Buổi tiệc lần này do chính Tuấn Hào tổ chức, anh mời bạn bè trong lớp và cả thành viên trong câu lạc bộ bóng rổ mà mình tham gia tới, tổng cộng có khoảng mười mấy thanh thiếu niên nhập tiệc.
Tĩnh Hàm cầm khay đựng các loại nước trái cây và rượu vang mím môi bước ra giữa đám đông.
Tuấn Hào không phải muốn cô tham gia chung mà là ép cô làm phục vụ bưng nước sai vặt.
Tĩnh Hàm cắn chặt môi không để nước mắt rơi xuống, chỉ cần nhịn một chút là được rồi.
Nhìn thấy Tĩnh Hàm bưng nước ra, nhóm học sinh đều đồng loạt nhìn qua, đủ loại ánh mắt dán chặt lên người cô khiến cô cảm thấy bản thân nhưng bị lột sạch quần áo, túng quẫn nan kham khiến cô nhịn không được run lên.
Tĩnh Hàm nhanh chóng đặt thức uống lên bàn tiệc rồi nhanh chóng rời đi, nhưng lại bị một chàng trai tóm lấy, cợt nhã nói:
“Hóa ra hoa khôi Tĩnh Hàm cũng tham gia tiệc sao? Chậc, từ phượng hoàng bị đánh nguyên hình thành gà rừng rồi, vì muốn tiến thân trở lại giới thượng lưu mà ép mình thành bồi bàn, da mặt cũng thật dày. Hay là làm bạn gái của tôi đi, tôi cho cô tiền.”
“E hèm!”
“E hèm!”
Lời chàng trai kia vừa thốt ra, một loạt thiến ho khan đã vang lên, người bạn đứng cạnh cậu ta vội kéo người lại nói nhỏ vào tai cậu ta, ngay sau đó mắt thường có thể sắc mặt của cậu ta tái đi, ánh mắt lén lút nhìn về phía Tuấn Hào, toàn thân còn run lập cấp giống như đã gặp điều gì đó kinh khủng lắm vậy.
Chàng trai kia đảo mắt một vòng, trước khi Tuấn Hào động sát tâm, cậu ta vội đẩy Tĩnh Hàm ngã ra đất, nhếch môi nói:
“Cô muốn cho không tôi cũng không thèm hạng người tham lam dơ bẩn như cô đâu, nhìn lại mình đi, thật khiến người ta buồn nôn.”
Dứt câu cậu ta đổ luôn cả ly rượu vang lên đầu Tĩnh Hàm, giọt nước tí tách rơi xuống, bên tai vang vọng tiến cười cợt của cả đám người.
Tĩnh Hàm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cô nâng mắt nhìn Tuấn Hào đứng khoanh tay ở cách đó không xa, môi khẽ cong lên để lộ nụ cười chua chát như đang hỏi anh đã hài lòng hay chưa?
Chàng trai kia cũng liếc nhìn Tuấn Hào, thấy biểu cảm của anh đã không còn khí lạnh bèn thở ra một hơi.
Quả nhiên lời đồn không sai, cậu út nhà họ Lưu này muốn chơi đùa Tĩnh Hàm, thích hành hạ sỉ nhục cô, cũng thích nhìn người khác dùng đủ mọi loại tra tấn lên người cô nhưng tuyệt đối đừng kẻ nào đánh chủ ý muốn cô làm bạn gái hay món đồ chơi tình dục cho riêng mình, nếu không anh tuyệt đối sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Hội trưởng hội học sinh Hoàng Long chính là ví dụ điển hình, nghe nói cậu ta đã hóa điên rồi tự sát trong tù, tuy không có bằng chứng Tuấn Hào đã làm gì cậu ta, nhưng ai cũng hiểu rõ đây là phát súng đầu tiên anh dùng để cảnh cáo những kẻ muốn nhúng chàm Tĩnh Hàm.
Chàng trai kia khẽ nuốt nước bọt, cũng may cậu ta quay xe kịp, nếu không kết cục của Hoàng Long sẽ ám lên người cậu ta mất.
Bên kia, Tĩnh Hàm chống người đứng dậy, bàn tay nắm thật chặt vạt áo, đôi môi run rẩy nói:
“Nếu không có gì tôi xin phép rời đi.”
Nhìn Tĩnh Hàm chật vật như thế, con gái hả hê con trai thương tiếc, nhưng tuyệt nhiên không ai dám tiến lên làm cái gì nữa.
Chỉ có Thu Giai không sợ chết đứng chắn trước mặt cô, khoanh tay kênh kiệu nói:
“Đây đâu phải nhà của mày, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à? Khách không mời mà tới phải chịu trừng phạt, em nói có đúng không anh Tuấn Hào?”
Tĩnh Hàm cầm khay đựng các loại nước trái cây và rượu vang mím môi bước ra giữa đám đông.
Tuấn Hào không phải muốn cô tham gia chung mà là ép cô làm phục vụ bưng nước sai vặt.
Tĩnh Hàm cắn chặt môi không để nước mắt rơi xuống, chỉ cần nhịn một chút là được rồi.
Nhìn thấy Tĩnh Hàm bưng nước ra, nhóm học sinh đều đồng loạt nhìn qua, đủ loại ánh mắt dán chặt lên người cô khiến cô cảm thấy bản thân nhưng bị lột sạch quần áo, túng quẫn nan kham khiến cô nhịn không được run lên.
Tĩnh Hàm nhanh chóng đặt thức uống lên bàn tiệc rồi nhanh chóng rời đi, nhưng lại bị một chàng trai tóm lấy, cợt nhã nói:
“Hóa ra hoa khôi Tĩnh Hàm cũng tham gia tiệc sao? Chậc, từ phượng hoàng bị đánh nguyên hình thành gà rừng rồi, vì muốn tiến thân trở lại giới thượng lưu mà ép mình thành bồi bàn, da mặt cũng thật dày. Hay là làm bạn gái của tôi đi, tôi cho cô tiền.”
“E hèm!”
“E hèm!”
Lời chàng trai kia vừa thốt ra, một loạt thiến ho khan đã vang lên, người bạn đứng cạnh cậu ta vội kéo người lại nói nhỏ vào tai cậu ta, ngay sau đó mắt thường có thể sắc mặt của cậu ta tái đi, ánh mắt lén lút nhìn về phía Tuấn Hào, toàn thân còn run lập cấp giống như đã gặp điều gì đó kinh khủng lắm vậy.
Chàng trai kia đảo mắt một vòng, trước khi Tuấn Hào động sát tâm, cậu ta vội đẩy Tĩnh Hàm ngã ra đất, nhếch môi nói:
“Cô muốn cho không tôi cũng không thèm hạng người tham lam dơ bẩn như cô đâu, nhìn lại mình đi, thật khiến người ta buồn nôn.”
Dứt câu cậu ta đổ luôn cả ly rượu vang lên đầu Tĩnh Hàm, giọt nước tí tách rơi xuống, bên tai vang vọng tiến cười cợt của cả đám người.
Tĩnh Hàm chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cô nâng mắt nhìn Tuấn Hào đứng khoanh tay ở cách đó không xa, môi khẽ cong lên để lộ nụ cười chua chát như đang hỏi anh đã hài lòng hay chưa?
Chàng trai kia cũng liếc nhìn Tuấn Hào, thấy biểu cảm của anh đã không còn khí lạnh bèn thở ra một hơi.
Quả nhiên lời đồn không sai, cậu út nhà họ Lưu này muốn chơi đùa Tĩnh Hàm, thích hành hạ sỉ nhục cô, cũng thích nhìn người khác dùng đủ mọi loại tra tấn lên người cô nhưng tuyệt đối đừng kẻ nào đánh chủ ý muốn cô làm bạn gái hay món đồ chơi tình dục cho riêng mình, nếu không anh tuyệt đối sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Hội trưởng hội học sinh Hoàng Long chính là ví dụ điển hình, nghe nói cậu ta đã hóa điên rồi tự sát trong tù, tuy không có bằng chứng Tuấn Hào đã làm gì cậu ta, nhưng ai cũng hiểu rõ đây là phát súng đầu tiên anh dùng để cảnh cáo những kẻ muốn nhúng chàm Tĩnh Hàm.
Chàng trai kia khẽ nuốt nước bọt, cũng may cậu ta quay xe kịp, nếu không kết cục của Hoàng Long sẽ ám lên người cậu ta mất.
Bên kia, Tĩnh Hàm chống người đứng dậy, bàn tay nắm thật chặt vạt áo, đôi môi run rẩy nói:
“Nếu không có gì tôi xin phép rời đi.”
Nhìn Tĩnh Hàm chật vật như thế, con gái hả hê con trai thương tiếc, nhưng tuyệt nhiên không ai dám tiến lên làm cái gì nữa.
Chỉ có Thu Giai không sợ chết đứng chắn trước mặt cô, khoanh tay kênh kiệu nói:
“Đây đâu phải nhà của mày, muốn đến thì đến muốn đi thì đi à? Khách không mời mà tới phải chịu trừng phạt, em nói có đúng không anh Tuấn Hào?”
Danh sách chương