Sở Thần nhanh chóng nhận ra điều bất thường, còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ phía sau đã truyền tới tiếng cười trầm thấp.
“Ha ha, ông đúng là cáo già, đáng tiếc dù ranh ma đến mức nào cũng không thể thoát được. Tôi đã lắp đặt thiết bị đông lạnh trong nhà kho này, lại cắt đứt cả nguồn sóng, có lẽ hai ba tiếng sau sẽ có người phát hiện nơi này nhưng phải xem ba người chúng ta có chịu đựng đến lúc đó được hay không?”
“Mẹ kiếp!”
Sở Thần nhào qua xách cổ áo của Tuấn Hào lên hét lớn:
“Chìa khóa đâu? Mau đưa chìa khóa nhà kho cho tao nếu không tao giết mày!”
Tuấn Hào vẫn cười sặc sụa, thậm chí còn chảy cả nước mắt, cậu ta nói:
“Làm gì có chìa khóa? Khi ông vào đây tôi đã xác định cả ba cùng chết rồi, chết chung thế này chúng ta sẽ không cô đơn ha ha...”
“Thằng chó!”
Sở Thần vung nắm đấm nện vào mặt Tuấn Hào tiếp theo sau đạp liên tục vào người cậu ta, máu từ miệng cậu ta trào ra, nhưng vẫn nhe răng cười trông vô cùng điên cuồng.
“Sở Thần, đừng đánh nữa, chúng ta mau tìm cách thoát khỏi đây thôi.”
Tĩnh Hàm ngăn Sở Thần lại, mặc dù cô cũng rất hận Tuấn Hào nhưng cô không muốn trên lưng Sở Thần đeo danh giết người, nếu cậu ta có tội cứ để pháp luật trừng trị.
Lúc này Sở Thần mới chịu dừng tay, anh ôm lấy Tĩnh Hàm an ủi:
“Đừng sợ, anh sẽ đưa em ra khỏi đây nhanh thôi.”
Sau đó Sở Thần đi quanh nhà kho tìm khe hở có thể thoát thân.
Mười phút trôi qua, nhiệt độ giảm xuống đột ngột khiến toàn thân Tĩnh Hàm run bần bật, cô ngồi co ro trong một góc ôm lấy chính mình.
Sở Thần tìm một lúc lâu cũng không thấy bất cứ thứ gì để ra khỏi nhà kho, toàn bộ nơi này giống như một cái tủ lạnh khép kín bên trong ra không được bên ngoài cũng không thể vào.
Vừa rồi anh đã thử gọi điện như điện thoại không có sóng, quả thật như lời Tuấn Hào nói, cậu ta đã cắt bỏ mọi sự liên kết giữa nơi này với thế giới bên ngoài rồi.
Thấy Tĩnh Hàm run rẩy, Sở Thần vội vàng cởi áo khoác trên người mình ra, lột cả quần áo của Tuấn Hào đắp lên người cô, cuối cùng còn lấy cơ thể của bản thân sưởi ấm cho cô.
Tĩnh Hàm vùng vẫy không chịu, cô nói:
“Anh mặc ít như vậy cũng sẽ lạnh, chúng ta cùng nhau đắp quần áo đi.”
Sở Thần lắc đầu nói:
“Không cần, anh da dày thịt béo không quá lạnh, em yên tâm, trước khi đến đây anh đã truyền tin cho cảnh sát rồi, họ sẽ đến cứu chúng ta ngay thôi, vậy nên trong thời gian này em phải giữ nhiệt thật tốt biết không?”
Lúc nói chuyện Sở Thần không cho Tĩnh Hàm quay lại nhìn mình, bởi vì hiện tại đôi môi của anh đã tái nhợt vì lạnh, nếu cô gái nhỏ nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ lắm.
Sở Thần vùi đầu vào hõm vai của cô nhỏ giọng nỉ non:
“Lần trước anh nói đợi chúng ta đính hôn rồi sẽ nói cho em nghe một bí mật, hôm nay đáng lẽ là ngày đính hôn, bây giờ anh nói luôn vậy.”
“Không... Sở Thần, đợi đến khi chúng ta rời khỏi đây anh hẵng nói được không?”
Tĩnh Hàm cảm thấy vô cùng bất an, cô bị anh ôm chặt trong lòng muốn nhúc nhích cũng không được, hơn nữa chân cô đã bị tê lạnh rồi, dù trên người phủ đầy quần áo thì sự giá buốt vẫn chậm rãi nhấm nuốt cô.
Sở Thần lắc đầu, anh nói:
“Không được, anh sợ mình sẽ không còn cơ hội để nói nữa.”
“Không... anh đừng nói vậy, em sợ lắm.”
Tĩnh Hàm đã khóc, cô biết ngay là anh lừa cô mà, anh nhất định đã xảy ra chuyện rồi.
“Sở Thần, em cầu xin anh lấy quần áo phủ lên người mình đi được không, chúng ta cùng nhau cố gắng đợi người đến cứu...”
Sở Thần im lặng, sau đó dùng cánh môi lạnh buốt hôn lên cần cổ của cô.
“Anh biết em cảm thấy không an toàn là vì tình cảm của anh dành cho em quá đột ngột, em sợ anh không yêu em thật lòng nên không đặt lòng tin vào anh, nhưng mà anh thật sự rất yêu em.”
“Tĩnh Hàm, thật ra không có chị ma nào gửi gắm em cho anh cả, người đó là anh, linh hồn bay theo em trong suốt ba tháng em bị nhà họ Lưu hành hạ là anh.”
“Ha ha, ông đúng là cáo già, đáng tiếc dù ranh ma đến mức nào cũng không thể thoát được. Tôi đã lắp đặt thiết bị đông lạnh trong nhà kho này, lại cắt đứt cả nguồn sóng, có lẽ hai ba tiếng sau sẽ có người phát hiện nơi này nhưng phải xem ba người chúng ta có chịu đựng đến lúc đó được hay không?”
“Mẹ kiếp!”
Sở Thần nhào qua xách cổ áo của Tuấn Hào lên hét lớn:
“Chìa khóa đâu? Mau đưa chìa khóa nhà kho cho tao nếu không tao giết mày!”
Tuấn Hào vẫn cười sặc sụa, thậm chí còn chảy cả nước mắt, cậu ta nói:
“Làm gì có chìa khóa? Khi ông vào đây tôi đã xác định cả ba cùng chết rồi, chết chung thế này chúng ta sẽ không cô đơn ha ha...”
“Thằng chó!”
Sở Thần vung nắm đấm nện vào mặt Tuấn Hào tiếp theo sau đạp liên tục vào người cậu ta, máu từ miệng cậu ta trào ra, nhưng vẫn nhe răng cười trông vô cùng điên cuồng.
“Sở Thần, đừng đánh nữa, chúng ta mau tìm cách thoát khỏi đây thôi.”
Tĩnh Hàm ngăn Sở Thần lại, mặc dù cô cũng rất hận Tuấn Hào nhưng cô không muốn trên lưng Sở Thần đeo danh giết người, nếu cậu ta có tội cứ để pháp luật trừng trị.
Lúc này Sở Thần mới chịu dừng tay, anh ôm lấy Tĩnh Hàm an ủi:
“Đừng sợ, anh sẽ đưa em ra khỏi đây nhanh thôi.”
Sau đó Sở Thần đi quanh nhà kho tìm khe hở có thể thoát thân.
Mười phút trôi qua, nhiệt độ giảm xuống đột ngột khiến toàn thân Tĩnh Hàm run bần bật, cô ngồi co ro trong một góc ôm lấy chính mình.
Sở Thần tìm một lúc lâu cũng không thấy bất cứ thứ gì để ra khỏi nhà kho, toàn bộ nơi này giống như một cái tủ lạnh khép kín bên trong ra không được bên ngoài cũng không thể vào.
Vừa rồi anh đã thử gọi điện như điện thoại không có sóng, quả thật như lời Tuấn Hào nói, cậu ta đã cắt bỏ mọi sự liên kết giữa nơi này với thế giới bên ngoài rồi.
Thấy Tĩnh Hàm run rẩy, Sở Thần vội vàng cởi áo khoác trên người mình ra, lột cả quần áo của Tuấn Hào đắp lên người cô, cuối cùng còn lấy cơ thể của bản thân sưởi ấm cho cô.
Tĩnh Hàm vùng vẫy không chịu, cô nói:
“Anh mặc ít như vậy cũng sẽ lạnh, chúng ta cùng nhau đắp quần áo đi.”
Sở Thần lắc đầu nói:
“Không cần, anh da dày thịt béo không quá lạnh, em yên tâm, trước khi đến đây anh đã truyền tin cho cảnh sát rồi, họ sẽ đến cứu chúng ta ngay thôi, vậy nên trong thời gian này em phải giữ nhiệt thật tốt biết không?”
Lúc nói chuyện Sở Thần không cho Tĩnh Hàm quay lại nhìn mình, bởi vì hiện tại đôi môi của anh đã tái nhợt vì lạnh, nếu cô gái nhỏ nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ lắm.
Sở Thần vùi đầu vào hõm vai của cô nhỏ giọng nỉ non:
“Lần trước anh nói đợi chúng ta đính hôn rồi sẽ nói cho em nghe một bí mật, hôm nay đáng lẽ là ngày đính hôn, bây giờ anh nói luôn vậy.”
“Không... Sở Thần, đợi đến khi chúng ta rời khỏi đây anh hẵng nói được không?”
Tĩnh Hàm cảm thấy vô cùng bất an, cô bị anh ôm chặt trong lòng muốn nhúc nhích cũng không được, hơn nữa chân cô đã bị tê lạnh rồi, dù trên người phủ đầy quần áo thì sự giá buốt vẫn chậm rãi nhấm nuốt cô.
Sở Thần lắc đầu, anh nói:
“Không được, anh sợ mình sẽ không còn cơ hội để nói nữa.”
“Không... anh đừng nói vậy, em sợ lắm.”
Tĩnh Hàm đã khóc, cô biết ngay là anh lừa cô mà, anh nhất định đã xảy ra chuyện rồi.
“Sở Thần, em cầu xin anh lấy quần áo phủ lên người mình đi được không, chúng ta cùng nhau cố gắng đợi người đến cứu...”
Sở Thần im lặng, sau đó dùng cánh môi lạnh buốt hôn lên cần cổ của cô.
“Anh biết em cảm thấy không an toàn là vì tình cảm của anh dành cho em quá đột ngột, em sợ anh không yêu em thật lòng nên không đặt lòng tin vào anh, nhưng mà anh thật sự rất yêu em.”
“Tĩnh Hàm, thật ra không có chị ma nào gửi gắm em cho anh cả, người đó là anh, linh hồn bay theo em trong suốt ba tháng em bị nhà họ Lưu hành hạ là anh.”
Danh sách chương