Kịch bản thay đổi, Mạc Hoàng Đông còn hay lượn đến đoàn làm phim tham ban khiến cuộc sống yên bình thường ngày của Minh Hạ cũng chấm dứt.

Cứ hễ cô nghỉ ngơi là sẽ có người đến tặng quà, rủ ăn bánh ngọt, uống trà các kiểu.

Song song với sự quan tâm của mọi người, số lần cô suýt bị tai nạn cũng dần tăng lên.

Lúc thì tổ đạo cụ nhầm lẫn, để diễn viên dùng dao thật khiến cô suýt bị thương, có lúc lại dây cáp bị lỏng khiến cô suýt ngã từ trên cao xuống, đôi lúc lại phát hiện có gián ở trong cốc trà sữa hoặc đồ ăn của mình có vấn đề.

Một vài lần không sao, nhưng nhiều lần thì cô không thể không nghi ngờ có người nhắm vào mình.

Nhưng người tình nghi quá nhiều, cô nhất thời không tìm ra được ai là người làm mấy chuyện đó.

- Bảo mua trà sữa thôi cũng không nên hồn, đúng là nuôi tốn cơm mà!
Minh Hạ đang quan sát xung quanh, phía bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói đay nghiến của ai đó, cô vô thức quay đầu sang nhìn một cái.

Khi thấy cô gái đó hất cốc trà sữa lên người cô trợ lý nhỏ, sắc mặt Minh Hạ đột nhiên kém đi.

Cô không thích cô gái kia.

- Đi mua cốc khác cho tao!
Phạm Tú Anh vừa dứt lời, một cốc trà sữa đột nhiên bay thẳng vào đầu cô ta, bởi vì va chạm, nắp hộp trà sữa bung ra khiến nước trong đó tràn lên đầu tóc Tú Anh.

Tú Anh lần đầu tiên bị đối xử như vậy liền tức điên người, cô ta không quản hình tượng nữa mà hét ầm lên.

- Ai làm vậy?
- Là tôi.

Nhìn thấy Minh Hạ, Tú Anh đột nhiên chột dạ, lắp bắp nói.

- Cô...!Cô làm gì vậy?
Minh Hạ phớt lờ cô ta mà đi đến đỡ lấy cô gái đang quỳ ở dưới đất lên rồi đưa cô ấy vào phòng nghỉ, Tú Anh lúc này mới nhận ra cô đột nhiên gây sự với mình vì cô gái kia liền thay đổi thái độ, vội đuổi theo chặn cô lại.

- Lâm Nguyệt Hà, cô làm cái quái gì vậy? Đây là trợ lý của tôi.

- Đúng vậy, cô ấy là trợ lý của cô, cô trả lương để cô ấy làm việc, không phải để nhục mạ.

Từ sau lần lật xe khi cứu nữ diễn viên kia, Minh Hạ không còn quan tâm đến mấy chuyện trong giới này nữa, cho dù có thấy mấy quy tắc ngầm kia cô cũng sẽ giả mù không thấy, giả điếc không nghe.

Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy Phạm Tú Anh bắt nạt cô bé này, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu, cũng nảy sinh ác cảm với cô ta.

Tú Anh vốn không ưa Minh Hạ từ trước, giờ lại bị cô hạ nhục như vậy càng không cam lòng, lập tức hét ầm lên.


- Lâm Nguyệt Hà, con bé đó là em gái tôi, tôi muốn làm gì nó thì làm, không đến lượt cô quản.

- Em gái cô? Cô thường đối xử với em gái mình như vậy?
Cơn giận của Minh Hạ càng dâng cao không cách nào dập được, nếu không phải nơi này đông người, cô thật sự có thể sẽ sử dụng bạo lực với cô ta.

- Em không sao.

Tú Linh không muốn Minh Hạ vì mình mà đắc tội với Tú Anh nên đứng ra ngăn cản cô.

Nhưng Minh Hạ giống như không nghe thấy, cô mạnh mẽ kéo Tú Linh rời đi trước ánh mắt kinh ngạc tột độ của mọi người.

Cho dù có Hoàng Đông chống lưng nhưng Minh Hạ vẫn luôn rất khiêm tốn, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy cô chủ động gây sự với người khác.

Không lẽ cô quen với cô trợ lý nhỏ đó sao?
- Chị Tú Anh, đi thay đồ trước đi.

Thấy Tú Anh muốn đuổi theo Minh Hạ, một vài nhân viên đi tới ngăn cô lại, có người khoác khăn lông lên người cô, có người lại dùng khăn giấy lau trà sữa trên mặt cô.

Tú Anh cũng thấy cả người dính dính khó chịu nên đi vội vào phòng nghỉ của mình để tắm rửa thay đồ.

Trong phòng nghỉ.

- Em vào trong tăm rửa thay đồ đi.

Minh Hạ đưa đồ mình cho Tú Linh xong liền đẩy cô ấy vào trong phòng tắm.

Cô cũng không biết vì sao ban nãy bản thân lại kích động như vậy nữa.

Nhưng hình ảnh đó thật sự rất gai mắt cô, sau khi biết Tú Anh bắt nạt chính em gái mình cô càng thấy khó chịu.

Cô không rõ cảm giác này xuất phát từ chính linh hồn cô hay chỉ là cảm xúc mà thân thể này để lại.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Minh Hạ thiên về vế sau hơn.

Tuổi thơ của cô rất vui vẻ, lại nói bố cô dạy võ cho cô từ nhỏ nên tuyệt đối không có chuyện cô bị người ta bắt nạt được, cô đoán có lẽ nguyên chủ từng bị bắt nạt, bởi vậy nên cô ấy mới có phản ứng mạnh như vậy khi gặp tình cảnh tương tự.

- Cảm ơn chị.

Giọng nói trong trẻo của Tú Linh kéo cô trở về thực tại, cô quay sang nhìn cô bé đó, trong lòng không chắc chắn lắm mà hỏi một câu.

- Em bao nhiêu tuổi rồi?
Dáng người nhỏ nhắn gầy gò, da trắng bệch đến đáng sợ, cô hoài nghi cô bé này chắc mới mười lăm, mười sáu tuổi là cùng.


Non nớt thế này mà Tú Anh cũng xuống tay được, đúng là đồ độc ác.

Cô còn đang mắng chửi Phạm Tú Anh không ngớt lời, Tú Linh lần nữa lên tiếng.

- Em năm nay mười chín tuổi.

- Mười chín tuổi?
Bằng tuổi cô ở ngoài đời này, nhưng ngoài đời cô cao hơn, người cũng có thịt hơn cô ấy nhiều.

Minh Hạ còn muốn hỏi thêm vài câu, điện thoại trong túi xách của Tú Linh đã vang lên, cô đành phải để cô ấy nghe điện thoại trước.

- Đang ở đâu vậy? Hôm nay con mụ la sát kia có gọi em đến phim trường không?
- ...Có.

- Ở đó đợi anh, anh sẽ qua chỗ em ngay.

Tú Linh biết việc anh đã quyết sẽ không thay đổi được gì nên ngoan ngoãn gật đầu, sau khi tắt máy xong, cô quay sang nhìn Minh Hạ nhỏ nhẹ nói.

- Chị có thể cho em số điện thoại không? Em muốn cảm ơn chị.

Minh Hạ đọc số cho cô bé, thấy cô bé định rời đi, cô bước nhanh đến gần.

- Để chị đưa em ra ngoài.

Hôm nay Minh Hạ làm Tú Anh mất mặt như vậy, cô ta dễ gì bỏ qua cho cô và Tú Linh.

Giờ nghĩ lại thấy bản thân đúng là giận quá mất khôn, vội quay sang dặn dò cô bé.

- Nếu chị em còn bắt nạt em thì gọi cho chị biết, chị sẽ bảo kê cho em.

Tú Linh nhận ra nỗi lo của cô, cô bé lập tức giải thích.

- Thực ra em không ở cùng với chị ấy.

Tú Linh và Tú Anh không phải chị em ruột, cô là con riêng của mẹ mình nên khi bà gả cho nhà họ Phạm đã che giấu thân phận của cô nên cô luôn sống một mình.

Sau này chuyện này bị Tú Anh phát hiện ra nên chị ta mới dùng đủ mọi thủ đoạn để ép cô nghe lời mình.

- Vậy còn được.


Nếu ngày nào cô phải ở cùng một cô chị gái như thế này, à, tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra bởi cô đã xử lý chị ta ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt rồi.

Do Tú Linh nói anh trai đã đến đón mình nên Minh Hạ chỉ đứng ở ven đường đợi cô lên xe rồi mới quay vào trong.

Tú Linh ngồi vào ghế lái phụ xong liền quay sang nhìn người bên cạnh sợ sệt gọi một tiếng.

- Anh.

- Em quen cô ấy à?
Việt Phong nhìn theo bóng lưng khuất dần ở phía bên kia đường, sự tức giận trong đáy mắt nhanh chóng được thay thế bằng sự ngạc nhiên.

Tú Linh thấy anh không mắng hay nổi giận với mình mới cẩn thận gật đầu.

- Vâng.

Việt Phong liếc nhìn bộ quần áo không vừa người trên người cô nhóc bên cạnh, mặt mày sa sầm xuống.

- Đồ của ai đấy?
- Của chị Nguyệt Hà.

Quần áo của em bị dính nước nên chị ấy cho em mượn.

- Nguyệt Hà? Ai vậy?
Dưới sự truy hỏi của Việt Phong, Tú Linh cứ thế kể hết mọi chuyện hôm nay cho anh nghe.

Trong phim trường, đạo diễn vừa mới giải quyết xong vấn đề của Tú Anh thì nghe trợ lý báo công ty giải trí Hằng Vũ muốn đầu tư vào bộ phim này.

Đạo diễn nghe xong tuy rất muốn gật đầu nhưng lại không dám, sợ phim lỗ vốn lại phải đền sấp mặt ra.

Thực ra trước đây ông ta khá tự tin vào bộ phim này khi quy tụ toàn sao nổi tiếng với kịch bản hay, nhưng sau lần "thay máu" kia, giờ ông ta chỉ mong hoàn vốn đã may mắn lắm rồi.

Đương nhiên hi vọng này cũng rất mong manh.

- Nếu lỗ cứ tính cho bên tôi, ông yên tâm đi.

Bên kia nghe ông nói ra nguyên nhân liền điền thêm vào hợp đồng một điều khoản nữa.

Đạo diễn cảm thấy mình đang nằm mơ, nhưng miếng bánh này ngon quá, điều khoản lại khá có lợi cho ông ta nên lại gật đầu.

Sau khi ký hợp đồng xong, ông chủ của nhà đầu tư nói là muốn quan sát tiến độ quay phim nên cuối tuần sẽ đến đây tham ban, thuận tiện đem theo em gái mình đến phim trường cùng mình.

- Chị Hà!
Minh Hạ vừa mới quay xong liền thấy khuôn mặt quen thuộc của Tú Linh, đi bên cạnh cô bé là một người đàn ông dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai mang theo nụ cười nửa miệng.

Đẹp trai thật đấy, dáng người cũng hơi quen mắt nữa.

Không biết đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
Minh Hạ chỉ nhìn một lúc rồi lại chuyển ánh mắt về phía Tú Linh.


Lúc này cô nhóc cũng vừa hay chạy tới trước mặt cô.

- Hôm nay em được nghỉ nên cùng anh trai đến đây thăm chị.

Nói xong cô một cái túi cho cô.

- Chuyện lần trước cảm ơn chị nhé.

- Không sao.

Minh Hạ cảm thấy nằng nặng nên mở ra xem, thấy bên trong ngoại trừ bộ quần áo cô đưa cho cô ấy lần trước còn xếp mấy cái hộp giấy liền ngẩng lên nhìn cô.

- Em đưa cái gì mà nhiều vậy?
- Em có làm bánh ngọt nên muốn chị nếm thử.

Tú Linh có gương mặt rất đáng yêu, lúc cô cười để lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ bên má, trông cưng chết đi được.

Minh Hạ nhân lúc đang rảnh liền kéo Tú Linh sang một góc, trên đường đi lại đụng phải Tú Anh, nhưng lần này cô ta chẳng nói chẳng rằng, thấy hai người cũng chỉ hừ lạnh một cái rồi rời đi, ai dè mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng hét thất thanh ở đằng sau.

- Tên nào không có mắt vậy?
Tú Anh ngã chổng vó xuống đất, hình tượng gì đó bay sạch không còn một mẩu, cô ta còn chưa kịp đứng dậy, một cốc trà sữa đột ngột đổ xuống đầu cô ta khiến cô ta sững người ngay tại chỗ.

Lâm Việt Phong giữ nguyên động tác dốc ngược cốc trà sữa cho tới tận khi viên trân châu cuối cùng rơi xuống mới thu tay lại.

- Phạm Tú Anh, tôi từng cảnh cáo cô đừng động vào Tú Linh rồi đúng không?
Theo từng giọt nước lăn dài từ đỉnh đầu xuống hai bên má, dần tụ lại dưới cằm rồi rơi từng giọt xuống đất, nét mặt của Tú Anh cũng theo đó tái nhợt theo.

Cô ta không cam tâm ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên trước mặt.

- Lý Việt Phong, nó chỉ là một đứa con riêng được Tần Kiều đón về, sớm muốn gì cũng sẽ bị bán đi thôi.

Anh tưởng anh bảo vệ được nó cả đời chắc.

- Chuyện này không cần cô nhọc công lo lắng.

Tôi chỉ biết chừng nào tôi còn sống, nhà họ Phạm mấy người đừng hòng động vào em ấy.

Minh Hạ nhìn Việt Phong hồi lâu rồi lại quay sang nhìn Tú Linh thì thầm.

- Anh trai ruột của em à?
Ngưỡng mộ thật đấy, chẳng bù cho anh trai nhà cô, thấy em gái bị đánh hội đồng còn quay video lại hóng.

- Không phải.

Tú Linh nhanh chóng phủ nhận, ánh mắt nhìn Việt Phong mang theo sự sùng bái không chút giấu giếm.

- Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện