Ầm ầm!

Tĩnh Hàm chỉ cảm thấy đầu mình ong ong trống rỗng.

Cô biết mình nên tin tưởng Sở Thần nhưng trong lòng vẫn không khỏi phát run.

Có lẽ bởi vì Sở Thần đến với cô không phải do tình cảm tích lũy lâu dài mà là vì chị ma mai mốt giao phó nên cô không dám đặt hết lòng tin vào anh.

Nói không chừng lúc đó anh còn bị chị ma ép buộc nên mới chịu cưu mang cô, chẳng phải lúc mới gặp anh đã rất ghét cô sao? Không thể chỉ vì chị ma đưa hình ảnh của cô cho anh xem một lần mà anh đã lập tức thích cô được.

Cô luôn biết điều đó, nhưng cứ mãi tự lừa mình dối người.

Tuy nhiên giờ phút này Phương Nhã lại nói cô ta từng quan hệ với anh, mà cô ta và cô có khả năng rất lớn là mẹ con ruột.

Hai mẹ con cùng chung chạ với một người đàn ông sao? Cô thật sự không chấp nhận được.

Phương Nhã thấy Tĩnh Hàm dao động bèn nói tiếp:

“Mẹ biết con không tin, cũng biết vì muốn lấy con nên chắc chắn Sở Thần sẽ xóa sạch dấu vết về mẹ, anh ta nhẫn tâm thuê người giết mẹ thì biết ác độc cỡ nào rồi. Tĩnh Hàm, mẹ không muốn con lấy hạng người giết người không ghê tay này, đó cũng chính là nguyên nhân mẹ bất chấp nguy hiểm tới gặp con, con hãy đi cùng mẹ...”

“Đủ rồi!”

Tình Hàm trực tiếp cắt ngang lời dụ hoặc của Phương Nhã, lạnh lùng nói:

“Chị Nhã à, chị cho rằng tôi sẽ vì mấy câu xuất phát từ miệng của kẻ ghét mình mà rời bỏ Sở Thần sao? Cũng như lúc trước, tôi sẽ hỏi thẳng anh ấy, nếu anh ấy nói không có liên quan gì với chị tôi sẽ tin anh ấy.”

“Cái con nhỏ này...”

Phương Nhã tức đến nghiến răng nghiến lợi, theo cô ta thấy thì Tĩnh Hàm chắc chắn đã tin cô ta là mẹ cô nhưng vì không muốn vứt bỏ một miếng bánh ngon như Sở Thần mới từ chối đi cùng cô ta.

Hừ, chung quy thì mẹ nào con nấy thôi, cô ta không tin Tĩnh Hàm có thể ngăn thẳng chính trực như cha cô.

Đúng lúc này bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng loạt xoạt, tiếp theo đó là một giọng nam gọi vọng vào:

“Cô Tĩnh Hàm, bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Là giọng của vệ sĩ đi theo bảo vệ cô.

Phương Nhã thầm kêu không xong vội vàng đứng dậy tiến thẳng đến cửa sổ thoát hiểm, Tĩnh Hàm mím chặt môi, cuối cùng vẫn để cô ta đi sau đó tiến tới lay cô Mai.

Một lát sau cô ấy tỉnh lại, vẻ mặt mê mang:

“Dì bị làm sao vậy?”

Tĩnh Hàm hơi nhíu mày, muốn nhìn ra sự chột dạ từ biểu cảm của cô Mai nhưng không thấy.

Lẽ nào cô Mai bị ngất trong nhà vệ sinh là do Phương Nhã tự làm chứ cô ấy hoàn toàn không biết gì cả?

Tĩnh Hàm hơi rũ mắt nói:

“Dì bị ngất, cháu đỡ dì ra nhé.”

Cô Mai suy yếu gật đầu sau đó dựa vào người Tĩnh Hàm rời khỏi nhà vệ sinh, vừa đi cô ấy vừa nói:

“Dạo này dì thường xuyên mất ngủ, ăn uống cũng không ngon miệng nên có lẽ sức khỏe đã bị ảnh hưởng rồi.”

“Vâng.”

Tĩnh Hàm chỉ đáp một câu rồi im lặng, hiện tại cô không có tâm trạng đấu trí với cô Mai.

Sau khi trở về nhà, Tĩnh Hàm luôn sống trong bất an, cũng không biết có phải nghe vệ sĩ nói gì hay không mà Sở Thần đã đến nhà bà Tuyết tìm cô.

Anh ôm cô vào trong ngực nhẹ giọng hỏi:

“Em sao vậy? Không khỏe ở đâu à?”

Tĩnh Hàm lắc đầu, môi mím thật chặt sau đó lấy hết can đảm hỏi:

“Trước kia anh thật sự chưa từng có bạn gái sao?”

Sở Thần hơi khựng lại, cuối cùng vẫn nói thật:

“Anh có cặp kè vài cô, nhưng không phải yêu đương mà là chữa bệnh, lúc trước anh từng đi khám bác sĩ vì không có nhu cầu tình dục kể từ khi dậy thì.”

Tĩnh Hàm mở to mắt, cô thật sự không biết chuyện này. Sau đó cô lại nghe anh nói tiếp:

“Tĩnh Hàm em yên tâm, nếu anh đã cưới em thì tuyệt đối chung thủy, huống chi ngoài em ra anh không hề muốn cô gái nào khác.”

Vành tai của Tĩnh Hàm đỏ lên, ngoài xấu hổ ra trong lòng còn có chút yên tâm, có lẽ Phương Nhã chỉ nói ngoa chia rẽ cô và anh thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện