Lại nói Lâm Hạnh Dung đúng là nằm không cũng dính đạn khi có gương mặt và kiểu tóc giống Minh Hạ nên bị người ta bắt nhầm.

Vốn định giả mạo Minh Hạ làm chút việc, việc còn chưa làm được thì người gặp hoạ trước rồi.

Còn lý do vì sao cô ta lại biết mình bị bắt nhầm? À, đó là vì chủ mưu bắt cóc nói bắt nhầm rồi.

Tên đàn em nhìn ảnh chụp rồi gãi đầu hỏi lại đại ca của mình.

- Đại ca, nhưng hai người này giống nhau mà.

Đại ca là một người đàn ông trẻ tuổi, rất đẹp trai, nhưng tính cách hơi nóng nảy, Hạnh Dung nghe mấy người kia gọi anh ta là Liam.

Vừa nghe tên đàn em giải thích xong, anh ta liền đập vào đầu hắn một cái, nói chắc như chém đinh chặt sắt.

- Không giống.

Minh Hạ thừa hưởng toàn bộ nét đẹp từ Chu Kiều, hoàn toàn không có nét nào giống Lâm Triều, nhưng Hạnh Dung thì khác, cô ta kết hợp đặc điểm của cả bố và mẹ nên ngoại trừ đôi mắt hoa anh đào giống hệt Minh Hạ ra thì mũi miệng đều giống Lâm Triều.

Nhưng cho dù có đôi mắt giống nhau thì thần thái trong mắt của không giống nhau, con ranh con kia sẽ không bao giờ dùng ánh mắt sợ hãi này để nhìn anh ta mà trực tiếp xông lên tát chết anh ta luôn.

Tên đàn em càng thêm mơ hồ.

Hắn ta quan sát khuôn mặt Hạnh Dung một lượt, vẫn không hiểu đại ca làm sao nhìn ra được hai người này không giống nhau.

- Đại ca, em vẫn thấy giống Minh Hạ mà.

Liam lại đập lên đầu tên đàn em.

- Giống đầu mày ấy! Mau đi tìm người thật về đây.

- Thế cô gái này thì sao?
Đại ca liếc nhìn Lâm Hạnh Dung, ánh mắt nghiền ngẫm.

- Cô ta thấy mặt chúng ta rồi, thả cô ta ra cô ta sẽ báo cảnh sát ngay, cứ nhốt lại trước đã.

Thực ra anh ta dám bắt người công khai như vậy thì không sợ cảnh sát, nhưng thả cô ta đi thì không yên tâm lắm.


Anh ta muốn điều tra thân phận của cô ta rồi mới quyết định xử lý sau.

- Vâng.

...!
Bệnh viện.

Hoàng Đông đang đứng bên ngoài phòng trông chừng cô, cứ ba mươi phút anh sẽ cho người vào hỏi bác sĩ một lần, mấy vị bác sĩ kia cảm thấy anh rất phiền nhưng lại sợ anh nên chỉ có thể mỉm cười trả lời một câu trả lời tiêu chuẩn, đến khi đi khuất anh thì lập tức lật mặt.

- Tưởng mình có chút tiền thì cho rằng mình là ông trời rồi đấy à?
Cô y tá đi bên cạnh nịnh nọt gật đầu.

- Em cũng thấy vậy.

Nhưng anh ta cũng chung tình đấy chứ, bạn gái thành người thực vật rồi vẫn quan tâm đến cô ấy như vậy.

Nữ bác sĩ phụ trách kiểm tra cho Minh Hạ cười khẩy.

- Có tý nhan sắc nên vậy thôi, chứ thử là một đứa con gái xấu xí khác xem.

Bởi vì bực bội Hoàng Đông, động tác của vị bác sĩ này khá thô lỗ, đầu của Minh Hạ bị va vào góc bàn, lúc này một cái đầu khác từ trên trần nhà thò xuống, anh ta nở nụ cười ghê rợn.

- Các người đối xử với bệnh nhân thế này à?
Anh ta treo ngược cả người trên bóng đèn, nhìn cực kỳ giống quỷ.

Nữ bác sĩ và y tá vừa định hét lên đã bị anh ta đập vào gáy ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bởi vì động tác quá mạnh đèn chùm trên trần nhà cũng lung lay theo, sợ mìn ngã vỡ đầu anh ta lập tức nhảy xuống sàn nhà rồi đi tới chỗ cô gái vẫn đang ngủ say ở trên giường bệnh.

- Người anh em, tưởng đâu mấy năm nay cô sống tốt lắm chứ, ai dè sao còn sống khổ hơn cả khi ở bên cạnh đại ca thế?
Người nằm trên giường bệnh không đáp lời anh ta, anh ta cũng không nói nữa vác cô lên vai rồi đi đến bên cửa sổ cột dây thừng vào người cô và mình xong mới nhảy xuống, âm thầm đưa rời đi, đến khi Hoàng Đông phát hiện ra có điểm bất thường đã muộn rồi.

Người đàn ông đưa Minh Hạ đến hang ổ của mình, đúng lúc này cũng có một người anh em khác vác người đến, anh ta có chút khó xử nhìn người đối diện.

- Anh Nam, cô ta dù đẹp đến mấy cũng vẫn là một bệnh nhân mà.


Anh ta biết anh Nam nhà mình mê gái nhưng mê đến mức độ này thì...!
Người được gọi là anh Nam sầm mặt, anh ta cẩn thận đặt Minh Hạ lên giường rồi quay lại trừng mắt nhìn tên đàn em kia.

- Nghĩ lung tung gì đấy hả? Cô ấy là Minh Hạ, người đại ca đang tìm đấy.

Tên đàn em lập tức lộ rõ sự ngạc nhiên lẫn hoang mang, anh ta đặt người trên vai mình xuống ghế rồi kéo cái bao tải trùm trên đầu cô ấy ra.

- Vậy người này là ai vậy?
Người này mới gia nhập băng đảng hai năm nên không biết mặt Minh Hạ, lúc đại ca của anh ta phát ảnh, anh ta cũng không có mặt ở đấy nên quyết định dựa theo cách của mình là lần theo thiết bị định vị của M để tìm cô.

Nam liếc nhìn gương mặt của cô gái kia một cái, lắc đầu.

- Tao không biết, mày tìm thấy con nhóc này ở đâu vậy?
Tên đàn em thành thật trả lời.

- Em lần theo thiết bị định vị của M nên tìm thấy cô ta.

Người chạy việc vặt thường mang theo một thiết bị định vị siêu nhỏ để cộng sự của mình nắm rõ hành trình của bọn họ, kịp thời cảnh báo và đưa ra phương hướng cụ thể nếu bọn họ chẳng may gặp nguy hiểm.

Tên đàn em này giỏi máy tính nên đã tìm người theo cách riêng của mình, ai biết lại túm nhầm người về chứ.

Nam nhìn cô gái kia một cái, nói.

- Trói cô ta lại trước đi, khi nào cô ta tỉnh thì báo tao biết.

- Dạ.

Nam nghĩ một lúc, cuối cùng anh phẩy tay bảo tên đàn em ra ngoài.

- Thôi để tao làm cho, mày đi gọi đại ca tới đây.

- Vâng.

Tên đàn em rất nghe lời anh ta, một dạ hai vâng, nhưng anh ta còn chưa ra ngoài thì người gọi là đại ca cũng chính là Liam đã đi vào.


Vừa nhìn thấy người nằm trên giường, hai mắt anh ta sáng rỡ vội nói với Nam.

- Làm cho cô ta tỉnh lại đi.

Nam nhún vai, thản nhiên nói.

- Không tỉnh được, trở thành người thực vật rồi.

Lời vừa dứt, sự vui vẻ trong ánh mắt người đàn ông vụt tắt, gương mặt lạnh lùng thấy rõ.

- Vì sao lại thành người thực vật?
Mạng con ranh con này rất cứng, trước đây anh ta hành hạ cô thế nào cô cũng không chết được, sao về nước có mấy năm đã thành người thực vật rồi?
- Nghe nói à bị đâm thủng phổi, thiếu oxy trong thời gian dài nên vậy.

Đó là kết luận đúc kết ra sau nhiều lần kiểm tra của các bác sĩ, còn nguyên nhân thật sự có lẽ chỉ mình Hoàng Đông biết.

Liam sa sầm mặt, anh đuổi tất cả mọi người ra ngoài đông thời kéo ghế đến bên cạnh giường cô nằm rồi ngồi xuống nhìn ngắm khuôn mặt anh ta nhung nhớ mấy năm qua, càng nhìn lại càng thấy cô đáng ghét, anh ta đưa tay chọc lên mặt cô, mắng.

- Cô đúng là to gan, tôi đã từng nói chỉ có mình tôi mới đủ tư cách lấy mạng cô, chưa có sự đồng ý của tôi sao cô có thể bị thương được hả? Mau tỉnh lại cho ông đây, ông đây hành hạ cô chưa đủ đâu!
Bởi vì nhiều ngày hôn mê nên da dẻ cô rất trắng, Liam lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì nên mới chọc mấy cái bên má bị chọc đã đỏ lên.

