Hơn ai hết Sở Thần biết Tĩnh Hàm có lòng tự trọng rất cao, để chấp nhận làm tình nhân cho người ta, cô đã phải hạ quyết tâm đến cỡ nào.
Sở Thần lấy điện thoại ra sai trợ lý mang một bộ đồ nữ vào phòng khách sạn, đêm qua anh mất khống chế nên đã xé rách quần áo của cô rồi.
Tĩnh Hàm nghe anh phân phó đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thật không ngờ người đàn ông này còn biết săn sóc như vậy, nếu anh không mang quần áo cho cô thì cô chỉ có thể nhờ lễ tân mà thôi.
Dùng dáng vẻ tơi tả thế này nhờ vả người lạ cũng thật nhục nhã, nhưng hiện tại cô không có lấy một người bạn đáng tin để dựa vào, nếu ai đó biết đêm qua cô đã lên giường với đàn ông, chỉ sợ sẽ lập tức bị lan truyền khắp giới con ông cháu cha trở thành trò cười cho chúng.
“Cảm... cảm ơn.”
Tĩnh Hàm nhẹ giọng nói.
Sở Thần gật đầu, trên mặt không tỏ vẻ gì trong lòng đã sớm muốn ôm lấy cô ra sức âu yếm, cô gái nhỏ quá ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Không có gì, em đã đủ mười tám có thể thoát ly khỏi nhà họ Lý, đám nhãi ranh kia hại em được một lần sẽ có lần thứ hai, cũng không biết khi nào chúng lại quăng em lên giường của người lạ, chi bằng dọn tới chỗ của tôi sống đi.”
Sở Thần muốn Tĩnh Hàm có được không gian thoải mái để sống và học tập, nếu cô về với anh, anh hận không thể cho cô tất cả những gì cô muốn.
Nhưng những lời vừa rồi rơi vào tai Tĩnh Hàm lại là anh ngại cô bẩn không thể chấp nhận cô thất thân với người khác.
Ngẫm lại cũng không có gì lạ, nhân vật lớn như anh thích ăn rau sạch hơn.
Vì thế Tĩnh Hàm gật đầu nói:
“Tôi sẽ tìm cách nói chuyện với bà dì để bà ấy không nghi ngờ.”
Sở Thần không nói gì thêm mà chỉ nhìn cô, cô bị nhịn trạng thái cũng hơi không yên ổn, đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, có lẽ trợ lý của anh đã mang quần áo tới.
Sở Thần đứng dậy mở cửa nhận đồ rồi đưa cho Tĩnh Hàm.
“Mặc vào đi rồi tôi đưa em về.”
Tĩnh Hàm lắc đầu nói:
“Không... không cần, tôi sẽ tự đón xe về.”
Nếu để một người đàn ông xa lạ đưa về, bà Tuyết chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Sở Thần thấy vậy chỉ đành âm thầm thở dài, sợ cô không thoải mái bèn rời đi trước.
Tĩnh Hàm đợi anh đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm quần áo tiến vào nhà vệ sinh, tuy nhiên vừa bước xuống giường đôi chân đã mềm nhũn không còn chút sức lực, phải mất một lúc lâu cô mới có thể đỡ tường lê cơ thể đau nhức bước đi.
Tất cả những phản ứng này nhắc cho cô nhớ cuộc đời của cô đã bị vấy bẩn rồi.
Khi Tĩnh Hàm ngồi xe về biệt thự nhà họ Lý thì đã hơn mười giờ, bà Tuyết nhìn thấy cô vội tiến lên đón:
“Sao bây giờ cháu mới về, cháu cảm thấy thế nào rồi? Chậc, uống nhiều như vậy làm gì?”
Tĩnh Hàm rũ mắt, cô đoán An An đã tìm lý do phù hợp qua mặt bà Tuyết rồi, nếu lúc này cô cáo trạng có lẽ bà sẽ tin nhưng bà cũng khó xử.
Cô không muốn vì mình mà bà dì phải bối rối, hơn hết cô muốn tự tay xử lý kẻ đã hãm hại mình.
Một người cũng không thể thoát.
Giữa trưa An An, Khánh Linh và Lan Đồng trở về nhà nhìn thấy Tĩnh Hàm, ánh mắt của chúng toát đều lên sự kinh ngạc.
Khác với cặp anh em sinh đôi, An An nhanh chóng bình tĩnh lại, khóe môi hiện lên một nụ cười khinh miệt, cô ta nói:
“Đêm qua vui vẻ chứ hả... chị họ?”
Sở Thần lấy điện thoại ra sai trợ lý mang một bộ đồ nữ vào phòng khách sạn, đêm qua anh mất khống chế nên đã xé rách quần áo của cô rồi.
Tĩnh Hàm nghe anh phân phó đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thật không ngờ người đàn ông này còn biết săn sóc như vậy, nếu anh không mang quần áo cho cô thì cô chỉ có thể nhờ lễ tân mà thôi.
Dùng dáng vẻ tơi tả thế này nhờ vả người lạ cũng thật nhục nhã, nhưng hiện tại cô không có lấy một người bạn đáng tin để dựa vào, nếu ai đó biết đêm qua cô đã lên giường với đàn ông, chỉ sợ sẽ lập tức bị lan truyền khắp giới con ông cháu cha trở thành trò cười cho chúng.
“Cảm... cảm ơn.”
Tĩnh Hàm nhẹ giọng nói.
Sở Thần gật đầu, trên mặt không tỏ vẻ gì trong lòng đã sớm muốn ôm lấy cô ra sức âu yếm, cô gái nhỏ quá ngoan ngoãn hiểu chuyện.
“Không có gì, em đã đủ mười tám có thể thoát ly khỏi nhà họ Lý, đám nhãi ranh kia hại em được một lần sẽ có lần thứ hai, cũng không biết khi nào chúng lại quăng em lên giường của người lạ, chi bằng dọn tới chỗ của tôi sống đi.”
Sở Thần muốn Tĩnh Hàm có được không gian thoải mái để sống và học tập, nếu cô về với anh, anh hận không thể cho cô tất cả những gì cô muốn.
Nhưng những lời vừa rồi rơi vào tai Tĩnh Hàm lại là anh ngại cô bẩn không thể chấp nhận cô thất thân với người khác.
Ngẫm lại cũng không có gì lạ, nhân vật lớn như anh thích ăn rau sạch hơn.
Vì thế Tĩnh Hàm gật đầu nói:
“Tôi sẽ tìm cách nói chuyện với bà dì để bà ấy không nghi ngờ.”
Sở Thần không nói gì thêm mà chỉ nhìn cô, cô bị nhịn trạng thái cũng hơi không yên ổn, đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, có lẽ trợ lý của anh đã mang quần áo tới.
Sở Thần đứng dậy mở cửa nhận đồ rồi đưa cho Tĩnh Hàm.
“Mặc vào đi rồi tôi đưa em về.”
Tĩnh Hàm lắc đầu nói:
“Không... không cần, tôi sẽ tự đón xe về.”
Nếu để một người đàn ông xa lạ đưa về, bà Tuyết chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Sở Thần thấy vậy chỉ đành âm thầm thở dài, sợ cô không thoải mái bèn rời đi trước.
Tĩnh Hàm đợi anh đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cầm quần áo tiến vào nhà vệ sinh, tuy nhiên vừa bước xuống giường đôi chân đã mềm nhũn không còn chút sức lực, phải mất một lúc lâu cô mới có thể đỡ tường lê cơ thể đau nhức bước đi.
Tất cả những phản ứng này nhắc cho cô nhớ cuộc đời của cô đã bị vấy bẩn rồi.
Khi Tĩnh Hàm ngồi xe về biệt thự nhà họ Lý thì đã hơn mười giờ, bà Tuyết nhìn thấy cô vội tiến lên đón:
“Sao bây giờ cháu mới về, cháu cảm thấy thế nào rồi? Chậc, uống nhiều như vậy làm gì?”
Tĩnh Hàm rũ mắt, cô đoán An An đã tìm lý do phù hợp qua mặt bà Tuyết rồi, nếu lúc này cô cáo trạng có lẽ bà sẽ tin nhưng bà cũng khó xử.
Cô không muốn vì mình mà bà dì phải bối rối, hơn hết cô muốn tự tay xử lý kẻ đã hãm hại mình.
Một người cũng không thể thoát.
Giữa trưa An An, Khánh Linh và Lan Đồng trở về nhà nhìn thấy Tĩnh Hàm, ánh mắt của chúng toát đều lên sự kinh ngạc.
Khác với cặp anh em sinh đôi, An An nhanh chóng bình tĩnh lại, khóe môi hiện lên một nụ cười khinh miệt, cô ta nói:
“Đêm qua vui vẻ chứ hả... chị họ?”
Danh sách chương