Lục Thanh Tửu vừa suy nghĩ về những lời Huyền Ngọc nói, vừa vươn tay với người còn nằm ở trên nền tuyết. Huyền Ngọc hơi mỉm cười, nắm lấy tay Lục Thanh Tửu rồi được Lục Thanh Tửu kéo từ trên mặt đất dậy, sau khi y đứng dậy thì nhẹ nhàng phủi sạch bông tuyết dính trên người mình, dùng âm thanh ấm áp nói: “Lục thí chủ, bên ngoài trời giá rét, chúng ta vẫn nên vào trong nhà rồi từ từ hẳn nói.”
Bên ngoài quả thật rất lạnh, Lục Thanh Tửu đồng ý với đề nghị của Huyền Ngọc mà quay trở về nhà một lần nữa. Doãn Tầm nổi điên trước đó, lúc này lại giống như một quả khí cầu bị chọc thủng, cả người đều khô héo, ủ rũ cụp đuôi nhìn Lục Thanh Tửu, muốn khuyên bảo Lục Thanh Tửu đừng nghe lời Huyền Ngọc nói. Nhưng hiển nhiên, cậu ta cũng hiểu rõ dù có khuyên cũng không có tác dụng gì cả, cho nên sau khi lời nói tới bên miệng rồi, thì lại miễn cưỡng nuốt trở vào, chỉ có thể im lặng mà đau buồn. Lục Thanh Tửu chỉ đành vỗ vỗ cánh tay để an ủi cậu ta mà thôi.
Sau khi trở lại trong nhà ấm áp, Doãn Tầm sợ Lục Thanh Tửu lạnh nên vội vàng đi vào phòng bếp rót trà nóng, cậu ta còn rất keo kiệt, thay vì rót luôn cho Huyền Ngọc một ly nước ấm thì lại đến tủ lạnh moi ra một viên đá ném vào trong cái ly của Huyền Ngọc, giận đến không thể làm cái tên hòa thượng dám ngăn cản bọn họ rời đi này lạnh chết luôn cho rồi.
Huyền Ngọc thì không ngại chút nào, sau khi bưng ly nước lên liền uống một hơi cạn sạch, còn nở một nụ cười ôn hòa với Doãn Tầm, nói một tiếng cảm ơn.
Huyền Ngọc nói: “Lục thí chủ, bất luận là rời đi hay ở lại, quyền lựa chọn đều ở trên tay cậu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nếu tôi rời khỏi đây, có phải Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm sẽ chết hay không? “Chúng tôi sẽ không chết đâu.” Doãn Tầm tức giận nói, “Chúng tôi đều là phi nhân loại, nếu có bị thương thì cũng sẽ tự phục hồi lại ngay thôi!”
Lục Thanh Tửu không để ý tới Doãn Tầm, tiếp tục nhìn Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc lại gật gật đầu, y nói: “Hai thế giới hợp nhất, nơi gặp tai ương đầu tiên sẽ là nơi giao nhau giữa hai giới, đến lúc đó thôn Thủy Phủ sẽ không còn tồn tại nữa, huống chi còn là Ứng Long đã dùng chân thân của chính mình để bảo vệ Nhân giới này.”
Doãn Tầm đang muốn phản đối thì bị Lục Thanh Tửu kéo lại, lúc này hình như cậu đã hiểu được ý nghĩa sâu xa mà Ngao Nhuận ra tay với cậu, Ngao Nhuận rót khí lạnh vào trong cơ thể cậu, ép cậu rời khỏi thôn Thủy Phủ, chỉ cần rời khỏi thôn Thủy Phủ thì khí lạnh trong cơ thể cậu sẽ không phá rối nữa, cũng sẽ tránh đi kết cục phải hy sinh. Chỉ là trừ cái này ra, hình như Ngao Nhuận còn rất muốn để hai thế giới hợp thành một……
Huyền Ngọc tiếp tục nói: “Tứ thần đã chết, không còn tứ thần ngăn cản, hai thế giới hợp thành một chỉ là vấn đề của thời gian, Lục thí chủ là người duy nhất có năng lực ngăn cản điều đó.”
Lúc trước Lục Thanh Tửu đã từng nghe qua lời này, lúc này nghe lại thì phát hiện có thêm một thông tin dư ra, cậu nghi ngờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Huyền Ngọc, nói: “Tiểu sư phụ, thầy biết Thần mùa đông ở đâu sao? Còn có tình hình gần đây của anh ta nữa?”
Huyền Ngọc nhẹ nhàng ừm một tiếng.
“Nhưng mà không phải Thần mùa đông đã mất tích rất lâu rồi sao, thần mùa đông tên là…… Huyền Minh(*) phải không?” Lục Thanh Tửu nói, “Thầy tên là Huyền Ngọc, hai người có quan hệ gì với nhau sao?”
Huyền Ngọc thở dài: “Lục thí chủ……”
Lục Thanh Tửu nói: “Thầy nói đi, tôi có thể chịu được.” Cho dù là Ngao Nhuận cũng được, Bạch Nguyệt Hồ cũng được, bọn họ đều từ chối không cho cậu cơ hội có quyền lựa chọn ở một số chuyện trước mặt, bởi vì bọn họ cho rằng, có một số việc không biết có lẽ sẽ hạnh phúc hơn là biết tất cả, nhưng trên thực tế trước nay Lục Thanh Tửu đều là người có chính kiến của riêng mình, cậu biết bản thân nghĩ gì và muốn làm gì, không cần và cũng không muốn để những người khác đưa ra quyết định sẵn cho cậu.
“Thần mùa đông quả thực đã biến mất rất nhiều năm.” Huyền Ngọc nói, “Lần cuối cùng ba vị thần mùa thấy y, đã là chuyện của trăm năm về trước rồi.”
Không giống như những vị thần khác, Thần mùa đông là vị không được con người yêu thích.
Điều y mang đến chính là cái chết, đói khát cùng rét lạnh. Ở giữa một màn tuyết trắng xóa, điều mà mọi người hi vọng cũng chỉ là mùa đông rét lạnh có thể nhanh chóng qua mau một chút, để có thể chuyển sang một mùa xuân tràn ngập sự sống. Điều sinh ra một vị thần linh chính là tín ngưỡng cùng sự chờ mong của con người, mà sinh ra Thần mùa đông, lại là sự kính sợ cùng sợ hãi.
“Nhưng Thần mùa đông cũng không để ý.” Huyền Ngọc nói, “Y vẫn không hề oán hận.”
Lục Thanh Tửu biết nhất định Thần mùa đông đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi: “Sau đó đã ra chuyện gì?”
Huyền Ngọc buông mắt xuống, giọng nói có chút nhẹ đi, y nói: “Tất cả mọi thứ đều ổn, cho đến khi Thần mùa đông bị ô nhiễm.”
Lục Thanh Tửu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Thần mùa đông bị ô nhiễm sao? Anh ta sẽ bị ô nhiễm sao?”
Huyền Ngọc gật gật đầu.
“Từ từ, tại sao thần lại bị ô nhiễm……” Lục Thanh Tửu không thể tưởng tượng nói, “Cho dù có bị ô nhiễm đi chăng nữa, không phải nói vấn đề cũng không nghiêm trọng sao?”
Huyền Ngọc nói: “Vốn là chuyện không nghiêm trọng, bởi vì thần bốn mùa đều có thể tái sinh, chỉ cần tái sinh một lần thì sẽ có thể hóa giải được ô nhiễm. Chỉ là trước khi tái sinh, Thần mùa đông đã ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lục Thanh Tửu khẩn trương lên: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Huyền Ngọc nói: “Thần mùa đông bị phân liệt.”
Lục Thanh Tửu: “Hả?” Cậu lập tức nghĩ tới ông ngoại chính mình bị phân liệt thành hai màu đen đỏ.
“Y phân liệt linh hồn của bản thân thành hai phần, một phần nhận sự ô nhiễm, một phần thuần khiết không tì vết, sau đó một phần nhận sự ô nhiễm bị phần thuần khiết không tì vết kia gi3t ch3t, tương lai phải mất một vài thập niên mới có thể cấu tạo lại cơ thể.” Huyền Ngọc nói, “Không một ai biết được chuyện này cả.” Y giải thích nói vốn dĩ bốn vị thần có thể cảm nhận được nhau, nếu Thần mùa đông đã chết thì ba vị thần khác đều có thể cảm giác được, nhưng vấn đề là Thần mùa đông bị phân liệt thành hai phần, cho nên khi một phần trong đó đã chết, ba vị thần khác sẽ không cảm nhận được, cho rằng Thần mùa đông vẫn còn sống. Nhưng mà điều này không phải là tệ nhất, mà tệ nhất chính là sau khi tái sinh một phần bị ô nhiễm kia vẫn không biến mất, chẳng những không biến mất, còn mất đi ký ức lúc trước, tràn ngập căm ghét đối với Nhân giới, thậm chí còn cấu kết với tộc Chúc Long, muốn hòa Nhân giới và thế giới phi nhân thành một.
Huyền Ngọc nói tới đây, trong giọng nói cũng mang theo mùi vị bất đắc dĩ, dễ nhận thấy không rõ chuyện vốn đơn giản như vậy nhưng tại sao lại bởi vì một chút phát sinh ngoài ý muốn mà trở nên phức tạp như thế.
Sau khi Lục Thanh Tửu nghe xong thì trầm mặc, ngay sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Huyền Ngọc: “Thầy không phải là……”
Huyền Ngọc và Lục Thanh Tửu bốn mắt nhìn nhau.
“Thầy chính là một phần của Thần mùa đông sao??” Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng hai cái tên Huyền Ngọc và Huyền Minh này chỉ là trùng hợp, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trên thế giới sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, hơn nữa mỗi lần Huyền Ngọc xuất hiện đều sẽ có tuyết lớn rơi xuống, lần đầu tiên là trong mùa đông, lần thứ hai là tuyết rơi trong tháng sáu năm nay.
Huyền Ngọc nói: “Không sai.” Y thừa nhận dễ dàng như thế.
“Không phải chứ? Anh chính là Thần mùa đông?” Doãn Tầm ngồi ở bên cạnh cũng có chút ngồi không yên, cậu ta đứng lên nói, “Sao anh có thể là Thần mùa đông chứ, tôi đã từng gặp Thần mùa đông rồi, anh ta rất lợi hại ——đâu giống như anh thế này?”
Khuôn mặt của Huyền Ngọc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói lúc ấy khi linh hồn y phân liệt cơ bản không có chia ra sức mạnh, nếu không phải một phần Thần mùa đông bị ô nhiễm tự nguyện chịu chết thì y cũng không giết nổi chính mình, chỉ là bây giờ sau khi phần kia tái sinh, lại không có ký ức lúc trước, hoàn toàn không có ý định để y gi3t ch3t thêm một lần nữa, thậm chí còn muốn hợp thành một thể với y.
Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm nghe xong thì sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra tình huống như thế này.
“Vậy sao thầy lại không nói cho những người khác sớm một chút?” Lục Thanh Tửu hỏi, “Nếu nói sớm một chút, hẳn là còn có cơ hội cứu chữa mà?”
Huyền Ngọc nói: “Sức mạnh của tôi quá yếu, chỉ có thể xuất hiện ở những nơi lạnh giá, lúc trước tôi chỉ cho rằng là do cậu ta cáu kỉnh, cho đến năm nay, tôi mới phát hiện cậu ta thật sự nghiêm túc.” Y lại thở dài một tiếng.
Lục Thanh Tửu còn muốn nói chuyện, lại nghe tiếng gió quát lên kịch liệt trong sân, tiếng gió này rất khác với tiếng gió bình thường, nó mang theo sự thê lương giống như tiếng khóc âm hồn, thậm chí còn cuốn những bông tuyết từ trên mặt đất bay lên giữa bầu trời, che khuất đi ánh nắng mặt trời, toàn bộ thế giới đều rơi vào một màn tối tăm.
“Cậu ta tới rồi.” Huyền Ngọc đứng lên.
Lục Thanh Tửu biết y nói chính là một phần của Thần mùa đông khi bị ô nhiễm, vội nói: “Thầy đừng đi ra ngoài, Bạch Nguyệt Hồ sẽ trở về ngay thôi.”
Huyền Ngọc lắc đầu: “Cậu ta không thể trở về nhanh như vậy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Thầy biết cái gì sao?”
Huyền Ngọc nói: “Cậu còn nhớ rõ tuyết rơi vào tháng sáu kia không?”
Lục Thanh Tửu đương nhiên nhớ rõ, cậu thậm chí còn nhớ rõ hiện tượng kỳ dị của trời đất lúc ấy, cùng với mấy con Chúc Long đánh nhau với Bạch Nguyệt Hồ kia.
Huyền Ngọc nói: “Đó là ván cờ mai phục của bọn họ, cho dù Chúc Dung có chết thì đó cũng chỉ là sự bắt đầu mà thôi.” Y chắp tay trước ngực rồi hành lễ Lục Thanh Tửu, “Lục thí chủ, xin phép.”
Lục Thanh Tửu còn chưa phản ứng lại, Huyền Ngọc liền vươn ngón tay ra điểm nhẹ lên trên trán của Lục Thanh Tửu, tiếp theo, Lục Thanh Tửu cảm giác cái trán chính mình chợt lạnh, cảm giác được mọi cơn lạnh ở cơ thể đều như dồn lại ở trên đỉnh đầu. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Doãn Tầm, trước mắt Lục Thanh Tửu xuất hiện những con bướm băng nhẹ nhàng bay múa, những con bướm màu xanh băng này từ trong da thịt Lục Thanh Tửu, đồng thời cũng mang theo cảm giác rét lạnh từ trong cơ thể cậu mà bay ra ngoài.
“Lục thí chủ, cho dù là đi hay ở lại thì cũng không cần lo lắng nữa.” Huyền Ngọc dùng âm thanh ấm áp nói.
Lục Thanh Tửu còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Huyền Ngọc muốn đẩy cửa ra ngoài, cậu muốn ngăn Huyền Ngọc lại, nhưng ý của Huyền Ngọc đã quyết, y nói ở trong cơ thể mình vốn dĩ đã không còn sức mạnh, có lẽ sau khi bị hợp thành một thể ngược lại còn có thể có tác dụng ngăn cản, cho nên bảo Lục Thanh Tửu không cần lo lắng……
Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà một khi hòa thành một thể thì thầy sẽ không còn nữa!”
Huyền Ngọc cười: “Nên nói nên làm, tôi đều đã làm, tôi và cậu ta vốn dĩ chính là một cơ thể.”
Y từ chối sự ngăn cản của Lục Thanh Tửu, vẫn đẩy cửa ra, từ trong sân chậm rãi đi ra ngoài.
Cách gió tuyết gào thét, Lục Thanh Tửu mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng thấp bé đứng ở ngoài phòng, cậu phải khó khăn quan sát lắm, mới phát hiện bản thân đã từng gặp đứa bé này, cậu không ngờ, đứa bé này lại có thể chính là vị Thần mùa đông trong truyền thuyết, mà Huyền Ngọc đang đi tới bên cạnh đứa bé ấy, y cúi người rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của đứa bé.
“Cuối cùng anh cũng chịu quay về rồi.” Đứa bé có chút quyến luyến dùng gương mặt cọ cọ mu bàn tay của Huyền Ngọc, trong giọng nói còn mang theo tính trẻ con, “Tôi đã đợi anh rất lâu rồi.”
Huyền Ngọc nhẹ nhàng ừm một tiếng, nói: “Để cậu đợi lâu rồi.”
Đứa bé nói: “Chúng ta đi thôi.”
Huyền Ngọc khom lưng, thuần thục ôm đứa bé lên, đứa bé ôm chặt lấy cổ Huyền Ngọc, giống như đang sợ y lại đột nhiên rời đi lần nữa, bóng dáng hai người dần dần biến mất ở bên trong màn tuyết, cơn gió vốn mãnh liệt cũng êm dịu xuống.
Lục Thanh Tửu đứng ở bên cửa sổ ngơ ngác.
Doãn Tầm chọc chọc Lục Thanh Tửu, lẩm bẩm nói: “Tiểu Tửu này, chúng ta còn rời đi nữa không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không đi, chúng ta chờ Bạch Nguyệt Hồ trở về.”
Doãn Tầm muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Huyền Ngọc và đứa bé đi rồi, tuyết liền ngừng lại, ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây rơi vào bên trong đất tuyết, không khí vẫn rất lạnh, nhưng không mang đến đau khổ cho Lục Thanh Tửu nữa, Huyền Ngọc đã mang cơn lạnh trong cơ thể cậu rời đi, cũng khiến cậu khôi phục lại trạng thái của người bình thường rồi.
Bạch Nguyệt Hồ mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới trở về, khi đó Lục Thanh Tửu đã nằm ở trên giường đất sắp ngủ rồi, động tác hắn vào nhà rất nhẹ, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn lập tức mở mắt nhìn hắn.
“Ngao Nguyệt.” Lục Thanh Tửu gọi tên thật của hắn.
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ hơi sững sờ, tựa như không ngờ Lục Thanh Tửu đã biết tên của hắn, lúc này trường bào màu đen hắn đang mặc đều dính đầy máu sậm màu đỏ, mà bởi vì nhiệt độ quá thấp, cho nên lúc này tất cả vết máu đều đọng lại, tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn đi tới bên cạnh Lục Thanh Tửu, cúi đầu xuống nhìn chăm chú người yêu của chính mình, tóc dài màu đen rơi ở trên má của Lục Thanh Tửu, mang theo chút cảm giác ngưa ngứa, hắn nói: “Sao em lại biết được?”
“Em đoán được đấy.” Lục Thanh Tửu nháy đôi mắt, duỗi tay cầm một lọn tóc của Bạch Nguyệt Hồ, “Anh đã về rồi.”
“Ừm, tôi về rồi.” Bạch Nguyệt Hồ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trên môi của Lục Thanh Tửu, sau đó ôm Lục Thanh Tửu từ trong ổ chăn lên, “Chúng ta rời khỏi đây thôi.”
“Không.” Lục Thanh Tửu nói, “Em không muốn đi, em cũng không lạnh, em phải ở lại chỗ này với anh.”
Động tác trên tay Bạch Nguyệt Hồ dừng lại, biểu cảm vốn đang dịu dàng cũng phai nhạt xuống, hắn nhìn Lục Thanh Tửu, từ chối nói: “Không được.”
“Huyền Ngọc chính là Thần mùa đông.” Lục Thanh Tửu nói, “Thầy ấy đã giúp em loại trừ khí lạnh trong cơ thể, em không cần đi nữa rồi.”
“Em cần phải rời khỏi nơi này.” Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay sờ lên khuôn mặt của Lục Thanh Tửu, cảm giác được trên má Lục Thanh Tửu không lạnh lẽo giống như trước nữa rồi, lúc này đã có lại sự ấm áp mềm mại mà da thịt con người nên có thì hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng dù vậy, hắn cũng không muốn bỏ ý định này, “Nơi này sẽ trở nên rất nguy hiểm.”
Lục Thanh Tửu: “Em biết, cho nên em muốn ở chỗ này cùng anh.” Huyền Ngọc đã từng nói, cậu là người duy nhất có thể cứu vớt tất cả những chuyện này, hơn nữa đã có người nói cho cậu đáp án, tuy rằng hiện tại vẫn còn chưa hiểu ra sao, nhưng cậu cảm thấy cuối cùng bản thân sẽ hiểu ra mà thôi.
Bạch Nguyệt Hồ lại cứng rắn từ chối Lục Thanh Tửu, nói em cần phải rời khỏi nơi này, đương nhiên, từng câu từng chữ mà hắn nói đều rất vô tình, chỉ nói cơ thể Lục Thanh Tửu quá yếu, lỡ như không may bản thân đang đánh nhau với Chúc Long, mình còn phải chia sức mạnh ra để bảo vệ Lục Thanh Tửu nữa. Lục Thanh Tửu nghe vậy cũng không giận, chỉ đè lại bả vai Bạch Nguyệt Hồ, miễn cưỡng xoay khuôn mặt của hắn qua, ý bảo hắn nhìn vào hai mắt của mình, rồi lặp lại những câu nói đó thêm một lần nữa đi.
Bạch Nguyệt Hồ tức giận nói: “Lục Thanh Tửu ——”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh lặp lại lần nữa thì em sẽ đi.”
Bạch Nguyệt Hồ hít sâu một hơi, hình như đang xây dựng tâm lý một chút, định nói lại những câu đó thêm một lần nữa, nhưng lại chú ý thấy ánh mắt tủi thân của Lục Thanh Tửu, vì thế lời nói sắp lên đến miệng thì lại miễn cưỡng nuốt xuống.
“Anh xem, anh không nói được rồi.” Lục Thanh Tửu cười ha ha, duỗi tay ôm cổ Bạch Nguyệt Hồ, cậu nói, “Em mặc kệ, dù thế nào em cũng sẽ không rời khỏi đây, Long tộc của anh không phải keo kiệt nhất sao? Nếu như anh chết, còn em thì sống mà rời khỏi đây, sau này mỗi ngày đều dài như vậy, anh không sợ em đi tìm cô gái khác kết hôn sinh con sao? Còn một hơi sinh bảy tám đứa nữa chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ cầm lấy cổ tay của Lục Thanh Tửu, nghiến răng nghiến lợi: “Em dám à?!”
Lục Thanh Tửu nói: “Có cái gì không dám chứ, anh cũng đã đi rồi, em dám tất đấy nhá.”
Lời nói còn chưa dứt, Bạch Nguyệt Hồ càng nghĩ càng tức giận, tưởng tượng đến cảnh tượng bản thân không còn, Lục Thanh Tửu thì ở bên nhau với người khác, hắn quả thực muốn nuốt luôn người trước mắt này vào trong bụng, để cậu không đi đâu được. Lục Thanh Tửu nhìn đôi mắt đang bắt đầu ửng đỏ của Bạch Nguyệt Hồ, cũng biết không thể k1ch thích con rồng keo kiệt nhà cậu quá mức, cho nên vội vàng hôn nên một nụ hôn trấn an, cho đến khi bị hơi thở tràn đầy phẫn nộ vì sự bất công của Bạch Nguyệt Hồ hôn lại, sau đó cậu mới mơ hồ nói: “Anh xem, em chỉ nói thế thôi mà anh đã tức giận như vậy rồi, Nguyệt Hồ, em biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng mà em không sợ……Dù anh đi đâu em cũng muốn đi cùng anh.” Cho dù đó có là địa ngục đi chăng nữa.
Bạch Nguyệt Hồ ôm Lục Thanh Tửu thật chặt, khát khao không thể hòa cậu vào trong cơ thể của chính mình, hắn nói: “Em sẽ chết.”
Lục Thanh Tửu vùi đầu mình vào mái tóc dài của Bạch Nguyệt Hồ, ngửi sợi tóc mang theo mùi gió tuyết của hắn, cậu nói: “Nếu như em không còn, anh cũng không thể cõng em đi tìm những người khác.”
Bạch Nguyệt Hồ thật sự nhịn không nổi nữa, cắn lên trên lỗ tai của Lục Thanh Tửu một cái, một cái cắn này cũng không nương tình một chút nào, cắn cho đến khi Lục Thanh Tửu kêu đau mới buông. Chờ đến khi Bạch Nguyệt Hồ dừng lại, trên lỗ tai Lục Thanh Tửu đã chảy máu, Bạch Nguyệt Hồ thấy máu thì lại có chút đau lòng, sau đó cẩn thận mà li3m sạch sẽ.
Lục Thanh Tửu bị hành động của đứa nhỏ Bạch Nguyệt Hồ này làm cho dở khóc dở cười, cậu vỗ vỗ bả vai Bạch Nguyệt Hồ, nói được rồi, đừng quậy nữa, chúng ta phải sống cho tốt, về sau có thế nào thì nói sau vậy.
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ có chút buồn, hình như còn đang rối rắm.
Lục Thanh Tửu lại nói thêm một câu, ý chính là muốn để Bạch Nguyệt Hồ tưởng tượng một chút về tình huống khi bản thân mình còn sống mà không có hắn thì sẽ thế nào, nếu tham sống sợ chết như vậy, vậy thà đi cùng với Bạch Nguyệt Hồ còn hơn.
Cảm xúc của Bạch Nguyệt Hồ lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
Khí lạnh đã không còn ở trong cơ thể của Lục Thanh Tửu nữa, cậu cảm giác chính mình đã khôi phục sức sống của người trẻ tuổi rồi, cho nên liền vọt tới phòng khách kéo Doãn Tầm còn đang ngủ trưa dậy, nói tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa lớn.
Doãn Tầm bị Lục Thanh Tửu làm cho đờ đẫn, nói: “Bữa lớn gì cơ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy phải xem cậu muốn ăn món gì.”
Doãn Tầm dại ra vài giây, mới từ giữa trạng thái đờ đẫn khôi phục lại, nói: “Không phải, nói ăn món gì làm gì, Bạch Nguyệt Hồ đâu? Anh ta đã trở về chưa?”
Lục Thanh Tửu chỉ chỉ lỗ tai bị cắn một cái của mình, nói: “Về rồi, chẳng những đã về, còn cắn tôi một cái, xém chút nữa đứt luôn lỗ tai tôi luôn rồi”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu nói: “Giờ còn đang có chút ngại ngùng đấy.”
Vẻ mặt Doãn Tầm vặn vẹo một chút, cũng không biết là nên hận hai tên này đã lúc nào rồi mà còn cho mình ăn cơm cún, hay là nên vui vì Bạch Nguyệt Hồ không có việc gì, cậu ta nói: “Bạch Nguyệt Hồ trở về rồi không nói gì sao.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nói cái gì chứ?”
“Đương nhiên là để cậu rời khỏi nơi này rồi.” Doãn Tầm lo âu nói, “Huyền Ngọc không phải nói sắp xảy ra chuyện rồi sao? Cậu mà còn ở lại chỗ này thì sẽ có chuyện đấy, không phải anh ta nên lập tức đưa cậu rời đi sao, sao lại còn dây dưa ở chỗ này ……”
Lục Thanh Tửu vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, ý bảo cậu ta bình tĩnh lại. Sau đó thong thả giải thích cậu đã đạt thành nhận thức chung với Bạch Nguyệt Hồ rồi, nói tóm lại, cậu đã quyết định ở lại nơi này, mà Bạch Nguyệt Hồ lựa chọn ủng hộ ý kiến của cậu.
Doãn Tầm trợn mắt há hốc mồm, cậu ta vốn dĩ cho rằng khi Bạch Nguyệt Hồ trở về nơi này thì chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là dẫn Lục Thanh Tửu rời khỏi đây chứ, Huyền Ngọc có thể lừa Lục Thanh Tửu, chẳng lẽ còn có thể lừa Bạch Nguyệt Hồ sao? Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt và lời nói của Lục Thanh Tửu, hiển nhiên không phải đang nói dối, cậu thật sự đã thuyết phục được Bạch Nguyệt Hồ để cậu ở lại nơi này rồi sao……
“Bạch Nguyệt Hồ điên rồi à, sao lại cho phép cậu ở lại đây chứ.” Doãn Tầm không thể tưởng tượng được nói, “Anh ta không biết cậu sẽ chết sao? Anh ta cũng bị Huyền Ngọc tẩy não rồi à?!”
“Doãn Tầm.” Lục Thanh Tửu kêu cậu ta lại, cậu biết Doãn Tầm suy nghĩ cái gì, bản thân là người bạn duy nhất của Doãn Tầm, Doãn Tầm tất nhiên sẽ muốn cậu sống, chỉ là sinh mệnh của con người, có một số chuyện còn quan trọng hơn so với sự sống, Huyền Ngọc cũng không cưỡng ép cậu ở lại, y chỉ cho Lục Thanh Tửu quyền được lựa chọn, để bản thân cậu tự đưa ra sự lựa chọn, “Mỗi người đều sẽ chết.”
Doãn Tầm vẫn không chịu chấp nhận nhận.
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu bình tĩnh một chút đi, mỗi người đều sẽ chết ——tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề, nếu ở giữa hai chúng ta, chỉ có một người còn sống, mà tôi nhường cơ hội đó cho cậu, cậu có cảm thấy vui không?”
Doãn Tầm sau một lúc tự hỏi, hồn bay phách lạc nói một tiếng không.
“Tôi cũng sẽ không vui.” Lục Thanh Tửu nói, “Dù cho sau khi rời khỏi nơi này tôi sẽ được sống, nhưng sau đó tôi sẽ phải dành cả quãng đời còn lại để hoài niệm về khoảng thời gian đã sống cùng cậu và Bạch Nguyệt Hồ, nếu quãng đời còn lại phải sống như vậy, thì thà không có còn hơn.”
Doãn Tầm bình tĩnh lại, cậu ta không hề có ý muốn thuyết phục Lục Thanh Tửu nữa, tinh thần vẫn vô cùng sa sút như cũ.
Lục Thanh Tửu thấy thế cũng không khuyên nữa, xoay người một mình đi vào phòng bếp.
Hôm nay là một ngày quan trọng, Lục Thanh Tửu quyết định làm một bữa tối phong phú.
Cậu lấy ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, sau đó bắt đầu cúi đầu cẩn thận chế biến. Sau khi rã đông tôm thì rửa sạch lấy ra sợi chỉ của tôm bỏ rồi vào trong chảo dầu rán sơ, nguyên liệu phụ khoai tây, hành tây, cà rốt cắt thành từng miếng nhỏ, sau khi chần sơ qua thì bỏ lên xào với gia vị nhà làm đặc biệt, cuối cùng cho tôm đã đã rán sơ vào, làm một nồi tôm áp thơm ngon. Trong phòng rất nhanh tràn ngập thương thơm nồng đậm bay lên của đồ ăn, không biết khi nào Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đều đã xuất hiện ở trong phòng bếp, bắt đầu giúp Lục Thanh Tửu.
(*)tôm áp
“Con tôm này càng tươi sẽ càng ngon, chỉ là bây giờ bị đông lạnh quá lâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Chờ đến năm sau khi vào đầu xuân nhất định mua thêm nhiều hải sản còn tươi về ăn mới được.”
“Tôi muốn ăn mực cắt hoa (*).” Doãn Tầm ở bên cạnh rầu rĩ nói.
(*)mực cắt hoa
“Giờ mới nói thì đã không còn kịp rồi, ngày mai làm cho cậu.” Lục Thanh Tửu bưng trứng tôm lên, lại nhìn vào trong nồi hầm canh gà, “Tiểu Hồ muốn ăn thêm gì không?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, ý bảo cái gì cũng được cả.
Lục Thanh Tửu lại từ trong tủ lạnh lấy thịt heo ra, tính làm thêm một đĩa heo chín hai lần.
Doãn Tầm đứng ở bên cạnh, đột nhiên nức nở lên, khóc rất thương tâm, Lục Thanh Tửu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, buông đồ ăn trong tay quay đầu hỏi cậu ta rốt cuộc khóc lóc cái gì.
Doãn Tầm nức nở nói: “Tôi chỉ là nhớ tới những ngày không có cậu ở đây, lúc đó tôi cũng không có thịt để ăn, phải vất vả lắm mới mua được miếng thịt, đã vậy chỉ có thể luộc với nước lã để ăn, Lục Thanh Tửu ơi, tôi sợ lắm, huhu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Đừng sợ đừng sợ, tôi còn ở đây mà.”
Tuy rằng Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, lại ở bên cạnh nhẹ nhàng cầm lấy tay Lục Thanh Tửu, hai người đan mười ngón tay vào nhau, vẻ mặt bất an của Bạch Nguyệt Hồ mới đỡ hơn một chút.
“Sẽ không để cậu và Nguyệt Hồ chịu uất ức nữa đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Cậu xem đi, mỗi ngày trong thôn đều khổ cực như vậy, ngay cả cái thùng rác cũng không có, Tiểu Hồ còn phải đến nơi khác để lục thùng rác nữa.”
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Tôi không có!”
Lục Thanh Tửu: “Không có thật sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Thỉnh thoảng thôi.”
Lục Thanh Tửu: “Thỉnh thoảng thôi à?”
Bạch Nguyệt Hồ từ bỏ nói chuyện, buồn không nói nên lời mà buông tay xoay người đi làm việc, không để ý tới lời trêu đùa của Lục Thanh Tửu nữa. Lục Thanh Tửu bị dáng vẻ này của Bạch Nguyệt Hồ này làm cho lòng nhũng, cậu thò lại gần tỉ mỉ hôn hôn hồ ly tinh giả keo kiệt nhà mình, vất vả lắm mới dỗ được hắn.
Doãn Tầm kéo khóe miệng, cũng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
=========
(**)CHÚ THÍCH
THẦN MÙA ĐÔNG HUYỀN MINH
Theo truyền thuyết, Thần mùa đông là Ngu Cương, tự là Huyền Minh. Ý nghĩa của Huyền Minh là không đủ ánh sáng, thời tiết ảm đạm, mô tả sinh động đặc điểm của mùa đông, cho nên mọi người thường gọi ông bằng tên tự Huyền Minh.
Theo miêu tả của “Kinh Sơn Hải” thì: Ngu Cương ở phương Bắc (tức Huyền Minh), mặt người thân chim, hai tai rắn, hai chân cưỡi xích xà.
Huyền Minh cũng chính là Hải Thần, Phong Thần và Ôn Thần trong truyền thuyết.
Khi Thần mùa đông xuất hiện vào tiết trời đông âm u lạnh lẽo thiếu ánh sáng, đó là lẽ thường tình. Nhưng vị Thần này lại xuất hiện vào mùa xuân, kéo theo ánh sáng không đủ, dương khí thiếu hụt vào thời điểm vạn vật đang phục hồi khiến cho chúng không thể sinh trưởng, gây ảnh hưởng lớn đến mùa màng.
Hơn nữa, lúc làm việc bình thường, Thần mùa đông chính là Thần mùa đông, nhưng khi công việc bất thường, sẽ hóa thân thành Ôn Thần. Kỳ thực điều này cũng có thể lý giải: những người vốn định mặc áo mỏng du xuân, gặp phải khí lạnh, khiến những người có hệ miễn dịch kém bị cảm lạnh, lây nhiễm trên một diện tích rộng sẽ trở thành dịch.
- -----oOo------
Bên ngoài quả thật rất lạnh, Lục Thanh Tửu đồng ý với đề nghị của Huyền Ngọc mà quay trở về nhà một lần nữa. Doãn Tầm nổi điên trước đó, lúc này lại giống như một quả khí cầu bị chọc thủng, cả người đều khô héo, ủ rũ cụp đuôi nhìn Lục Thanh Tửu, muốn khuyên bảo Lục Thanh Tửu đừng nghe lời Huyền Ngọc nói. Nhưng hiển nhiên, cậu ta cũng hiểu rõ dù có khuyên cũng không có tác dụng gì cả, cho nên sau khi lời nói tới bên miệng rồi, thì lại miễn cưỡng nuốt trở vào, chỉ có thể im lặng mà đau buồn. Lục Thanh Tửu chỉ đành vỗ vỗ cánh tay để an ủi cậu ta mà thôi.
Sau khi trở lại trong nhà ấm áp, Doãn Tầm sợ Lục Thanh Tửu lạnh nên vội vàng đi vào phòng bếp rót trà nóng, cậu ta còn rất keo kiệt, thay vì rót luôn cho Huyền Ngọc một ly nước ấm thì lại đến tủ lạnh moi ra một viên đá ném vào trong cái ly của Huyền Ngọc, giận đến không thể làm cái tên hòa thượng dám ngăn cản bọn họ rời đi này lạnh chết luôn cho rồi.
Huyền Ngọc thì không ngại chút nào, sau khi bưng ly nước lên liền uống một hơi cạn sạch, còn nở một nụ cười ôn hòa với Doãn Tầm, nói một tiếng cảm ơn.
Huyền Ngọc nói: “Lục thí chủ, bất luận là rời đi hay ở lại, quyền lựa chọn đều ở trên tay cậu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nếu tôi rời khỏi đây, có phải Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm sẽ chết hay không? “Chúng tôi sẽ không chết đâu.” Doãn Tầm tức giận nói, “Chúng tôi đều là phi nhân loại, nếu có bị thương thì cũng sẽ tự phục hồi lại ngay thôi!”
Lục Thanh Tửu không để ý tới Doãn Tầm, tiếp tục nhìn Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc lại gật gật đầu, y nói: “Hai thế giới hợp nhất, nơi gặp tai ương đầu tiên sẽ là nơi giao nhau giữa hai giới, đến lúc đó thôn Thủy Phủ sẽ không còn tồn tại nữa, huống chi còn là Ứng Long đã dùng chân thân của chính mình để bảo vệ Nhân giới này.”
Doãn Tầm đang muốn phản đối thì bị Lục Thanh Tửu kéo lại, lúc này hình như cậu đã hiểu được ý nghĩa sâu xa mà Ngao Nhuận ra tay với cậu, Ngao Nhuận rót khí lạnh vào trong cơ thể cậu, ép cậu rời khỏi thôn Thủy Phủ, chỉ cần rời khỏi thôn Thủy Phủ thì khí lạnh trong cơ thể cậu sẽ không phá rối nữa, cũng sẽ tránh đi kết cục phải hy sinh. Chỉ là trừ cái này ra, hình như Ngao Nhuận còn rất muốn để hai thế giới hợp thành một……
Huyền Ngọc tiếp tục nói: “Tứ thần đã chết, không còn tứ thần ngăn cản, hai thế giới hợp thành một chỉ là vấn đề của thời gian, Lục thí chủ là người duy nhất có năng lực ngăn cản điều đó.”
Lúc trước Lục Thanh Tửu đã từng nghe qua lời này, lúc này nghe lại thì phát hiện có thêm một thông tin dư ra, cậu nghi ngờ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Huyền Ngọc, nói: “Tiểu sư phụ, thầy biết Thần mùa đông ở đâu sao? Còn có tình hình gần đây của anh ta nữa?”
Huyền Ngọc nhẹ nhàng ừm một tiếng.
“Nhưng mà không phải Thần mùa đông đã mất tích rất lâu rồi sao, thần mùa đông tên là…… Huyền Minh(*) phải không?” Lục Thanh Tửu nói, “Thầy tên là Huyền Ngọc, hai người có quan hệ gì với nhau sao?”
Huyền Ngọc thở dài: “Lục thí chủ……”
Lục Thanh Tửu nói: “Thầy nói đi, tôi có thể chịu được.” Cho dù là Ngao Nhuận cũng được, Bạch Nguyệt Hồ cũng được, bọn họ đều từ chối không cho cậu cơ hội có quyền lựa chọn ở một số chuyện trước mặt, bởi vì bọn họ cho rằng, có một số việc không biết có lẽ sẽ hạnh phúc hơn là biết tất cả, nhưng trên thực tế trước nay Lục Thanh Tửu đều là người có chính kiến của riêng mình, cậu biết bản thân nghĩ gì và muốn làm gì, không cần và cũng không muốn để những người khác đưa ra quyết định sẵn cho cậu.
“Thần mùa đông quả thực đã biến mất rất nhiều năm.” Huyền Ngọc nói, “Lần cuối cùng ba vị thần mùa thấy y, đã là chuyện của trăm năm về trước rồi.”
Không giống như những vị thần khác, Thần mùa đông là vị không được con người yêu thích.
Điều y mang đến chính là cái chết, đói khát cùng rét lạnh. Ở giữa một màn tuyết trắng xóa, điều mà mọi người hi vọng cũng chỉ là mùa đông rét lạnh có thể nhanh chóng qua mau một chút, để có thể chuyển sang một mùa xuân tràn ngập sự sống. Điều sinh ra một vị thần linh chính là tín ngưỡng cùng sự chờ mong của con người, mà sinh ra Thần mùa đông, lại là sự kính sợ cùng sợ hãi.
“Nhưng Thần mùa đông cũng không để ý.” Huyền Ngọc nói, “Y vẫn không hề oán hận.”
Lục Thanh Tửu biết nhất định Thần mùa đông đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi: “Sau đó đã ra chuyện gì?”
Huyền Ngọc buông mắt xuống, giọng nói có chút nhẹ đi, y nói: “Tất cả mọi thứ đều ổn, cho đến khi Thần mùa đông bị ô nhiễm.”
Lục Thanh Tửu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Thần mùa đông bị ô nhiễm sao? Anh ta sẽ bị ô nhiễm sao?”
Huyền Ngọc gật gật đầu.
“Từ từ, tại sao thần lại bị ô nhiễm……” Lục Thanh Tửu không thể tưởng tượng nói, “Cho dù có bị ô nhiễm đi chăng nữa, không phải nói vấn đề cũng không nghiêm trọng sao?”
Huyền Ngọc nói: “Vốn là chuyện không nghiêm trọng, bởi vì thần bốn mùa đều có thể tái sinh, chỉ cần tái sinh một lần thì sẽ có thể hóa giải được ô nhiễm. Chỉ là trước khi tái sinh, Thần mùa đông đã ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lục Thanh Tửu khẩn trương lên: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Huyền Ngọc nói: “Thần mùa đông bị phân liệt.”
Lục Thanh Tửu: “Hả?” Cậu lập tức nghĩ tới ông ngoại chính mình bị phân liệt thành hai màu đen đỏ.
“Y phân liệt linh hồn của bản thân thành hai phần, một phần nhận sự ô nhiễm, một phần thuần khiết không tì vết, sau đó một phần nhận sự ô nhiễm bị phần thuần khiết không tì vết kia gi3t ch3t, tương lai phải mất một vài thập niên mới có thể cấu tạo lại cơ thể.” Huyền Ngọc nói, “Không một ai biết được chuyện này cả.” Y giải thích nói vốn dĩ bốn vị thần có thể cảm nhận được nhau, nếu Thần mùa đông đã chết thì ba vị thần khác đều có thể cảm giác được, nhưng vấn đề là Thần mùa đông bị phân liệt thành hai phần, cho nên khi một phần trong đó đã chết, ba vị thần khác sẽ không cảm nhận được, cho rằng Thần mùa đông vẫn còn sống. Nhưng mà điều này không phải là tệ nhất, mà tệ nhất chính là sau khi tái sinh một phần bị ô nhiễm kia vẫn không biến mất, chẳng những không biến mất, còn mất đi ký ức lúc trước, tràn ngập căm ghét đối với Nhân giới, thậm chí còn cấu kết với tộc Chúc Long, muốn hòa Nhân giới và thế giới phi nhân thành một.
Huyền Ngọc nói tới đây, trong giọng nói cũng mang theo mùi vị bất đắc dĩ, dễ nhận thấy không rõ chuyện vốn đơn giản như vậy nhưng tại sao lại bởi vì một chút phát sinh ngoài ý muốn mà trở nên phức tạp như thế.
Sau khi Lục Thanh Tửu nghe xong thì trầm mặc, ngay sau đó dùng ánh mắt quái dị nhìn Huyền Ngọc: “Thầy không phải là……”
Huyền Ngọc và Lục Thanh Tửu bốn mắt nhìn nhau.
“Thầy chính là một phần của Thần mùa đông sao??” Lục Thanh Tửu vốn dĩ cho rằng hai cái tên Huyền Ngọc và Huyền Minh này chỉ là trùng hợp, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, trên thế giới sao lại có nhiều sự trùng hợp như vậy, hơn nữa mỗi lần Huyền Ngọc xuất hiện đều sẽ có tuyết lớn rơi xuống, lần đầu tiên là trong mùa đông, lần thứ hai là tuyết rơi trong tháng sáu năm nay.
Huyền Ngọc nói: “Không sai.” Y thừa nhận dễ dàng như thế.
“Không phải chứ? Anh chính là Thần mùa đông?” Doãn Tầm ngồi ở bên cạnh cũng có chút ngồi không yên, cậu ta đứng lên nói, “Sao anh có thể là Thần mùa đông chứ, tôi đã từng gặp Thần mùa đông rồi, anh ta rất lợi hại ——đâu giống như anh thế này?”
Khuôn mặt của Huyền Ngọc lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói lúc ấy khi linh hồn y phân liệt cơ bản không có chia ra sức mạnh, nếu không phải một phần Thần mùa đông bị ô nhiễm tự nguyện chịu chết thì y cũng không giết nổi chính mình, chỉ là bây giờ sau khi phần kia tái sinh, lại không có ký ức lúc trước, hoàn toàn không có ý định để y gi3t ch3t thêm một lần nữa, thậm chí còn muốn hợp thành một thể với y.
Lục Thanh Tửu cùng Doãn Tầm nghe xong thì sửng sốt, hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra tình huống như thế này.
“Vậy sao thầy lại không nói cho những người khác sớm một chút?” Lục Thanh Tửu hỏi, “Nếu nói sớm một chút, hẳn là còn có cơ hội cứu chữa mà?”
Huyền Ngọc nói: “Sức mạnh của tôi quá yếu, chỉ có thể xuất hiện ở những nơi lạnh giá, lúc trước tôi chỉ cho rằng là do cậu ta cáu kỉnh, cho đến năm nay, tôi mới phát hiện cậu ta thật sự nghiêm túc.” Y lại thở dài một tiếng.
Lục Thanh Tửu còn muốn nói chuyện, lại nghe tiếng gió quát lên kịch liệt trong sân, tiếng gió này rất khác với tiếng gió bình thường, nó mang theo sự thê lương giống như tiếng khóc âm hồn, thậm chí còn cuốn những bông tuyết từ trên mặt đất bay lên giữa bầu trời, che khuất đi ánh nắng mặt trời, toàn bộ thế giới đều rơi vào một màn tối tăm.
“Cậu ta tới rồi.” Huyền Ngọc đứng lên.
Lục Thanh Tửu biết y nói chính là một phần của Thần mùa đông khi bị ô nhiễm, vội nói: “Thầy đừng đi ra ngoài, Bạch Nguyệt Hồ sẽ trở về ngay thôi.”
Huyền Ngọc lắc đầu: “Cậu ta không thể trở về nhanh như vậy.”
Lục Thanh Tửu nói: “Thầy biết cái gì sao?”
Huyền Ngọc nói: “Cậu còn nhớ rõ tuyết rơi vào tháng sáu kia không?”
Lục Thanh Tửu đương nhiên nhớ rõ, cậu thậm chí còn nhớ rõ hiện tượng kỳ dị của trời đất lúc ấy, cùng với mấy con Chúc Long đánh nhau với Bạch Nguyệt Hồ kia.
Huyền Ngọc nói: “Đó là ván cờ mai phục của bọn họ, cho dù Chúc Dung có chết thì đó cũng chỉ là sự bắt đầu mà thôi.” Y chắp tay trước ngực rồi hành lễ Lục Thanh Tửu, “Lục thí chủ, xin phép.”
Lục Thanh Tửu còn chưa phản ứng lại, Huyền Ngọc liền vươn ngón tay ra điểm nhẹ lên trên trán của Lục Thanh Tửu, tiếp theo, Lục Thanh Tửu cảm giác cái trán chính mình chợt lạnh, cảm giác được mọi cơn lạnh ở cơ thể đều như dồn lại ở trên đỉnh đầu. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Doãn Tầm, trước mắt Lục Thanh Tửu xuất hiện những con bướm băng nhẹ nhàng bay múa, những con bướm màu xanh băng này từ trong da thịt Lục Thanh Tửu, đồng thời cũng mang theo cảm giác rét lạnh từ trong cơ thể cậu mà bay ra ngoài.
“Lục thí chủ, cho dù là đi hay ở lại thì cũng không cần lo lắng nữa.” Huyền Ngọc dùng âm thanh ấm áp nói.
Lục Thanh Tửu còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Huyền Ngọc muốn đẩy cửa ra ngoài, cậu muốn ngăn Huyền Ngọc lại, nhưng ý của Huyền Ngọc đã quyết, y nói ở trong cơ thể mình vốn dĩ đã không còn sức mạnh, có lẽ sau khi bị hợp thành một thể ngược lại còn có thể có tác dụng ngăn cản, cho nên bảo Lục Thanh Tửu không cần lo lắng……
Lục Thanh Tửu nói: “Nhưng mà một khi hòa thành một thể thì thầy sẽ không còn nữa!”
Huyền Ngọc cười: “Nên nói nên làm, tôi đều đã làm, tôi và cậu ta vốn dĩ chính là một cơ thể.”
Y từ chối sự ngăn cản của Lục Thanh Tửu, vẫn đẩy cửa ra, từ trong sân chậm rãi đi ra ngoài.
Cách gió tuyết gào thét, Lục Thanh Tửu mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng thấp bé đứng ở ngoài phòng, cậu phải khó khăn quan sát lắm, mới phát hiện bản thân đã từng gặp đứa bé này, cậu không ngờ, đứa bé này lại có thể chính là vị Thần mùa đông trong truyền thuyết, mà Huyền Ngọc đang đi tới bên cạnh đứa bé ấy, y cúi người rồi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của đứa bé.
“Cuối cùng anh cũng chịu quay về rồi.” Đứa bé có chút quyến luyến dùng gương mặt cọ cọ mu bàn tay của Huyền Ngọc, trong giọng nói còn mang theo tính trẻ con, “Tôi đã đợi anh rất lâu rồi.”
Huyền Ngọc nhẹ nhàng ừm một tiếng, nói: “Để cậu đợi lâu rồi.”
Đứa bé nói: “Chúng ta đi thôi.”
Huyền Ngọc khom lưng, thuần thục ôm đứa bé lên, đứa bé ôm chặt lấy cổ Huyền Ngọc, giống như đang sợ y lại đột nhiên rời đi lần nữa, bóng dáng hai người dần dần biến mất ở bên trong màn tuyết, cơn gió vốn mãnh liệt cũng êm dịu xuống.
Lục Thanh Tửu đứng ở bên cửa sổ ngơ ngác.
Doãn Tầm chọc chọc Lục Thanh Tửu, lẩm bẩm nói: “Tiểu Tửu này, chúng ta còn rời đi nữa không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Không đi, chúng ta chờ Bạch Nguyệt Hồ trở về.”
Doãn Tầm muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Huyền Ngọc và đứa bé đi rồi, tuyết liền ngừng lại, ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây rơi vào bên trong đất tuyết, không khí vẫn rất lạnh, nhưng không mang đến đau khổ cho Lục Thanh Tửu nữa, Huyền Ngọc đã mang cơn lạnh trong cơ thể cậu rời đi, cũng khiến cậu khôi phục lại trạng thái của người bình thường rồi.
Bạch Nguyệt Hồ mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới trở về, khi đó Lục Thanh Tửu đã nằm ở trên giường đất sắp ngủ rồi, động tác hắn vào nhà rất nhẹ, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn lập tức mở mắt nhìn hắn.
“Ngao Nguyệt.” Lục Thanh Tửu gọi tên thật của hắn.
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ hơi sững sờ, tựa như không ngờ Lục Thanh Tửu đã biết tên của hắn, lúc này trường bào màu đen hắn đang mặc đều dính đầy máu sậm màu đỏ, mà bởi vì nhiệt độ quá thấp, cho nên lúc này tất cả vết máu đều đọng lại, tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt, hắn đi tới bên cạnh Lục Thanh Tửu, cúi đầu xuống nhìn chăm chú người yêu của chính mình, tóc dài màu đen rơi ở trên má của Lục Thanh Tửu, mang theo chút cảm giác ngưa ngứa, hắn nói: “Sao em lại biết được?”
“Em đoán được đấy.” Lục Thanh Tửu nháy đôi mắt, duỗi tay cầm một lọn tóc của Bạch Nguyệt Hồ, “Anh đã về rồi.”
“Ừm, tôi về rồi.” Bạch Nguyệt Hồ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trên môi của Lục Thanh Tửu, sau đó ôm Lục Thanh Tửu từ trong ổ chăn lên, “Chúng ta rời khỏi đây thôi.”
“Không.” Lục Thanh Tửu nói, “Em không muốn đi, em cũng không lạnh, em phải ở lại chỗ này với anh.”
Động tác trên tay Bạch Nguyệt Hồ dừng lại, biểu cảm vốn đang dịu dàng cũng phai nhạt xuống, hắn nhìn Lục Thanh Tửu, từ chối nói: “Không được.”
“Huyền Ngọc chính là Thần mùa đông.” Lục Thanh Tửu nói, “Thầy ấy đã giúp em loại trừ khí lạnh trong cơ thể, em không cần đi nữa rồi.”
“Em cần phải rời khỏi nơi này.” Bạch Nguyệt Hồ duỗi tay sờ lên khuôn mặt của Lục Thanh Tửu, cảm giác được trên má Lục Thanh Tửu không lạnh lẽo giống như trước nữa rồi, lúc này đã có lại sự ấm áp mềm mại mà da thịt con người nên có thì hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng dù vậy, hắn cũng không muốn bỏ ý định này, “Nơi này sẽ trở nên rất nguy hiểm.”
Lục Thanh Tửu: “Em biết, cho nên em muốn ở chỗ này cùng anh.” Huyền Ngọc đã từng nói, cậu là người duy nhất có thể cứu vớt tất cả những chuyện này, hơn nữa đã có người nói cho cậu đáp án, tuy rằng hiện tại vẫn còn chưa hiểu ra sao, nhưng cậu cảm thấy cuối cùng bản thân sẽ hiểu ra mà thôi.
Bạch Nguyệt Hồ lại cứng rắn từ chối Lục Thanh Tửu, nói em cần phải rời khỏi nơi này, đương nhiên, từng câu từng chữ mà hắn nói đều rất vô tình, chỉ nói cơ thể Lục Thanh Tửu quá yếu, lỡ như không may bản thân đang đánh nhau với Chúc Long, mình còn phải chia sức mạnh ra để bảo vệ Lục Thanh Tửu nữa. Lục Thanh Tửu nghe vậy cũng không giận, chỉ đè lại bả vai Bạch Nguyệt Hồ, miễn cưỡng xoay khuôn mặt của hắn qua, ý bảo hắn nhìn vào hai mắt của mình, rồi lặp lại những câu nói đó thêm một lần nữa đi.
Bạch Nguyệt Hồ tức giận nói: “Lục Thanh Tửu ——”
Lục Thanh Tửu nói: “Anh lặp lại lần nữa thì em sẽ đi.”
Bạch Nguyệt Hồ hít sâu một hơi, hình như đang xây dựng tâm lý một chút, định nói lại những câu đó thêm một lần nữa, nhưng lại chú ý thấy ánh mắt tủi thân của Lục Thanh Tửu, vì thế lời nói sắp lên đến miệng thì lại miễn cưỡng nuốt xuống.
“Anh xem, anh không nói được rồi.” Lục Thanh Tửu cười ha ha, duỗi tay ôm cổ Bạch Nguyệt Hồ, cậu nói, “Em mặc kệ, dù thế nào em cũng sẽ không rời khỏi đây, Long tộc của anh không phải keo kiệt nhất sao? Nếu như anh chết, còn em thì sống mà rời khỏi đây, sau này mỗi ngày đều dài như vậy, anh không sợ em đi tìm cô gái khác kết hôn sinh con sao? Còn một hơi sinh bảy tám đứa nữa chứ?”
Bạch Nguyệt Hồ cầm lấy cổ tay của Lục Thanh Tửu, nghiến răng nghiến lợi: “Em dám à?!”
Lục Thanh Tửu nói: “Có cái gì không dám chứ, anh cũng đã đi rồi, em dám tất đấy nhá.”
Lời nói còn chưa dứt, Bạch Nguyệt Hồ càng nghĩ càng tức giận, tưởng tượng đến cảnh tượng bản thân không còn, Lục Thanh Tửu thì ở bên nhau với người khác, hắn quả thực muốn nuốt luôn người trước mắt này vào trong bụng, để cậu không đi đâu được. Lục Thanh Tửu nhìn đôi mắt đang bắt đầu ửng đỏ của Bạch Nguyệt Hồ, cũng biết không thể k1ch thích con rồng keo kiệt nhà cậu quá mức, cho nên vội vàng hôn nên một nụ hôn trấn an, cho đến khi bị hơi thở tràn đầy phẫn nộ vì sự bất công của Bạch Nguyệt Hồ hôn lại, sau đó cậu mới mơ hồ nói: “Anh xem, em chỉ nói thế thôi mà anh đã tức giận như vậy rồi, Nguyệt Hồ, em biết anh đang lo lắng điều gì, nhưng mà em không sợ……Dù anh đi đâu em cũng muốn đi cùng anh.” Cho dù đó có là địa ngục đi chăng nữa.
Bạch Nguyệt Hồ ôm Lục Thanh Tửu thật chặt, khát khao không thể hòa cậu vào trong cơ thể của chính mình, hắn nói: “Em sẽ chết.”
Lục Thanh Tửu vùi đầu mình vào mái tóc dài của Bạch Nguyệt Hồ, ngửi sợi tóc mang theo mùi gió tuyết của hắn, cậu nói: “Nếu như em không còn, anh cũng không thể cõng em đi tìm những người khác.”
Bạch Nguyệt Hồ thật sự nhịn không nổi nữa, cắn lên trên lỗ tai của Lục Thanh Tửu một cái, một cái cắn này cũng không nương tình một chút nào, cắn cho đến khi Lục Thanh Tửu kêu đau mới buông. Chờ đến khi Bạch Nguyệt Hồ dừng lại, trên lỗ tai Lục Thanh Tửu đã chảy máu, Bạch Nguyệt Hồ thấy máu thì lại có chút đau lòng, sau đó cẩn thận mà li3m sạch sẽ.
Lục Thanh Tửu bị hành động của đứa nhỏ Bạch Nguyệt Hồ này làm cho dở khóc dở cười, cậu vỗ vỗ bả vai Bạch Nguyệt Hồ, nói được rồi, đừng quậy nữa, chúng ta phải sống cho tốt, về sau có thế nào thì nói sau vậy.
Vẻ mặt Bạch Nguyệt Hồ có chút buồn, hình như còn đang rối rắm.
Lục Thanh Tửu lại nói thêm một câu, ý chính là muốn để Bạch Nguyệt Hồ tưởng tượng một chút về tình huống khi bản thân mình còn sống mà không có hắn thì sẽ thế nào, nếu tham sống sợ chết như vậy, vậy thà đi cùng với Bạch Nguyệt Hồ còn hơn.
Cảm xúc của Bạch Nguyệt Hồ lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
Khí lạnh đã không còn ở trong cơ thể của Lục Thanh Tửu nữa, cậu cảm giác chính mình đã khôi phục sức sống của người trẻ tuổi rồi, cho nên liền vọt tới phòng khách kéo Doãn Tầm còn đang ngủ trưa dậy, nói tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa lớn.
Doãn Tầm bị Lục Thanh Tửu làm cho đờ đẫn, nói: “Bữa lớn gì cơ?”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy phải xem cậu muốn ăn món gì.”
Doãn Tầm dại ra vài giây, mới từ giữa trạng thái đờ đẫn khôi phục lại, nói: “Không phải, nói ăn món gì làm gì, Bạch Nguyệt Hồ đâu? Anh ta đã trở về chưa?”
Lục Thanh Tửu chỉ chỉ lỗ tai bị cắn một cái của mình, nói: “Về rồi, chẳng những đã về, còn cắn tôi một cái, xém chút nữa đứt luôn lỗ tai tôi luôn rồi”
Doãn Tầm: “……”
Lục Thanh Tửu nói: “Giờ còn đang có chút ngại ngùng đấy.”
Vẻ mặt Doãn Tầm vặn vẹo một chút, cũng không biết là nên hận hai tên này đã lúc nào rồi mà còn cho mình ăn cơm cún, hay là nên vui vì Bạch Nguyệt Hồ không có việc gì, cậu ta nói: “Bạch Nguyệt Hồ trở về rồi không nói gì sao.”
Lục Thanh Tửu nói: “Nói cái gì chứ?”
“Đương nhiên là để cậu rời khỏi nơi này rồi.” Doãn Tầm lo âu nói, “Huyền Ngọc không phải nói sắp xảy ra chuyện rồi sao? Cậu mà còn ở lại chỗ này thì sẽ có chuyện đấy, không phải anh ta nên lập tức đưa cậu rời đi sao, sao lại còn dây dưa ở chỗ này ……”
Lục Thanh Tửu vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, ý bảo cậu ta bình tĩnh lại. Sau đó thong thả giải thích cậu đã đạt thành nhận thức chung với Bạch Nguyệt Hồ rồi, nói tóm lại, cậu đã quyết định ở lại nơi này, mà Bạch Nguyệt Hồ lựa chọn ủng hộ ý kiến của cậu.
Doãn Tầm trợn mắt há hốc mồm, cậu ta vốn dĩ cho rằng khi Bạch Nguyệt Hồ trở về nơi này thì chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là dẫn Lục Thanh Tửu rời khỏi đây chứ, Huyền Ngọc có thể lừa Lục Thanh Tửu, chẳng lẽ còn có thể lừa Bạch Nguyệt Hồ sao? Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt và lời nói của Lục Thanh Tửu, hiển nhiên không phải đang nói dối, cậu thật sự đã thuyết phục được Bạch Nguyệt Hồ để cậu ở lại nơi này rồi sao……
“Bạch Nguyệt Hồ điên rồi à, sao lại cho phép cậu ở lại đây chứ.” Doãn Tầm không thể tưởng tượng được nói, “Anh ta không biết cậu sẽ chết sao? Anh ta cũng bị Huyền Ngọc tẩy não rồi à?!”
“Doãn Tầm.” Lục Thanh Tửu kêu cậu ta lại, cậu biết Doãn Tầm suy nghĩ cái gì, bản thân là người bạn duy nhất của Doãn Tầm, Doãn Tầm tất nhiên sẽ muốn cậu sống, chỉ là sinh mệnh của con người, có một số chuyện còn quan trọng hơn so với sự sống, Huyền Ngọc cũng không cưỡng ép cậu ở lại, y chỉ cho Lục Thanh Tửu quyền được lựa chọn, để bản thân cậu tự đưa ra sự lựa chọn, “Mỗi người đều sẽ chết.”
Doãn Tầm vẫn không chịu chấp nhận nhận.
Lục Thanh Tửu nói: “Cậu bình tĩnh một chút đi, mỗi người đều sẽ chết ——tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề, nếu ở giữa hai chúng ta, chỉ có một người còn sống, mà tôi nhường cơ hội đó cho cậu, cậu có cảm thấy vui không?”
Doãn Tầm sau một lúc tự hỏi, hồn bay phách lạc nói một tiếng không.
“Tôi cũng sẽ không vui.” Lục Thanh Tửu nói, “Dù cho sau khi rời khỏi nơi này tôi sẽ được sống, nhưng sau đó tôi sẽ phải dành cả quãng đời còn lại để hoài niệm về khoảng thời gian đã sống cùng cậu và Bạch Nguyệt Hồ, nếu quãng đời còn lại phải sống như vậy, thì thà không có còn hơn.”
Doãn Tầm bình tĩnh lại, cậu ta không hề có ý muốn thuyết phục Lục Thanh Tửu nữa, tinh thần vẫn vô cùng sa sút như cũ.
Lục Thanh Tửu thấy thế cũng không khuyên nữa, xoay người một mình đi vào phòng bếp.
Hôm nay là một ngày quan trọng, Lục Thanh Tửu quyết định làm một bữa tối phong phú.
Cậu lấy ra rất nhiều nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh, sau đó bắt đầu cúi đầu cẩn thận chế biến. Sau khi rã đông tôm thì rửa sạch lấy ra sợi chỉ của tôm bỏ rồi vào trong chảo dầu rán sơ, nguyên liệu phụ khoai tây, hành tây, cà rốt cắt thành từng miếng nhỏ, sau khi chần sơ qua thì bỏ lên xào với gia vị nhà làm đặc biệt, cuối cùng cho tôm đã đã rán sơ vào, làm một nồi tôm áp thơm ngon. Trong phòng rất nhanh tràn ngập thương thơm nồng đậm bay lên của đồ ăn, không biết khi nào Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ đều đã xuất hiện ở trong phòng bếp, bắt đầu giúp Lục Thanh Tửu.
(*)tôm áp
“Con tôm này càng tươi sẽ càng ngon, chỉ là bây giờ bị đông lạnh quá lâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Chờ đến năm sau khi vào đầu xuân nhất định mua thêm nhiều hải sản còn tươi về ăn mới được.”
“Tôi muốn ăn mực cắt hoa (*).” Doãn Tầm ở bên cạnh rầu rĩ nói.
(*)mực cắt hoa
“Giờ mới nói thì đã không còn kịp rồi, ngày mai làm cho cậu.” Lục Thanh Tửu bưng trứng tôm lên, lại nhìn vào trong nồi hầm canh gà, “Tiểu Hồ muốn ăn thêm gì không?”
Bạch Nguyệt Hồ lắc đầu, ý bảo cái gì cũng được cả.
Lục Thanh Tửu lại từ trong tủ lạnh lấy thịt heo ra, tính làm thêm một đĩa heo chín hai lần.
Doãn Tầm đứng ở bên cạnh, đột nhiên nức nở lên, khóc rất thương tâm, Lục Thanh Tửu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, buông đồ ăn trong tay quay đầu hỏi cậu ta rốt cuộc khóc lóc cái gì.
Doãn Tầm nức nở nói: “Tôi chỉ là nhớ tới những ngày không có cậu ở đây, lúc đó tôi cũng không có thịt để ăn, phải vất vả lắm mới mua được miếng thịt, đã vậy chỉ có thể luộc với nước lã để ăn, Lục Thanh Tửu ơi, tôi sợ lắm, huhu.”
Lục Thanh Tửu nói: “Đừng sợ đừng sợ, tôi còn ở đây mà.”
Tuy rằng Bạch Nguyệt Hồ không nói gì, lại ở bên cạnh nhẹ nhàng cầm lấy tay Lục Thanh Tửu, hai người đan mười ngón tay vào nhau, vẻ mặt bất an của Bạch Nguyệt Hồ mới đỡ hơn một chút.
“Sẽ không để cậu và Nguyệt Hồ chịu uất ức nữa đâu.” Lục Thanh Tửu nói, “Cậu xem đi, mỗi ngày trong thôn đều khổ cực như vậy, ngay cả cái thùng rác cũng không có, Tiểu Hồ còn phải đến nơi khác để lục thùng rác nữa.”
Bạch Nguyệt Hồ: “…… Tôi không có!”
Lục Thanh Tửu: “Không có thật sao?”
Bạch Nguyệt Hồ: “Thỉnh thoảng thôi.”
Lục Thanh Tửu: “Thỉnh thoảng thôi à?”
Bạch Nguyệt Hồ từ bỏ nói chuyện, buồn không nói nên lời mà buông tay xoay người đi làm việc, không để ý tới lời trêu đùa của Lục Thanh Tửu nữa. Lục Thanh Tửu bị dáng vẻ này của Bạch Nguyệt Hồ này làm cho lòng nhũng, cậu thò lại gần tỉ mỉ hôn hôn hồ ly tinh giả keo kiệt nhà mình, vất vả lắm mới dỗ được hắn.
Doãn Tầm kéo khóe miệng, cũng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
=========
(**)CHÚ THÍCH
THẦN MÙA ĐÔNG HUYỀN MINH
Theo truyền thuyết, Thần mùa đông là Ngu Cương, tự là Huyền Minh. Ý nghĩa của Huyền Minh là không đủ ánh sáng, thời tiết ảm đạm, mô tả sinh động đặc điểm của mùa đông, cho nên mọi người thường gọi ông bằng tên tự Huyền Minh.
Theo miêu tả của “Kinh Sơn Hải” thì: Ngu Cương ở phương Bắc (tức Huyền Minh), mặt người thân chim, hai tai rắn, hai chân cưỡi xích xà.
Huyền Minh cũng chính là Hải Thần, Phong Thần và Ôn Thần trong truyền thuyết.
Khi Thần mùa đông xuất hiện vào tiết trời đông âm u lạnh lẽo thiếu ánh sáng, đó là lẽ thường tình. Nhưng vị Thần này lại xuất hiện vào mùa xuân, kéo theo ánh sáng không đủ, dương khí thiếu hụt vào thời điểm vạn vật đang phục hồi khiến cho chúng không thể sinh trưởng, gây ảnh hưởng lớn đến mùa màng.
Hơn nữa, lúc làm việc bình thường, Thần mùa đông chính là Thần mùa đông, nhưng khi công việc bất thường, sẽ hóa thân thành Ôn Thần. Kỳ thực điều này cũng có thể lý giải: những người vốn định mặc áo mỏng du xuân, gặp phải khí lạnh, khiến những người có hệ miễn dịch kém bị cảm lạnh, lây nhiễm trên một diện tích rộng sẽ trở thành dịch.
- -----oOo------
Danh sách chương