Anh ta ghét bỏ thu tay lại.

- Da mặt của cô sao giờ mỏng thế, mới chọc mấy cái đã đỏ rồi, đúng là đồ vô dụng.

Trong số đàn em của anh ta cô là người siêng cãi anh ta nhất, còn thường xuyên đánh anh ta, mắng anh ta là đồ đần, thế nhưng bây giờ anh ta mắng thế nào cô cũng chẳng thèm cãi lại anh ta nửa chữ, cứ nằm đó như xác chết vậy.

Trước khi gặp cô, anh ta đã nghĩ đủ mọi thủ đoạn hành hạ cô để cô hối hận vì dám phản bội anh ta bỏ chạy đến nơi này, nhưng đến khi tìm được người rồi người ta lại biến thành người thực vật.

Thế có khác gì người chết đâu chứ?
Bực bội quá đi mất.

Liam quăng cái ghế vào góc tường để phát tiết, cái ghế gỗ không chịu được lực va chạm nên vỡ thành nhiều mảnh cũng đánh thức luôn cô gái ở gần đó.

Người đàn ông cũng phát hiện ra sự tồn tại của cô ta, lập tức gọi Nam tới.

- Cô gái này là ai vậy?
Nam liếc nhìn cô gái đó một cái, nói theo đúng sự thật.

- Tôi không biết, nhưng có lẽ có quen biết với Minh Hạ, bởi vì Kiên tìm thấy cô ta nhờ thiết bị định vị của M.

Liam đi tới tháo băng dính trên miệng cô gái kia ra, nhếch môi hỏi.


- Cô quen biết với Minh Hạ?
Tú Linh mới tỉnh dậy nên hơi mơ màng, sau khi nhìn rõ người khác trước mặt, cô lập tức lùi ra sau nhưng cả người đang cố định trên ghế nên không chạy được, chỉ có thể dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn anh ta.

- Anh là ai?
- Tôi hỏi cô trước.

Tú Linh vừa định lắc đầu đã nhìn thấy Minh Hạ nằm ở trên giường, cả khuôn mặt ngập tràn hoảng loạn.

- Đừng làm hại chị ấy.

Liam không nhận được câu trả lời vừa lòng, tâm trạng càng thêm tệ hại, anh ta rút con dao găm bên hông đặt lên cổ họng Tú Linh.

- Trả lời câu hỏi của tôi, có quen con ranh kia không?
Lưỡi dao rất sắc, mới chạm vào da đã chảy máu, Tú Linh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch không nói năng được gì.

Nam lập tức trấn an cô.

- Chúng tôi là bạn của Minh Hạ ở bên Mỹ, không phải kẻ thù của cô ấy, cô không cần đề phòng chúng tôi như vậy.

Có thể vì thái độ của anh ta rất chân thành hoặc vì còn muốn ở lại chăm sóc Minh Hạ nên Tú Linh do dự một lúc vẫn gật đầu.

- Chị ấy là bạn của tôi.

Chưa đợi Liam phản ứng, Nam đã nói trước.

- Đại ca, vậy để cô ấy chăm sóc Minh Hạ luôn đi.

Nếu không để cô bé này chăm sóc Minh Hạ, số phận của cô ấy có lẽ sẽ giống như bản sao của cô, trở thành món đồ chơi của mấy tên đàn em kia.

Đương nhiên không phải mấy trò bẩn thỉu cưỡng hiếp gì đó, bọn họ là lưu manh nhưng là lưu manh có văn hóa, chỉ thả cô ta vào bể rắn và bể chưa mấy loài động vật lưỡng cư chơi chơi thôi.

- Được.

Liam ngẫm nghĩ một hồi mới gật đầu.

Bởi vì không lường trước được tình huống này nên không cho bác sĩ bên Mỹ về theo, giờ muốn tìm người đáng tin cũng phải đợi thêm một hai ngày, đàn em của anh ta lại toàn là đàn ông, anh ta cũng không yên tâm để bọn chúng chăm sóc cô.

Sau đó Tú Linh được cởi trói nhưng cô lại bị giám sát rất chặt, những thiết bị theo dõi cô gắn trên người đều bị tịch thu, cô lại không biết võ nên muốn cứu Minh Hạ ra ngoài hoặc tìm người về cứu cả hai gần như vô vọng.

....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện