Vì Bạch Nguyệt Hồ còn đang chờ nên Lục Thanh Tửu cũng không dám làm món gì quá phức tạp mà chỉ chọn làm món ăn đơn giản nhất. Cậu dùng nồi áp suất hầm một nồi bò kho to, sau khi làm xong thì mang vào phòng ngủ cho Bạch Nguyệt Hồ.

Mùi thơm của thịt bò ngập tràn căn phòng, Bạch Nguyệt Hồ vừa hôn mê lại lần nữa mở bừng mắt, hắn không nói gì mà cầm đũa nhanh chóng ăn sạch thức ăn  Lục Thanh Tửu chuẩn bị cho mình.

“Anh muốn ăn nữa không?” Lục Thanh Tửu cảm thấy chắc chắn hắn chưa ăn no.

Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, ý bảo mình muốn ngủ thêm một lúc, sáng mai rồi ăn sau.

Lục Thanh Tửu lo lắng nhìn vết máu trên người hắn: “Anh ngủ đi, tôi dùng khăn ấm giúp anh lau người một chút.”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu, hai mắt khép chặt một lần nữa. Hắn vẫn đang mặc chiếc áo khoác màu đen kia, trên áo còn dính máu, mùi máu rất nồng. 

Lục Thanh Tửu nhẹ nhàng cởi áo cho Bạch Nguyệt Hồ, thấy trên người hắn vì đánh nhau mà lại có thêm vết thương. So sánh với vết thương lần trước thì lần này có vẻ nghiêm trọng hơn, vết thương gần như phủ kín cơ thể Bạch Nguyệt Hồ, nhưng may là hình như không có vết thương nào ở vị trí quan trọng, máu cũng đã ngừng chảy.

Lục Thanh Tửu cầm nước ấm và khăn lông tới giúp Bạch Nguyệt Hồ rửa sạch miệng vết thương, sau đó dùng băng gạc băng lại một cách đơn giản. Cậu không dám dùng quá nhiều thuốc cho Bạch Nguyệt Hồ, vì sợ sẽ phá hủy sức mạnh tự lành của bản thân hắn.

Nhìn miệng vết thương tứ tung ngang dọc trên thân thể xinh đẹp của Bạch Nguyệt Hồ, Lục Thanh Tửu đau lòng vô cùng, động tác trên tay cũng gắng hết sức nhẹ nhàng, sợ làm Bạch Nguyệt Hồ tỉnh. Sau khi xử lý xong vết thương, Lục Thanh Tửu đặt hắn nằm ngay ngắn lên chiếc giường mềm mại, đắp thêm chăn cho hắn rồi tắt đèn đi ra ngoài.

“Anh Lục, Bạch tiên sinh thế nào rồi?” Giang Bất Hoán đứng ở cửa có chút bất an dò hỏi, tuy không nhìn thấy vết thương trên người Bạch Nguyệt Hồ nhưng cậu ta cũng có thể đoán được hắn bị thương không nhẹ. Hai con quái vật khổng lồ đánh nhau như vậy, tùy tiện đập một móng cũng đủ để khiến cho trời sụp đất nứt. Lúc ấy cậu ta cho rằng mình ngủ thiếp đi, sau cẩn thận ngẫm lại Giang Bất Hoán mới nhận ra rõ ràng là mình bị chấn động nên mới hôn mê bất tỉnh.

“Ngủ rồi.” Lục Thanh Tửu nói, “Trên người có chút vết thương nhưng hẳn là không có gì đáng lo, cậu ở đó xem cuối cùng là ai thắng vậy”

“Tôi không biết.” Giang Bất Hoán thành thật nói, “Tôi xem được một nửa thì đã hôn mê bất tỉnh rồi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Hôn mê bất tỉnh sao?”

“Ừm.” Giang Bất Hoán đáp, “Bọn họ đánh nhau một trận quá lớn, tôi không chịu nổi.” Vừa rồi cậu ta đã rửa sạch máu trên mặt.

“À, vậy cậu đi nghỉ ngơi đi.” Lục Thanh Tửu nói, “Để tôi trông nhà cho.”

Giang Bất Hoán gật đầu rồi trở về ngủ.

Doãn Tầm đã về nhà, Giang Bất Hoán đi ngủ, cuối cùng Lục Thanh Tửu quyết định canh ở bên cạnh Bạch Nguyệt Hồ cả đêm, tránh chuyện buổi tối Bạch Nguyệt Hồ tỉnh dậy muốn ăn gì đó mà không có ai làm. Bạch Nguyệt Hồ đang ngủ say trong phòng nhưng mày vẫn khẽ nhăn, có thể thấy hắn ngủ cũng không an ổn.

Lục Thanh Tửu ngồi bên cạnh hắn, mở một chiếc đèn nhỏ lẳng lặng đọc sách. Tuy Bạch Nguyệt Hồ đã làm khách trọ được một năm nhưng phòng hắn vẫn trống không như cũ, ngoại trừ vài bộ quần áo mặc hàng ngày và một vài đồ dùng cần thiết, trong căn phòng này không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào. Nếu muốn rời đi, có lẽ hắn chỉ cần thu dọn đồ trong chớp mắt. 

Lục Thanh Tửu cầm một cuốn sách tên là “Tử Bất Ngữ”, cuốn sách này viết về một vài chuyện kỳ quái ở dân gian, sau đó cung cấp thêm thông tin về những sinh vật trong sự kiện ấy. Gần đây cậu hay đọc những cuốn sách về thần tiên ma quái thế này, đọc càng nhiều, hứng thú của Lục Thanh Tửu về một thế giới khác càng tăng cao.

Đêm đã khuya, sau khi trăng lên, gió thổi qua cửa sổ cũng lạnh hơn. Lục Thanh Tửu thấy hơi buồn ngủ nhưng cậu cố gắng đè nó xuống bằng cách bưng ly trà đã lạnh trước mặt lên uống một ngụm. Phía sau, Bạch Nguyệt Hồ bỗng phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, Lục Thanh Tửu cho rằng Bạch Nguyệt Hồ tỉnh nên vội vàng quay đầu nhìn. Nương theo ánh trăng, cậu thấy thấy hai mắt Bạch Nguyệt Hồ vẫn nhắm nghiền, hắn hãy còn đang ngủ, tiếng rên khe khẽ khi nãy hình như là bởi hắn xoay người đụng phải vết thương. Lục Thanh Tửu thấy vậy bèn chậm rãi tiến lên, duỗi tay nhẹ nhàng giúp Bạch Nguyệt Hồ điều chỉnh tư thế một chút, bấy giờ lông mày nhíu chặt của Bạch Nguyệt Hồ mới có phần buông lỏng.

Sáng mai làm món gì cho hắn ăn đây, nhiều vết thương như vậy, chắc chắn là mất rất nhiều máu. Lục Thanh Tửu tính sáng sớm mai sẽ dậy hầm mấy con gà cho Bạch Nguyệt Hồ để bồi bổ thân thể.

Lục Thanh Tửu cứ như vậy ngồi bên mép giường cho đến khi chân trời nổi lên nắng sớm. Đêm hôm qua vì muốn xua tan cơn buồn ngủ mà cậu đã pha thêm một ấm trà đặc, vừa uống vừa chờ, cứ ngồi như vậy đến hừng đông cũng không thấy mệt.

Lục Thanh Tửu đoán Bạch Nguyệt Hồ sẽ dậy sớm nên cậu nhanh chóng vào bếp đun nước chuẩn bị nấu cơm. Biết Bạch Nguyệt Hồ thích ăn thịt nên cậu quyết định hầm một nồi canh gà, tuy sáng sớm uống canh gà có hơi kỳ quái nhưng hẳn là Bạch Nguyệt Hồ sẽ thích.

Từ trước đến nay Bạch Nguyệt Hồ ngủ rất nông, vậy mà giấc này hắn lại ngủ rất sâu, có lẽ bởi hắn biết Lục Thanh Tửu đang ở bên mình, cậu ngồi cách mình không xa.

Điều này đã giúp Bạch Nguyệt Hồ cởi bỏ tất cả đề phòng mà vùi cơ thể vào chăn đệm mềm mại. Hắn ngửi thấy hương trà thanh đạm, hương trà quanh quẩn cả đêm trong phòng, khiến hắn tràn ngập cảm giác an toàn.

Chuyện sau đó Bạch Nguyệt Hồ cũng không nhớ quá rõ, bởi hắn đã thật sự thiếp đi.

Nấu xong bữa sáng, Lục Thanh Tửu lại quay về phòng Bạch Nguyệt Hồ. Bạch Nguyệt Hồ đã tỉnh, đang nhắm mắt ngồi trên giường, lưng dựa vào tường. Lục Thanh Tửu vội hỏi thăm: “Nguyệt Hồ, đói bụng không? Tôi chuẩn bị bữa sáng cho anh rồi nè.”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.

Lục Thanh Tửu vội bưng đồ ăn làm xong trong bếp tới, là một nồi gà hầm to cùng một bát mì gà lớn, mùi vị đều rất thanh đạm, thích hợp cho thân thể vừa mới bị thương của Bạch Nguyệt Hồ.

Bạch Nguyệt Hồ bưng đồ ăn lên nhưng không ăn ngay mà lại hỏi: “Giang Bất Hoán đâu?”

Lục Thanh Tửu còn tưởng hắn lo cho sự an toàn của Giang Bất Hoán: “Cậu ta bị thương nhẹ, hình như không có gì đáng lo. Giờ cậu ta đang ngủ, muốn tôi gọi cậu ta tới không?”

Bạch Nguyệt Hồ nhíu mày: “Sao cậu ta còn chưa rời đi.”

Lục Thanh Tửu thiếu chút nữa bị sặc, cậu dở khóc dở cười hỏi: “Cậu ta có thể đi rồi à?”

“Tất nhiên là có thể đi rồi, nếu không thì tôi phí nhiều công sức như thế làm gì.” Nghĩ đến chuyện Giang Bất Hoán còn muốn cọ thêm một bữa sáng trong nhà, Bạch Nguyệt Hồ lại thấy không vui, “Bảo cậu ta đi đi, nhanh lên chút.”

Lục Thanh Tửu cười nói được rồi.

Nói xong lời này, Bạch Nguyệt Hồ mới chậm rãi ăn đồ ăn trước mặt.

Lục Thanh Tửu ngồi cạnh dịu dàng nhìn Bạch Nguyệt Hồ ăn mì. Doãn Tầm vừa mới tới, cậu ta nương theo mùi canh gà đi đến cửa phòng Bạch Nguyệt Hồ, nhưng Doãn Tầm không dám vào mà chỉ thò đầu vào xem, đúng lúc thấy Lục Thanh Tửu đang ngồi mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt Hồ với nụ cười như bà mẹ hiền.

Doãn Tầm: “……” Được lắm, trong nhà lại có thêm một đứa con trai, vừa lúc hưởng ứng chính sách sinh con thứ hai của quốc gia luôn. 

Cơm nước xong, Bạch Nguyệt Hồ lại tiếp tục ngủ. Lục Thanh Tửu thu dọn bát đũa xong cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng vừa bước ra khỏi phòng cậu đã thấy Doãn Tầm lấm la lấm lét như tên trộm gà.

“Cậu nhìn gì vậy?” Lục Thanh Tửu duỗi tay vỗ lên đầu cậu ta.

“Không phải tôi đang xem tình cảm cha con, ý lộn, xem tình bạn của hai người kéo dài đến đâu sao.” Doãn Tầm nói, “Cậu canh cả đêm à?”

Lục Thanh Tửu đáp: “Ừ, ăn sáng không, tôi làm canh gà ăn với cơm.”

Doãn Tầm nói: “Ăn chứ, ăn xong cậu đi ngủ một lát đi.”

Lục Thanh Tửu nói: “Cậu tới trông Bạch Nguyệt Hồ nhé?”

Doãn Tầm gãi đầu: “Tôi trông cũng được, nhưng cậu đánh tiếng với Bạch Nguyệt Hồ trước đi, kêu anh ta đừng xuống tay với cơ thể tươi mới của tôi……” Bằng không hắn chỉ cần táp một miếng là đến cơ hội tái sinh cậu ta cũng không còn.

Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói một tiếng được.

Lục Thanh Tửu đi lấy một ít dưa muối rồi trộn cùng dầu mè, sau đó mang dưa muối ra phòng khách ngồi với Doãn Tầm. Hai người ăn cơm chan canh gà nóng hổi, vừa ăn xong thì thấy Giang Bất Hoán đã rời giường. Có lẽ đêm qua cậu ta cũng ngủ không ngon nên giờ quầng thâm dưới mắt mới đậm như vậy.

“Chào buổi sáng.” Cậu ta chào hỏi Lục Thanh Tửu.

“Buổi sáng tốt lành.” Lục Thanh Tửu nói, “Cùng nhau ăn sáng đi.”

Giang Bất Hoán vui vẻ gật gật đầu, ở đây khoảng thời gian sung sướng nhất chính là những lúc được ăn. Cơm ngâm trong canh gà nên rất mềm mại, bên trên rải hành thái, còn có dưa muối trộn ớt và dầu mè thanh mát ngon miệng lại là cực phẩm giải quyết dầu mỡ của canh gà. Giang Bất Hoán đang ăn vui vẻ thì Lục Thanh Tửu bất ngờ lên tiếng: “Bạch Nguyệt Hồ nói thứ muốn giết cậu đã được giải quyết, cậu có thể rời khỏi thôn Thủy Phủ rồi.”

“Đã giải quyết xong rồi sao?” Nghe được lời này, không hiểu sao trong lòng Giang Bất Hoán lại xuất hiện một tia mất mát.

“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Anh ta nói như vậy, hẳn là không có việc gì nữa đâu.”

Giang Bất Hoán nói: “Vậy…… Vậy được rồi.”

Lục Thanh Tửu đề nghị: “Cậu mua vé tàu đi, tôi ngủ một lát rồi đưa cậu lên thị trấn.” Cậu cảm thấy một người trẻ trung như Giang Bất Hoán hẳn là rất muốn rời khỏi đây, thôn Thủy Phủ xa xôi lạc hậu như vậy, cơ bản là chỉ thích hợp cho người già thích cuộc sống yên tĩnh.

“Được.” Chuyện đã được giải quyết xong, Giang Bất Hoán không còn lý do gì để ở đây nữa. Cậu ta ăn mà không biết mùi vị canh gà chan cơm trước mặt, bỗng nhiên, Giang Bất Hoán nhỏ giọng hỏi, “Vậy……tôi còn có thể trở lại đây nữa không?”

Lục Thanh Tửu kinh ngạc.

“Ý tôi là về sau khi nào được nghỉ phép tôi sẽ đến đây chơi.” Giang Bất Hoán vội vàng giải thích, “Sẽ có phí trọ, cũng sẽ không làm phiền đến các anh……”

“Được.” Lục Thanh Tửu mỉm cười, cậu không ngờ là Giang Bất Hoán lại thích thôn Thủy Phủ đến vậy, “Hoan nghênh.” Nhưng từ trước đến nay ngôi sao đều rất bận, chỉ sợ Giang Bất Hoán cũng không có quá nhiều thời gian để nghỉ phép rồi đến thôn Thủy Phủ đâu.

“Vậy thì tốt quá.” Giang Bất Hoán nói, “Mọi người giúp tôi giải quyết phiền phức lớn như vậy, tôi không biết nên cảm ơn mọi người thế nào mới tốt.”

“Không cần.” Lục Thanh Tửu nói, “Đây cũng không phải chuyện phiền phức của riêng cậu.” Theo cách nói của Bạch Nguyệt Hồ thì Giang Bất Hoán cũng chỉ là một người đáng thương bị liên lụy mà thôi, mục tiêu phía sau màn độc thủ này vẫn là thôn Thủy Phủ và Bạch Nguyệt Hồ, có người muốn dùng cái chết của Giang Bất Hoán để làm cho Bạch Nguyệt Hồ bị ô nhiễm, chỉ là lại không biết loại ô nhiễm này rốt cuộc có ý nghĩa gì……

Giang Bất Hoán cái hiểu cái không, nhưng thấy Lục Thanh Tửu không định giải thích nên cậu ta cũng không hỏi nữa.

Thức cả đêm nên giờ Lục Thanh Tửu cũng đã thấm mệt. Cơm nước xong là cậu ngủ thẳng đến chiều mới tỉnh. Sau khi dậy, Lục Thanh Tửu lập tức kiểm tra tình hình Bạch Nguyệt Hồ —— không, nói đúng hơn là kiểm tra một chút xem Doãn Tầm còn sống không.

“Huhuhu, tôi thật sự rất sợ luôn á.” Ở cùng một phòng với Bạch Nguyệt Hồ khiến Doãn Tầm sợ đến nỗi cậu ta đã tự gặm gần hết bàn tay của mình, cậu ta nói, “Hay là để tôi đưa Giang Bất Hoán đi cho, cậu trông anh ta được không?”

Lục Thanh Tửu: “Nãy giờ anh ta có tỉnh không?”

Doãn Tầm: “Có tỉnh, lúc nãy anh ta liếc tôi một cái rồi hỏi cậu đâu, tôi nói đang ngủ, anh ta kêu tôi cách xa anh ta một chút, nếu không trong lúc ngủ mà có lỡ ăn sạch tôi thì anh ta cũng không chịu trách nhiệm đâu.’’

Lục Thanh Tửu: “……” Sao cậu lại cảm thấy Bạch Nguyệt Hồ đang ghét bỏ Doãn Tầm thế nhỉ.

Doãn Tầm đau buồn: “Tôi chỉ là một Sơn thần nhỏ yếu đáng thương bất lực mà thôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ.”

Cuối cùng, Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ đồng ý với đề nghị của Doãn Tầm, bảo cậu ta lái xe tải nhỏ chở Giang Bất Hoán đi. Tay Doãn Tầm đã bị cậu ta gặm mất hơn phân nửa vì hoảng sợ, nếu còn bị gặm nữa thì không biết đến bao giờ mới mọc lại. Con trai nhà người ta gặm tay sẽ được miêu tả là dễ thương đáng yêu, vậy mà đến lượt thằng nhóc ngốc nghếch nhà cậu thì lại thật sự là dùng miệng gặm rớt luôn cả tay.

Doãn Tầm vô cùng vui vẻ nhận nhiệm vụ đưa Giang Bất Hoán lên thị trấn, để Lục Thanh Tửu ở lại trong phòng trông Bạch Nguyệt Hồ còn đang ngủ.

Các loài động vật khác đều có phần sợ Bạch Nguyệt Hồ, nhưng kỳ quái là trong giây phút nhìn thấy hắn, Lục Thanh Tửu lại không hề nảy sinh bất kỳ cảm giác sợ hãi nào. Trong mắt cậu, Bạch Nguyệt Hồ chỉ là một chú hồ ly bình thường không có gì đáng sợ cả.

Khoảng 3, 4 giờ chiều, rốt cuộc Bạch Nguyệt Hồ cũng tỉnh. Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lục Thanh Tửu đang dựa vào cửa sổ đọc sách. Ánh sáng ấm áp chiếu trên má cậu, khiến làn da và mái tóc đen của cậu nhuộm một lớp vàng kim ái muội, ánh sáng làm nhòe đi những đường nét của Lục Thanh Tửu, khiến cậu trông như sắp tan ra giữa vùng sáng.

“Lục Thanh Tửu.” Bạch Nguyệt Hồ gọi tên cậu như niệm một câu thần chú kéo người về.

Lục Thanh Tửu xoay người, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ. Thấy hắn đã tỉnh, trên mặt cậu lộ ra nụ cười dịu dàng thường ngày: “Anh tỉnh rồi.”

“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nhìn cậu bước nhanh tới trước mặt mình, đứng ở vị trí ngược sáng chăm chú nhìn mình. Lồng ngực hắn lại phồng lên, dường như có thứ gì đó đang muốn trào ra. Cảm xúc kỳ lạ này khiến hắn không tự chủ được khẽ mấp máy môi, lo lắng mình sẽ để lộ cảm xúc.

“Anh đói không?” Lục Thanh Tửu không giúp được gì nhiều cho Bạch Nguyệt Hồ, cũng may cậu còn có thể làm một việc mà Bạch Nguyệt Hồ cần nhất.

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu. Trận đánh ngày hôm qua đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh của hắn, hắn cần bổ sung thật nhiều năng lượng để hồi phục.

“Tôi đi nấu cho anh.” Lục Thanh Tửu nói, “Anh muốn ăn gì?”

Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Gì cũng được.”

Lục Thanh Tửu hỏi ý hắn: “Vậy nấu giò heo rồi chiên thêm chút cơm được không.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Được.”

Lục Thanh Tửu xoay người đi vào bếp. Trước đó vì lo sau khi tỉnh lại Bạch Nguyệt Hồ không có gì để ăn nên cậu đã chuẩn bị xong xuôi tất cả nguyên liệu. Lục Thanh Tửu nhanh chóng nấu nướng rồi bưng vào phòng cho Bạch Nguyệt Hồ, ai ngờ phòng ngủ trống không, không thấy bóng dáng Bạch Nguyệt Hồ đâu.

“Nguyệt Hồ??” Lục Thanh Tửu có chút hoảng loạn kêu lên.

“Tôi ở đây.” Giọng Bạch Nguyệt Hồ từ trong sân truyền đến.

Lục Thanh Tửu đi ra sân, thấy Bạch Nguyệt Hồ ngồi đang ngồi trên ghế bập bênh, hắn nói: “Muốn phơi nắng.”

Lục Thanh Tửu thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười đi tới, đặt đồ ăn xuống bàn đá: “Anh ăn đi.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ vươn tay chậm rãi ăn.

Ánh nắng mùa xuân quả nhiên là đẹp nhất, gió lạnh không biết từ đâu thổi tới khiến những cánh hoa đào rụng lả tả xuống sân, có vài cánh còn đáp xuống mái tóc đen của Bạch Nguyệt Hồ. Lục Thanh Tửu đứng lên đi vòng ra sau lưng hắn, cúi đầu vén tóc hắn ra sau đầu rồi buộc lại cho gọn gàng.

“Bọn họ sẽ còn đến sao?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Chỗ nào có ánh sáng là chỗ đó có bóng tối, ánh sáng còn thì bóng tối sẽ không bị tiêu diệt.”

Lục Thanh Tửu hỏi tiếp: “Đây là đều mà các thế hệ trong gia đình anh vẫn làm sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Đúng vậy.”

Lục Thanh Tửu nhẹ thở dài.

Bạch Nguyệt Hồ bỗng nhớ ra: “Đúng rồi, tôi có cái này muốn cho cậu xem.”

Lục Thanh Tửu: “Cái gì?”

Cậu tưởng là thứ gì vô cùng quan trọng nên cũng chăm chú nhìn Bạch Nguyệt Hồ. Chỉ thấy hắn đứng lên, sau đó nghiêm túc quay mông về phía cậu. Lục Thanh Tửu chưa kịp phản ứng, chín cái đuôi trắng tinh lông xù đã xòe ra từ chỗ xương cụt của Bạch Nguyệt Hồ, theo sau là giọng của hắn: “Cậu xem, mọc ra rồi này.”

Lục Thanh Tửu: “…………”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ: “Tôi nói rồi, đến mùa xuân là nó dài ra nhanh lắm.”

Vai Lục Thanh Tửu run rẩy, cậu cố gắng nhịn cười nhưng thất bại, Lục Thanh Tửu cười đến cong cả eo, cười đến nước mắt giàn giụa.

Bạch Nguyệt Hồ khó hiểu nhìn cậu: “Cậu cười cái gì?”

“Không…… Không có gì.” Lục Thanh Tửu cảm thấy hồ ly tinh nhà mình thật là đáng yêu, cậu không nhịn được duỗi tay ôm lấy chín cái đuôi lông xù kia, cảm nhận xúc cảm mềm mịn khi chúng cọ lên má mình, “Tôi thích anh quá.”

Bạch Nguyệt Hồ: “Thích tôi sao?”

Lục Thanh Tửu hung hăng hôn cái đuôi: “Đương nhiên.”

Bạch Nguyệt Hồ lại nghi ngờ nhìn Lục Thanh Tửu, sau đó quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Lục Thanh Tửu đứng ở sau hắn nên tất nhiên là cậu có thể nghe rõ oán giận nhỏ của Bạch Nguyệt Hồ, câu hắn vừa lẩm bẩm là: Rõ ràng cậu chỉ thích thứ lông xù này của tôi thôi.

“Nào có.” Lục Thanh Tửu thanh minh, “Ai nói với anh tôi thích đuôi lông xù này chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Nhân loại nào cũng thích.” Cái đuôi hắn khẽ run, “Không thích thì cậu ôm làm gì.”

Lục Thanh Tửu nói: “Tôi thích cái đuôi này là vì nó thuộc về anh, nếu nó là của người khác thì tôi sẽ không thích đâu.”

Bạch Nguyệt Hồ không đáp, nhưng hiển nhiên là hắn không tin lời Lục Thanh Tửu nói. Hừ, từ trước đến nay kỹ năng nói dối của nhân loại đều rất trôi chảy, ngoài miệng nói như vậy nhưng đến khi thật sự nhìn thấy nguyên hình của hắn thì ai cũng lập tức xoay người bỏ chạy, không thì sao lại có điển tích Diệp Công thích rồng* chứ.

Điển tích Diệp Công thích rồng: Ý nghĩa: Diệp Công thích rồng; chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.)。

Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ: “Anh xem đi, tôi đâu có ham muốn gì đến cái đuôi của ba Tô Tức đâu?”

Bạch Nguyệt Hồ vô tình nhìn thấu linh hồn Lục Thanh Tửu: “Đó là bởi vì nó không lộ ra ngoài.”

Lục Thanh Tửu: “……” Thế mà cậu lại không thể phản bác mới đau.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Hơn nữa hiện tại nó chỉ còn là cái đuôi trụi lông mà thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Lông đều bị tôi mang đi làm áo khoác hết rồi, ấm không?”

Lục Thanh Tửu: “Ấm lắm luôn.”

Bạch Nguyệt Hồ: “Ngoan.”

Lục Thanh Tửu dở khóc dở cười, cậu rất muốn thanh minh với Bạch Nguyệt Hồ rằng thật ra mình không coi trọng lông xù như vậy đâu, nhưng giờ tay mình đang ôm cái đuôi như thế này thì có vẻ không có sức thuyết phục cho lắm. Cuối cùng Lục Thanh Tửu chỉ có thể thở dài, cọ mặt vào cái đuôi to kia một lần nữa rồi nói: “Cứ cho là tôi thích đuôi xù đi, nhưng mà tôi còn thích anh hơn.”

Bạch Nguyệt Hồ nhướn mày: “Là ôm đuôi không đã sao, hay là áo mặc không ấm?”

Lục Thanh Tửu: “……”

Lý lẽ Bạch Nguyệt Hồ không ra sao nhưng khí thế lại vô cùng chính trực: “Tôi chính là lông xù.”

Lục Thanh Tửu: “……” Được rồi, cậu vẫn nên chuyển qua đề tài khác thì tốt hơn.

Vì thế Bạch Nguyệt Hồ ngồi trở lại ghế bập bênh của mình, vô cùng kiêu ngạo cho Lục Thanh Tửu mượn đuôi để ôm. Xúc cảm khi ôm cái đuôi này vẫn thoải mái như cũ, chẳng những có độ ấm mà chúng còn biết động đậy. Những chiếc đuôi cọ tới cọ lui trên eo Lục Thanh Tửu khiến cậu rất thoải mái, nhưng vấn đề là rốt cuộc cái đuôi này từ đâu ra, là Bạch Nguyệt Hồ đánh cược được? Hay là…… thức ăn còn dư của hắn? Lục Thanh Tửu hơi bối rối, so với ngày trước thì lông đuôi của những chiếc đuôi này có phần mềm mại hơn, cũng mượt mà hơn, ôm vào tựa như ôm một con cừu bông cỡ bự, thoải mái vô cùng. Thần kỳ hơn cả là chúng còn biết tự quấn lấy mình, Lục Thanh Tửu dựa vào nó như dựa vào một tấm đệm êm, trong ánh nắng ấm áp, cậu nhanh chóng mơ màng ngủ quên đi.

Đến khi Lục Thanh Tửu tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã ngả về tây. Vừa mở mắt cậu đã thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của Bạch Nguyệt Hồ, một cánh hoa đào rơi trên chóp mũi hắn, Lục Thanh Tửu đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng cầm cánh hoa lên.

Bạch Nguyệt Hồ lập tức tỉnh ngủ, hắn mở bừng mắt, trong mắt hãy còn chút mông lung buồn ngủ. Bạch Nguyệt Hồ nghiêng đầu hừ nhẹ một tiếng rồi thản nhiên ôm Lục Thanh Tửu vào lòng.

Đây có lẽ là di chứng sau một mùa đông ngủ chung. Lục Thanh Tửu nhớ lúc đi ngủ tư thế hai người rất bình thường, vậy mà không hiểu sao sáng nào cậu cũng thức dậy trong lòng Bạch Nguyệt Hồ.

“Đừng……” Lục Thanh Tửu nói, “Dậy đi, tôi còn chưa nấu cơm tối đâu.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Không ăn.”

Lục Thanh Tửu cười: “Thôi, đừng quậy nữa, anh vừa mới bị thương, sao lại không ăn cơm.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Cũng không quá đói.”

Tuy Bạch Nguyệt Hồ nói không đói nhưng Lục Thanh Tửu vẫn giãy giụa bò ra khỏi lòng hắn. Cậu nhìn đồng hồ, đã hơn 6 giờ chiều mà Doãn Tầm đưa Giang Bất Hoán đi vẫn chưa trở về.

Không phải là xảy ra chuyện gì rồi chứ? Lục Thanh Tửu có chút lo lắng, cậu vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Doãn Tầm.

Điện thoại được nối máy, giọng Doãn Tầm từ đầu kia truyền tới, cậu ta nói: “Tiểu Tửu, không cần lo cho tôi đâu, có lẽ tôi sẽ về muộn một chút.”

“Có chuyện gì thế?” Lục Thanh Tửu khó hiểu hỏi.

Doãn Tầm nói: “À, cũng không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là sau khi tiễn Giang Bất Hoán tôi phát hiện mông mình tự nhiên nổi mẩn, sợ là bị sởi nên tôi đi khám cho yên tâm. Bác sĩ nói tôi bị dị ứng, bảo tôi chích một mũi rồi mới được về.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu nhớ là hình như Doãn Tầm hình dị ứng ốc sên, nhưng trước đây đâu có nghiêm trọng đến vậy, sao hôm nay đột nhiên phát bệnh.

Doãn Tầm giải thích cho có lệ: “Tôi cũng thấy rất kỳ quái, bác sĩ nói có thể là do mùa xuân, mùa xuân thì sao, là mùa của bệnh tật à……”

Lục Thanh Tửu: “Thôi được rồi, cậu nhớ về sớm nhé.”

Doãn Tầm yên lặng cúp điện thoại rồi nhìn màn hình âm thầm rơi lệ. Cậu ta cũng muốn về lắm, nhưng chiều nay người nào đó nhắn tin cho cậu ta, nói trước 6 giờ không cho phép xuất hiện trước mặt hắn, nếu không hắn sẽ lập tức đớp cậu ta ngay. Doãn Tầm cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể căng da đầu lái xe vòng trở lại. Đây là lần đầu tiên Doãn Tầm nhận được tin nhắn từ Bạch Nguyệt Hồ, khi nhận được tin nhắn cậu ta còn băn khoăn không biết Bạch Nguyệt Hồ nhắn gì cho mình, ai ngờ vừa mở tin nhắn, nội dung lại là Bạch Nguyệt Hồ muốn mạng nhỏ của cậu ta.

“Hu hu hu, Tiểu Tửu ơi, cậu ở nhà cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy nhé.” Doãn Tầm lau nước mắt lo lắng cho bạn thân của mình, “Đừng để đến lúc tôi về lại thấy Bạch Nguyệt Hồ đã ăn cậu chỉ còn bộ xương……” Cậu ta bị ăn còn có thể sống lại, Lục Thanh Tửu thì đâu được như thế. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, ăn ở đây là ăn kiểu gì thì còn cần bàn luận thêm nhá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện