“A a a!!!”
Loảng xoảng!
Tuấn Hào vừa về tới nhà đã điên cuồng đập phá đồ đạc, người giúp việc thấy vậy đều sợ hãi trốn xa.
Từ sau lần anh ta bị Tĩnh Hàm đập bình hoa vào đầu thì đã không còn ai cho rằng anh ta là người ôn hòa lễ độ nữa.
Không hề có người hiền lành nào lại vào phòng người khác cưỡng ép người ta cả.
Vì thế bây giờ thấy anh ta đập phá đồ đạc, họ chỉ trốn vào một góc hóng hớt chứ không ai đi ra cản.
Giỡn sao? Đồ đạc trong biệt thự là do ông bà chủ mua, thiệt hại cũng do họ gánh chịu, liên quan gì tới người giúp việc mà nhảy ra khuyên can?
Tuấn Hào la hét đập phá xong lại khôi phục dáng vẻ bình thản thong dong như thường ngày sau đó mang theo cặp sách bước vào phòng của mình.
Người giúp việc nhìn nhau, sau cùng kéo ra dọn dẹp bãi chiến trường cho Tuấn Hào.
Ở trong phòng, Tuấn Hào lấy điện thoại ra gọi đi.
“Điều tra thân phận của một người cho tôi.”
Tuấn Hào nói xong thì cúp máy, anh ta ngồi trên giường nhìn thẳng về phía trước, móng tay liên tục cào vào ga giường tạo nên tiếng “roẹt roẹt” nghe nổi gai ốc.
Trạng thái lúc này của anh ta hoàn toàn không khác gì một kẻ điên.
Có lẽ anh ta thật sự điên rồi.
Nửa ngày sau bên thám tử tư gửi thông tin tới, Tuấn Hào mở ra xem, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười.
“Ha ha ha, chủ tịch tập đoàn Trầm thị sao? Tĩnh Hàm, mày cũng thật biết chọn.”
“Ba mươi bốn tuổi, mày cặp kè với thằng già này không thấy ngại sao?”
“Hừ hừ, đúng là mẹ nào con nấy, hai mẹ con chúng mày đều là hạng lẳng lơ bẩn thỉu thấy tiền lập tức cởi đồ ra ha ha.”
“Tao sẽ giết chúng mày chết!”
“Giết chết!”
Tuấn Hào tự lẩm bẩm một mình, hết cười rồi lại nghiến răng, ánh mắt hung ác đến cực điểm.
Trầm Sở Thần!
...
Sân bay thành phố.
“Mẹ nuôi, con ở bên này!”
Phương Nhã giơ tay lên quơ quơ trước cổng kiểm soát.
Ngay sau đó một người phụ nữ trung niên đẩy hành lý đi ra.
Phương Nhã vội vàng chạy qua phụ bà Châu đẩy đồ, nụ cười trên mặt vô cùng chân thật.
Cũng không phải Phương Nhã vui vẻ vì được gặp lại mẹ nuôi của mình sau bao ngày xa cách mà sự hiện diện của bà ấy chính là kim bài miễn tử của cô ta.
Chỉ cần bà ấy về nước, cô ta không tin Sở Thần có thể làm lơ mẹ của mình, chỉ cần cô ta đi theo, anh cũng sẽ chú ý cô ta.
“Mẹ à con nhớ mẹ quá.”
Phương Nhã ôm lấy bà Châu, điệu bộ thân thiết cực kỳ.
Bà Châu chỉ vào trán của cô ta cười nói:
“Nhớ mẹ hay chờ mẹ về nước phân xử cho con.”
Phương Nhã nũng nịu dựa vào vai bà Châu bĩu môi nói:
“Không có đâu, con nhớ mẹ thật mà. Hơn nữa... anh Sở Thần nói không sai, con không nên nấu cơm mang vào tập đoàn cho anh ấy, có lẽ anh ấy cảm thấy mất mặt.”
Bà Châu hừ lạnh, nói:
“Mất mặt cái gì? Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn có người chịu nấu cơm cho nó ăn thì nó nên cảm ơn trời đất rồi chứ ở đó mà kén cá chọn canh.”
Tính nết của cô trai thế nào bà Châu hiểu rõ, bà ấy biết anh không thích Phương Nhã thì sẽ nói thẳng, nhiều lúc cũng không để người mẹ như bà vào mắt nữa huống chi là em gái nuôi.
Phương Nhã há miệng muốn nói tốt về mình nhưng bà Châu căn bản không nghe, suốt trên quãng đường trở về nhà, bà ấy đều nghe điện thoại của bạn bè.
Xe nhanh chóng đến nơi, Phương Nhã lấy điện thoại ra gọi cho Quý Châu kêu Sở Thần sắp xếp thời gian về nhà thăm mẹ.
Quý Châu đương nhiên đồng ý, nói khi nào Sở Thần trở về giúp đỡ sẽ truyền lời, Phương Nhã lập tức nhận ra có chỗ không đúng bèn hỏi:
“Hôm nay anh Sở Thần không đi làm sao?”
Quý Châu: “Có, chỉ là đã đi công tác.”
Đột nhiên trong lòng Phương Nhã dâng lên một sự bất an không rõ nguyên do, giống như trực giác của một người phụ nữ đứng trước kẻ sắp cướp mất con mồi béo của mình vậy.
Loảng xoảng!
Tuấn Hào vừa về tới nhà đã điên cuồng đập phá đồ đạc, người giúp việc thấy vậy đều sợ hãi trốn xa.
Từ sau lần anh ta bị Tĩnh Hàm đập bình hoa vào đầu thì đã không còn ai cho rằng anh ta là người ôn hòa lễ độ nữa.
Không hề có người hiền lành nào lại vào phòng người khác cưỡng ép người ta cả.
Vì thế bây giờ thấy anh ta đập phá đồ đạc, họ chỉ trốn vào một góc hóng hớt chứ không ai đi ra cản.
Giỡn sao? Đồ đạc trong biệt thự là do ông bà chủ mua, thiệt hại cũng do họ gánh chịu, liên quan gì tới người giúp việc mà nhảy ra khuyên can?
Tuấn Hào la hét đập phá xong lại khôi phục dáng vẻ bình thản thong dong như thường ngày sau đó mang theo cặp sách bước vào phòng của mình.
Người giúp việc nhìn nhau, sau cùng kéo ra dọn dẹp bãi chiến trường cho Tuấn Hào.
Ở trong phòng, Tuấn Hào lấy điện thoại ra gọi đi.
“Điều tra thân phận của một người cho tôi.”
Tuấn Hào nói xong thì cúp máy, anh ta ngồi trên giường nhìn thẳng về phía trước, móng tay liên tục cào vào ga giường tạo nên tiếng “roẹt roẹt” nghe nổi gai ốc.
Trạng thái lúc này của anh ta hoàn toàn không khác gì một kẻ điên.
Có lẽ anh ta thật sự điên rồi.
Nửa ngày sau bên thám tử tư gửi thông tin tới, Tuấn Hào mở ra xem, trên mặt bỗng xuất hiện một nụ cười.
“Ha ha ha, chủ tịch tập đoàn Trầm thị sao? Tĩnh Hàm, mày cũng thật biết chọn.”
“Ba mươi bốn tuổi, mày cặp kè với thằng già này không thấy ngại sao?”
“Hừ hừ, đúng là mẹ nào con nấy, hai mẹ con chúng mày đều là hạng lẳng lơ bẩn thỉu thấy tiền lập tức cởi đồ ra ha ha.”
“Tao sẽ giết chúng mày chết!”
“Giết chết!”
Tuấn Hào tự lẩm bẩm một mình, hết cười rồi lại nghiến răng, ánh mắt hung ác đến cực điểm.
Trầm Sở Thần!
...
Sân bay thành phố.
“Mẹ nuôi, con ở bên này!”
Phương Nhã giơ tay lên quơ quơ trước cổng kiểm soát.
Ngay sau đó một người phụ nữ trung niên đẩy hành lý đi ra.
Phương Nhã vội vàng chạy qua phụ bà Châu đẩy đồ, nụ cười trên mặt vô cùng chân thật.
Cũng không phải Phương Nhã vui vẻ vì được gặp lại mẹ nuôi của mình sau bao ngày xa cách mà sự hiện diện của bà ấy chính là kim bài miễn tử của cô ta.
Chỉ cần bà ấy về nước, cô ta không tin Sở Thần có thể làm lơ mẹ của mình, chỉ cần cô ta đi theo, anh cũng sẽ chú ý cô ta.
“Mẹ à con nhớ mẹ quá.”
Phương Nhã ôm lấy bà Châu, điệu bộ thân thiết cực kỳ.
Bà Châu chỉ vào trán của cô ta cười nói:
“Nhớ mẹ hay chờ mẹ về nước phân xử cho con.”
Phương Nhã nũng nịu dựa vào vai bà Châu bĩu môi nói:
“Không có đâu, con nhớ mẹ thật mà. Hơn nữa... anh Sở Thần nói không sai, con không nên nấu cơm mang vào tập đoàn cho anh ấy, có lẽ anh ấy cảm thấy mất mặt.”
Bà Châu hừ lạnh, nói:
“Mất mặt cái gì? Ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn còn có người chịu nấu cơm cho nó ăn thì nó nên cảm ơn trời đất rồi chứ ở đó mà kén cá chọn canh.”
Tính nết của cô trai thế nào bà Châu hiểu rõ, bà ấy biết anh không thích Phương Nhã thì sẽ nói thẳng, nhiều lúc cũng không để người mẹ như bà vào mắt nữa huống chi là em gái nuôi.
Phương Nhã há miệng muốn nói tốt về mình nhưng bà Châu căn bản không nghe, suốt trên quãng đường trở về nhà, bà ấy đều nghe điện thoại của bạn bè.
Xe nhanh chóng đến nơi, Phương Nhã lấy điện thoại ra gọi cho Quý Châu kêu Sở Thần sắp xếp thời gian về nhà thăm mẹ.
Quý Châu đương nhiên đồng ý, nói khi nào Sở Thần trở về giúp đỡ sẽ truyền lời, Phương Nhã lập tức nhận ra có chỗ không đúng bèn hỏi:
“Hôm nay anh Sở Thần không đi làm sao?”
Quý Châu: “Có, chỉ là đã đi công tác.”
Đột nhiên trong lòng Phương Nhã dâng lên một sự bất an không rõ nguyên do, giống như trực giác của một người phụ nữ đứng trước kẻ sắp cướp mất con mồi béo của mình vậy.
Danh sách chương