Vài ngày sau, Lục Thanh Tửu mới biết được trận hỏa hoạn mà Chúc Long gây ra không hề gây ra thương vong cho công chức nào. Mặc dù tình hình lúc đó trông vô cùng nguy cấp, nhưng hình như là bởi vì Chúc Dung kịp thời trở về cho nên chỉ có vài người bị thương vì khói đặc, cũng may không nguy hiểm gì đến tính mạng cả.

Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, hiện tại Chúc Long đang lẫn trốn ở trong Nhân giới, bắt đầu không hề kiêng dè gì mà gây ra hỗn loạn khắp bốn phía, hoặc là phóng hoả, hoặc là ăn thịt người, làm cho lòng người cả thành phố đều rơi vào nỗi bất an, cũng không biết rốt cuộc gã đang muốn làm trò gì nữa.

Sáng sớm hôm nay, Lục Thanh Tửu xem tin tức, trong tin tức nói tối hôm qua có người phát hiện ra ba bộ thi thể không có đầu ở trong một công viên, trước mắt vẫn chưa bắt được hung thủ về quy án. Trong tin tức kêu gọi mọi người trong thành phố trong khoảng thời gian này cố gắng đừng ra ngoài, cho dù có đi ra ngoài thì nhất định cũng phải lựa chọn những nơi đông người và có ánh sáng…..

Lục Thanh Tửu xem tin tức thì lập tức nghĩ đến Chúc Long, cậu gọi điện thoại cho Hồ Thứ để hỏi thăm tình hình cụ thể của vụ án.

Hồ Thứ không ngờ Lục Thanh Tửu lại có hứng thú đối với vụ án này, ông ta vô cùng nhiệt tình kể lại khái quát vụ án cho Lục Thanh Tửu nghe. Ông ta bảo ba bộ thi thể đó đúng là không có đầu, hơn nữa đầu còn bị loài thú dữ nào đó trực tiếp cắn đứt, phần bụng thì bị mổ ra, tất cả nội tạng ở bên trong đều đã bị ăn hết sạch sẽ. Nhưng mà bởi vì nội dung này quá sức đẫm máu, cho nên Cục cảnh sát mới tạm thời phong tỏa tin tức về phương diện này của vụ án, không để lộ ra bên ngoài. Căn cứ vào tình trạng của thi thể, pháp y suy đoán đây là một loài thú dữ khổng lồ không thể nào có khả năng tồn tại ở trong thành phố này được.

“Anh Lục, lẽ nào cậu có suy nghĩ gì đó liên quan đến vụ án này sao?” Hồ Thứ mong chờ hỏi Lục Thanh Tửu, gần đây ông ta cũng sắp bị mấy vụ án này làm cho phiền muốn chết rồi, tuy rằng mấy vụ án này chủ yếu là do người phía trên phụ trách, nhưng mà hiện tại những người đó cũng đang bất lực với hung thủ, ngay đến một cái đuôi của hung thủ cũng chẳng tìm ra được.

“Không có.” Lục Thanh Tửu không dám để lộ suy nghĩ của mình, nếu mấy người bên phía Chúc Dung biết được thì nhất định sẽ nghĩ ngay đến loài thú dữ đó là Chúc Long, không biết còn đỡ, cho dù là biết thì cũng không có cách nào tóm được Chúc Long, nói không chừng còn có thể sẽ nộp luôn cả cái mạng của mình.

Hồ Thứ nói: “Vậy nếu như cậu có manh mối gì thì nhất định phải nói với tôi đấy, hung thủ này hung ác như vậy, có thể sắp tới vẫn sẽ tiếp tục gây án cho xem.”

Lục Thanh Tửu gật đầu nói được.

Buổi tối hôm đó, Lục Thanh Tửu nói về chuyện của Chúc Long với Bạch Nguyệt Hồ, Bạch Nguyệt Hồ nói có thể là do Chúc Long không thể kìm chế nổi tính tình hung ác nên mới làm ra những chuyện này, dù sao thì ở Dị giới cũng không có sự trói buộc của luật pháp như ở Nhân giới, bọn chúng có thể đại khai sát giới bất kỳ lúc nào và bất kỳ ở đâu, tùy vào bản năng mà giết hại những sinh vật xung quanh.

Lục Thanh Tửu nghĩ đến ông ngoại của mình: “Khi Ứng Long bị ô nhiễm cũng sẽ như thế sao?”

Bạch Nguyệt Hồ gật đầu: “Nhưng mà bọn họ khá là khó tính.” Bình thường chỉ ăn những thứ mà mình thích ăn nhất hoặc căm ghét nhất, về phần những tôm tép khác thì gần như bọn họ đều lười tốn sức với những thứ đó.

Lục Thanh Tửu ồ một tiếng, cậu cũng xem như là hiểu ra rồi.

Bạch Nguyệt Hồ nói ngày mai có thể mình phải ra ngoài một chuyến, hắn dặn dò Lục Thanh Tửu chú ý an toàn, tốt nhất là đừng ra khỏi nhà, Lục Thanh Tửu ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, bảo ngày mai mình ở trong nhà làm đồ ngâm chua, cả ngày cậu đều sẽ không ra khỏi nhà đâu.

Nhưng mà trông dáng vẻ của Bạch Nguyệt Hồ vẫn còn chút lo lắng, mãi cho đến khi Lục Thanh Tửu đảm bảo rằng mình tuyệt đối sẽ không đi đâu cả, thì hắn mới miễn cưỡng an tâm.

Xem ra Bạch Nguyệt Hồ cũng đang bận rộn vì chuyện của Chúc Long, sau khi Chúc Long ẩn giấu mùi thì rất khó tìm ra được chúng, lại thêm chuyện dù sao đây cũng là Nhân giới, có rất nhiều phương pháp đều không thể sử dụng, nếu không thì có thể sẽ gây ra thương tổn cho loài người.

Một bên không kiêng nể gì cả, còn một bên lại bó chân bó tay, cũng khó trách sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được Chúc Long.

Ngày hôm sau, khi Bạch Nguyệt Hồ rời đi, Lục Thanh Tửu bắt đầu làm cải ngâm chua. Món cải ngâm chua này vốn dĩ làm vào mùa đông thì ngon nhất, nhưng cơ thể của Lục Thanh Tửu không chịu nổi điều kiện quá lạnh, cho nên chỉ có thể thay đổi thời gian khác. Cậu rửa sạch cải thảo rồi phơi lên, sau đó lấy cái vại và một bao lớn muối ăn ra sẵn, dự định lát nữa sẽ sắp ngay ngắn chỉnh tề từng lá cải vào.

Ở chỗ này của bọn họ khá là thích ăn đồ ngâm chua, đặc biệt là ngâm chua do ở nhà tự làm. So với đồ ngâm chua mua ở ngoài thì vị chua của cải thảo ngâm nhà làm sẽ đậm đà, ăn vào cũng sẽ giòn hơn. Như món cá hầm cải chua gì đó, bún miến nấu với cải chua, hoặc là lúc nướng thịt cho thêm tí dưa cải chua kèm vào thì mùi vị sẽ trở nên cực kỳ ngon. Đặc biệt là vào mùa hè, loại cải ngâm này lại càng có đất dụng võ, khi ăn vào sẽ thấy chua giòn sướng miệng, đến cả cơm cũng phải ăn thêm vài bát.

Doãn Tầm cũng qua giúp đỡ, cậu ta ngậm que kẹo trong miệng rồi ở bên cạnh giúp Lục Thanh Tửu rửa sạch cải thảo.

Tất cả cải thảo đều là của nhà trồng, vốn đã có vị ngọt, sau khi ngâm chua lên ăn thì ngon khỏi phải bàn. Lục Thanh Tửu lập tức đặt cải trắng lên giàn trúc để phơi khô, cải thảo dùng để ngâm chua tốt nhất là không còn dính nước, nếu không thì sẽ rất dễ phá hỏng vi sinh vật bên trong vại rồi dẫn đến mốc meo, sau khi phơi nắng là có thể cho vào cùng với muối và đặt chúng ở một nơi râm mát để lên men, qua mấy tháng sau thì món ngâm chua ngon tuyệt sẽ ra lò.

Dưa muối mà nhà bọn họ làm vào năm ngoái vẫn còn dư một ít, sau khi Lục Thanh Tửu phơi cải thảo xong thì cậu tiện tay đi dọn dẹp những chiếc vại khác.

Cậu đang cúi đầu làm thì lại nghe thấy phía cửa truyền đến một tiếng ‘’bịch’’, giống như là có một thứ gì đó đập vào cửa nhà bọn họ vậy.

Động tác của Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm đồng thời dừng lại, hai người liếc nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt của đối phương.

“Ai ở bên ngoài vậy?”. Lục Thanh Tửu hỏi.

Không có ai trả lời lại, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

“Ai vậy?”

“Ai vậy?” Doãn Tầm thuận tay lau sạch nước trên tay vào quần áo của mình rồi đi đến cửa, sau đó cậu ta nhìn ra bên ngoài bằng lỗ mắt mèo, cũng không biết cậu ta đã nhìn thấy thứ gì mà lại hít vào một hơi khí lạnh, “Cái gì thế này?”

“Sao thế?” Lục Thanh Tửu hỏi.

Doãn Tầm đáp: “Cậu tự đến đây xem đi.”

Lục Thanh Tửu đi qua rồi cũng nhìn vào lỗ mắt mèo trên cửa, cánh cửa sắt này là do Bạch Nguyệt Hồ thay lại khi nó vẫn còn là một cánh cửa gỗ yếu ớt, tuy phong cách cứng nhắc lạnh lẽo của cánh cửa sắt này đều cho thấy là nó không hợp với căn nhà, cơ mà tính an toàn vẫn được bảo đảm đầy đủ. Mặc dù phạm vi tầm mắt của lỗ mắt mèo vô cùng hẹp, nhưng Lục Thanh Tửu vẫn miễn cưỡng nhìn thấy được tình hình bên ngoài.

Bên ngoài không có một bóng người, chỉ có thảm hoa tươi nở rộ trên đất.

Những bông hoa này có đủ mọi màu sắc, chúng nở trên bụi cỏ xanh biếc, thậm chí còn có bươm bướm năm màu bay lượn ở trên đó, trông đẹp đến không lời nào tả được. Những bông hoa như một tấm thảm to lớn, trực tiếp phủ kín phía bên ngoài cửa của Lục Thanh Tửu, cơ mà tuy phong cảnh này trông thì đẹp thật, nhưng lại khiến cho Lục Thanh Tửu có một cảm giác ớn lạnh ở phía sau lưng, cậu quay đầu nhìn về phía Doãn Tầm, lúc này cũng thấy một biểu cảm hoảng sợ y hệt như biểu cảm trên khuôn mặt của cậu.

“Tôi cũng không biết đây là gì nữa.” Lục Thanh Tửu nói, “Nhưng mà cảm giác… không phải là thứ tốt lành gì.”

Doãn Tầm nói: “Chúng ta gọi điện thoại cho Bạch Nguyệt Hồ đi?”

Lục Thanh Tửu suy nghĩ rồi lại lắc đầu, sau đó cậu lại gửi một tin nhắn cho Bạch Nguyệt Hồ, cậu sợ Bạch Nguyệt Hồ đang trong thời khắc đánh nhau then chốt với người khác, nếu như vì nhận cuộc điện thoại này mà rơi vào thế bất lợi thì cũng quá thiệt rồi, còn nếu như không phải là thời khắc then chốt thì Bạch Nguyệt Hồ nhất định sẽ nghe thấy tiếng chuông báo có tin nhắn của điện thoại.

May mà hoa tươi ở ngoài cửa không hề có sự biến hoá nào khác, Lục Thanh Tửu và Doãn Tầm liền đi vào nhà tiếp tục chờ đợi.

Nhưng thoắt cái, bên ngoài lại truyền đến tiếng ‘ bịch’ kỳ quái, Doãn Tầm thật sự là không nhịn được mà tiến đến gần sát lỗ mắt mèo để nhìn kỹ thêm lần nữa, sau khi cậu ta nhìn vào thì run giọng nói: “Tiểu Tửu à, tôi phát hiện, sao số hoa tươi này lại nhiều hơn rồi…. “

Lục Thanh Tửu: “Nhiều hơn sao?”

Doãn Tầm vội vã gật đầu.

Lục Thanh Tửu cũng đến xem thử, cậu phát hiện số hoa ngoài cửa quả thật là đang trở nên nhiều hơn, loại biến hoá này khiến người ta vô cùng bất an, giống như có chuyện đáng sợ gì đó đang xảy ra trước mắt bọn họ vậy.

“Đúng rồi, không phải là cậu có thể nhìn thấy tình hình của cả thôn Thủy Phủ sao?” Lục Thanh Tửu chợt nhớ tới năng lực của Doãn Tầm, “Bây giờ có thể xem không?”

Doãn Tầm vỗ đùi một cái, nói: “Ôi trời, vậy mà tôi cũng quên mất.” Bình thường cậu ta đều là dùng năng lực này để xem tình hình trên núi, ngược lại quên mất là cũng có thể xem ở trong thôn.

“Để tôi xem thử.” Doãn Tầm nhắm mắt lại.

Lục Thanh Tửu ngồi bên cạnh chờ, nhưng cậu phát hiện ra sắc mặt của Doãn Tầm khi nhắm mắt lại càng lúc càng khó coi, cuối cùng toàn thân của cậu ta đều run rẩy cả lên, lúc mở mắt ra thì trên khuôn mặt lại tràn đầy vẻ sợ hãi, sau đó giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Thanh Tửu…”

“Bên ngoài có gì thế?” Lục Thanh Tửu vội hỏi.

Doãn Tầm đáp: “Chúng…”

Lục Thanh Tửu nói: “Làm sao vậy?”

Doãn Tầm nói: “Chúng… chúng ta vẫn nên đợi Bạch Nguyệt Hồ quay lại đi.”

Lục Thanh Tửu ngơ ngác, cậu vẫn còn muốn hỏi Doãn Tầm số hoa nở trên đất ở bên ngoài rốt cuộc là thứ gì, nhưng Doãn Tầm lại ngậm chặt miệng không muốn nói gì thêm, thấy thế, Lục Thanh Tửu cũng không ép buộc cậu ta nữa. Cậu thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc Doãn Tầm đã nhìn thấy thứ gì mà lại có thể khiến cậu ta thể hiện ra dáng vẻ chống cự này chứ.

Bầu không khí trong ngôi nhà yên tĩnh đến đáng sợ, Lục Thanh Tửu có chút không chịu nổi nữa rồi, cậu đứng dậy hỏi Doãn Tầm có muốn ăn chút gì đó không, nhưng lại nhìn thấy Doãn Tầm lắc đầu một cách hoảng loạn.

“Không muốn ăn.” Doãn Tầm ngập ngừng nói, “Tôi không đói.”

Lục Thanh Tửu muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Doãn Tầm nói: “Tiểu Tửu… tôi biết cậu muốn hỏi bên ngoài rốt cuộc là thứ gì, nhưng mà tôi nghĩ cậu không nên biết thì sẽ tốt hơn đấy.” Ánh mắt của cậu ta có hơi mờ mịt, “Tôi…”

“Được rồi, tôi sẽ không hỏi nữa.” Lục Thanh Tửu thấy Doãn Tầm có vẻ hơi bị k1ch thích quá, cho nên cậu nhanh chóng đè vai của cậu ta mà xoa dịu, “Cậu đừng sợ.”

Trên mặt Doãn Tầm hiện ra nụ cười khổ.

Bây giờ cách tốt nhất chính là đợi Bạch Nguyệt Hồ quay lại, nhưng mà từ lúc cậu gửi tin nhắn điện thoại đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin trả lời, xem ra tình hình bên phía Bạch Nguyệt Hồ cũng không lạc quan cho lắm, nếu không thì sao không thể xem điện thoại được.

Lục Thanh Tửu suy nghĩ, dứt khoát lấy gói hạt dưa trong nhà ra rồi ngồi trong sân từ từ cắn, Doãn Tầm bị thái độ bình tĩnh này của Lục Thanh Tửu lây sang, tâm trạng của cậu ta cũng đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng có nói thế nào thì cậu ta cũng không chịu đến chỗ lỗ mắt mèo nhìn thêm lần nữa, cơ mà cũng không ngăn cản Lục Thanh Tửu đến nhìn.

Thảm hoa tươi rậm rạp đó đã hiện đầy ở ở bên ngoài trong phạm vi tầm mắt bọn họ có thể nhìn thấy được, những đoá hoa xinh đẹp ướt át, có ong bướm bay quanh, phảng phất cứ như mùa xuân vậy.

Nhưng mà cảnh sắc xinh đẹp này có ý nghĩa gì, lại khiến cho Lục Thanh Tửu tràn đầy nghi ngờ, cậu nghĩ không ra, rốt cuộc Doãn Tầm đã nhìn thấy thứ gì mà lại khiến cho cậu ta phải phản ứng kịch liệt như thế.

Sắc trời dần dần tối lại, chuông điện thoại của Lục Thanh Tửu vang lên, cậu cầm lấy điện thoại rồi nhìn vào thử, là cuộc gọi của Bạch Nguyệt Hồ.

Sau khi bắt máy, Lục Thanh Tửu nghe thấy giọng nói của Bạch Nguyệt Hồ, giọng nói của hắn có hơi dồn dập, hắn hỏi bây giờ Lục Thanh Tửu đang ở đâu, có ra khỏi nhà hay không, trông có vẻ hắn chỉ mới nhìn thấy tin nhắn mà Lục Thanh Tửu đã gửi cho hắn.

“Em không có ra khỏi nhà.” Lục Thanh Tửu phun hạt dưa ra, “Anh không cần lo lắng cho em, em và Doãn Tầm vẫn luôn ở trong nhà đợi anh này.”

“Được, tôi lập tức quay về, em nhất định đừng có ra ngoài đấy.” Bạch Nguyệt Hồ nhắc lại lần nữa.

Lục Thanh Tửu nói: “Ừm, bọn em vẫn ổn, anh không cần gấp quá đâu, nhất định phải chú ý an toàn đấy.”

Sau khi Bạch Nguyệt Hồ trả lời lại thì cúp máy.

“Bạch Nguyệt Hồ sắp về rồi.” Lục Thanh Tửu dỗ dành Doãn Tầm, “Đừng có sợ nữa nha.”

Biểu cảm của Doãn Tầm phức tạp, cậu ta li3m môi, nói nhỏ: “Tiểu Tửu, cậu thật sự muốn biết bên ngoài là gì không?”

Lục Thanh Tửu đương nhiên là muốn biết, con người đều có lòng hiếu kỳ, bất luận đáp án của vấn đề đến cuối cùng ra sao thì bọn họ cũng sẽ có dục v0ng muốn tìm tòi. Nhưng mà khi thấy trạng thái không ổn này của Doãn Tầm, Lục Thanh Tửu không nhẫn tâm bảo cậu ta nói ra, vì vậy khi đối mặt với câu hỏi của Doãn Tầm, Lục Thanh Tửu lắc đầu ý bảo bản thân không hề muốn biết… dù sao đợi thêm chút nữa thì Bạch Nguyệt Hồ cũng quay về rồi, trực tiếp hỏi thẳng Bạch Nguyệt Hồ thì hẳn là có thể biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Doãn Tầm gục đầu xuống, tâm trạng vô cùng sa sút, Lục Thanh Tửu cũng không biết nên xoa dịu cậu ta thế nào.

Đại khái khoảng 5-6 phút sau, phía cửa ra vào truyền đến tiếng mở cửa, Lục Thanh Tửu vội vàng chạy ra cửa, quả nhiên nhìn thấy Bạch Nguyệt Hồ trở về.

Bạch Nguyệt Hồ đứng giữa đám hoa nở trên đất, cơ mà sắc mặt cực kỳ u ám của hắn lại tạo thành sự đối lập rõ rệt với những đoá hoa tươi đẹp dưới chân.

Khi cửa vừa mở ra, Bạch Nguyệt Hồ vẫn chưa lên tiếng, trên không trung phía xa lại có một thứ hình tròn bay tới, nó bay thẳng từ cửa vào luôn trong sân nhà của Lục Thanh Tửu, khi vào bên trong thì thứ đó ùng ục lăn một vòng trên đất, những chỗ nào nó lăn đến thì đều hoa tươi trải đầy đất. Lục Thanh Tửu sửng sốt một hồi, theo phản xạ có điều kiện cậu nhìn về phía cái thứ hình tròn ấy, nhưng phản ứng của Bạch Nguyệt Hồ thì lại đưa tay lên che mắt của Lục Thanh Tửu lại, cơ mà trước lúc đó, Lục Thanh Tửu đã nhìn thấy rõ cả rồi.

Đó là một cái đầu của con người, nó bị chém đứt từ vị trí cổ, đôi mắt của cậu bình tĩnh nhắm lại, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra là mình đã từng gặp người này ở đâu.

Lục Thanh Tửu dựa vào trí nhớ, cậu nhanh chóng nhớ ra bản thân đã từng nhìn thấy chủ nhân của cái đầu ấy ở đâu ___ Câu Mang.

Đây là Thần mùa xuân Câu Mang, người đó mặc một bộ hoa phục, Thần mùa xuân xinh đẹp còn hơn cả con gái ấy, hiện tại đã chết mất rồi.

Những nơi cái đầu của y lăn tới đều là trăm hoa đua nở, như thể là mùa xuân đã đến.

Lục Thanh Tửu cứng đờ tại chỗ: ” m thanh lúc nãy…” Lục Thanh Tửu xoay đầu nhìn về hướng Doãn Tầm.

Tâm trạng của Doãn Tầm vô cùng sa sút, cậu ta nhỏ giọng trả lời câu hỏi của Lục Thanh Tửu: “Có một người đã ném cái đầu của Câu Mang từ đằng xa lại đây…” Đập vào cửa sắt của nhà bọn họ.

Bịch, bịch, bịch…. vì vậy một tiếng rồi một tiếng, tựa như thúc giục đòi mạng, đầu văng ra từ trên cửa rồi lăn về phía khác, nở ra hoa tươi đầy trên đất.

Thảo nào âm thanh liên tiếp không ngừng, thảo nào hoa trên đất càng nở càng nhiều.

Đây là tấm thảm được trải từ cái chết của Thần mùa xuân, ong bướm ở phía trên chính là sự kêu gào đau đớn của Thần mùa xuân.

“Là… là ai làm thế này?” Lục Thanh Tửu chật vật hỏi một câu, “Là Chúc Long sao?”

Bạch Nguyệt Hồ và Doãn Tầm đều không nói gì, hai người bọn họ đồng thời rơi sự lặng im kỳ lạ.

Còn Lục Thanh Tửu thì lập tức tìm ra manh mối từ sự lặng im này, trong đầu cậu xuất hiện một suy nghĩ vô cùng khó tin, cậu nói: “Không phải Chúc Long… vậy là…”

“Là ông ngoại của em.” Câu trả lời của Bạch Nguyệt Hồ đã khẳng định phán đoán của Lục Thanh Tửu, “Chính xác mà nói hơn thì chính là ông ngoại của em sau khi đã bị ô nhiễm.”

Lục Thanh Tửu yên lặng, bây giờ cuối cùng cậu cũng hiểu, tại sao Doãn Tầm lại không muốn nói cho cậu biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, bởi vì ông ngoại của cậu đang đứng ở ngoài cửa, lại còn ném cái đầu này từng phát một vào cửa nhà của bọn họ.

“Tại sao ông ấy phải làm như vậy?” Lục Thanh Tửu không hiểu được.

“Giết chóc chỉ là bản năng mà thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Vốn không cần phải có lý do.”

Lục Thanh Tửu nhắm mắt một cách đau khổ.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ở Dị giới chính là như vậy, không có sự ràng buộc phép tắc, đó là một thế giới hỗn loạn.”

Lục Thanh Tửu đã không còn biết phải nói cái gì nữa rồi, cái đầu dừng ở bên trên một mảnh hoa tươi um tùm, sinh ra những chú bướm xinh đẹp, có chú bướm tung đôi cánh bay đển đậu trên chóp mũi của Câu Mang, biểu cảm của Câu Mang không hề đau khổ, thậm chí còn có thể nói là bình thản, điều này vừa lạ lùng vừa đáng sợ, hết lần này đến lần khác vẫn cứ mang theo nét đẹp khiến người ta sợ hãi.

“Thần mùa xuân chết rồi, vậy mùa xuân sẽ thế nào đây?” Lục Thanh Tửu nói.

“Anh ta sẽ hồi sinh lại.” Bạch Nguyệt Hồ đi đến bên cạnh Câu Mang rồi đưa tay cầm cái đầu của y lên, “Chỉ là cần phải có một ít thời gian,” Những vị thần cai quản bốn mùa đều vĩnh viễn bất tử, chỉ cần vẫn còn mùa xuân thì y vẫn sẽ có cơ hội hồi sinh, rất nhiều năm về sau, có lẽ trong những đóa hoa nào đó nở vào mùa xuân sẽ xuất hiện một vị thần mặc Hoa phục, trong tay cầm một cây dù có thể sinh ra vạn vật, y miễn cưỡng ngáp một cái, như thể bản thân chỉ muốn ngủ một giấc nghìn thu vậy.

Nghe thấy Câu Mang có thể hồi sinh, Lục Thanh Tửu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn cái đầu trong tay của Bạch Nguyệt Hồ, hỏi: “Vậy cái đầu này phải làm thế nào….”

Bạch Nguyệt Hồ liếc nhìn vào nó: “Để Chúc Dung đem đi đi.”

Lục Thanh Tửu: “Ừm…” Cậu còn chưa ừm xong thì đã nghe thấy Bạch Nguyệt Hồ nói thêm một câu, “Hoặc là để Thiếu Hạo tốn ít tiền mua là được rồi, không phải anh ta thích làm vườn nhất à.” Cái đầu này có thể không ngừng mọc ra thảm hoa, có thể nói là vô cùng bảo vệ môi trường.

Lục Thanh Tửu: “….”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Hình như có chút không được đạo đức lắm nhỉ?”

Lục Thanh Tửu: “Có thể bán được bao nhiêu tiền?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Lần trước hình như bán được 500 tệ lận.”

Vẻ mặt của Lục Thanh Tửu nhăn nhó, cậu không bỏ qua từ mấu chốt trong câu nói của Bạch Nguyệt Hồ: “Lần trước?”

Bây giờ Bạch Nguyệt Hồ mới phát hiện bản thân đã lỡ miệng, hắn giải thích: “Lần trước là ngoài ý muốn thôi.”

Lục Thanh Tửu: “Anh mang ngoài ý muốn bán được có 500 tệ thôi sao?”

Bạch Nguyệt Hồ nhìn cái đầu trong tay rồi trầm mặc.

Lục Thanh Tửu: “Hơn nữa tại sao chỉ bán 500 tệ, đầu của Câu

Mang có phải hơi rẻ quá rồi không?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Vậy bán bao nhiêu?”

Lục Thanh Tửu: “…. ít nhất, cũng phải thêm 500 nữa chứ?”

Bạch Nguyệt Hồ: “Được thôi.”

Vẻ mặt của Doãn Tầm vốn dĩ đang hoảng sợ cùng xót xa, sau khi cậu ta nghe xong cuộc đối thoại của hai người thì lại rơi vào sự yên lặng hoang mang, nhìn vào biểu cảm thì dường như ý thức của cậu ta càng thêm mơ hồ, Lục Thanh Tửu có hơi lo lắng cho cậu ta nên vội lên tiếng an ủi vài câu. Doãn Tầm lắc đầu, tỏ vẻ bản thân rất ổn, cậu ta còn hỏi số hoa nở trên đất này phải xử lý thế nào đây.

Lục Thanh Tửu cũng không biết nên làm thế nào, vì vậy cậu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, cậu biết hắn nhất định có đủ kinh nghiệm.

Bạch Nguyệt Hồ nhìn chúng rồi nói không cần để ý đến, không có đầu của Câu Mang thì qua ngày hôm sau hoa sẽ tự biến mất thôi, hắn còn bảo Lục Thanh Tửu ở nhà, còn mình sẽ đem cái đầu qua chỗ của Chúc Dung trước đã, nếu không thì trong sân sẽ còn không ngừng nở hoa. Lục Thanh Tửu nói một tiếng ừm rồi nhìn Bạch Nguyệt Hồ lại rời đi.

“Cậu muốn ăn chút gì không?” Lục Thanh Tửu hỏi Doãn Tầm, bởi vì vẫn luôn ở trong nhà lo lắng chờ đợi nên đến cả bữa tối bọn họ cũng chưa ăn, lúc này sau khi bình tĩnh lại thì Lục Thanh Tửu mới cảm thấy bản thân đói rồi.

“Muốn ăn chút thịt.” Doãn Tầm ỉu xìu rầu rĩ giống như một miếng cải trắng đã mất nước, mặc dù Bạch Nguyệt Hồ đã giải thích tình hình, nhưng cậu ta vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh mà lúc nãy bản thân nhìn thấy, không thể nào tự thoát ra được.

Lục Thanh Tửu đại khái cũng đã hiểu tình trạng của cậu ta, cậu nói: “Vậy tôi làm gà rán cho cậu có được không?”

Doãn Tầm gật đầu đồng ý.

Nhà bọn họ rất ít khi ăn gà rán, Lục Thanh Tửu thỉnh thoảng mới làm một lần.

Trong nhà vẫn còn dư lại đùi gà, sau khi Lục Thanh Tửu lấy ra rã đông và ướp gia vị xong, thì cậu bọc vụn bánh mì lên rồi chiên giòn trong dầu ở nhiệt độ thấp. Bình thường gà rán đều sẽ qua hai đợt dầu, đợt dầu đầu tiên là ở nhiệt độ thấp để cho thịt gà chín mọng, đợt dầu thứ hai thì mở lửa lớn để cho lớp bọc bên ngoài thịt gà trở nên giòn xốp và vàng óng, sau đó cậu thấm hết dầu ở bên trong ra ngoài.

Sau khi Lục Thanh Tửu chiên xong thì cậu còn pha chế ra nước chấm, hai người ở trong phòng khách chọn một bộ phim rồi vừa ăn gà rán vừa xem phim.

Doãn Tầm uống coca lạnh, còn Lục Thanh Tửu thì uống sữa bò chocolate, bầu không khí cuối cùng cũng dịu trở lại.

Bạch Nguyệt Hồ đi nhanh về cũng nhanh, sau khi hắn quay lại thì cũng ngồi trên ghế sô pha ăn gà rán, ba người tạm thời quên đi cả mảnh hoa tươi giống như máu ở ngoài sân, bọn họ dồn tất cả mọi sự chú ý vào bộ phim ở trước mặt.

Lục Thanh Tửu chọn chính là một bộ phim hài kịch nhẹ nhàng, sau khi xem xong thì cảm thấy tâm hồn của bản thân cũng đã được lọc sạch. Doãn Tầm và Bạch Nguyệt Hồ thì hiển nhiên càng thích món gà rán ở trong tay hơn, hoàn toàn chăm chú gặm, không bao lâu sau thì cả gương mặt đều là vụn bánh mì.

Ăn xong gà rán thì cũng đã sắp đến mười hai giờ rồi, Doãn Tầm đứng dậy tạm biệt rồi trở về nhà, Lục Thanh Tửu đưa mắt nhìn theo cậu ta rời đi.

“Hôm nay gặp phải chuyện gì phiền phức sao?” Lục Thanh Tửu xoay đầu hỏi Bạch Nguyệt Hồ.

“Ừm.” Bạch Nguyệt Hồ nói, “Tên Chúc Long đó đang tiến hoá.”

“Tiến hoá?” Lục Thanh Tửu nói, “Là có ý gì?”

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Ý là gã có thể dễ dàng khống chế bản thân hơn.”

Lục Thanh Tửu: “… Nhưng đây không phải là chuyện tốt sao?”

Bạch Nguyệt Hồ thở dài: “Không phải chuyện tốt.” Bây giờ hắn mới giải thích tiến hoá là có ý nghĩa gì, hóa ra trời sinh Chúc Long có dục v0ng rất thích phá hoại, loại dục v0ng phá hoại này khiến gã rất dễ bị tìm ra, nhưng nếu như sau khi Chúc Long tiến hoá thì gã sẽ càng khống chế được dục v0ng phá hoại hơn, như vậy trông có vẻ tạm thời là ổn, cơ mà một khi kéo dài thời gian, bọn họ sẽ không tìm ra được tung tích của Chúc Long nữa. Mà nếu như cứ bỏ mặc Chúc Long sống ở Nhân giới, một khi gã mà mất đi khống chế thì sẽ trở thành tai hoạ mang tính hủy diệt, bây giờ là thời cơ tốt nhất để tìm kiếm Chúc Long, nhưng trước mắt xem ra, quá trình tìm kiếm cũng không phải vô cùng thuận lợi. Phượng hoàng nhà Thiếu Hạo quản lý nơi này đã đi Niết Bàn rồi, Tiểu Mị lại không quá quen thuộc đối với khu vực này, cho nên tốc độ tìm kiếm cũng rất chậm, hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, tên Chúc Long đó hình như đã tìm được chỗ trú ẩn…

Lục Thanh Tửu nghe thì cũng có chút lo lắng, nhưng cậu quả thực là không thể giúp đỡ được gì cả, bảo bản thân cũng chỉ có thể dùng đồ ăn đến an ủi Bạch Nguyệt Hồ mà thôi.

“Có lẽ còn có cách khác có thể an ủi tôi đấy.” Bạch Nguyệt Hồ nhìn Lục Thanh Tửu, chợt thốt lên một câu.

Lúc đầu Lục Thanh Tửu còn chưa hiểu ý Bạch Nguyệt Hồ nói, cho đến khi Bạch Nguyệt Hồ hôn lên môi của cậu thì cậu mới ý thức được.

Nụ hôn vừa kết thúc, Bạch Nguyệt Hồ liền trực tiếp bế Lục Thanh Tửu lên rồi đi về hướng phòng ngủ. Lúc này thời tiết đang nóng, trên ngọn cây xung quanh đều có tiếng ve kêu, nhưng lại không hề khiến người ta bực bội, có lẽ là bởi vì đã có người bên cạnh an ủi một phần cáu kỉnh nhất ở trong lòng rồi.

Lục Thanh Tửu nằm trên chiếc giường mềm mại, nhẹ nhàng cắn lỗ tai có lông mượt mà của Bạch Nguyệt Hồ, trên khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng, khi cậu nhắm mắt lại, nhưng trước mắt lại hiện lên một mảnh hoa tươi rậm rạp trong vườn kia, còn có Câu Mang nhắm mắt ở trong bụi hoa tươi. Cũng may cảnh tượng này chỉ là thoáng qua, khi mở mắt thì tầm mắt của Lục Thanh Tửu rất nhanh đã bị Bạch Nguyệt Hồ lấp đầy, ánh mắt nóng rực của Bạch Nguyệt Hồ đã loại bỏ thứ ký ức kinh khủng đó đi, khiến Lục Thanh Tửu chỉ có thể dồn tất cả mọi sự chú ý, chuyên tâm đặt vào con rồng đen đang ở ngay bên cạnh mình.

=========
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện