“Ha...”

Phụt!

Tuấn Hào thỏa mãn ngâm dài một tiếng rồibắn lên trên mặt Tĩnh Hàm.

Nhìn gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ phủ đầy nước cốt và nước mắt, Tuấn Hào nhếch môi cười nhạo một tiếng rồi kéo khóa quần lên, sau đó nói:

“Chuẩn bị đi, đợi đến lúc em phát dục đầy đủ rồi, tôi sẽ biến em thành người đàn bà của tôi.”

Dứt câu Tuấn Hào bình tĩnh rời khỏi phòng, để lại Tĩnh Hàm nằm dài trên giường, môi bị cắn đến bật máu, trong miệng phát ra từng đợt tiếng khóc nghẹn ngào.

Không biết qua bao lâu, Tĩnh Hàm lê tấm thanh dính đầy thứ dơ bẩn vào phòng tắm, nước lạnh xối xuống, cô run rẩy ôm lấy chính mình.

Từ khi biết bản thân không phải con gái của nhà họ Lưu, cô đã muốn rời đi, nhưng cha mẹ nuôi không cho, họ nói nếu để người ngoài biết họ vừa nhận con ruột về đã đuổi cô đi thì sẽ bị người ngoài đàm tiếu ảnh hưởng đến danh dự.

Vì thế họ tìm mọi giá để buộc cô ở lại ngày ngày tìm cách tra tấn. Lúc trước họ yêu thương cô nhiều bao nhiêu thì bây giờ lại tàn nhẫn với cô bấy nhiêu.

Có đôi khi cô tự hỏi tình cảm có thể nói thay đổi là thay đổi như vậy sao? Hay là trước kia họ căn bản không hề thương cô?

Tĩnh Hàm cảm thấy mình quá khổ sở, trước khi Tuấn Hào trở về cô đã bị tra tấn thảm, hiện tại có mặt anh, cuộc sống của cô càng thảm hơn.

Anh chẳng những muốn hành hạ thể xác của cô mà còn muốn giẫm đạp lên cả lòng tự trọng của cô.

Tĩnh Hàm sợ hãi đến mức toàn thân run lẩy bẩy.

Cô không biết phải làm sao bây giờ, cô không muốn tự sát, nhưng cô thật sự không sống nổi trong ngôi nhà này nữa.

Nếu có ai đó đến cứu cô thì tốt rồi...

Rầm rầm rầm!

“Con đ.i.ế.m kia! Mày chết trong phòng rồi hay sao mà tao kêu mãi không ra hả?”

Tiếng đập cửa và tiếng hét to của người phụ nữ bên ngoài kéo Tĩnh Hàm ra khỏi dòng suy nghĩ bi thương, cô luống cuống mặc quần áo vào, không màng đầu tóc vẫn còn ướt đẫm mà chạy ra mở cửa.

Nhìn người phụ nữ hoa quý với khuôn mặt dữ trợn trước mắt, Tĩnh Hàm rụt rụt bả vai, nhỏ giọng gọi:

“Mẹ...”

Chát!

Nhận một cú tát như trời giáng xuống gò má, Tĩnh Hàm đứng không vững lảo đảo ngã xuống sàn, trước mắt cô nhòe đi, lỗ tai ong ong, đầu óc cũng choáng váng, đủ để thấy một cái tát này của bà Liên mạnh đến mức nào.

“Con quỷ nhỏ! Mày dám ở lỳ trong phòng trốn việc hả? Nếu mày không mau làm việc trả nghiệp cho mẹ mày thì tao sẽ bán mày vào ổ chứa làm gái đấy!”

Bà ta khoanh tay trước ngực, đôi mắt hiện lên sự độc ác, nhìn cô gái dưới sàn, bà ta hận không thể càng khiến cô thêm đau khổ để trả thù cho con trai của bà.

“Hay là mày thật sự muốn làm gái? Hừ, mẹ nào con nấy, mẹ của mày là quỷ yêu đầu thai nên mày cũng là hạng dơ bẩn thối nát! Cho mày đi đứng đường mới xứng với cái nghiệp của mẹ mày!”

Bà Liên càng mắng càng quá đáng, Tĩnh Hàm bịt tai của mình lại để không nghe thấy lời thóa mạ của bà ta.

Rõ ràng chỉ mới vài tháng trước thôi bà ta còn gọi cô là con gái cưng của mẹ, bà ta giúp cô chải tóc chọn quần áo trang điểm cho cô giống như một công chúa nhỏ cao quý, bất cứ thứ gì mặc kệ có phải là hàng giới hạn xa xỉ hay không, miễn cô thích, bằng mọi giá bà cũng sẽ đặt trước mặt cô.

Ấy vậy mà tình cảm vốn tưởng là chân thành đó, hiện tại lại hóa thành con rắn khổng lồ quấn chặt lấy tấm thân của cô, từng chút từng chút nghiền nát xương cốt khiến cô đau đớn không thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện