Muốn vào được phiên chợ thì còn phải đi qua một lớp sương mù dày đặc. Dĩ nhiên là Ngô Hiêu vô cùng thông thạo, anh ta đưa bọn họ đi thẳng về phía trước, Lục Thanh Tửu đã nhanh chóng nghe thấy tiếng người huyên náo.

Sau khi bốn người dừng xe lại thì họ liền đến gần chỗ có tiếng người, Lục Thanh Tửu tò mò hỏi rằng những kẻ không phải con người này đều nói tiếng người sao, Ngô Hiêu tỏ vẻ chính là như vậy đấy, vì để trao đổi thuận tiện hơn nên hầu hết bọn họ đều nói tiếng người, chỉ là ngôn ngữ của con người cũng có rất nhiều loại, anh ta còn từng nghe thấy những kẻ không phải là con người nói giọng Tứ Xuyên, giọng Quảng Đông, còn có giọng Mân Nam nữa.

Lớp sương mù dày đặc dần dần tản đi, một phiên chợ đông đúc xuất hiện ở trước mặt bọn họ, bên trong phiên chợ, đâu đâu cũng là những kẻ không phải con người, ăn mặc kì quái, diện mạo quái dị, có chim cũng có thú, còn có những kẻ không phải con người nhưng không nhận ra được là thứ gì. Lục Thanh Tửu nhìn thấy rất nhiều quái thú mà mình từng gặp ở trong Sơn Hải Kinh, thậm chí còn nhìn thấy bên đó có nhóm người trưởng thành tụ tập, không thể không nói, có thể nhìn thấy nhiều sinh vật kì dị thế này tụ họp lại một chỗ, quả thật là một cảnh tượng khiến người ta chấn động.

Mà trong những kẻ không phải là con người này, lại thực sự có dấu vết của con người, ít nhất là nhìn vào bề ngoài, bọn họ cũng chỉ là những con người bình thường. Nhưng có lẽ là họ sợ thân phận bị bại lộ, nên hầu như trên mặt mỗi người đều đeo một chiếc đạo cụ che mặt. Dưới sự nhắc nhở của Ngô Hiêu thì bọn họ cũng đã sớm chuẩn bị khẩu trang, hiện tại đã đeo nó lên rồi.

Nếu đã là phiên chợ không phải của con người, thì những thứ bán ra chắc là cũng rất đặc biệt, ánh mắt của Lục Thanh Tửu đã nhanh chóng bị những món đồ ở xung quanh thu hút, cậu nhìn thấy một chiếc mặt nạ rất xinh đẹp, người bán mặt nạ là một con chim lớn có bốn mắt, cô ta chú ý đến ánh mắt Lục Thanh Tửu nhìn chằm chằm vào đó, nên đã lập tức nhiệt tình giới thiệu, cô ta bảo rằng chiếc mặt nạ này dùng cực kỳ tốt, chỉ cần đắp lên mười phút thì sẽ thay đổi khuôn mặt của bản thân, biến nó thành một gương mặt xinh đẹp nhất theo ý mình muốn.

“Cái này có thể duy trì bao lâu?” Chu Miểu Miểu tò mò hỏi.

“Có thể duy trì cả một ngày đấy.” Con chim lớn trả lời, “Hơn nữa còn có thể dùng liên tục, nhưng mà mỗi buổi tối nhất định phải tháo mặt nạ xuống.”

Chu Miểu Miểu cảm thấy hứng thú, đang định cầm chiếc mặt nạ lên thì lại bị Bạch Nguyệt Hồ ngăn cản, Bạch Nguyệt Hồ bảo chiếc mặt nạ này là vật sống, quả thật là có thể biến đổi khuôn mặt của con người, nhưng mà điều kiện tiên quyết để thay đổi khuôn mặt chính là, mặt nạ này sẽ thò ra những xúc tu rồi luồn vào bên trong lớp da trên mặt người để pha loãng huyết dịch, dùng trong khoảng thời gian dài có thể sinh ra ảnh hưởng không tốt.

“Sẽ… sẽ có ảnh hưởng gì không tốt vậy?” Chu Miểu Miểu run rẩy nói.

Sắc mặt của Bạch Nguyệt Hồ nghiêm trọng, trong miệng hắn phun ra ba chữ: “Sẽ thiếu máu.”

Chu Miểu Miểu: “…”

Bà chủ đó bị Bạch Nguyệt Hồ làm loạn việc buôn bán nên đã trừng mắt một cách không vui, sau đó lại bày chiếc mặt nạ của mình ra lại.

Trong phiên chợ này, những món đồ như vậy nhiều vô số kể, nhìn đến hoa cả mắt. Tấm gương có thể soi ra thứ mà bản thân sợ nhất, chiếc vòng ngọc còn bền vững hơn cả kim cương, đã đeo lên rồi thì không tháo ra được, chiếc bàn có thể tự nhiên xuất hiện ra thức ăn….

Vốn dĩ Lục Thanh Tửu tưởng rằng Bạch Nguyệt Hồ sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú với chiếc bàn đó, nhưng ai ngờ sau khi Bạch Nguyệt Hồ nhìn chiếc bàn thì liền dời mắt đi một cách không mấy hứng thú, sau đó hắn lại nhìn sang món đồ khác, Lục Thanh Tửu hỏi hắn là anh không muốn có chiếc bàn này sao?

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nhất định là rất mắc.”

Lục Thanh Tửu đi hỏi giá, quả nhiên là nó rất mắc, ông chủ hét giá một vạn năm trăm, còn là nhân dân tệ, không được thiếu một đồng.

Vốn dĩ Lục Thanh Tửu muốn mua cho Bạch Nguyệt Hồ làm món đồ chơi mới, nhưng cậu lại bị Bạch Nguyệt Hồ ngăn cản, hắn tỏ vẻ tốn một vạn năm trăm để mua cái này thì cực kì không đáng, có số tiền này thì thà đem đi mua mấy xiên hồ lô ngào đường ăn còn hơn.

Bọn họ đi tới đi lui một vòng lớn quanh phiên chợ, Lục Thanh Tửu lại cảm thấy sâu sắc rằng các quái thú hoà lẫn vào thế giới con người chưa được tốt lắm, tốn hai ba trăm là có thể mua được hầu hết các món hàng hoá, da mặt dày một chút thì còn có thể trả giá với chủ tiệm. Còn nếu lo lắng về chất lượng sản phẩm sau khi dùng thì có thể mua sản phẩm có dán ký hiệu ba bao, loại sản phẩm này nếu như mua về mà xảy ra vấn đề thì thậm chí có thể tìm chủ tiệm để thực hiện việc đổi hàng.

Lục Thanh Tửu bị chuyện này làm cho bất ngờ đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, cậu nhìn về hướng Ngô Hiêu, bảo vậy món đồ anh ta mua xảy ra vấn đề, thì chẳng phải là có thể tiến hành dịch vụ trả hàng hay sao.

Ngô Hiêu nói nhỏ: “Không được.”

Lục Thanh Tửu: “Sao lại không được?”

Ngô Hiêu có hơi ngượng ngùng nói: “Cái tôi mua là sản phẩm ba không…”

Lục Thanh Tửu: “…”

Ngô Hiêu: “Người bán hàng sớm đã chạy mất dép rồi.”

Trong nhất thời Lục Thanh Tửu cũng không biết nên nói cái gì nữa, cậu chỉ có thể thở dài một tiếng rồi cảm thán về tính quan trọng của việc bảo hành, dặn Ngô Hiêu đừng bao giờ ham đồ rẻ nữa, lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì đó thì không hay đâu…

Phiên chợ kéo dài rất lâu, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, cuối cùng thì Chu Miểu Miểu vẫn không thể chịu nổi nữa, cô mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da nghe nói là có thể làm đẹp và dưỡng nhan, trong đó chứa một loạt các nội dung như tinh chất dưỡng da mặt cùng dưỡng mắt…vv, cô mở bao bì ra để Bạch Nguyệt Hồ xác nhận thử, nếu bên trong không có thành phần nào kỳ quái thì cô mới yên tâm mua nó.

Chỉ một bộ mỹ phẩm dưỡng da thế này mà lại tốn hơn 2000, có thể nói đây là thứ vô cùng cao quý trong phiên chợ này rồi, người bán mỹ phẩm hình như là “cùng tộc” với Bạch Nguyệt Hồ, cô ta là một con hồ ly trông vô cùng xinh đẹp, trên đầu còn chĩa ra hai cái lỗ tai nhỏ lông xù, Lục Thanh Tửu nhìn thấy thì tay của cậu lại ngứa ngáy, không khỏi thu hút tầm mắt của Bạch Nguyệt Hồ.

Sao Bạch Nguyệt Hồ lại không biết Lục Thanh Tửu đang nghĩ cái gì chứ, hắn liền quay lại nhìn rồi nói một câu: “Thích tôi hay là cô ta?”

Lục Thanh Tửu vội vàng đáp: “Đương nhiên là anh rồi, lỗ tai của cô ta không có mềm như anh đâu.”

Bạch Nguyệt Hồ: “Thật sao?”

Lục Thanh Tửu: “Thật mà, thật mà.”

Bấy giờ Bạch Nguyệt Hồ mới lộ ra vẻ hài lòng, chiếc tai lông xù liền lộ ra khỏi mái tóc đen, Lục Thanh Tửu mặt dày kiễng chân hôn lên nó một cái.

Màn này khiến cho Chu Miểu Miểu và Ngô Hiêu đều xem đến ngơ ra, Ngô Hiêu không thể tưởng tượng nổi: ” Vậy mà Bạch Nguyệt Hồ lại là hồ ly, hai người các cậu…” Anh ta dừng lại một lát, chắc là do anh ta đã chú ý đến ánh mắt không được lương thiện kia của Bạch Nguyệt Hồ, nên anh ta vội vàng nói một câu, “Thật là xứng đôi à nha!”

Chu Miểu Miểu lên tiếng thở dài, trong lòng cô nghĩ rằng tổng giám đốc Ngô cao ngạo lạnh lùng cũng có lúc sẽ trở nên thân thiện thế này.

Mua cũng đã kha khá đồ rồi, Bạch Nguyệt Hồ liền hỏi thăm về chuyện có liên quan đến người đã bán cái gối cho Ngô Hiêu, nhưng hình như người đó vốn không phải là người thường xuyên lui tới phiên chợ này, từ khi phiên chợ bắt đầu, mỗi tháng thì tối đa cô ta cũng chỉ đến có một lần, bán xong đồ liền rời đi.

Nhưng mà từ miêu tả của những người ở đây, sắc mặt của Bạch Nguyệt Hồ lại càng lúc càng trầm, Lục Thanh Tửu cũng cảm thấy hình như có chút không đúng, cậu hỏi Bạch Nguyệt Hồ có phải là có vấn đề gì không.

Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Có lẽ là người quen của tôi.”

Lục Thanh Tửu: “Người quen?”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu.

Lục Thanh Tửu: “Cô ta cũng là…”

Bạch Nguyệt Hồ đáp: “Có thể, nhưng vẫn phải nhìn thấy người thì mới có thể xác định. “

Thế này cũng khá phiền phức rồi, bây giờ bọn họ nhất định là không thể gặp được người phụ nữ đó, hơn nữa mỗi tuần phiên chợ đều sẽ mở, nếu như không phải lần nào họ cũng đến thì sẽ rất khó để gặp được người phụ nữ đó. Nghĩ tới nghĩ lui thì, Lục Thanh Tửu đưa ra một đề nghị, cậu bảo là bọn họ có thể đi tìm người phụ trách của phiên chợ rồi nhờ người đó giúp bọn họ xem chừng cũng được.

Ngô Hiêu lập tức tỏ ra là anh ta đã từng gặp người phụ trách rồi, người đó làm việc trong lều vải phía cuối của phiên chợ, tất cả những người tham gia phiên chợ đều phải nộp tiền thuế trước rồi mới được cho phép vào đây.

Lục Thanh Tửu nghe đến chuyện nộp tiền thuế thì lập tức nghĩ đến một câu ngạn ngữ vô cùng nổi tiếng: Trên thế giới này, chỉ có cái chết và tiền thuế mới là vĩnh hằng.

Mặc dù không phải là con người, thì cũng không thể nào trốn thuế…

Lục Thanh Tửu liền bảo Ngô Hiêu và Chu Miểu Miểu ở bên cạnh cứ việc đi dạo, tự cậu và Bạch Nguyệt Hồ sẽ vào trong lều vải tìm người phụ trách đó.

Bọn họ vừa vào lều vải liền nhìn thấy người phụ trách đang đọc báo, bên cạnh tờ báo còn đặt một tách trà bốc hơi nóng, bầu không khí trong lều trông có vẻ tràn đầy sự điềm tĩnh và nhàn nhã khi về hưu.

“Phiên chợ hôm nay không nhận người nữa.” Người phụ trách tưởng rằng bọn họ đến để bán hàng, “Lần sau mời đến sớm.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Có chuyện khác.”

Người phụ trách nói: “Chuyện gì vậy?” Y đặt tờ báo xuống rồi lộ ra một khuôn mặt tròn trĩnh, gương mặt này thật sự chỉ có thể dùng từ tròn trĩnh để hình dung, nếu nói đến dáng vẻ thì trông cũng không hề xấu, thế nhưng lại không thấy được cằm, nếu như không phải có tóc thì quả thực giống y như một hình tròn tiêu chuẩn rồi.

Bạch Nguyệt Hồ nhìn thấy gương mặt của người phụ trách thì nhướng mày: “Sao lại là anh?”

Người phụ trách nói: “Cậu có quen tôi à?” Y nhìn thấy cái lỗ tai chĩa ra trên đầu của Bạch Nguyệt Hồ thì bảo: “Cậu là người của tộc Cửu Vĩ Hồ sao? Sao lại chạy từ Thanh Khâu đến đây rồi, ra ngoài tìm công việc à?”

Hai người còn chưa nói gì thì người phụ trách đã lấy một tờ báo khi nãy qua rồi chỉ vào nội dung được khoanh tròn trên đó, y bảo nếu như đồng ý thì có thể đến xem thử phần công việc này, làm bán hàng, tiền lương và phúc lợi đều không tệ, còn có sáu khoản bảo hiểm và một quỹ nhà ở…

Bạch Nguyệt Hồ không nói tiếng nào, Lục Thanh Tửu lại lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Người phụ trách thấy thế lại tưởng rằng bọn họ không hài lòng với công việc, y vội khuyên bảo rằng gần đây tình hình công việc không được tốt lắm, nếu đã là ra ngoài làm việc thì đừng có so đo nhiều như thế, cứ tìm một công việc để làm đã, đợi đến khi có kinh nghiệm rồi thì hãy thay đổi. Dù sao thì tuổi thọ của bọn họ đủ lâu, kinh nghiệm làm việc cũng rất dễ để tích lũy, chỉ cần lúc bắt đầu chịu chút khổ nhọc và kiên trì một chút là qua được thôi.

Lục Thanh Tửu cũng bị người phụ trách khuyên bảo đến cảm động cả lên, thậm chí là cậu còn muốn cầm tờ báo lên xem thử nội dung bên trên đó, cố gắng làm việc vì tương lai của bản thân, hồ ly thời cổ đại và hồ ly thời hiện đại quả thực đã hình thành sự đối lập rõ rệt. Hồ ly ở thời cổ đại đều tìm đại một anh thư sinh đọc sách khôi ngô nào đó rồi gả cho người đó, mong chờ anh thư sinh đỗ trạng nguyên rồi cải thiện cuộc sống gia đình, bây giờ thì khác rồi, hồ ly tinh ở hiện đại đều phải dựa vào hai bàn tay của mình để nỗ lực chống đỡ một khoảng trời….

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Anh bị ngu à?”

Người phụ trách bị mắng nên ngẩn ra, y còn đang định xắn tay áo lên giáo huấn Bạch Nguyệt Hồ để hắn đừng có nói chuyện ngông thế này nữa, ngông thế này thì không tìm được công việc đâu, nhưng lại bị hơi thở tỏa ra trên người Bạch Nguyệt Hồ làm cho sững sờ, y nói: “Cậu… cậu không phải là hồ ly, cậu là rồng sao?”

Bạch Nguyệt Hồ lạnh lùng ừm một tiếng.

Người phụ trách thò tay thu tờ báo trở về, nói: “Vậy thì ở đây không có công việc phù hợp với cậu rồi, mau đi đi, đi lục thùng rác thì còn có thể cứu vớt được đấy.”

Lục Thanh Tửu: “…..”

Bạch Nguyệt Hồ: “….”

Rõ ràng là người phụ trách đã chú ý tới sát khí bên trong ánh mắt của Bạch Nguyệt Hồ, y gượng cười mấy tiếng bảo rằng bản thân đang nói đùa đấy, y ngoan ngoãn ngồi xuống rồi hỏi Bạch Nguyệt Hồ đến đây làm gì.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Nhục Thu(*), đã lâu không gặp.”

Nhục Thu? Lục Thanh Tửu nghe thấy cái tên này thì cậu lập tức nhớ ra đây chính là tên của thần mùa thu, không ngờ rằng cậu còn có thể gặp được một trong bốn vị thần mùa ở nơi này.

“Hả? Sao cậu lại biết tôi?” Nhục Thu nói, “Lẽ nào cậu là… Ngao….”

Y vừa nói ra một chữ thì Bạch Nguyệt Hồ liền cắt ngang, hắn nói: “Bây giờ tôi tên là Bạch Nguyệt Hồ.”

Nhục Thu: “Bạch Nguyệt Hồ? À… được thôi, sao cậu lại chạy đến nơi này rồi? Bên kia không ở nổi nữa à?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi chỉ là đúng lúc đến đây thôi, anh có quen một người phụ nữ vác theo một cây đàn không?”

Gương mặt Nhục Thu tỏ vẻ mờ mịt, y không hề có ấn tượng gì về người phụ nữ mà Bạch Nguyệt Hồ nói tới, y nói những người mà mình gặp từ sáng đến tối không đến một nghìn thì cũng đến tám trăm, những kẻ không phải là con người trong đó thì không nói tới, cho dù là con người thì cũng gặp được mấy chục người, cho nên nếu như kẻ không đến nỗi kỳ quái đến mức gây ấn tượng mạnh với người khác thì y cũng sẽ không chú ý đến lắm, hơn nữa người phụ nữ đó một tháng cũng không đến được mấy lần, y không có ấn tượng thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.

“Người đó có vấn đề gì sao?” Nhục Thu nói, “Nếu như có thì lần sau tôi sẽ giúp cậu để ý.”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Có thể là người quen của tôi với anh đấy.”

Nhục Thu: “Người quen của chúng ta? Có khi nào cô ta cũng là…”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu, xem như là khẳng định cách nói của Nhục Thu, bây giờ hắn đang nghi ngờ người phụ nữ đó cũng là rồng, nhưng mà là Ứng Long hay là Chúc Long thì vẫn chưa biết được, theo lý thuyết thì số lượng của tộc Ứng Long bây giờ cực kỳ thưa thớt, Ứng Long đến thế giới loài người thì lại càng có thể đếm trên đầu ngón tay, phát hiện ra tung tích của bọn họ ở chỗ này vốn là chuyện không thể nào, nhưng những miêu tả của Ngô Hiêu lại khiến Bạch Nguyệt Hồ nảy sinh nghi ngờ đối với chuyện này. Nếu như đó không phải Ứng Long mà là Chúc Long thì tình huống sẽ càng thêm gay go hơn.

Nhục Thu biết chuyện này không thể qua loa được, biểu cảm lờ đờ của y cũng trở nên nghiêm túc, y nói: “Được, tôi sẽ chú ý, cậu để lại phương thức liên lạc đi, nếu có kết quả thì tôi sẽ báo cho cậu.”

Bạch Nguyệt Hồ lấy điện thoại ra lưu số điện thoại của Nhục Thu.

Nhục Thu nhìn thấy điện thoại của Bạch Nguyệt Hồ thì nói rằng: “Oa, vậy mà cậu lại dùng điện thoại quả lê kiểu mới nhất à, lấy đâu ra tiền mua thế?”

Lục Thanh Tửu mỉm cười bảo Bạch Nguyệt Hồ đang làm công cho cậu.

“Làm công? Chẳng phải cậu ấy không thể kiếm tiền của con người sao, càng kiếm càng đói…” Nhục Thu hít hà, y cảm thấy trên người Lục Thanh Tửu ngoại trừ mùi hương của Bạch Nguyệt Hồ ra thì không hề có mùi nào khác, hình như cậu chỉ là một người bình thường, “Cậu ấy làm cái gì?”

Lục Thanh Tửu: “Phụ trách làm ấm giường cho tôi.”

Nhục Thu: “… Hả?”

Lục Thanh Tửu nháy mắt: “Tôi nói đùa đó.”

Đương nhiên là Nhục Thu không tin Lục Thanh Tửu đang nói đùa, y tràn đầy sự kinh ngạc, hiển nhiên là đang nghĩ sao Long tộc lại có thể sa đoạ đến mức này cơ chứ, bây giờ mọi người đều đang dựa vào hai bàn tay để làm việc, chỉ có hắn càng lúc càng lẫn lộn, nhưng thảm nhất chính là y cũng không dám nói ra, lỡ như Bạch Nguyệt Hồ nổi giận thì há miệng đớp đứt đầu y luôn chứ chẳng đùa, dù sao thì tính tình của bọn Long tộc cũng không phải cục súc bình thường, chỉ có mỗi cái nóng nảy là hay, mười mấy năm trước còn từng xảy ra chuyện như thế này rồi.

Sau khi nói chuyện với Nhục Thu xong, Bạch Nguyệt Hồ dự định rời đi. Nhục Thu nhiệt tình tặng cho bọn họ một gói hạt kê, y bảo rằng mùi vị của gói hạt kê này không giống với những hạt kê bình thường, còn về phần khác nhau như thế nào thì cứ gieo xuống là biết. Y còn hứa hẹn rằng nếu có tin tức gì của người phụ nữ đó thì sẽ lập tức gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ.

Lục Thanh Tửu ra khỏi lều vải thì mới hỏi: “Sao Nhục Thu lại ở đây quản lý phiên chợ thế?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng mà bốn vị thần mùa bọn họ đều có chút liên quan với thế giới con người.” Giống như Chúc Dung quản lý những kẻ không phải là con người bên phía họ, còn bên này thì chính là địa bàn của Nhục Thu.

Nói đến bốn vị thần mùa, Lục Thanh Tửu lại nhớ đến cái chết của thần mùa xuân, trong lòng không khỏi chạnh lòng.

Sau khi ra khỏi lều vải, đám người Lục Thanh Tửu liền lái xe vận tải nhỏ rời khỏi phiên chợ, lần này có Bạch Nguyệt Hồ kiểm định nên bọn họ cũng đã mua không ít đồ. Lục Thanh Tửu đã mua một cây kẹo nghe nói là sẽ có vị ngọt vĩnh viễn, dự định là đem về dỗ dành Doãn Tầm. Trong miệng Bạch Nguyệt Hồ cũng ngậm một cây, hắn ngồi trên vị trí ghế phụ đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Thanh Tửu đến khách sạn lấy hành lý rồi dự định quay về thôn Thủy Phủ, tạm biệt Chu Miểu Miểu và Ngô Hiêu, hai người liền lên đường về quê.

Lần này hai người bọn họ đã đi tổng cộng là bảy ngày, cũng không biết Doãn Tầm ở nhà tình hình thế nào rồi.

Sau hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng về đến nhà, cậu đậu xe xong thì tiến vào sân, sau đó lại bị hình ảnh trong sân nhà dọa cho giật mình, chỉ nhìn thấy Doãn Tầm nằm trên ghế giống như một bộ thi thể, cơ thể của cậu ta trở nên khô héo, giống như dưa muối đã thoát hết nước, chỉ còn lại khí vào chứ không còn khí ra nữa, Lục Thanh Tửu hét lên: “Doãn Tầm, cậu sao vậy?”

Doãn Tầm chậm rãi quay đầu, đôi má đã hóp vào, cậu ta run rẩy nói: “Tửu…”

Lục Thanh Tửu bước nhanh về phía trước, cậu vốn dĩ định đỡ Doãn Tầm dậy, nhưng ai ngờ Doãn Tầm lại nhẹ bẫng chỉ còn lại một lớp da mỏng manh, cậu vừa nâng thì suýt chút nữa đã ném Doãn Tầm lên trời luôn rồi.

Doãn Tầm khó khăn nói: “Đại… ca… cậu nhẹ tay chút đi… Tôi sắp bị cậu ném đi rồi.”

Lục Thanh Tửu: “Cậu bị gì vậy?”

Doãn Tầm: “Nước… cho tôi nước…”

Lục Thanh Tửu vội vàng vào nhà lấy một chậu nước ra rồi đổ lên đầu Doãn Tầm.

Sau khi có nước thì Doãn Tầm bắt đầu khôi phục lại từ từ, Lục Thanh Tửu ngồi xổm bên cạnh hỏi cậu ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu ta bảo rằng thật ra cũng không có gì, chỉ là bản thân đã làm vài bữa cơm rồi tự mình ăn… sau đó bất hạnh thoát hết nước, thảm nhất chính là sau khi thoát nước thì không đi đâu nổi nữa, chỉ có thể ngồi phịch trên ghế chờ mưa xuống, nếu không phải là Lục Thanh Tửu trở về thì đoán chừng cậu ta còn phải co quắp thêm mấy ngày nữa.

Lục Thanh Tửu bất đắc dĩ nói: “Không phải là có mì gói sao? Sao cậu lại nghĩ không thông như vậy chứ.”

Doãn Tầm khóc, nói: “Còn không phải là vì tôi sợ rằng khi ăn hết rồi mà hai người còn chưa trở về, cho nên mới muốn giảm bớt một chút hay sao.”

Lục Thanh Tửu tự biết mình đuối lý, vì vậy cậu vội vàng móc que kẹo từ trong túi ra rồi nhét nó vào miệng của Doãn Tầm.

Lúc giải quyết Doãn Tầm xong, Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh nhìn, lúc hắn thấy Doãn Tầm ăn que kẹo của hắn thì sự ghét bỏ trong ánh mắt quả thực như muốn hóa thành vật chất mà nhảy ra luôn.

Sau khi Lục Thanh Tửu dàn xếp Doãn Tầm xong, cậu lại đi trấn an Bạch Nguyệt Hồ vài câu, cậu bảo Doãn Tầm còn nhỏ, đừng so đo với cậu ta.

Bạch Nguyệt Hồ hất cằm lên, lộ ra biểu cảm cao ngạo, hắn bảo mình là một con rồng cao quý, sao lại có thể so đo với một tên Sơn thần nhỏ nhoi chứ.

Lục Thanh Tửu thầm nghĩ, lúc anh nói câu này mà lấy cây kẹo trong miệng ra thì có thể sẽ có sức thuyết phục hơn đấy…

Hôm nay trời cũng đã tối rồi, cho nên Lục Thanh Tửu quyết định sẽ ngủ một giấc rồi ngày mai mới làm một bữa ăn ngon để đền bù lại cho Doãn Tầm.

Doãn Tầm vẫn không động đậy nổi, xem ra cậu ta phải nghỉ ngơi ở trong chậu một đêm rồi.

Ngày hôm sau, Doãn Tầm đã hút đủ nước nên cuối cùng cậu ta cũng khôi phục lại làn da mềm mại, lại toả ra sức sống thêm lần nữa.

Lục Thanh Tửu lập tức đến thị trấn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới, dự định làm một bữa tiệc lớn. Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng bức, nguyên liệu làm cải chua trở nên vô cùng được chào đón, Lục Thanh Tửu định gói sủi cảo thịt heo cải chua, rồi lại xào thêm vài món nữa.

Cải chua mà nhà họ ủ năm ngoái thì năm nay đã có thể ăn rồi, bởi vì cậu đã sử dụng cải trắng nhà mình trồng, cho nên vị chua nồng hơn so với khi đi mua rất nhiều, ăn vào cũng rất giòn, cho dù là dùng để nấu canh hay là làm món khác cũng đều rất được hoan nghênh. Đặc biệt là đối với những người mắc chứng sành ăn như Lục Thanh Tửu, canh miến với cải chua đã trở thành món ăn yêu thích nhất của cậu.

Miến nhất định phải dùng miến Long Khẩu loại tốt, cải chua lấy ra rửa cho sạch, xào lên rồi đổ nước vào đun, sau đó cho miến vào, nếu như muốn ăn thịt thì còn có thể cho vài miếng thịt có phủ tinh bột vào, như vậy thì miếng thịt sẽ cực kỳ mềm mịn, không dai tí nào.

Sau khi ăn sủi cảo thịt heo dưa cải, nước mắt của Doãn Tầm lặng lẽ chảy xuống, cậu ta bảo rằng cuối cùng cũng cảm nhận được sự đau đớn của những đứa trẻ bị bỏ rơi một lần nữa. Lục Thanh Tửu nói cậu đừng khóc nữa, còn khóc nữa thì một tí lại thoát hết nước thì phải làm sao. Doãn Tầm đưa tay lên quẹt ngang mặt, bảo rằng tôi thấy cậu nói rất có lý, nhưng mà nói trở lại, que kẹo đó sao lại không ăn hết được chứ, cậu ta cũng đã ngậm một ngày rồi.

Lục Thanh Tửu chầm chậm kể lại về phiên chợ mà bọn họ gặp được ở bên kia, sau khi Doãn Tầm nghe xong thì cậu ta bảo bản thân cũng rất muốn đi xem thử, nhưng mà đáng tiếc là kiếp này cũng không thể ra khỏi thôn Thủy Phủ nữa rồi.

Lục Thanh Tửu nghe vậy thì vỗ vào bả vai của cậu ta, cậu bảo không sao đâu, không phải là vẫn còn tôi ở với cậu sao.

Bạch Nguyệt Hồ căn bản không để ý đến hai người họ, hắn ở bên cạnh lẳng lặng ăn sủi cảo, đợi đến khi Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm nói chuyện xong thì sủi cảo trong nồi cũng sắp thấy đáy rồi, Doãn Tầm tức giận trừng mắt, nhưng cậu ta lại không dám cãi nhau với Bạch Nguyệt Hồ, cho nên đã oan ức đi ra sân sau dùng đôi mắt để trút giận.

Thời tiết nóng nực, không ít hoa quả mùa hè cũng đã đến mùa hoàng kim để ăn, từng trái dưa hấu trên đất nhà bọn họ vừa to vừa tròn, còn có nhiều nước và giòn, cũng có dưa hấu ruột xốp, gần như là có thể thỏa mãn tất cả mơ mộng của mọi người trong nhà về dưa hấu.

Vỏ dưa ăn dư ra thì Lục Thanh Tửu lấy cho bò ăn, vào buổi tối là có thể uống được sữa bò vị dưa hấu trong truyền thuyết rồi, mùi vị cũng xem như là không tồi.

Nước mưa năm nay ít, nhưng ánh mặt trời thì đầy đủ, cho nên độ ngọt của trái cây đều rất cao, Doãn Tầm còn phát hiện cây kiwi dại trên núi. Không giống với loại gieo trồng trong nhà, quả của cây kiwi hoang dại rất nhỏ, nhưng lại rất ngọt, bóc lớp vỏ lông lá ra chính là phần thịt quả đầy nước, một ngụm là có thể nuốt toàn bộ xuống bụng.

Bạch Nguyệt Hồ lần đầu tiên ăn loại trái cây này, nếu không phải là Lục Thanh Tửu ngăn lại thì đoán chừng hắn còn lười bóc vỏ, nuốt chung hết cả vỏ.

Kiwi phơi khô rồi còn có thể làm thành kiwi khô, Lục Thanh Tửu đã nhân tiện đặt thêm một số đơn hàng trên mạng, cậu mua không ít quả hạch và trái cây nhiệt đới. Tháng tám cũng chính là mùa vụ thu hoạch quả nhãn, chất lượng nhãn ở chỗ bọn họ cũng bình thường, Lục Thanh Tửu liền dứt khoát mua đơn hàng trên mạng. Chất lượng nhãn ở khu duyên hải sẽ ngon hơn một chút, quả càng lớn thì càng ngọt, hạt cũng càng nhỏ.

Mùa hè chính là thời điểm ăn trái cây, nó không những có thể bổ sung lượng nước mà còn có thể bổ sung năng lượng.

Trên cây nho nhà cậu cũng treo đầy những chùm quả màu tím, chúng long lanh óng ánh, vô cùng mê người. Chị nữ quỷ ở sân sau cũng bắt đầu ăn nho, hơn nữa cũng vô cùng khen ngợi kỹ năng trồng nho của Bạch Nguyệt Hồ.

Nhưng mà Lục Thanh Tửu không dám để Bạch Nguyệt Hồ gặp mặt chị nữ quỷ, dù sao bản thân và Doãn Tầm chính là hai ví dụ thảm thương nhất rồi, bọn họ cũng biết Bạch Nguyệt Hồ mà nhận được sự ưu ái thái quá của chị nữ quỷ thì cũng không phải chuyện gì tốt cả.

Phần lông ở vị trí nào đó của Lục Thanh Tửu khó khăn lắm mới mọc ra cũng đã không còn ngứa, cậu lại không dám cắt ngắn nữa, cảm giác đó… quả thực là ác mộng, đến cả lúc ngủ cũng chỉ muốn cắm tay ở bên trong không lấy ra.

Mùa hè thật sự là mùa khiến người ta thích thú, ánh mắt trời rực rỡ và trái cây không ăn hết, đều khiến người ta đầy mê đắm đối với cái mùa này.

Nếu như có thể, cậu thật sự hy vọng thời gian sẽ ngưng đọng lại ở lúc này, không cần phải suy nghĩ đến tương lai sẽ xảy ra chuyện gay go gì nữa. ====
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện