Không bao lâu sau Khánh Linh và Lan Động bị kêu tới, chúng vừa nhìn thấy Tĩnh Hàm đã cúi đầu rụt vai giống như đã làm chuyện xấu với cô vậy.

Bà Tuyết thấy thế đã đoán tám chín phần thật sự như Tĩnh Hàm nói, chuyện cô thất thân có liên quan đến An An và chúng.

“Mau nói, mấy đứa đã làm gì Tĩnh Hàm!”

Khánh Linh và Lan Đồng run rẩy, mợ Ánh thấy hai đứa con của mình sợ hãi đến vậy lập tức đau lòng nói:

“Mấy đứa nhỏ thì có thể làm gì, chuyện Tĩnh Hàm lên giường với ai là do nó, nó tự dạng chân ra thì trách ai, chậc, đúng là mẹ nào con nấy nhỉ? Nghe nói mẹ của con bé cũng không chồng mà chửa đấy.”

“Câm miệng! Miệng thối như vậy chẳng lẽ chưa đánh răng à?”

Bà Tuyết quát to, mợ Ánh lập tức ngậm miệng không nói chuyện, dưới chân lén lút đạp cậu Khánh một cái thật mạnh.

Nhưng lần này cậu Khánh không chiều ý vợ, liên quan đến cuộc đời của cháu gái, cậu Khánh không muốn khiến bà Tuyết thất vọng về mình.

Bà Tuyết quay sang an ủi Tĩnh Hàm:

“Cháu đừng sợ, bà dì sẽ không để cháu chịu uất ức.”

Tĩnh Hàm mỉm cười, trong lòng lại vô cùng chua xót.

Đi tới bước này cô đã không còn gì để mất, thể diện lòng tự trọng đều bị người ta giẫm nát rồi.

Nhưng cô không cam tâm, nếu đã lún sâu vào bùn lầy, cô cũng phải bắt kẻ đã hại mình trả giá.

Cô nhìn về phía An An, lạnh lùng nói:

“Tôi tự nhận mình chưa từng làm gì cô, nhưng cô năm lần bảy lượt hại tôi, quá đáng hơn nữa là thuê người cưỡng bức tôi, là ai cho cô lá gan coi thường sinh mệnh của người khác như vậy? Cô nghĩ mình sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật sao?”

Tĩnh Hàm vừa dứt câu, tất cả mọi người đều hít hà một hơi, họ nhìn về phía An An với ánh mắt khiếp sợ.

Một cô gái chỉ mới mười mấy tuổi đầu dám làm ra chuyện tày trời như thế sao?

Bà Tuyết thật không dám tin đây là chuyện mà cháu ngoại của mình làm ra, sao có thể độc ác như vậy?

An An chưa nói gì thì cô Mai đã vội lên tiếng giải vây:

“Có lẽ trong chuyện này có hiểu lầm, An An không phải loại người này.”

Cô ấy nhìn Tĩnh Hàm, trong mắt chứa ý trách cứ nói:

“Sao cháu chưa rõ đầu đuôi đã vu oan cho An An nhà dì thế? Cháu có bằng chứng gì mà nói vậy? Hơn nữa nếu cháu bị cưỡng bức tập thể thì sao không giấu, chẳng lẽ không biết xấu hổ à?”

Tĩnh Hàm mím môi, dù biết bản thân không làm gì sai nhưng vẫn cảm thấy uất ức, đây là hoàn cảnh của những đứa trẻ không cha không mẹ đi.

Xảy ra chuyện chỉ có thể nhìn người ta bệnh vực con cái của người ta.

Mợ Ánh nghe xong cũng nhanh nhẹn xen vào:

“Đúng đấy, không bằng không chứng định ăn vạ nhà tôi và nhà chị Mai à? Đã vậy còn khiến Lý thị gặp nạn, nếu sớm biết cô là đồ vô ơn thì từ đầu chúng tôi đã ngăn không cho mẹ đón cô về rồi.”

Bà Tuyết thật sự bị con gái và con dâu chọc tức chết rồi, không đợi bà lên tiếng răn dạy thì Tĩnh Hàm đã cướp lời trước.

“Ngài Trầm đã giúp cháu điều tra và lấy bằng chứng rồi, ba người kia đều đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự, chỉ cần cháu nộp lên công an, chủ mưu hay đồng phạm gì đó đều sẽ bị bắt.”

Nghe đến hai chữ bị bắt, Khánh Linh và Lan Đồng òa khóc, Lan Đồng gào lên:

“Không không, chị đừng báo công an bắt bọn em, bọn em không biết chị An An thuê người cưỡng bức chị, tất cả đều là chị An An làm, không liên quan đến bọn em.”

Giọng nói non nớt của Lan Đồng vừa dứt, toàn bộ người trong nhà đều khiếp sợ.

Cô Mai không dám tin nhìn con gái của mình, đây thật sự là đứa nhỏ do cô ấy dạy dỗ mà lớn sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện