Sau khi ăn bữa cơm làm quen, mối quan hệ của bà Châu và Tĩnh Hàm càng thêm tốt đẹp.

Thân là nữ cường nhân lăn lộn nhiều năm trên thương trường, bà nhìn ra Tĩnh Hàm là một cô gái tốt bụng hiền lành, bà cũng nghe Sở Thần nói về hoàn cảnh của cô rồi, âu cũng thật tội nghiệp.

Xem ra sau này con bé phải dựa cả vào Sở Thần và bà rồi.

Trước khi ra về bà Châu còn chụp chung với Tĩnh Hàm một tấm hình rồi cài làm màn hình điện thoại, bao nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy bà thích cô đến mức nào rồi.

Tiến bà Châu xong, Sở Thần vòng tay ôm lấy Tĩnh Hàm đang gọt hoa quả trong bếp, hôn lên vành tai của cô một cái, nói:

“Ban đầu chỉ có anh muốn mau chóng cưới em về nhà, bây giờ mẹ còn gấp hơn cả anh.”

Tĩnh Hàm xoay người lại, hai người dính chặt lấy nhau vô cùng thân mật, cô mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.

“Anh muốn kết hôn ngay sao? Em đã đủ tuổi rồi có lẽ được ạ.”

Cô không muốn anh và bà Châu phiền muộn, huống chi bây giờ cô cũng trở thành người của anh rồi, có khác gì là vợ anh đâu.

Sở Thần mỉm cười hôn lên trán của cô gái nhỏ, trong lòng lại thương tiếc cô không thôi.

Cô luôn suy nghĩ cho người khác, ngay cả chuyện lớn cả đời người này cũng muốn nhún nhường làm hài lòng anh.

“Không vội, Tĩnh Hàm em nghe anh nói, anh không để ý ánh mắt của người ngoài nhưng anh lo lắng em sẽ chịu ảnh hưởng, vì vậy anh muốn đợi em học xong đại học sau đó lại giúp em gây dựng sự nghiệp rồi mới làm đám cưới được không?”

Tĩnh Hàm đầu tiên là ngẩn ra sau đó hốc mắt đỏ lên, cô vùi đầu vào trong ngực của anh lặng lẽ rơi nước mắt.

Cảm giác được ai đó quan tâm thật tốt.

Tuy ngoài miệng cô cũng hay nói không để lời bàn tán của mọi người vào lòng nhưng hơn ai hết cô muốn chứng tỏ giá trị của bản thân, cô không phải cây tầm gửi mà là một đóa hướng dương rực rỡ dưới ánh mặt trời.

“Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Cảm ơn vì đã hiểu và ủng hộ em.

Sở Thần nhướng mày hóm hỉnh hỏi:

“Vậy có phần thường nào cho sự hiểu chuyện của anh không?”

Tĩnh Hàm thẹn thùng đỏ mặt, thấy Sở Thần không có ý định buông tha mình bèn nhón chân hôn lên môi anh một cái rồi bỏ chạy.

Sở Thần cười tươi tít cả mắt sau đó túm Tĩnh Hàm lại bế cô bước nhanh lên phòng, đã thi xong cũng nói rõ ràng tâm ý rồi, anh đã có thể âu yếm cô gái nhỏ của mình rồi.

Bên kia, bà Châu trở về nhà riêng của mình, tâm trạng rất tốt nên mặt mày tươi rói.

“Mẹ về rồi ạ? Cửa hàng BB có mẫu túi xách mới, con với mẹ đi mua nhé?”

Phương Nhã chạy tới ôm cánh tay của bà trông cực kỳ thân thiết.

Bà Châu nhíu mày rút tay ra, sau đó lạnh giọng nói:

“Chẳng phải mẹ đã kêu con đặt vé nhanh chóng trở về Mỹ rồi à? Sao con vẫn ở đây?”

Nụ cười trên mặt Phương Nhã cứng đờ, sau đó làm ra vẻ ấm ức mở miệng:

“Con muốn ở bên cạnh mẹ thêm một chút nữa thôi, mẹ cũng biết con đã quên quá khứ không người thân họ hàng, con chỉ có mẹ thôi nên...”

Nói tới đây cô ta đưa tay lau nước mắt nghẹn ngào nói tiếp:

“Con biết con có tình cảm với Sở Thần khiến mẹ không hài lòng, nhưng con không dám nữa, con sẽ chôn chặt tâm tư của mình vào đáy lòng, tuyệt đối không làm mẹ và anh khó xử đâu, vậy nên mẹ đừng đuổi con đi mà.”

Bà Châu thấy Phương Nhã khóc trôi cả mascara, trong lòng cũng không đặng, dù sao hai người đã gắn bó hai năm, không thể không có chút tình cảm nào được.

“Được rồi, tạm thời con cứ ở đây, đợi khi nào mẹ về Mỹ thì đi cùng mẹ.”

Reng reng...

Bà Châu vừa dứt câu thì chuông điện thoại vang lên, bà ta lật màn hình ra xem, tấm hình chụp chung của bà và Tĩnh Hàm xuất hiện trước mắt Phương Nhã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện