Tiết Tình từ nhỏ lớn lên trong sơn trại, nàng tiếp xúc đều là đại nam nhân, thối hán tử. Lúc nàng sinh ra khóc phá lệ vang dội, tuy rằng sau
đó biết là nữ hài tử, mọi người lại nhất trí nhận thức cô gái sẽ này sẽ
không thua kém nam tử.
Nam tử nàng tiếp xúc nhiều nhất chính là ba vị phụ thân, cộng thêm Hải Tử và Thành Tử.
Phụ thân tự nhiên là phụ thân ruột rồi, cũng là đại phụ thân, đối với tất cả mọi người rất nghiêm khắc, cả ngày một khuôn mặt. Nhị phụ thân là lợi hại nhất, giống như cái gì cũng biết, là người nàng sùng bái nhất. Tam phụ thân rất thích cười, đối với ai cũng tốt, dùng cách nói của Nhị phụ thân mà nói, là bị người ta bán còn thay người ta đếm tiền.
Ba vị phụ thân đều đối xử tốt vứi nàng. Tuy rằng trong trại không thể cung cấp cẩm y ngọc thực, nhưng có ba vị phụ thân sủng ái, Tiết Tình coi như là sống trong bình mật, nghiêng ngả lảo đảo trưởng thành, thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Nàng không có tự giác gì với thân phận cô gái của mình, thẳng đến lần đầu tiên có quỳ thủy, thấy mình bị chảy máu, nghĩ là mình bị bệnh nặng gì đó, khóc chạy đi tìm nhị phụ thân trị liệu.
Nhị phụ thân nghe xong sau trên mặt xuất hiện quẫn bách, trướng đỏ mặt, ấp úng nửa ngày không nói ra lời. Lúc đó Tiết Tình nghĩ mình sắp chết, bệnh này ngay cả Nhị phụ thân cũng không trị được, khóc đến không thở nổi.
Sau đó đại phụ thân và tam phụ thân đến, Tiết Tình thẳng tắp ôm chân phụ thân nàng, thút tha thút thít nói ra mọi chuyện mình từ nhỏ đến lớn làm ăn trộm gà bắt chó.
Lúc ấy hai vị phụ thân cũng hoảng sợ, sau đó là nhị phụ thân gọi Trương bà tử đến, giáo dục Tiết Tình một phen, mới biết được là hiểu lầm một hồi.
Sau đó, mấy vị phụ thân xuống núi một chuyến, mang một nha đầu đi lên hầu hạ Tiết Tình. Vì thế Tiết Tình bắt đầu tiếp xúc với chân chính nữ tử dưới núi, cũng dần dần biết mình không giống nam nhân.
Cũng không phải trên núi không có nữ nhân, dù sao có nam nhân sẽ có nữ nhân, những nữ nhân này không phải mua từ dưới núi, là cướp về. Đều là cho nam nhân trên núi làm vợ.
Bọn họ đến đây suốt ngày khóc sướt mướt, Tiết Tình đối với việc này rất không kiên nhẫn, không có tâm tình tiếp xúc với những người đó, từ khi có nha đầu cùng tuổi, Tiết Tình bắt đầu có hiểu biết tới thế giới dưới núi.
Những hiểu biết này chính là cô nương dưới núi.
Thì ra những cô nương dưới núi không giống Tiết Tình vậy, kề vai sát cánh cùng nam nhân, nói chuyện cách một khoảng cách. Các nàng không dùng kiếm đao đùa giỡn, cưỡi ngựa gì đó, mỗi ngày ở nhà thêu hoa, cho gà ăn, nấu cơm. Mỗi ngày một đống lớn nữ nhân vây cùng một chỗ trò chuyện tán gẫu.
Tiết Tình hoảng sợ, việc này đều là Tiết Tình ghét nhất, nàng không khỏi có chút đồng tình nữ tử dưới núi.
Sau này nàng có cơ hội xuống núi, nàng từng vụng trộm nhìn nữ tử khuê các này.
Đi bước nhỏ, từng bước nhẹ nhàng; cả ngày thêu hoa hoặc là cầm quyển sách, thương xuân thu buồn. Tiết Tình nhìn vài ngày cảm thấy không có vị, tiếp tục dẫn Hải Tử đi dạo khắp núi, có khi vụng trộm đi theo đoàn người, cùng nhau xuống núi ‘Làm việc’.
Thẳng đến có một ngày, Tiết Tình nghe Thành Tử nói dưới núi không xa có đoàn đại quân đến, gần nhất không thể tùy tiện xuống núi ‘Làm việc’. Tiết Tình ở trong núi nhàm chán, dẫn Hải Tử ít nói xuống núi, lặng lẽ nhìn đại quân kia.
Hải Tử không muốn, nhưng miệng nói được Tiết Tình, lại bị Tiết Tình chèn ép, không phản kháng được đành đi theo. Hắn đi theo là vì bảo vệ Tiết Tình.
Bọn họ nằm bò ở triền núi cao cách đó không xa, địa thế tốt, có thể thấy rõ quân đội cách đó không xa.
Tiết Tình lần đầu tiên nhìn thấy quân đội, trong lòng trừ khiếp sợ chính là chấn kinh rồi.
Đông nghìn nghịt một mảnh, mỗi người, không giống những nam nhân ở trên núi mình, bọn họ chỉnh tề sắp hàng, mỗi một động tác đều giống nhau như đúc mang theo áp bách và khí thế bức người.
Bọn họ tiếng trống chấn vang bầu trời, người nghe được máu đều sôi trào lên. Một đêm kia Tiết Tình và Hải Tử nằm ở đó đều mất ngủ, hồi tưởng một màn ban ngày kia.
Vì thế về sau hai người bọn họ không hẹn mà cùng lặng lẽ nhìn quân đội này thao luyện, cũng ở nơi đó, Tiết Tình nhận thức một nam nhân làm nàng biến chuyển, Đoạn Dật Sơn.
Tiết Tình và Đoạn Dật Sơn gặp nhau chỉ do ngoài ý muốn.
Tiết Tình lần đầu tiên kiến thức loại quân chính quy này, trong lòng bị loại phong phạm quân đội nghiêm cẩn này cuốn hút. Bọn họ bất đồng nam nhân trong trại tán loạn, không có chế độ đáng nói, càng đừng nói tới so sánh với đám quân đội này.
Từ nhỏ đến lớn, tiếp xúc toàn với đao kiếm, chung quanh đều nam nhân, điều này làm cho Tiết Tình càng giống một cái nam tử. Cho nên nàng chứng kiến quân đội chính quy nghiêm cẩn, mỗi một lần xem bọn hắn thao luyện, đều làm cho Tiết Tình nhiệt huyết sôi trào, hận không thể chính mình cũng lên sân khấu thử xem.
Ý niệm trong đầu này giống như một hạt mầm đang nẩy mầm trong lòng, rốt cục có một ngày Tiết Tình không nhịn được, vụng trộm chạy đến quân đội, đánh choáng váng một sĩ binh mặc vào quần áo của hắn, trà trộn vào quân đội.
Không biết có phải Tiết Tình vận khí tốt hay không, thế nhưng liên tục đợi ba ngày, Tiết Tình không bị phát hiện.
Quân đội là địa phương hỗn tạp, không phải tất cả mọi người quen nhau, bên trong lại có một ít tân binh hỗn loạn, cho nên rất nhiều người là không quen, hơn nữa Tiết Tình tốt số, thành công luyện mấy tràng thao, nhưng rất nhanh, vận may của nàng bị lộ ra. Binh lính bị đánh choáng váng kia, ngày hôm sau tỉnh lại báo cáo chuyện tình của mình, khiến cho cấp trên coi trọng, bởi vì hai quốc giao chiến, rất có thể có địch nhân trà trộn vào trong quân đội. Đoạn Dật Sơn không tính đả thảo kinh xà, lén lút tra được Tiết Tình.
Tiết Tình công phu xác thực không sai, cho dù bị phát hiện sau, bị năm nhân vây công, nàng vẫn có thể đào thoát đi ra. Ỷ vào mình cưỡi ngựa cao siêu, Tiết Tình bỏ qua những người đó.
Nàng đang dào dạt đắc ý lại phát hiện một người chạy lên, người nọ đúng là Đoạn Dật Sơn.
Đoạn Dật Sơn và Tiết Tình giao chiến cũng thành Tiết Tình kỳ ngộ thích Đoạn Dật Sơn.
Tiết Tình từ nhỏ được ba vị phụ thân giáo dục trưởng thành, có lẽ ba vị phụ thân kia ở phương diện khác giáo dục kém chút, nhưng võ nghệ tuyệt đối không kém, cho nên năm binh lính kia không thành công vây chặn được Tiết Tình.
Nhưng Tiết Tình có cái khuyết điểm rất lớn, tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm thực chiến, cho nên nàng và lão luyện Đoạn Dật Sơn so chiêu hiển nhiên là thua. Tiết Tình rất nhanh bị bại trận.
Đoạn Dật Sơn trong khi đánh nhau trên đường với Tiết Tình vẫn chưa biết nàng là nữ tử, khi bị buộc thành hôn cùng Tiết Tình hắn mới biết được Tiết Tình là nữ tử!
Đoạn Dật Sơn vốn định ép hỏi Tiết Tình mục đích, không ngờ Nhị đương gia và Tam đương gia cứu Tiết Tình. Đoạn Dật Sơn xác thực không phải đối thủ của Nhị đương gia và Tam đương gia liên thủ, cho nên trơ mắt nhìn Tiết Tình bị mang đi, bọn họ không thương tổn Đoạn Dật Sơn cái gì.
Khi đó Đoạn Dật Sơn kỳ thật cũng hiểu được, mấy người bọn họ hẳn là không phải quân địch, hơn nữa lúc Tiết Tình ở trong quân, không có tiếp xúc chuyện cơ mật gì.
Tiết Tình bị mang về trực tiếp bị nhốt, không cho phép nàng xuống núi.
Bị đóng vài ngày, Tiết Tình không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nàng không biết dưới núi phát sinh chuyện gì. Bởi vì toàn bộ đầu óc nàng đều là khuôn mặt Đoạn Dật Sơn.
Từ nhỏ lớn lên trong núi, tuy rằng tiếp xúc rất nhiều nam nhân, nhưng nam tử đẹp mặt giống Đoạn Dật Sơn như vậy không thấy, tuy rằng nhị phụ thân không tệ, nhưng chung quy là có tuổi, tự nhiên không giống Đoạn Dật Sơn đẹp mặt lại có khí khái nam tử trẻ tuổi. Kỳ thật đây không phải là quan trọng nhất, trọng yếu nhất là, bởi vì nàng bị hắn đả bại.
Nhị phụ thân Tiết Tình từng là thứ nhất cao thủ danh chấn giang hồ, Tiết Tình tự nhiên là được đến chân truyền của hắn, hơn nữa Tiết Tình võ học trời cho, cho nên Tiết Tình công phu là thực không tệ, nếu thêm chút kinh nghiệm thực chiến, tương lai tuyệt đối xem như nhất lưu cao thủ. Ở trong núi đánh nhau cùng những người đó, cơ bản chưa từng thua, không chỉ là vì công phu của nàng tốt, còn có bởi vì nàng là nữ nhi chủ trại, dù sao sẽ bận tâm một ít, cho nên không dám ra tay nặng, Tiết Tình không có chiến tích bị thua.
Lần này bị đả bại, trong lòng đối với cường giả nhận thức đồng cảm, khiến nàng chú ý Đoạn Dật Sơn. Tuy rằng chú ý nhưng chưa tới mức yêu gì đó, chỉ là một phần thích mông lung tàng dưới đáy lòng.
Bị đóng vài ngày, Tiết Tình thành thật rất nhiều được thả ra, bị Hải Tử mỗi ngày theo ở phía sau, không cho phép nàng xuống núi. Hải Tử có chút chất phác, rất nghe lời phụ thân, cho nên Tiết Tình căn bản không có cơ hội xuống núi.
Nhưng cái này không ngại, nàng sử dụng các loại thủ đoạn, hơn nữa Hải Tử vốn không phải đối thủ của nàng, rất nhanh bị giựt giây đi tới đỉnh núi hay nhìn kia, xa xa nhìn Đoạn Dật Sơn lui tới ở quân doanh.
Bởi vì trong lòng có khác thường, Tiết Tình không hề đơn thuần xem bọn hắn thao luyện, ánh mắt không tự giác tìm kiếm thân ảnh Đoạn Dật Sơn. Như vậy thật lâu nhìn chăm chú, mất tự nhiên chú ý, tựa như một cái thầm mến tiểu nữ sinh, nhìn thấy người mình thích, nhìn thấy động tác của hắn, phát sinh chuyện gì, trong lòng chú ý, có lẽ đáy lòng bắt đầu ảo tưởng nho nhỏ, loại ảo tưởng này làm cho hạt mầm tình yêu trong lòng nàng bắt đầu nảy lên.
Nghĩ đến người trong lòng tim liền đập bang bang, giống như không phải chính mình; trong mắt toàn là hắn, Tiết Tình không hiểu tình yêu, đối với loại cảm giác xa lạ này vừa sợ hãi lại vừa chờ mong.
Loại cảm giác xa lạ này, chậm rãi dành dụm, rốt cuộc tới trình độ nhất định, chỉ cần một cơ hội sẽ bùng nổ.
Cơ hội này tới ngay tại tối hôm Đoạn Dật Sơn chuẩn bị mai phục tổng soái quân địch.
Tiết Tình tối hôm đó vừa vặn mất ngủ, nàng nghĩ tới ban ngày Đoạn Dật Sơn ở tràng thao luyện luận bàn đánh nhau cùng hai người tướng lãnh, hình ảnh trong tràng đều ở trong đầu nàng không lái đi được. Trong lòng nàng có ý nghĩ bức thiết muốn cùng người khác chia xẻ.
Mấy vị phụ thân khẳng định không được, tuổi khác chuyện khác; Thành Tử mỗi ngày bề bộn nhiều việc, Hải Tử lại chất phác, nửa ngày không nói nên lời một câu, còn không bằng nói cùng đầu gỗ.
Trằn trọc nghĩ lại, Tiết Tình cuối cùng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút. Cưỡi ngựa lắc lư đi lung tung, không ngờ lại cho nàng gặp gỡ đào binh.
Tiết Tình thấy người nọ lén lút, bắt lại đây hỏi mới biết được, thì ra Đoạn Dật Sơn dẫn người đi đánh lén, nào biết đâu rằng bên trong có cái phản đồ, sự tình vừa vặn bị hắn phát hiện, hắn vốn là muốn nói ra sự tình, nhưng phản đồ kia cấu kết là người làm quan, tiểu binh cảm thấy mình tố giác khẳng định không có người tin, trong lòng lại sợ hãi, cho nên chuẩn bị trốn đi.
Tiết Tình nghe xong trong lòng cả kinh, đương nhiên biết sự tình trong mắt, vội hỏi tiểu binh kia Đoạn Dật Sơn đi phương hướng. Tiểu binh sợ hãi mình bị giết, vội nói cho Tiết Tình tên địa phương mình nghe lén được. Tiết Tình tự mình cưỡi ngựa đi tìm phân đội Đoạn Dật Sơn.
Chờ nàng đuổi tới nơi này đã bắt đầu đánh lên.
Trước mắt là một mảnh lửa cháy, Tiết Tình liếc mắt một cái nhìn thấy Đoạn Dật Sơn, hắn đứng ở phía trước đám lửa, giơ một cái đầu người hô tô: “Tướng quân của các ngươi bị giết rồi, nếu không muốn chết thì đầu hàng.”
Quân địch nhất thời hỗn loạn một mảnh. Hỗn loạn này chính là Đoạn Dật Sơn muốn.
Tiết Tình nhìn Đoạn Dật Sơn cưỡi ngựa đứng ở nơi đó, cả người toàn máu, mang theo đầu người, bị ánh lửa làm nổi bật giống như một Ngọc Diện la sát, cả người tản ra khát máu và hàn ý. Tiết Tình bị dọa, tuy nói nàng là thổ phỉ, nhưng dù sao không giống như bây giờ, thân ở chiến trường, chung quanh đều là thi cốt, địa ngục tu la như vậy là chưa từng gặp.
Nàng ngơ ngác nhìn Đoạn Dật Sơn, nhìn thấy người nọ sau hắn, mặc quần áo giống Đoạn Dật Sơn giơ đao chém xuống.
Tiết Tình há mồm hô, mình cũng không biết hô cái gì, nàng bôn chạy nhanh tới chỗ Đoạn Dật Sơn, nhấc đao chém đầu người nọ.
Hắn ngã vào trong lòng của nàng. Nàng lần đầu tiên tới gần hắn như vậy, nhưng trong lòng nàng không có chút vui mừng. Nàng vẫn chờ mong cảnh tượng cùng hắn gặp mặt, nhưng cuối cùng ôm hắn cả người đầy máu.
Nàng há miệng thở dốc, muốn gọi tên của hắn, lại phát hiện mình ngay cả tên của hắn cũng không biết.
“Ngươi thế nào?” Đây là nàng lần đầu tiên nói với hắn.
Cuối cùng là Nhị phụ thân mang theo người tới cứu hai người, về phần bọn họ làm sao mà biết được, Tiết Tình không biết.
Nàng chỉ biết là nàng cầu Nhị phụ thân mang hắn về.
Lúc ấy vẻ mặt Nhị phụ thân phức tạp nhìn Tiết Tình hỏi: “Con muốn gả cho hắn?”
Khi đó nàng đã biết cái gì là gả cho, nàng đã có tâm tư cô gái, tự nhiên là biết, cùng người mình thích vĩnh viễn cùng một chỗ chính là gả cho. Nàng thẹn thùng cúi đầu gật đầu. Nàng không nghĩ nhièu, vì sao Nhị phụ thân của nàng biết bọn họ ở trong này? Vì sao Nhị phụ thân biết mình thích hắn, mà hỏi ra nói như vậy? Nàng chỉ biết là nàng bắt đầu có phiền não, bắt đầu có tâm sự, bắt đầu có chờ đợi, bắt đầu thích miên man suy nghĩ, bắt đầu làm chuyện không hiểu kỳ diệu, bắt đầu có khác thường trong lòng, giống như, phiền não của nàng, vui vẻ của nàng, đều là vì người trong lòng này.
Phụ thân tự nhiên là phụ thân ruột rồi, cũng là đại phụ thân, đối với tất cả mọi người rất nghiêm khắc, cả ngày một khuôn mặt. Nhị phụ thân là lợi hại nhất, giống như cái gì cũng biết, là người nàng sùng bái nhất. Tam phụ thân rất thích cười, đối với ai cũng tốt, dùng cách nói của Nhị phụ thân mà nói, là bị người ta bán còn thay người ta đếm tiền.
Ba vị phụ thân đều đối xử tốt vứi nàng. Tuy rằng trong trại không thể cung cấp cẩm y ngọc thực, nhưng có ba vị phụ thân sủng ái, Tiết Tình coi như là sống trong bình mật, nghiêng ngả lảo đảo trưởng thành, thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Nàng không có tự giác gì với thân phận cô gái của mình, thẳng đến lần đầu tiên có quỳ thủy, thấy mình bị chảy máu, nghĩ là mình bị bệnh nặng gì đó, khóc chạy đi tìm nhị phụ thân trị liệu.
Nhị phụ thân nghe xong sau trên mặt xuất hiện quẫn bách, trướng đỏ mặt, ấp úng nửa ngày không nói ra lời. Lúc đó Tiết Tình nghĩ mình sắp chết, bệnh này ngay cả Nhị phụ thân cũng không trị được, khóc đến không thở nổi.
Sau đó đại phụ thân và tam phụ thân đến, Tiết Tình thẳng tắp ôm chân phụ thân nàng, thút tha thút thít nói ra mọi chuyện mình từ nhỏ đến lớn làm ăn trộm gà bắt chó.
Lúc ấy hai vị phụ thân cũng hoảng sợ, sau đó là nhị phụ thân gọi Trương bà tử đến, giáo dục Tiết Tình một phen, mới biết được là hiểu lầm một hồi.
Sau đó, mấy vị phụ thân xuống núi một chuyến, mang một nha đầu đi lên hầu hạ Tiết Tình. Vì thế Tiết Tình bắt đầu tiếp xúc với chân chính nữ tử dưới núi, cũng dần dần biết mình không giống nam nhân.
Cũng không phải trên núi không có nữ nhân, dù sao có nam nhân sẽ có nữ nhân, những nữ nhân này không phải mua từ dưới núi, là cướp về. Đều là cho nam nhân trên núi làm vợ.
Bọn họ đến đây suốt ngày khóc sướt mướt, Tiết Tình đối với việc này rất không kiên nhẫn, không có tâm tình tiếp xúc với những người đó, từ khi có nha đầu cùng tuổi, Tiết Tình bắt đầu có hiểu biết tới thế giới dưới núi.
Những hiểu biết này chính là cô nương dưới núi.
Thì ra những cô nương dưới núi không giống Tiết Tình vậy, kề vai sát cánh cùng nam nhân, nói chuyện cách một khoảng cách. Các nàng không dùng kiếm đao đùa giỡn, cưỡi ngựa gì đó, mỗi ngày ở nhà thêu hoa, cho gà ăn, nấu cơm. Mỗi ngày một đống lớn nữ nhân vây cùng một chỗ trò chuyện tán gẫu.
Tiết Tình hoảng sợ, việc này đều là Tiết Tình ghét nhất, nàng không khỏi có chút đồng tình nữ tử dưới núi.
Sau này nàng có cơ hội xuống núi, nàng từng vụng trộm nhìn nữ tử khuê các này.
Đi bước nhỏ, từng bước nhẹ nhàng; cả ngày thêu hoa hoặc là cầm quyển sách, thương xuân thu buồn. Tiết Tình nhìn vài ngày cảm thấy không có vị, tiếp tục dẫn Hải Tử đi dạo khắp núi, có khi vụng trộm đi theo đoàn người, cùng nhau xuống núi ‘Làm việc’.
Thẳng đến có một ngày, Tiết Tình nghe Thành Tử nói dưới núi không xa có đoàn đại quân đến, gần nhất không thể tùy tiện xuống núi ‘Làm việc’. Tiết Tình ở trong núi nhàm chán, dẫn Hải Tử ít nói xuống núi, lặng lẽ nhìn đại quân kia.
Hải Tử không muốn, nhưng miệng nói được Tiết Tình, lại bị Tiết Tình chèn ép, không phản kháng được đành đi theo. Hắn đi theo là vì bảo vệ Tiết Tình.
Bọn họ nằm bò ở triền núi cao cách đó không xa, địa thế tốt, có thể thấy rõ quân đội cách đó không xa.
Tiết Tình lần đầu tiên nhìn thấy quân đội, trong lòng trừ khiếp sợ chính là chấn kinh rồi.
Đông nghìn nghịt một mảnh, mỗi người, không giống những nam nhân ở trên núi mình, bọn họ chỉnh tề sắp hàng, mỗi một động tác đều giống nhau như đúc mang theo áp bách và khí thế bức người.
Bọn họ tiếng trống chấn vang bầu trời, người nghe được máu đều sôi trào lên. Một đêm kia Tiết Tình và Hải Tử nằm ở đó đều mất ngủ, hồi tưởng một màn ban ngày kia.
Vì thế về sau hai người bọn họ không hẹn mà cùng lặng lẽ nhìn quân đội này thao luyện, cũng ở nơi đó, Tiết Tình nhận thức một nam nhân làm nàng biến chuyển, Đoạn Dật Sơn.
Tiết Tình và Đoạn Dật Sơn gặp nhau chỉ do ngoài ý muốn.
Tiết Tình lần đầu tiên kiến thức loại quân chính quy này, trong lòng bị loại phong phạm quân đội nghiêm cẩn này cuốn hút. Bọn họ bất đồng nam nhân trong trại tán loạn, không có chế độ đáng nói, càng đừng nói tới so sánh với đám quân đội này.
Từ nhỏ đến lớn, tiếp xúc toàn với đao kiếm, chung quanh đều nam nhân, điều này làm cho Tiết Tình càng giống một cái nam tử. Cho nên nàng chứng kiến quân đội chính quy nghiêm cẩn, mỗi một lần xem bọn hắn thao luyện, đều làm cho Tiết Tình nhiệt huyết sôi trào, hận không thể chính mình cũng lên sân khấu thử xem.
Ý niệm trong đầu này giống như một hạt mầm đang nẩy mầm trong lòng, rốt cục có một ngày Tiết Tình không nhịn được, vụng trộm chạy đến quân đội, đánh choáng váng một sĩ binh mặc vào quần áo của hắn, trà trộn vào quân đội.
Không biết có phải Tiết Tình vận khí tốt hay không, thế nhưng liên tục đợi ba ngày, Tiết Tình không bị phát hiện.
Quân đội là địa phương hỗn tạp, không phải tất cả mọi người quen nhau, bên trong lại có một ít tân binh hỗn loạn, cho nên rất nhiều người là không quen, hơn nữa Tiết Tình tốt số, thành công luyện mấy tràng thao, nhưng rất nhanh, vận may của nàng bị lộ ra. Binh lính bị đánh choáng váng kia, ngày hôm sau tỉnh lại báo cáo chuyện tình của mình, khiến cho cấp trên coi trọng, bởi vì hai quốc giao chiến, rất có thể có địch nhân trà trộn vào trong quân đội. Đoạn Dật Sơn không tính đả thảo kinh xà, lén lút tra được Tiết Tình.
Tiết Tình công phu xác thực không sai, cho dù bị phát hiện sau, bị năm nhân vây công, nàng vẫn có thể đào thoát đi ra. Ỷ vào mình cưỡi ngựa cao siêu, Tiết Tình bỏ qua những người đó.
Nàng đang dào dạt đắc ý lại phát hiện một người chạy lên, người nọ đúng là Đoạn Dật Sơn.
Đoạn Dật Sơn và Tiết Tình giao chiến cũng thành Tiết Tình kỳ ngộ thích Đoạn Dật Sơn.
Tiết Tình từ nhỏ được ba vị phụ thân giáo dục trưởng thành, có lẽ ba vị phụ thân kia ở phương diện khác giáo dục kém chút, nhưng võ nghệ tuyệt đối không kém, cho nên năm binh lính kia không thành công vây chặn được Tiết Tình.
Nhưng Tiết Tình có cái khuyết điểm rất lớn, tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm thực chiến, cho nên nàng và lão luyện Đoạn Dật Sơn so chiêu hiển nhiên là thua. Tiết Tình rất nhanh bị bại trận.
Đoạn Dật Sơn trong khi đánh nhau trên đường với Tiết Tình vẫn chưa biết nàng là nữ tử, khi bị buộc thành hôn cùng Tiết Tình hắn mới biết được Tiết Tình là nữ tử!
Đoạn Dật Sơn vốn định ép hỏi Tiết Tình mục đích, không ngờ Nhị đương gia và Tam đương gia cứu Tiết Tình. Đoạn Dật Sơn xác thực không phải đối thủ của Nhị đương gia và Tam đương gia liên thủ, cho nên trơ mắt nhìn Tiết Tình bị mang đi, bọn họ không thương tổn Đoạn Dật Sơn cái gì.
Khi đó Đoạn Dật Sơn kỳ thật cũng hiểu được, mấy người bọn họ hẳn là không phải quân địch, hơn nữa lúc Tiết Tình ở trong quân, không có tiếp xúc chuyện cơ mật gì.
Tiết Tình bị mang về trực tiếp bị nhốt, không cho phép nàng xuống núi.
Bị đóng vài ngày, Tiết Tình không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nàng không biết dưới núi phát sinh chuyện gì. Bởi vì toàn bộ đầu óc nàng đều là khuôn mặt Đoạn Dật Sơn.
Từ nhỏ lớn lên trong núi, tuy rằng tiếp xúc rất nhiều nam nhân, nhưng nam tử đẹp mặt giống Đoạn Dật Sơn như vậy không thấy, tuy rằng nhị phụ thân không tệ, nhưng chung quy là có tuổi, tự nhiên không giống Đoạn Dật Sơn đẹp mặt lại có khí khái nam tử trẻ tuổi. Kỳ thật đây không phải là quan trọng nhất, trọng yếu nhất là, bởi vì nàng bị hắn đả bại.
Nhị phụ thân Tiết Tình từng là thứ nhất cao thủ danh chấn giang hồ, Tiết Tình tự nhiên là được đến chân truyền của hắn, hơn nữa Tiết Tình võ học trời cho, cho nên Tiết Tình công phu là thực không tệ, nếu thêm chút kinh nghiệm thực chiến, tương lai tuyệt đối xem như nhất lưu cao thủ. Ở trong núi đánh nhau cùng những người đó, cơ bản chưa từng thua, không chỉ là vì công phu của nàng tốt, còn có bởi vì nàng là nữ nhi chủ trại, dù sao sẽ bận tâm một ít, cho nên không dám ra tay nặng, Tiết Tình không có chiến tích bị thua.
Lần này bị đả bại, trong lòng đối với cường giả nhận thức đồng cảm, khiến nàng chú ý Đoạn Dật Sơn. Tuy rằng chú ý nhưng chưa tới mức yêu gì đó, chỉ là một phần thích mông lung tàng dưới đáy lòng.
Bị đóng vài ngày, Tiết Tình thành thật rất nhiều được thả ra, bị Hải Tử mỗi ngày theo ở phía sau, không cho phép nàng xuống núi. Hải Tử có chút chất phác, rất nghe lời phụ thân, cho nên Tiết Tình căn bản không có cơ hội xuống núi.
Nhưng cái này không ngại, nàng sử dụng các loại thủ đoạn, hơn nữa Hải Tử vốn không phải đối thủ của nàng, rất nhanh bị giựt giây đi tới đỉnh núi hay nhìn kia, xa xa nhìn Đoạn Dật Sơn lui tới ở quân doanh.
Bởi vì trong lòng có khác thường, Tiết Tình không hề đơn thuần xem bọn hắn thao luyện, ánh mắt không tự giác tìm kiếm thân ảnh Đoạn Dật Sơn. Như vậy thật lâu nhìn chăm chú, mất tự nhiên chú ý, tựa như một cái thầm mến tiểu nữ sinh, nhìn thấy người mình thích, nhìn thấy động tác của hắn, phát sinh chuyện gì, trong lòng chú ý, có lẽ đáy lòng bắt đầu ảo tưởng nho nhỏ, loại ảo tưởng này làm cho hạt mầm tình yêu trong lòng nàng bắt đầu nảy lên.
Nghĩ đến người trong lòng tim liền đập bang bang, giống như không phải chính mình; trong mắt toàn là hắn, Tiết Tình không hiểu tình yêu, đối với loại cảm giác xa lạ này vừa sợ hãi lại vừa chờ mong.
Loại cảm giác xa lạ này, chậm rãi dành dụm, rốt cuộc tới trình độ nhất định, chỉ cần một cơ hội sẽ bùng nổ.
Cơ hội này tới ngay tại tối hôm Đoạn Dật Sơn chuẩn bị mai phục tổng soái quân địch.
Tiết Tình tối hôm đó vừa vặn mất ngủ, nàng nghĩ tới ban ngày Đoạn Dật Sơn ở tràng thao luyện luận bàn đánh nhau cùng hai người tướng lãnh, hình ảnh trong tràng đều ở trong đầu nàng không lái đi được. Trong lòng nàng có ý nghĩ bức thiết muốn cùng người khác chia xẻ.
Mấy vị phụ thân khẳng định không được, tuổi khác chuyện khác; Thành Tử mỗi ngày bề bộn nhiều việc, Hải Tử lại chất phác, nửa ngày không nói nên lời một câu, còn không bằng nói cùng đầu gỗ.
Trằn trọc nghĩ lại, Tiết Tình cuối cùng đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút. Cưỡi ngựa lắc lư đi lung tung, không ngờ lại cho nàng gặp gỡ đào binh.
Tiết Tình thấy người nọ lén lút, bắt lại đây hỏi mới biết được, thì ra Đoạn Dật Sơn dẫn người đi đánh lén, nào biết đâu rằng bên trong có cái phản đồ, sự tình vừa vặn bị hắn phát hiện, hắn vốn là muốn nói ra sự tình, nhưng phản đồ kia cấu kết là người làm quan, tiểu binh cảm thấy mình tố giác khẳng định không có người tin, trong lòng lại sợ hãi, cho nên chuẩn bị trốn đi.
Tiết Tình nghe xong trong lòng cả kinh, đương nhiên biết sự tình trong mắt, vội hỏi tiểu binh kia Đoạn Dật Sơn đi phương hướng. Tiểu binh sợ hãi mình bị giết, vội nói cho Tiết Tình tên địa phương mình nghe lén được. Tiết Tình tự mình cưỡi ngựa đi tìm phân đội Đoạn Dật Sơn.
Chờ nàng đuổi tới nơi này đã bắt đầu đánh lên.
Trước mắt là một mảnh lửa cháy, Tiết Tình liếc mắt một cái nhìn thấy Đoạn Dật Sơn, hắn đứng ở phía trước đám lửa, giơ một cái đầu người hô tô: “Tướng quân của các ngươi bị giết rồi, nếu không muốn chết thì đầu hàng.”
Quân địch nhất thời hỗn loạn một mảnh. Hỗn loạn này chính là Đoạn Dật Sơn muốn.
Tiết Tình nhìn Đoạn Dật Sơn cưỡi ngựa đứng ở nơi đó, cả người toàn máu, mang theo đầu người, bị ánh lửa làm nổi bật giống như một Ngọc Diện la sát, cả người tản ra khát máu và hàn ý. Tiết Tình bị dọa, tuy nói nàng là thổ phỉ, nhưng dù sao không giống như bây giờ, thân ở chiến trường, chung quanh đều là thi cốt, địa ngục tu la như vậy là chưa từng gặp.
Nàng ngơ ngác nhìn Đoạn Dật Sơn, nhìn thấy người nọ sau hắn, mặc quần áo giống Đoạn Dật Sơn giơ đao chém xuống.
Tiết Tình há mồm hô, mình cũng không biết hô cái gì, nàng bôn chạy nhanh tới chỗ Đoạn Dật Sơn, nhấc đao chém đầu người nọ.
Hắn ngã vào trong lòng của nàng. Nàng lần đầu tiên tới gần hắn như vậy, nhưng trong lòng nàng không có chút vui mừng. Nàng vẫn chờ mong cảnh tượng cùng hắn gặp mặt, nhưng cuối cùng ôm hắn cả người đầy máu.
Nàng há miệng thở dốc, muốn gọi tên của hắn, lại phát hiện mình ngay cả tên của hắn cũng không biết.
“Ngươi thế nào?” Đây là nàng lần đầu tiên nói với hắn.
Cuối cùng là Nhị phụ thân mang theo người tới cứu hai người, về phần bọn họ làm sao mà biết được, Tiết Tình không biết.
Nàng chỉ biết là nàng cầu Nhị phụ thân mang hắn về.
Lúc ấy vẻ mặt Nhị phụ thân phức tạp nhìn Tiết Tình hỏi: “Con muốn gả cho hắn?”
Khi đó nàng đã biết cái gì là gả cho, nàng đã có tâm tư cô gái, tự nhiên là biết, cùng người mình thích vĩnh viễn cùng một chỗ chính là gả cho. Nàng thẹn thùng cúi đầu gật đầu. Nàng không nghĩ nhièu, vì sao Nhị phụ thân của nàng biết bọn họ ở trong này? Vì sao Nhị phụ thân biết mình thích hắn, mà hỏi ra nói như vậy? Nàng chỉ biết là nàng bắt đầu có phiền não, bắt đầu có tâm sự, bắt đầu có chờ đợi, bắt đầu thích miên man suy nghĩ, bắt đầu làm chuyện không hiểu kỳ diệu, bắt đầu có khác thường trong lòng, giống như, phiền não của nàng, vui vẻ của nàng, đều là vì người trong lòng này.
Danh sách chương