Kết quả đại học đã có, Tĩnh Hàm đậu trường top của thành phố, bà Tuyết lập tức gọi cô và cả Sở Thần về ăn bữa cơm.

Trải qua chuyện của mấy đứa nhỏ, bầu không khí trong nhà nặng nề đến cực điểm, mặc dù không ai dám nói gì Tĩnh Hàm nhưng ngoại trừ bà Tuyết và Minh Nghĩa ra, người nào cũng vô cùng hận cô.

Đặc biệt là cô Mai, hiện giờ cô ấy không thể liên lạc được với An An, không biết cô ta chết sống thế nào, mà ông Cường cũng không quan tâm, mỗi lần cô ấy hỏi tới con gái, ông ta đều gắt gỏng cau có thậm chí còn nhẫn tâm nói rằng ông ta không có đứa con gái này.

Tất cả mọi chuyện đều do Tĩnh Hàm gây ra, cô ấy hận không thể tra tấn cô đến chết để trả thù cho An An.

Sở Thần cảm nhận được tầm mắt của cô Mai, anh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt cô ấy, ánh mắt của anh lạnh lẽo âm u khiến người ta run sợ.

Cô Mai rùng mình cúi thấp đầu xuống, trong lòng càng thêm căm ghét Tĩnh Hàm và Sở Thần.

Đợi đó, nếu có cơ hội cô ấy sẽ trả đủ cho hai người.

Ăn xong, Sở Thần ra phòng khách trò chuyện với bà Tuyết, anh rất tôn trọng người bà dì này của Tĩnh Hàm, anh biết bà yêu thương cô thật lòng.

“Bà dì, cháu có chuyện muốn thưa với bà dì, trước khi Tĩnh Hàm nhập học đại học, cháu muốn đính hôn với cô ấy.”

Loảng xoảng.

Cái ly trong tay cô Mai rơi xuống sàn, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Bà Tuyết lập tức liếc xéo con gái, quát khẽ:

“Làm gì mà bất cẩn quá vậy?”

Mặc dù bà cũng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, trong lòng hơi lo lắng, bà hỏi:

“Sao gấp quá vậy? Tĩnh Hàm còn nhỏ mà.”

Sở Thần muốn mở miệng giải thích nhưng Tĩnh Hàm đã cướp lời trước, cô cười nói:

“Là ý của cháu đó bà dì, Sở Thần còn độc thân quá mức hấp dẫn, cháu muốn đính hôn sớm để khẳng định chủ quyền.”

Bà Tuyết nhíu mày, bà biết cháu gái của mình không phải loại người tùy hứng như vậy, cho nên đây chắc chắn là ý đồ của Sở Thần.

Nhưng nếu Tĩnh Hàm đã đồng ý, bà cũng không tiện nói gì, con bé thông minh sáng dạ, sẽ không dễ bị lừa đâu.

Cô Mai lén lút nhìn Tĩnh Hàm và Sở thần tay trong tay bên nhau, ánh mắt lóe lên vẻ tính kế.

Để tao xem chúng mày có cưới nhau được hay không.

“Nếu đã đính hôn vậy tạm thời Tĩnh Hàm hãy ở lại đây đi, ông bà ta thường nói trước khi cưới cô dâu chú rể không nên gặp nhau đâu, đó là điềm xui đấy.”

Sở Thần trực tiếp đáp trả:

“Đó là lễ cưới, còn đây chỉ là đính hôn thôi.”

“Ây da có gì khác biệt đâu, có thờ có kiêng mà, huống hồ mẹ của tôi rất nhớ con bé, để nó ở lại bầu bạn với bà ấy trước khi gả chồng cũng tốt, con nói đúng không mẹ?”

Cô Mai nhìn về phía bà Tuyết, bà khẽ cau mày, có cảm giác hôm nay cô Mai rất kỳ lạ, rõ ràng rất ghét Tĩnh Hàm, sao bây giờ lại kêu cô ở lại.

Không đợi bà Tuyết lên tiếng, cô Mai nhìn sang Tĩnh Hàm tiếp tục khuyên nhủ:

“Trong nhà không có trẻ con, bà dì của cháu rất buồn, mấy ngày tới cháu ở lại hủ hỉ với bà ấy đi.”

Tĩnh Hàm mím môi nhìn bà Tuyết, cô vẫn luôn cảm thấy có lỗi khi mang đến nhiều phiền phức cho bà dì, nếu cô không xuất hiện có lẽ ba đứa cháu của bà đã không bị đưa đi rồi, vì thế cô gật đầu nói:

“Vậy được, cháu sẽ ở lại với bà.”

Cô Mai thở hắt ra một hơi, hành động này không thoát được mắt của Sở Thần, nhưng anh không vạch trần cô ấy, nếu đối phương trong tối, anh cần thiết phải dụ ra ngoài sáng mới giết được.

Thế là Tĩnh Hàm ở lại nhà họ Lý bầu bạn với bà Tuyết, một ngày trước lễ đính hôn, cô Mai nói:

“Dì dẫn cháu ra ngoài sắm đồ nhé, lấy chồng cũng nên mua vài thứ cần thiết cho mình.”

Tĩnh Hàm mím môi, sau đó gật đầu, cô biết Sở Thần đã bố trí vệ sĩ đi theo bảo vệ cô, cô Mai muốn giở trò cũng không được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện