muốn đi xem một chút pháp hội chưa bao giờ gặp này.
“đi a đi a, dù sao cũng không xa, chúng ta mở cửa viện xuyên qua một con đường hẻm là có thể trực tiếp đi, bây giờ ở chỗ này, cũng không ai quản chủ tử, còn không phải chủ tử ngài muốn thế nào thì làm thế ấy. Dù sao đều ở trong quan, sẽ không xảy ra chuyện.” Lan Kiều xúi giục.
Bây giờ bọn nô tỳ đã nếm được chỗ tốt của nơi này, cái khác không nói, ít nhất cs tự do, cho dù là ở tướng quốc phủ hay là sau đó ở vương phủ, các nàng đâu có được tự do tự tại như vậy.
Khương Vũ Triều quyết định đi xem hội, nhưng hôm nay lại không đi được, bởi vì từ sớm đã có người tướng quốc phủ tới, bảo nàng về nhà tế tổ. Tế tổ vào Tết Trung Nguyên tập tục này, Khương Vũ Triều cũng biết, nhưng đời trước nàng cũng chưa từng trải qua, cha ruột chỉ thiếu không tế nàng, nào dám để nàng đi tế tổ. Lan Kiều, Quế Ảnh các nàng lại quên mất việc này, bởi vì năm trước ở Dục Vương phủ, nàng cũng không cần về Tiêu gia tế tổ, hiện giờ đã khác, nàng bị hưu trở về, còn xem như Tiêu gia người, đương nhiên phải trở về.
Trở lại tướng quốc phủ, mọi người đều bận bận rộn rộn, không có ai phản ứng nàng, Khương Vũ Triều nhìn thấy Tiêu Cẩm Hương, còn tưởng rằng nàng ta lại muốn tới gây chuyện, ai ngờ lúc này người ta học ngoan, bất quá không chịu đến nhận nhục.
Kỳ thật Tiêu Cẩm Hương cũng muốn nắm thời cơ gây sự với Tiêu Cẩm Nguyệt, nhưng mà Tiêu phu nhân không để nàng đi, lần trước tiệc mừng thọ lão phu nhân qua đi, trong nữ quyến các nhà liền có tin đồn nhảm nhí nói Tiêu Cẩm Hương tâm có Dục Vương. Thế này thật quá đáng, về sau nữ nhi làm thế nào! Tiêu phu nhân trong lòng mắng Tiêu Cẩm Nguyệt, cũng sợ cái người dường như nổi điên này, giữ Tiêu Cẩm Hương ở bên người, miễn cho nàng lại làm gì, không duyên cớ làm hỏng thanh danh của mình.
Tiêu Cẩm Hương không tới, mấy huynh đệ tỷ muội con vợ lẽ khác cũng không dám tiếp cận nàng, chỉ ở xa xa một bên chỉ chỉ trỏ trỏ về phía nàng, Khương Vũ Triều cười với các nàng bên kia, mấy người liền không được tự nhiên bỏ đi, dáng vẻ khinh thường làm bạn với nàng.
Hôm nay tế tổ, Tiêu tướng quốc và trưởng công tử Tiêu Vân Kỳ đều rất bận, Khương Vũ Triều lại bị cô lập, nhất thời nhàm chán đến cực điểm.
“Này, sửu bát quái! Sao ngươi lại tới nhà ta.” một tiểu nam hài nhìn khoảng bảy tám tuổi bỗng nhiên chạy tới đứng ở trước mặt nàng, kiêu ngạo ương ngạnh nói: “Các nàng đều nói ngươi trộm người, mất mặt đến toàn bộ Lạc Đô đều biết, Tiêu gia chúng ta thể diện cũng không còn, sao ngươii còn không chết đi?”
Tiểu nam hài này chính là nhi tử của Tiêu phu nhân, tiểu nhi tử Tiêu Vân Đoan của Tiêu tướng quốc, phi thường được sủng ái, còn nhỏ đã bị chiều đến giống như Hỗn Thế Ma Vương. Lúc trước hắn ở nhà bên ngoại làm khách, Khương Vũ Triều là lần đầu nhìn thấy hắn. Trong nguyên tác, Khương Vũ Triều cũng biết vật nhỏ này ngang ngược, hiện tại vừa đối mặt, quả nhiên là tiểu cẩu bức thiếu giáo dục, cái miệng nhỏ này bá bá.
Khương Vũ Triều ngồi ở trên ghế, trước duỗi tay cầm thật chặt hai tay của hùng hài tử, sau đó lộ ra cái cười âm ngoan dữ tợn với hắn, “Vật nhỏ, ngươi biết ta trộm người là làm gì sao? Ta trộm về ăn. Ăn sống thịt người, trước dùng đao chém rơi đầu, hút khô máu rồi lại mổ ngực moi tim, ngươi biết tim như thế nào sao, chính là một miếng thịt đỏ tươi đổ máu ……” Nàng vươn ngón tay thon dài, vẽ lên ngực hài tử, ngữ điệu trôi nổi, hai mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt hắn, “Tim mới ăn ngon nhất, sau đó liền chém đứt tay và chân, ngón tay cắn vào kẽo kẹt kẽo kẹt, ăn rất ngon. Ta thích nhất vẫn là ăn tiểu hài tử.”
“Vân Đoan, xem tay nhỏ của ngươi thật là mêmg, tỷ tỷ rất thích ngươi, ngươi trở về cùng tỷ tỷ được không a?” Khương Vũ Triều lôi kéo tay hùng hài tử, dưới ánh nhìn chăm chú mà hoảng sợ của hắn hạ lộ ra hàm răng tuyết trắng, làm bộ muốn cắn tay hắn.
“A ——” lúc hắn há mồm chuẩn bị khóc, Khương Vũ Triều một nhét điểm tâm vào trong miệng âm, âm trắc trắc lại ôn ôn nhu nhu nói: “Vân Đoan, bây giờ chúng ta chơi trò chơi, ngươi chạy ta đuổi, nếu như bị ta đuổi được, tỷ tỷ sẽ ăn một bàn tay của ngươi.”
Nàng vừa buông tay, hùng hài tử sợ tới mức rút tay chạy đi. Hàm ngậm một miệng điểm tâm khóc không ra tiếng, trên mặt treo nước mắt nước mũi, chạy ra đụng vào bà vú của, lăn một vòng trên mặt đất, thành con khỉ đất.
Lan Kiều chờ ở một bên nuốt nước miếng xuống, “Chủ tử, ngài, ngài nói cái gì vậy, những lời này, cũng thật là đáng sợ, tiểu công tử tuổi còn nhỏ, vạn nhất dọa ra cái gì……”
Khương Vũ Triều uống ngụm trà đỡ khát, “Tiểu súc sinh lúc còn nhỏ không dạy dỗ tử tế, trưởng thành thì sẽ trở thành đại súc sinh. Chẳng lẽ bởi vì hắn còn nhỏ, ta phải buông tha hắn, không có khả năng.”
Lan Kiều rụt rụt cổ, kính sợ nhìn chủ tử có thù tất báo.
Tiêu Vân Đoan còn chưa bao giờ bị người ta hù dọa như vậy, dọa tàn nhẫn, sau khi trở về ôm Tiêu phu nhân khóc lên, hỏi hắn cái gì rồi lại không dám nói, buổi tối còn ác mộng liên tục khóc nháo không thôi, thật sự lăn lộn một thời gian.
Khương Vũ Triều đương nhiên không quan tâm chuyện này, ngày này là nàng đi ngang qua sân khấu rồi về Minh Nguyệt Quan.
Chủ tớ ba người đi qua đường hẻm, xa xa còn nghe được chủ điện bên kia truyền đến tiếng tụng niệm, Lan Kiều cẩn thận nghe xong rồi nói: “Chủ tử, pháp sự còn chưa xong đâu, chúng ta đi xem sao?”
Khương Vũ Triều lắc đầu, mới vừa đi vào trong viện, lại thấy mấy nô tỳ đỏ con mắt tìm kiếm nơi nơi, còn nhỏ giọng gọi Bánh Hoa Quế.
“Sao lại thế này?”
“Chủ tử, Bánh Hoa Quế mất…… Buổi chiều lúc ấy còn ở đây, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, chúng ta còn tưởng rằng nó trốn đi, nhưng mà, nhưng mà, vừa tìm hết toàn bộ viện đều không tìm được nó……” Bọn nô tỳ ô ô khóc lên, sợ chó cong thật xảy ra cái gì ngoài ý muốn, lại sợ bị chủ tử trách phạt.
Khương Vũ Triều chau mày, cũng không giáo huấn ai, chỉ nói: “nói không chừng là chạy ra ngoài, đều đi ra ngoài tìm xem đi.”
Các nàng xuyên qua một cái cổng vòm, chỗ khách hành hương vào Minh Nguyệt Quan dâng hương, Khương Vũ Triều cầm ngọn đèn lồng: “Đều tách ra đi tìm, nó sẽ không chạy quá xa, phỏng chừng là ở gần đây.”
Mọi người nghe theo, tách ra đi tìm. Khương Vũ Triều dẫn theo đèn lồng xuống bậc thang, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước một chỗ dưới bậc thang nhỏ có ánh lửa, nàng đi ra phía trước, mơ hồ nghe thấy chó kêu, liền nâng thanh âm gọi: “Bánh Hoa Quế?”
“Uông!” một tiếng thanh thúy chó kêu từ bên kia truyền đến, Khương Vũ Triều bước nhanh tiến lên, thấy rõ ràng nơi đó còn ngồi xổm một người, đang ném giấy màu vào chậu than đang cháy. hắn cũng nghe thấy thanh âm của nàng, con chó con được ôm trong lòng ngực kia liền đứng lên, quay đầu nhìn lại Khương Vũ Triều.
Từ ánh lửa nhảy trong chậu than, Khương Vũ Triều thấy rõ mặt người nọ, thoáng chốc sửng sốt, nhịn không được thất thanh hô: “Thiếu Nguyên lão công?!”
Nam tử ôm chó cũng sửng sốt, đợi nghe rõ nàng gọi cái gì, hai mắt hắn hơi hơi trợn to, dưới chân nghiêng một cái, từ bậc thang thấp dẫm vào chỗ trống ngã xuống.
“A!”
“Uông!”
Danh sách chương