“Cái gì?”

Tên cầm đầu hốt hoảng hét lên.

“Sao cảnh sát lại tới?”

Gã quay sang nhìn Phương Nhã đang bị trói trong một góc, ánh mắt hung ác vặn vẹo.

“Mẹ nó con chó! Mày dám chơi tao! Tao giết mày!”

Tên cầm đầu giơ chân đạp vào mặt Phương Nhã một cái, không dừng lại, gã tiếp tục đấm đá túi bụi lên người cô ta.

Sức lực của người đàn ông chênh lệch khá lớn so với phụ nữ, huống hồ tên giang hồ cầm đầu còn có thân hình cao to lực lưỡng, chẳng mấy chóc Phương Nhã đã bị đánh không còn nhìn ra hình dạng.

Mặt mũi bầm dập, răng bị đánh gãy vài cái hai mắt sưng vù, đặc biệt là Phương Nhã đã phẫu thuật thẩm mỹ ở rất nhiều nơi trên gương mặt nên hiện tại ngũ quan của cô ta đều vặn vẹo lệch trái lệch phải trông vô cùng ghê rợn.

“Không phải, tôi không có lén báo cảnh sát mà.”

Phương Nhã yếu ớt giải thích nhưng căn bản không ai nghe, tên cầm đầu vẫn thúc những cú đá mạnh vào ngực và bụng của cô ta.

Trút giận xong, tên cầm đầu quay lại nói với đàn em.

“Châm lửa đốt chỗ này rồi chuồn lẹ.”

Đàn em gật đầu sau đó tạt xăng khắp nhà kho, mùi xăng hắc nồng chui vào khoang mũi khiến Phương Nhã tỉnh táo phần nào, như đoán được đám người này sẽ không mang mình đi, cô ta vội la lên:

“Mang theo tôi! Tôi sẽ cho các người thật nhiều tiền! Tôi có một trăm triệu đô, Trầm Sở Thần đã cho tôi một trăm triệu đô, tôi có thể cho các người hết, hãy mang tôi theo!”

“Mang con mẹ mày!”

Tên cầm đầu căn bản không tin lời Phương Nhã nói.

Một trăm triệu đô?

Hừ, nếu không có ơn nghĩa cứu mẹ thì chắc gì ngài Trầm đã cho cô ta một trăm nghìn mà ở đó khoác lác?

Huống chi ngài Trầm được mệnh danh là sát thần thương nghiệp, mặc dù họ thuộc giang hồ nhưng vẫn phải e dè anh vài phần, Phương Nhã đã không còn giá trị lợi dụng, họ có ngu mới tin cô ta để rồi đắc tội anh.

“Không! Tôi nói thật! Tôi là mẹ ruột bạn gái của Trầm Sở Thần! Anh ta sợ tôi nói chuyện này ra ngoài nên chắc chắn sẽ cho tôi tiền! Các người mau cứu tôi! Tôi chắc chắn sẽ uy hiếp được anh ta.”

Bọn giang hồ: ...

Mẹ kiếp người phụ nữ này điên rồi!

Mẹ ruột bạn gái của ngài Trầm? Chẳng lẽ ngài Trầm thích trẻ vị thành niên?

Cô ta chắc chắn đã loạn trí rồi.

Tên cầm đầu không rảnh nghe Phương Nhã nói mê sảng bèn nhét một mảnh vải dơ vào miệng cô ta.

Lửa nhanh chóng bùng lên, cả nhà kho bị hỏa hoạn nuốt chửng.

Bọn giang hồ tầu thoát từ lâu, Phương Nhã nhìn màn lửa đỏ rực trước mặt, nước mắt rơi xuống.

Cô ta hận!

Tại sao ông trời lại bất công với cô ta như vậy?

Vừa sinh ra đã đối mặt với cảnh nghèo khó, đi làm lại bị quấy rối bán thân, khó khăn lắm mới quen biết một người đàn ông tốt có học thức thì anh ta lại chết yểu.

Cô ta thân gái một mình làm sao nuôi nổi con cái, vậy nên cô ta hoán đổi con mình với con nhà giàu thì có gì sai, cô ta chỉ muốn nó được sống sung sướng mà thôi.

Cả đời này cô không cảm thấy mình đã làm sai gì cả.

Lúc này đây khi đối diện với tử vong, cô ta đột nhiên cảm thấy rất ghen ghét đứa con gái kia của mình, dựa vào cái gì nó có thể tốt số đến vậy? Lớn lên trong gia đình giàu có, mặc dù sau này đã bị vạch trần thân phận đuổi ra khỏi nhà họ Lưu nhưng lại được nhà họ Lý tìm về tiếp tục làm cành vàng lá ngọc.

Lại còn sở hữu được trái tim của Sở Thần. Tại sao thứ cô ta cố gắng cách mấy cũng không có được mà nó lại có quá dễ dàng.

Cô ta không cam tâm!

Phương Nhã tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ đợi tử vong đến với mình.

Ngay lúc này đột nhiên một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước mặt cô ta, người nọ cười nói:

“Không cam tâm sao? Vậy thì sống để trả thù đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện