“Năm mươi triệu đô?”

Sở Thần nhìn Phương Nhã như nhìn một con ngốc.

“Mạng của cô chưa đến một phần mười con số này nữa đấy.”

Phương Nhã nhìn ra sát khí trong mắt Sở Thần, nhưng bây giờ cô ta đã bất chấp tất cả, cô ta đặt cược anh rằng anh sợ Tĩnh Hàm sẽ bài xích mình mà thỏa hiệp với cô ta.

Hiển nhiên cô ta đã đúng, Sở Thần thật sự đã chịu uy hiếp, anh biết rõ tính cách của cô gái nhỏ, cô lương thiện tốt bụng, ngoại trừ một lần dũng cảm chịu ủy thân làm người của anh để cầu anh che chở ra, cô chưa từng làm chuyện gì trái với đạo đức, thậm chí cả Tuấn Hào hại cô ra nông nỗi này, cô cũng chỉ muốn anh ta ngồi tù mà thôi.

Nếu cô biết Phương Nhã là mẹ mình, mặc kệ anh đảm bảo hai người chưa từng phát sinh quan hệ đến cỡ nào, ngoài mặt cô sẽ không nói gì nhưng trong lòng đã hình thành vách ngăn đẩy anh và cô càng xa nhau hơn.

Vì thế anh tuyệt đối không thể để cô biết chuyện.

“Tôi sẽ cho cô một trăm triệu đô.”

Đôi mắt Phương Nhã sáng lên, con số này có thể để cô ta sống sung sướng quãng đời còn lại.

Lúc này Sở Thần nói tiếp:

“Nhưng cô phải cút ra nước ngoài vĩnh viễn không trở về. Tôi biết cô đang thiếu nợ bọn giang hồ, tôi sẽ giúp cô xử lý khoản nợ kia và cho thêm một trăm triệu đô, thế nào?”

Một trăm triệu đô, gần ba ngàn tỉ, con số thiên văn này dù đầu thai mấy kiếp cô ta cũng không dám mơ tới, vì thế lập tức gật đầu:

“Được, em sẽ vĩnh viễn không trở về, con bé Tĩnh Hàm kia được giá một trăm triệu đô cũng thật coi trọng nó quá rồi.”

Sở Thần nhíu mày quát:

“Câm miệng! Cô nói thêm một tiếng nữa tôi sẽ cho cô vĩnh viễn không thể mở miệng đấy.”

Phương Nhã lập tức ngậm miệng, cô ta chỉ nhất thời ghen tị mà làm thấp Tĩnh Hàm thôi, cũng không cố tình chọc giận Sở Thần.

Hừ, cô ta phải trầy da tróc vẩy mới được một trăm triệu đô, còn Tĩnh Hàm không làm gì cũng sở hữu được trái tim của người đàn ông giàu có nhất Châu Á, đúng là tốt số mà.

Sở Thần xoay người rời đi, vừa đi được vài bước anh quay lại nói:

“Sau này đừng xưng anh em với tôi nữa, tôi biết tôn trọng người lớn tuổi hơn mình mà, bà chị.”

Dứt câu anh bỏ đi một mạch, để lại Phương Nhã mặt mày tái như gan heo.

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Sở Thần lập tức cho người điều tra Phương Nhã xem gần đây cô ta tiếp xúc với ai làm những gì.

Anh sẽ không bị động để cô ta dắt mũi, người phụ nữ kia lòng tham không đáy, đòi tiền một lần chưa đủ, ai biết lần sau cô ta có đòi cái khác không?

Ngồi trên xe, ánh mắt của anh tràn ngập sát khí, từ khi lập nghiệp tới giờ anh đã cố gắng để bàn tay không dính máu, nhưng đó là vì chưa có chuyện gì có thể bức anh vào đường cùng, tuy nhiên hiện tại đã khác, Tĩnh Hàm chính là tử huyệt của anh.

Anh không thể mất cô.

Về tới biệt thự riêng.

Sở Thần vội vàng bước vào phòng khách, thấy Tĩnh Hàm đang ngồi đánh đàn bên cạnh cửa kính, anh nhanh chân đi tới ôm cô vào lòng.

Tĩnh Hàm cảm nhận được đối phương gấp gáp, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, chẳng lẽ công việc xảy ra vấn đề nên anh muốn ôm cô cầu an ủi.

Tĩnh Hàm hơi rũ mắt xuống, nội tâm không khỏi đau lòng.

Cô xoay người lại vùi đầu vào ngực anh, bàn tay vuốt ve tấm lưng rộng của anh nhẹ nhàng an ủi:

“Em không hiểu rắc rối trong công việc của anh nên không biết phải san sẻ với anh thế nào, nhưng chỉ cần trong khả năng của em, chỉ cần anh vui chuyện gì em cũng làm.”

Giọng nói mềm nhẹ truyền tới khiến trái tim của Sở Thần tan chảy, anh ôm cô càng chặt hơn như sợ một phút lơ là thì cô sẽ chạy mất.

“Tĩnh Hàm, chúng ta đính hôn đi được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện