"Ngoan!” Thái thượng hoàng nhận lấy ly trà uống một ngụm sau đó nhận lấy hộp gỗ lão tổng quản thiếp thân dâng cho đưa cho Tiểu Thảo, cười nói: “Đây là quà gặp mặt của gia gia.

Sau này đều là người một nhà, gia gia biết con hiếu thảo, sau này nấu đồ ăn ngon nhớ phải đưa đến cho gia gia một phần...”Tĩnh vương: ...Thật không muốn thừa nhận lão già ngang bướng ham ăn này là cha ruột ông! Có trường hợp nào cháu dâu vừa mới qua cửa đã đòi đồ ăn ngon rồi không?Thế tử phi vốn cảm thấy hâm mộ vì Thái thượng hoàng rất nể mặt Tiểu Thảo, lúc này hoàn toàn cạn lời.

Hóa ra là vậy, Thái thượng hoàng chỉ vì đồ ăn ngon mà thôi!Dư Tiểu Thảo đã quá quen với đám người hoàng tộc ham ăn này.

Nàng nhận lấy hộp gỗ nhìn thì bình thường nhưng thực ra lại được làm từ gỗ kim ti nam, sau khi mở ra, thấy hai viên ngọc hình cầu lớn như nắm đấm trẻ sơ sinh.Chu Tuấn Dương thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Hoàng gia gia, người kiếm được dạ minh châu ở đâu vậy?”“Khụ...!ta cũng không nhớ mình có được nó từ khi nào, chắc là lục soát được từ nhà tham quan tiền triều nào đó thời chiến loạn khi xưa.

Sáng nay lục lọi trong kho đột nhiên tìm thấy.

Lão tử cũng chẳng cần thứ này nên mang tới cho vợ chồng son hai đứa!”Khi xưa Chu Hoài Dung Nam chinh Bắc chiến vợ vét được không ít thứ tốt, tất cả đều cất trong kho.

Có một ít trân bảo tuyệt thế đều bị phủ bụi trong góc kho, hộp gỗ kim ti nam này là một trong số đó.Đây là dạ minh châu trong truyền thuyết! Là bảo bối giá trị liên thành! Nghe nói viên dạ minh châu Từ Hi Thái hậu chôn theo giá trị tám trăm triệu nhân dân tệ! Ôi chao, không ngờ nàng có thể tận mắt nhìn thấy dạ minh châu.

À, còn phải dâng trà cho cha mẹ chồng nữa.


Tiểu Thảo xấu hổ một lát rồi đưa hộp gỗ cho Ngô Đồng.

Dù sao cũng đã tặng cho nàng, mang về nhà muốn ngắm thế nào thì ngắm!Tiếp đó nàng dâng trà cho Tĩnh vương, nhận được một viên đông châu to như ngón cái.

Dâng trà cho Tĩnh vương phi nhận được một cái vòng dương chi ngọc cực phẩm, nhìn đã có dấu vết thời gian, hẳn là của hồi môn của Tĩnh vương phi.

Từ xưa đến này rất nhiều đồ trang sức đều là mẹ chồng truyền cho con dâu làm bảo vật tương truyền đời đời.

Tuy rằng Tiểu Thảo không thiếu vòng tay nhưng nàng vẫn cung kính nhận lấy.Tiếp theo là vợ chồng thế tử cũng tặng châu báu trang sức cho em dâu làm quà gặp mặt.

Chu Tuấn Nhã là tỷ tỷ, biết Tiểu Thảo biết chế thuốc, lại không thiếu đồ trang sức nên tặng một cây nhân sâm trăm năm.

Chu Tuấn Hi là lão Nhị, tuy chưa lập gia định, theo lý thì không thể tặng quà.

Nhưng mà hắn ta cũng mang về rất nhiều trang sức độc đáo của vùng Tây Nam, tuy rằng không quý giá như đồ mọi người tặng cho Tiểu Thảo nhưng hơn ở chỗ độc đáo khác lạ khiến Tiểu Thảo rất thích.Tiểu Thảo cũng chuẩn bị quà cho con của Chu Tuấn Nhã và thế tử, đều là mấy thứ giấy bút đắt tiền.

Lư Gia Bội nhỏ tuổi nhất cầm nghiên mực đắt tiền có hơi không vui.


Đối với một tiểu tử còn chưa học lớp vỡ lòng mà nói một cái nghiên mực nghìn lượng bạc chẳng được hoan nghênh bằng một hộp điểm tâm và kẹo ngọt mợ ba tự làm!Đương nhiên, để thuận lợi bảo quản kẹo, trước khi cưới Tiểu Thảo cũng hy sinh thời gian làm nhiều hơn, hôm nay cũng mang đến, tặng cho mỗi nhóc một hộp.

Thấy được kẹo ngọt thơm ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lư Gia Bội mới thôi không nhăn nhó, miệng liên tục gọi “Mợ ba, mợ ba”, dáng vẻ nịnh nọt hết lòng.Lư Niệm Hoa tự xưng là thi thư gia truyền, nho nhã bác học thật không dám nhìn thằng con trai út của mình- cái tính này của nó học ai không biết, ham ăn ham uống như vậy? Lại dời mắt nhìn Thái thượng hoàng đang ngồi trên vị trí chủ vị, ông đang lợi dụng lòng hiếu thảo của tiểu công tử nhà thế tử, lừa gạt kẹo của cháu trai! Không lẽ tính ham ăn của con trai di truyền từ cụ ngoại?Cơm trưa hai người ăn ở phủ Tĩnh vương.

Cả nhà quây quần bên nhau cùng ăn cơm rất vui vẻ.

Thái thượng hoàng cũng ở lại ăn cơm, vừa ăn vừa lảm nhảm tay nghề đầu bếp phủ Tĩnh vương kém xa Tiểu Thảo.Chu Tuấn Dương cũng chẳng nể mặt gì, vừa bỏ xương cá cho vợ vừa nói: “Tài nấu nướng của đầu bếp trong phủ đúng là bình thường thật.

Xem ra thì đầu bếp nữ chúng ta mời về phủ tay nghề đã không tệ rồi! Không so được với nàng nhưng cũng không kém đầu bếp Trân Tu lâu bao nhiêu!”Sáng sớm Dư Tiểu Thảo ăn không nhiều nên trưa ăn cơm rất nhiệt tình, thấy Tĩnh vương trừng mắt nhìn chồng mình thì nhịn cười nói: “Hương vị bình thường chỗ nào? Dù là hương vị hay độ lửa đều rất thành thạo mà.”“Chỗ nào ngon? Vừa vào miệng đã thấy nhạt vị rồi! Ăn tạm đi, trở về bảo đầu bếp nữ nấu bánh bao gạch cua cho nàng.

Loại cua này để dành từ mùa thu nên rất béo khỏe.

Biết nàng thích ăn nên ta đã bảo quản khá nhiều ở trong kho lạnh, đủ để nàng ăn hết mùa thu năm nay!” Chu Tuấn Dương nếm thử một lượt đồ ăn trên bàn, chọn lựa mấy món ăn tạm chấp nhận được, chu đáo gắp vào trong bát Tiểu Thảo.Những người khác trong phủ Tĩnh vương chẳng thấy lạ gì với tên nhóc trung khuyển Chu Tuấn Dương này.


Chỉ có mỗi Chu Tuấn Hi gần mười năm không về nhà mở to mắt không tưởng tượng nổi nói: “Mẫu phi, có phải lúc con không có ở nhà tiểu đệ đã bị đánh tráo không? Cái tên dịu dàng như nước, chu đáo tỉ mỉ này không phải cùng một người với Tam công tử lạnh lùng hung dữ người người sợ hãi trong phủ Tĩnh vương phải không? Phải không!”Tĩnh vương phi trừng mắt nhìn người con thứ hai của mình, gắp cho hắn ta một miếng sườn xào hừ hừ nói: “Đàn ông nhà chúng ta đều giống phụ vương con, đều là đàn ông tốt cưng chiều vợ! Tiểu đệ con trước nay cô độc một mình nhưng một khi đã thích ai thì sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người đó.

Còn con thì sao? Đã sắp ba mươi rồi vẫn chưa có mối tình nào, con thấy thế là hay à? Lần này con về nhất định phải đặt mối hôn sự cho ta, nếu không đừng hòng rời khỏi Kinh thành!! Ngày mai con phải đi xem mắt với ta!”Chu Tuấn Hi thoải mái ăn miếng sườn xào mẫu phi tốt bụng gắp cho hắn ta, sau đó lại gắp thêm một viên cơm viên trân châu ăn rất ngon miệng.

Chờ đến khi Tĩnh vương phi sắp hết kiên nhẫn hắn ta mới thong thả nói:“Mẫu phi, hôn sự của con người đừng lo lắng! Con đã có người trong lòng, lần này trở về có hai việc muốn làm: Một là tham gia hôn lễ của tiểu đệ, hai là muốn xin người cầu hôn cho con.”Tĩnh vương phi vừa nghe thì phiền muộn trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Trong mấy người con trai, hôn sự của con trai lớn đã sớm được định sẵn, người nhà hai bên cũng sớm đạt được nhận thức chung, hai đứa nhỏ đến độ tuổi nhất định thì lập tức thành hôn, mọi chuyện thuận lợi như nước chảy thành sông.Hôn sự của con gái cũng nước chảy thành sông dưới sự tác động của con sói đuôi to Lư Niệm Hoa, tình cảm đến một cách tự nhiên, cứ thế thành thân.Con trai út thì từ khi con nhà người ta chưa đủ mười tuổi đã mở to mắt trừng trừng trông coi, giống như mãnh thú vờn quanh địa bàn của mình, sớm dán mác cho tiểu nha đầu.

Chỉ chờ nàng gật đầu sẽ lập tức cưới về nhà.Mấy đứa nhỏ này đều không khiến bà ấy lo lắng.

Chỉ có mỗi đứa con thứ hai đến tuổi mai mối thì lại tự ý quyết định đầu quân nơi biên ải xa xôi.

Tĩnh vương phi buồn lòng: Trong quân đội nơi biên ải, một đám đàn ông ở chung với nhau, một giống cái cũng không thấy được chứ đừng nói đến tìm con dâu? Vốn muốn tìm đối tượng ở Kinh thành cho con trai, viết thư gửi đến để hắn về nhà một chuyến.

Ai ngờ con bà ấy coi quân đội như nhà mình, gần mười năm không về nhà lần nào!Đúng rồi! Người con thứ hai vẫn luôn ở trong quân doanh, đối tượng ở đâu ra? Không phải là...!không phải là hắn ta sẽ cưới một nam thê về đấy chứ? Tĩnh vương phi nghĩ lung tung, biểu cảm nhìn con trai tràn đầy kinh sợ!Chu Tuấn Hi bị mẫu phi nhìn đến lạnh người, cho rằng bà ấy mất hứng vì hắn ta tự quyết định tìm vợ nên vội vàng giải thích: “Mẫu phi, người cũng biết hai năm này biên ải Tây Nam không được yên ổn, chiến sự liên miên.

Con và Mộc tướng quân bận bịu chinh chiến diệt trừ phản loạn, cho nên không thể dẫn người về ra mắt người.

Chuyện này là con sai, người nhất định đừng giận cá chém thớt Mộc Mộc!”Mộc tướng quân? Tĩnh vương phi nghe thấy xưng hô này không nhịn được nắm chặt quần áo trước ngực, cảm thấy hít thở không thông.


Tĩnh vương thấy vậy thì hốt hoảng, vội đến bên người bà ấy giúp bà ấy vuốt lưng, luôn miệng nói: “Sao rồi? Khó chịu chỗ nào? Mau mời Trịnh thái y...”Sức khỏe của vương phi trải qua mấy năm điều dưỡng đã không khác người thường là bao.

Nhưng mà lúc này mặt bà ấy tái nhợt khiến Tĩnh vương nhớ lại mấy năm trước lúc vương phi phát bệnh mà ông lại không thể làm gì, ông nắm tay bà ấy, lo lắng hỏi.Tĩnh vương phi xua tay với ông, lắc đầu ra hiệu bản thân vẫn ổn.

Nhưng khi bà nhìn về phía Chu Tuấn Hi thì ánh mắt tràn đầy đau khổ rèn sắt không thành thép.Chu Tuấn Hi ngơ người, mẫu phi vẫn luôn là người sáng suốt mà! Vợ em út xuất thân nhà nông mẫu phi vẫn có thể vui vẻ tiếp nhận.

Ông nội Mộc Mộc là nguyên lão từng theo Thái thượng hoàng đánh giặc khai quốc, cha lại là Đại tướng quân đóng quân ở Tây Nam, trước nay không lui tới với nhà hắn ta, hẳn là không có va chạm gì mới phải.

Sao mà mẫu phi lại phản ứng gay gắt như vậy?Lúc này Tĩnh vương mới hiểu ra, hóa ra là bị lão Nhị chọc tức.

Ông lập tức lạnh mặt, khó chịu trừng mắt nhìn con mình: “Đứa con bất hiếu này, vừa về nhà đã chọc giận mẹ con! Mau xin lỗi mẹ con đi, bảo đảm sau này không chọc giận mẹ con nữa!”Từ nhỏ đến lớn Chu Tuấn Hi đều không khiến phụ vương và mẫu phi phải lo lắng.

Dù trước khi nhập ngũ hắn ta có lòng ganh ghét với em út, khổ sở và thất vọng với việc mẫu phi thiên vị em út nhưng hắn ta vẫn là người con hiếu thuận.

Tuy không biết mình sai ở đâu chọc giận mẫu phi nhưng vẫn ngoan ngoãn thành thật xin lỗi bà ấy.Tĩnh vương phi dần dần lấy lại sức lực, bà ấy hít một hơi thật sâu hỏi: “Con và Mộc tướng quân có quan hệ gì?”Chu Tuấn Hi rất ngạc nhiên, nghe giọng mẫu phi có vẻ bà ấy không đồng ý hôn sự của hắn ta và Mộc Mộc.

Sao thế nhỉ? Không lẽ Hàn gia và phủ Tĩnh vương, hoặc là nhà mẹ của mẫu phi có thâm cừu đại hận gì mà hắn ta không biết..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện