“Sao cô lại ở đây?”

Phương Nhã la to, trong đầu cô ta sinh ra một suy nghĩ điên rồ, tức khắc máu khắp thân thể đông cứng lại, mặt mày vặn vẹo dữ tợn.

Tĩnh Hàm đang ngồi đọc sách đột nhiên nghe tiếng la chói tai lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xa lạ của đối phương, cô nhíu mày hỏi ngược lại:

“Sao tôi không được ở đây? Chị là khách của Sở Thần à, qua bên kia ngồi đi, anh ấy bận họp rồi lát nữa sẽ trở về.”

Nói xong Tĩnh Hàm tiếp tục cúi đầu đọc sách hoàn toàn không chú ý tới Phương Nhã đang dùng ánh mắt cay độc nhìn mình.

Không phải cô không cảm nhận được mà là lười quan tâm, cô đoán có lẽ đây là một người ngưỡng mộ Sở Thần, cô ta nghĩ cô cũng đang theo đuổi anh cho nên mới phóng thích địch ý.

Trong lòng Tĩnh Hàm có chút vui vẻ, hừ, cô mới là bạn gái chính thức của Sở Thần, hơn nữa là anh theo đuổi cô đấy.

Phương Nhã thấy thái độ không coi ai ra gì của Tĩnh Hàm thì rất tức giận, trong lòng thầm mắng cô hỗn láo hư hỏng, mới tí tuổi đầu đã ve vãn đàn ông gần bốn mươi.

Nghĩ đến nhà họ Lưu suy tàn, đàn ông bị bắt giam sản nghiệp tiêu tùng, mặc dù cô được người nhà họ Lý nhận về nhưng rốt cuộc cũng là họ hàng xa, có thể cho cô được cái gì.

Cô tự tìm đường ra cho mình, biết cặp kè đàn ông để mình có cuộc sống sung sướng thì cũng không phải hạng ngu ngốc.

Phương Nhã phải khen ngợi Tĩnh Hàm giống cô ta ở điểm này, nhưng tiền đề là cô không được giành đàn ông với cô ta!

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô ta còn sẽ bày kế giúp cô thâu tóm trái tim của người nọ, nhưng cố tình hai mẹ con lại dính chung với cùng một người đàn ông.

Không được, cô ta sẽ không nhường, dù tình địch là con gái ruột cô ta cũng phải giành Sở Thần lại cho bằng được.

Phương Nhã bắt chéo chân, lưng tựa vào ghế, trong dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo, nói:

“Trông cô trẻ tuổi như vậy có lẽ ra xã hội lăn lộn chưa lâu, mới đó mà câu được người đàn ông độc thân kim cương như anh Sở Thần thật không đơn giản, nhưng đàn ông mà, luôn thích gái mười tám, nhưng kết hôn thì sẽ luôn chọn người cùng tần số phù hợp với mình cả về ngoại hình lần tuổi tác, có như vậy mới đồng điệu thấu hiểu nhau được.”

Tĩnh Hàm ngừng động tác lật sách lại, nâng mắt nhìn Phương Nhã lạnh nhạt hỏi:

“Chị muốn nói gì?”

Phương Nhã cười đáp:

“Ý của tôi là anh Sở Thần sẽ không cưới cô, nếu đã gom đủ tiền xài cả đời không hết rồi thì mau cút đi, kẻo cho kéo dài đến lúc hoa tàn nhụy héo mới bị vứt bỏ thì về sau sẽ không kiếm được chỗ tốt nương thân đâu.”

Phương Nhã biết những cô gái trẻ tuổi đều có tâm tính rất cao ngạo, chắc chắn sẽ không chịu đựng được có người mỉa mai châm chọc mình, có lẽ ngay sau đó Tĩnh Hàm sẽ gân cổ quát lại cô ta, như vậy cô ta có cớ để dạy cho cô một bài học rồi.

Tuy nhiên Phương Nhã quá không hiểu biết cô con gái này của mình, cô ta chỉ phỏng đoán dựa trên tính cách của cô ta mà không hề biết rằng Tĩnh Hàm thông minh hơn cô ta nghĩ nhiều.

Ừm, có lẽ đầu óc của cô di truyền từ cha ruột đi, dù sao cha ruột của cô cũng là tiến sĩ học thuật, chẳng qua đoản mệnh chết vì tai nạn giao thông thôi.

Tĩnh Hàm cười nói:

“Hiện tại tôi mới mười tám, đợi đến lúc hoa tàn nhụy héo cũng phải trạc tuổi chị đi, đến lúc đó tôi đã ở bên Sở Thần gần hai mươi năm, không biết ai đó thích hợp với anh ấy về tuổi tác có sống lâu để chờ được ngày anh ấy đuổi tôi đi hay không?”

“Cô...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện