Có Sở Thần bầu bạn, không bao lâu Tĩnh Hàm đã rơi vào mộng đẹp.
Mà cùng lúc này, nhóm người vừa rời khỏi phòng bệnh của Tĩnh Hàm ngồi lại với nhau, trên mặt ai cũng đều lộ rõ sự nghiêm trọng.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang quý, tóc đã điểm hoa râm lên tiếng:
“Cô bé vừa rồi thật sự quá giống bà cố của các cháu.”
Vừa mới nhìn thấy Tĩnh Hàm, bà Tuyết đã thoáng giật mình khi cô quá giống mẹ mình khi còn trẻ, không, phải nói là cô rất giống người chị đã bỏ nhà đi của bà.
Trong lòng bà chợt lóe lên một suy nghĩ táo tợn, bà vội nắm lấy tay của chàng trai bên cạnh, hốt hoảng hỏi:
“Minh Nghĩa à, lúc nhỏ con từng gặp dì hai rồi đúng không? Có khi nào con bé là hậu nhân của chị ấy không?”
Nếu không thì bà không thể nào giải thích được vì sao lại có sự trùng hợp như vậy được.
Chàng trai tên Minh Nghĩa là cháu ngoại lớn của bà Tuyết, anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái bên cạnh đã trễ môi hừ nói:
“Người giống người thôi ngoại ơi, chúng ta chỉ cần máu của cô ta, sau khi lấy xong thì trả tiền sòng phẳng, ngoại đừng quyến luyến rồi để cô ta nắm được thóp tống tiền nhà mình.”
Hôm nay mấy bà cháu tới tìm Tĩnh Hàm là vì nghe bác sĩ nói cô có nhóm máu hiếm giống với máu của em út, họ muốn cô quyên máu để truyền cho thằng bé.
Vốn dĩ họ cũng đã định trả tiền cho cô nhưng cô không nhận, bất đắc dĩ họ chỉ có thể thay cô trả viện phí thay cho lời cảm ơn.
Minh Nghĩa nhíu mày quát khẽ:
“An An, không được hỗn hào với bà ngoại.”
An An kênh mặt cãi lại:
“Em chỉ nói để ngoại cảnh giác thôi, bây giờ lừa đảo nhiều lắm, em thấy con nhỏ đó cũng không phải hạng tốt lành gì.”
Theo như cô ta thấy có lẽ con nhỏ đó biết nhà cô ta giàu có nên mới không nhận số tiền lẻ mà muốn họ nợ cô một ân tình lớn, sau này đòi lại gấp trăm lần thôi.
Hơn nữa mặt mũi xinh đẹp mà bị bầm dập thế kia nói không chừng vừa mới bị đánh ghen nhập viện, đối với loại người phức tạo như vậy, cô ta không khỏi sinh ra ác ý khi nghĩ về cô.
Minh Nghĩa hiểu tính tình của em gái mình, càng la mắng thì cô ta càng làm tới, bà ngoại tuổi đã cao, không khéo bị chọc giận phát bệnh thì nguy, vì thế anh ta hạ giọng nói với bà Tuyết:
“Nếu vậy thì để con lấy mẫu máu của cô gái kia làm xét nghiệm, nếu đúng thì chúng ta đón con bé về, còn không cứ im lặng là xong.”
Bà Tuyết gật đầu đồng ý với quyết định của cháu trai, sau đó thở dài nói:
“Bao nhiêu năm nay nhà chúng ta tìm kiếm tung tích của dì hai các con mà không được, hiện tại nếu tìm được hậu nhân của chị ấy, chúng ta phải bù đắp cho con bé thật tốt.”
An An lại muốn nói lời chói tai thì bị Minh Nghĩa trừng mắt một cái, cô ta chỉ có thể ngậm miệng hậm hực dậm chân tỏ ra giận dỗi.
Đến tối, Tuấn Hào tới bệnh viện đón Tĩnh Hàm về nhà, vừa nghe đã có người thanh toàn viện phí cho cô rồi, đầu lông mày của anh nhíu lại thật chặt, ánh mắt hung ác nhìn cô, hỏi:
“Ai đã trả viện phí cho em?”
Tĩnh Hàm sợ hãi né tránh ánh mắt như dao kia của Tuấn Hào, nhỏ giọng giải thích:
“Lúc trưa có một gia đình cần nhóm máu của tôi nên tôi đã quyên cho họ, vì thế họ mới trả tiền viện phí cho tôi.”
Tuấn Hào nheo mắt nhìn cô, gằng giọng:
“Từ nay về sau những chuyện này phải để tôi làm, em không được phép nhận đồ từ người khác ngoài tôi, nếu không tôi sẽ cho em chịu một chút khổ sở đấy.”
Mà cùng lúc này, nhóm người vừa rời khỏi phòng bệnh của Tĩnh Hàm ngồi lại với nhau, trên mặt ai cũng đều lộ rõ sự nghiêm trọng.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang quý, tóc đã điểm hoa râm lên tiếng:
“Cô bé vừa rồi thật sự quá giống bà cố của các cháu.”
Vừa mới nhìn thấy Tĩnh Hàm, bà Tuyết đã thoáng giật mình khi cô quá giống mẹ mình khi còn trẻ, không, phải nói là cô rất giống người chị đã bỏ nhà đi của bà.
Trong lòng bà chợt lóe lên một suy nghĩ táo tợn, bà vội nắm lấy tay của chàng trai bên cạnh, hốt hoảng hỏi:
“Minh Nghĩa à, lúc nhỏ con từng gặp dì hai rồi đúng không? Có khi nào con bé là hậu nhân của chị ấy không?”
Nếu không thì bà không thể nào giải thích được vì sao lại có sự trùng hợp như vậy được.
Chàng trai tên Minh Nghĩa là cháu ngoại lớn của bà Tuyết, anh ta còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái bên cạnh đã trễ môi hừ nói:
“Người giống người thôi ngoại ơi, chúng ta chỉ cần máu của cô ta, sau khi lấy xong thì trả tiền sòng phẳng, ngoại đừng quyến luyến rồi để cô ta nắm được thóp tống tiền nhà mình.”
Hôm nay mấy bà cháu tới tìm Tĩnh Hàm là vì nghe bác sĩ nói cô có nhóm máu hiếm giống với máu của em út, họ muốn cô quyên máu để truyền cho thằng bé.
Vốn dĩ họ cũng đã định trả tiền cho cô nhưng cô không nhận, bất đắc dĩ họ chỉ có thể thay cô trả viện phí thay cho lời cảm ơn.
Minh Nghĩa nhíu mày quát khẽ:
“An An, không được hỗn hào với bà ngoại.”
An An kênh mặt cãi lại:
“Em chỉ nói để ngoại cảnh giác thôi, bây giờ lừa đảo nhiều lắm, em thấy con nhỏ đó cũng không phải hạng tốt lành gì.”
Theo như cô ta thấy có lẽ con nhỏ đó biết nhà cô ta giàu có nên mới không nhận số tiền lẻ mà muốn họ nợ cô một ân tình lớn, sau này đòi lại gấp trăm lần thôi.
Hơn nữa mặt mũi xinh đẹp mà bị bầm dập thế kia nói không chừng vừa mới bị đánh ghen nhập viện, đối với loại người phức tạo như vậy, cô ta không khỏi sinh ra ác ý khi nghĩ về cô.
Minh Nghĩa hiểu tính tình của em gái mình, càng la mắng thì cô ta càng làm tới, bà ngoại tuổi đã cao, không khéo bị chọc giận phát bệnh thì nguy, vì thế anh ta hạ giọng nói với bà Tuyết:
“Nếu vậy thì để con lấy mẫu máu của cô gái kia làm xét nghiệm, nếu đúng thì chúng ta đón con bé về, còn không cứ im lặng là xong.”
Bà Tuyết gật đầu đồng ý với quyết định của cháu trai, sau đó thở dài nói:
“Bao nhiêu năm nay nhà chúng ta tìm kiếm tung tích của dì hai các con mà không được, hiện tại nếu tìm được hậu nhân của chị ấy, chúng ta phải bù đắp cho con bé thật tốt.”
An An lại muốn nói lời chói tai thì bị Minh Nghĩa trừng mắt một cái, cô ta chỉ có thể ngậm miệng hậm hực dậm chân tỏ ra giận dỗi.
Đến tối, Tuấn Hào tới bệnh viện đón Tĩnh Hàm về nhà, vừa nghe đã có người thanh toàn viện phí cho cô rồi, đầu lông mày của anh nhíu lại thật chặt, ánh mắt hung ác nhìn cô, hỏi:
“Ai đã trả viện phí cho em?”
Tĩnh Hàm sợ hãi né tránh ánh mắt như dao kia của Tuấn Hào, nhỏ giọng giải thích:
“Lúc trưa có một gia đình cần nhóm máu của tôi nên tôi đã quyên cho họ, vì thế họ mới trả tiền viện phí cho tôi.”
Tuấn Hào nheo mắt nhìn cô, gằng giọng:
“Từ nay về sau những chuyện này phải để tôi làm, em không được phép nhận đồ từ người khác ngoài tôi, nếu không tôi sẽ cho em chịu một chút khổ sở đấy.”
Danh sách chương