Lý Phỉ sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại.
Nếu người nọ là Đoạn Dật Sơn, như vậy ngày kia hắn sẽ thành hôn?!
Lý Phỉ không thể tin được nhìn Trình Nhị.
Trình Nhị kiên trì thừa nhận ánh mắt này của Lý Phỉ.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, thật lâu không có người mở miệng nói chuyện.
“Ngày kia buổi tối, ngươi dẫn ta đi xem đi đi. Ngươi cũng mệt mỏi, trước đi xuống nghỉ ngơi đi.” Trình Nhị đang định nói tối hôm nay mình lại đi tra xét một chút, Lý Phỉ đột nhiên mở miệng nói.
Trình Nhị nghe xong không nói cái gì nữa, gật gật đầu ra phòng ở.
Lý Phỉ ngồi ở chỗ kia, nghĩ tin tức vừa rồi Trình Nhị nói.
Không ngờ vừa rồi còn cao hứng vì có tin tức của Đoạn Dật Sơn, kế tiếp chính là đánh đòn cảnh cáo. Lý Phỉ trong lòng vạn phần rối rắm, trong lòng kỳ vọng Đoạn Dật Sơn thật sự không chết, nhưng không hy vọng hắn cưới người khác!
Nếu người nọ thật sự là Đoạn Dật Sơn, thật sự sẽ cưới nữ nhi nhà kia… Kia còn không bằng chết đi!
Lý Phỉ ở trong lòng hung ác nghĩ.
Ngày thứ ba buổi tối, Lý Phỉ đi theo Trình Nhị đi tới ổ thổ phỉ. Bởi vì trời tối, Lý Phỉ không nhìn thấy rõ đường, không biết Trình Nhị làm sao mà tìm được.
Nhưng hiển nhiên Trình Nhị không muốn nói, Lý Phỉ cũng không hỏi.
“Là ở phía trước, phải cẩn thận làm việc.” Trình Nhị nhỏ giọng nói với Lý Phỉ.
Lý Phỉ gật đầu, nhìn địa phương phía trước lóe ra ánh sáng, từ nơi này có thể nhìn tới nơi đó giăng đèn kết hoa, xa xa truyền tới tiếng nhạc, mặc dù có chút không đều, nhưng rất náo nhiệt, có thể làm cho người ta nhận ra đó là một ngày vui mừng.
Lý Phỉ đè suy nghĩ trong lòng xuống, cẩn thận đi theo Trình Nhị.
Bởi vì hôm nay đối với người sơn trại mà nói, được tính là ngày vui lớn, cho nên thủ vệ tự nhiên có chút lơi lỏng, Lý Phỉ đi theo Trình Nhị xem như hữu kinh vô hiểm đi vào bên trong sơn trại.
Hai người nấp ở đống cỏ chồng chất. Trình nhị nhỏ giọng nói: “Hẳn là ngay tại này phụ cận, ta trước đi xem, ngươi ở đây chờ.”
Nói xong, một mình nhanh nhẹn nhảy đi, chợt lóe cái đã không thấy tăm hơi.
Lý Phỉ chỉ có thể cương thân mình nằm úp sấp ở nơi đó tuyệt không dám đụng.
Không mất bao lâu, thấy hai người đi tới hướng nơi này, Lý Phỉ trong lòng cả kinh, hô hấp đều ngừng lại rồi.
Hai người đi đến bụi cỏ ngừng lại, một người cười hì hì nói: “Ai, ngươi nhanh chút, tới muộn sẽ không còn rượu!” Một người lên tiếng, ở cạnh bụi cỏ sột soạt cởi quần.
Lý Phỉ thấy rõ động tác của hắn, thì ra người nọ là muốn tiểu tiện! Lý Phỉ lăng lăng nhìn người nọ cởi quần cách đầu nàng không xa, tiếp theo là tiếng nước chảy, còn có mùi nước tiểu tiến vào.
Lý Phỉ lăng lăng nhìn người nọ kéo quần, cùng một người khác kề vai sát cánh rời đi. Lý Phỉ rốt cuộc không nhịn được nhảy dựng lên, nàng cảm thấy trên người mình nhất định có bắn tung tóe sang, nàng lúc này cũng phản ứng lại, lúc ấy mình sao lại không vào không gian chứ! Lý Phỉ nghĩ, lập tức tiến vào không gian, không do dự trực tiếp nhảy vào ao tắm rửa, trong lòng mắng mình xuẩn, thuận tiện nguyền rủa người nọ không đạo đức, tùy chỗ tiểu tiện.
Ra không gian, Lý Phỉ không dám ở trong này, trong lòng không chịu nổi!
Lý Phỉ lợi dụng ưu thế không gian, thật cẩn thận đi tới tra xét. Nàng không dám cách thân cận quá, tuy rằng không gian xem như rất ưu thế, nhưng không thể tự mình đi, Lý Phỉ trốn vào không gian, không gian chỉ biết ở tại chỗ bất động, cho nên Lý Phỉ chỉ có thể ở cách đó không xa quan sát phòng ở.
Rất nhanh Lý Phỉ phát hiện, ở đây có mấy gian phòng đất, có một gian phòng ở bên ngoài có hai người canh giữ, khiến cho Lý Phỉ hoài nghi.
Lý Phỉ thật cẩn thận tới gần phòng ở một chút, đứng ở trong không gian nhìn trong gian phòng kia, trong lòng nghĩ nên làm thế nào để vào đó xem được.
Không đợi nàng nghĩ biện pháp thì có người đã đi tới. Lý Phỉ nương ánh trăng quan sát người nọ, là nữ tử, mặc một thân hồng y, trực tiếp vào phòng. Lý Phỉ đột nhiên nghĩ hôm nay là ngày thành hôn của nữ nhi chủ trại thổ phỉ, nhìn thấy người nọ hồng y, lập tức hiểu được người này hẳn là nữ nhi đại đương gia.
Lý Phỉ trong lòng sốt ruột, nếu không đoán sai, nơi này hẳn là địa phương trông coi Đoạn Dật Sơn. Nữ tử này hiển nhiên là coi trọng Đoạn Dật Sơn, muốn cường gả. Hiện tại lại là đêm tân hôn, nếu nữ nhân kia xằng bậy, như vậy danh dự Đoạn Dật Sơn không phải là không còn à? Lý Phỉ vừa rồi quan sát nữ nhân này, bộ dạng coi như có thể, ánh mắt anh khí càng làm cho nàng có vẻ có chút bất đồng!
Không! Nàng không phải một chút bất đồng, mà là thực bất đồng, nhìn bộ dạng nàng ta, đêm tân hôn không phải ở phòng ngoan ngoãn chờ tân lang, mà là không có khăn voan, chạy loạn khắp nơi, theo chồng cái gì đó đối với nàng mà nói là chó má! Đúng vậy, cùng thổ phỉ nói quy củ cái gì!
Nếu bên trong thật sự là Đoạn Dật Sơn, như vậy Đoạn Dật Sơn hẳn là có phản kháng, nhưng sợ là hắn không phản kháng được, đến lúc đó thực sự làm ra chuyện gì, Lý Phỉ không dám nghĩ. Đoạn Dật Sơn là nam nhân, nếu làm cái chuyện này, nhất định sẽ cưới nữ nhân kia, cho dù Đoạn Dật Sơn là bị ép cũng không muốn.
Hiện tại mình căn bản không có biện pháp, cửa phòng có người trông coi, cứng rắn xông vào là không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp. Lý Phỉ gấp đến độ xoay quanh, sợ hai người bên trong phát sinh cái gì.
Nhưng mà Lý Phỉ lo lắng dư thừa, không bao lâu sau hồng y nữ tử kia vội vàng đi ra. Lý Phỉ nhìn thấy nàng đi xa, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ai, biết người ở bên trong là ai chăng?”
Hai người thủ vệ thấy nữ tử ly khai, cảm thấy nhàm chán nổi lên tán gẫu.
Một người khác lắc đầu, rất ngạc nhiên hỏi: “Là ai vậy? Trước kia chưa thấy qua, sao lại cưới Tình tỷ?”
Hiện tại người bát quái này biết cầu hỏi tinh thần lấy lòng người kia, người nọ ra vẻ thần bí nói: “Đây chính là ta nghe lén được, ngươi đừng nói cho người khác đấy!”
Người kia lập tức thề cam đoan mình không nói ra ngoài.
“Không phải Quách Tử hai tháng trước đang trực sao? Ngày đó hắn nhìn thấy Tam đương gia chúng ta, mang theo các tay công phu giỏi đi, có bảy tám đâu, đến buổi sáng mới trở về, mang theo người này về. Lúc ấy người nọ trên người tất cả toàn là máu, là Nhị đương gia cứu được, sau đó thì cho Tình tỷ làm phu quân.”
Lý Phỉ trong lòng cả kinh, càng xác định người này chính là Đoạn Dật Sơn.
“Vậy, người ở bên trong là cái lai lịch gì, đến không tới vài ngày đã cưới Tình tỷ, tương lai sẽ không là muốn làm đương gia chứ?” Một người lại hỏi.
“Cái này ta không biết. Hắn có thể lấy Tình tỷ, cũng có khả năng tương lai là gia chủ của chúng ta, nhưng mà cũng có khả năng không phải. Thành ca vẫn muốn cưới Tình tỷ, vị trí đại đương gia của chúng trại chúng ta cũng nghĩ đấy! Cho nên, ai biết được, chúng ta ngoan ngoãn chờ thôi!”
Hai người nói một hồi rồi vòng vo đề tài, hàn huyên chuyện khác.
Lý Phỉ không có tâm tư tiếp tục nghe, hiện tại nên nghĩ biện pháp vào nhà như thế nào!
Nàng thật cẩn thận rời đi, đứng ở chỗ này, khẳng định là tìm không thấy biện pháp gì. Trước rời đi nhìn xem. Chưa đi được xa, Lý Phỉ nhìn thấy một cô nương trong tay cầm hộp cơm đi tới bên này.
Lý Phỉ trong lòng cân nhắc, đi đến đoạn đường nàng kia sẽ đi qua, đi vào không gian.
Khi cô gái vừa đi tới đoạn đó, Lý Phỉ đột nhiên từ không gian đi ra, cho nàng một gậy vào đầu. Thấy nàng ngã xuống đất, Lý Phỉ cẩn thận kéo nàng ta đến một góc tối, nhanh chóng đổi quần áo, lại cột nàng ta lại, chặn miệng rồi mới rời đi.
Lý Phỉ cúi đầu chậm rãi tiêu sái đến trước hai người thủ vệ, muốn đi vào. Hai người ngăn lại nàng nói: “Đang làm gì?”
Lý Phỉ cúi đầu, đầu rụt lui, thân mình còn không quên run lên, thanh âm run run nói: “Là, là Tình tỷ, Tình tỷ bảo ta, đưa chút thức ăn cho người trong kia.”
Nói xong còn rụt lui về sau, không dám ngẩng đầu, có vẻ đáng thương.
Bởi vì bọn họ là thổ phỉ, trong trại có chút nữ quyến, ở lâu thì không sao, một ít người là mới bị cướp về, đều là bộ dáng này, cho nên bọn họ thấy nhưng không thể trách, khoát tay áo cho nàng đi vào.
Lý Phỉ thế này mới nhẹ nhàng thở ra đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa Lý Phỉ vẫn cúi đầu, đến bên trong Lý Phỉ cẩn thận ngẩng đầu, thấy một người nằm ở trên giường. Lý Phỉ chậm rãi tới gần, chờ thấy rõ bộ mặt người nọ, Lý Phỉ nước mắt tràn mi, nàng che miệng không cho mình khóc thành tiếng.
“Ta nói rồi, ta sẽ không cưới ngươi, ngươi hết hy vọng đi.”
Vẫn là thanh âm quen thuộc kia, chỉ là hiện tại rất suy yếu.
Lý Phỉ cảm thấy như mắt mình không đủ dùng, quan sát người trên giường. Sắc mặt của hắn tái nhợt, người gầy yếu rất nhiều, ánh mắt nhắm, lông mày vẫn nhăn lại.
Đại khái là không nghe thấy trả lời, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, mở to mắt một cái thì ngây ngẩn cả người.
Hắn không thể tin được, hiện tại, nàng đứng ở trước mặt mình.
“Phỉ Nhi?” Đoạn Dật Sơn thật cẩn thận hô một tiếng, sợ đây chính là ảo giác, đã rất nhiều đêm nghĩ, như trong mộng của mình chạm vào sẽ biến mất không thấy!
Lý Phỉ vươn tay vuốt ve khuôn mặt Đoạn Dật Sơn. Nàng đã nhìn ra tưởng niệm trong mắt hắn, còn không dám xác định, cũng giống như mình, không xác định, đối phương có phải là thực sự hay không!
Xúc giác ấm áp nói cho hai người biết đối phương là chân thật. Lý Phỉ rốt cuộc không nhịn được, bổ nhào vào người Đoạn Dật Sơn.
“Hừ!” Đoạn Dật Sơn thét lớn một tiếng, Lý Phỉ hoảng sợ, vội đứng dậy, lại bị Đoạn Dật Sơn ngăn lại. Đoạn Dật Sơn gắt gao ôm Lý Phỉ không buông ra.
“Chớ đi, để ta ôm một cái!” Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ không từ chối, thỏa mãn thở dài.
“Nàng làm sao mà biết ta ở đây?” Đoạn Dật Sơn đương nhiên biết tình cảnh hiện tại của mình, nơi này là ổ thổ phỉ, chỉ một mình Lý Phỉ thì vào bằng cách nào? Lý Phỉ cũng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, biết hiện tại không phải thời điểm, chỉ có thể ngắn gọn nói lại sự tình, nghĩ lợi dụng không gian, hẳn là có thể an toàn mang Đoạn Dật Sơn đi ra ngoài. Như vậy chuyện không gian khẳng định không thể gạt được, chỉ có thể nói cùng Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ đang định mở miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Đoạn Dật Sơn vội đẩy Lý Phỉ ra nói: “Mau trốn đi.”
Lý Phỉ nghe vậy, chợt lóe trốn vào mặt sau màn, thuận tiện vào không gian.
Cửa bị đẩy ra. Lý Phỉ nhìn về phía người đi vào trong nhà, là nam tử trung niên mặc trường bào, trên người mang theo dáng vẻ thư sinh, nếu không nghe thấy ngoài cửa có người gọi Nhị đương gia, Lý Phỉ thật sự không tin người này là thổ phỉ.
Người nọ tiến vào tự tìm ghế dựa ngồi xuống, nhìn Đoạn Dật Sơn trên giường. Lý Phỉ đứng ở trong không gian, cảm thấy ánh mắt người nọ dường như có chuyển tới nơi này.
Đoạn Dật Sơn vẫn không nhúc nhích, như lúc mình vừa vào chứng kiến, nằm ở trên giường nhắm mắt lại.
“Đỡ hơn không?” Thanh âm người nọ từ ái, giống như là thân thiết quan tâm tới một tiểu bối.
Đoạn Dật Sơn không đáp lời, giống như không nghe thấy câu nói kia, vẫn không nhúc nhích.
Nhị đương gia dường như biết Đoạn Dật Sơn phản ứng như vậy, cũng lơ đễnh, tiếp theo cười nói: “Hôm nay Tình nhi muốn gả cho ngươi, ta biết trong lòng ngươi nghẹn khuất, chịu khổ sở, chỉ là…”
Nói xong hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoạn Dật Sơn, thanh âm nháy mắt biến lạnh lùng, “Chỉ là hiện tại đã đến nơi này, thì không phải do ngươi nữa. Chỉ cần ngươi sống an phận, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Đoạn Dật Sơn lúc này mở to mắt, nhìn người nọ nói: “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ha ha.” Người nọ nở nụ cười, trong mắt lại không hề có ý cười, “Từ nơi đó cứu ngươi ra, chúng ta làm sao có thể không biết ngươi là ai.”
Lý Phỉ nghe xong trong lòng cả kinh, bọn họ thế nhưng biết thân phận Đoạn Dật Sơn, vì sao còn dám buộc Đoạn Dật Sơn đến? Đoạn Dật Sơn là tướng quân, là đại thần triều đình, thổ phỉ này cho dù là thế lực có lớn tới đâu cũng không dám công nhiên đối kháng với triều đính, trừ phi sau lưng bọn họ có người bảo bọn họ làm như vậy. Như vậy, người kia là ai chứ?
Lý Phỉ nghĩ được, Đoạn Dật Sơn tự nhiên cũng nghĩ tới, đầu óc hắn suy nghĩ rất nhanh, mở miệng nói: “Người nọ là ai, hắn cho ngươi ưu việt gì, mà các ngươi dám làm như vậy?”
Nhị đương gia liếc mắt nhìn Đoạn Dật Sơn một cái, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức, nhưng nhưng không trả lời Đoạn Dật Sơn, đứng lên nói: “Hiện tại ngươi dưỡng thương cho tốt, cưới Tình nhi, an an ổn ổn ở trong sơn trại, ngươi mới có thể được bảo toàn mạng sống.”
“Ta đã có thê tử, sẽ không cưới nàng ta.” Đoạn Dật Sơn kiên định nói.
Nhị đương gia nghe vậy ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đoạn Dật Sơn, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ngươi còn có thể trở về sao? Hừ, ta nói cho ngươi, ngươi cả đời cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này, thê tử kia của ngươi cũng sớm cho rằng ngươi đã chết, ngươi ngoan ngoãn làm ‘Người chết’ đi!”
Hắn nhìn chằm chằm Đoạn Dật Sơn, cùng hắn nhìn nhau một hồi, lại đột nhiên nở nụ cười, một cái lắc mình tiến tới chỗ Lý Phỉ vừa đứng, tốc độ cực nhanh, làm cho ánh mắt Lý Phỉ theo không kịp.
Thấy bên trong không có người, Nhị đương gia Hòa Quý có chút kỳ quái, hắn cảm thấy nơi này có cái gì đó cổ quái, nhưng lại đây xem thì không có cái gì. Trong lòng hắn nghĩ, không phát hiện có cái gì dị thường mới xoay người rời đi.
Chờ hắn đi xa Lý Phỉ mới từ không gian đi ra.
Đoạn Dật Sơn mặt trắng bệch nghi hoặc nhìn Lý Phỉ. Vừa rồi hắn thấy Hòa Quý đi tới chỗ Lý Phỉ đang trốn, tim sắp nhảy ra cổ họng.
Hắn đương nhiên biết thân thủ Nhị đương gia Hòa Quý này, dù sao năm đó hắn xưng bá giang hồ thứ nhất cao thủ, về phần cuối cùng vì sao hắn đến nơi đây làm Nhị đương gia ổ thổ phỉ này, vốn không người biết. Nếu hắn phát hiện Lý Phỉ, lấy tính tình ngoan tuyệt của hắn, Lý Phỉ sợ là tánh mạng khó giữ.
Chỉ là hiện tại Hòa Quý thế không có chút phản ứng nào liền đi ra ngoài, hắn còn nghi hoặc.
Lý Phỉ không biết suy nghĩ trong lòng Đoạn Dật Sơn, nàng cũng không biết người vừa rồi thoạt nhìn mang theo khí chất văn nhân là kẻ tâm ngoan thủ lạt. Hiện tại thấy không có người, nàng phải nghĩ biện pháp mang Đoạn Dật Sơn đi.
Lý Phỉ không thể tin được nhìn Trình Nhị.
Trình Nhị kiên trì thừa nhận ánh mắt này của Lý Phỉ.
Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, thật lâu không có người mở miệng nói chuyện.
“Ngày kia buổi tối, ngươi dẫn ta đi xem đi đi. Ngươi cũng mệt mỏi, trước đi xuống nghỉ ngơi đi.” Trình Nhị đang định nói tối hôm nay mình lại đi tra xét một chút, Lý Phỉ đột nhiên mở miệng nói.
Trình Nhị nghe xong không nói cái gì nữa, gật gật đầu ra phòng ở.
Lý Phỉ ngồi ở chỗ kia, nghĩ tin tức vừa rồi Trình Nhị nói.
Không ngờ vừa rồi còn cao hứng vì có tin tức của Đoạn Dật Sơn, kế tiếp chính là đánh đòn cảnh cáo. Lý Phỉ trong lòng vạn phần rối rắm, trong lòng kỳ vọng Đoạn Dật Sơn thật sự không chết, nhưng không hy vọng hắn cưới người khác!
Nếu người nọ thật sự là Đoạn Dật Sơn, thật sự sẽ cưới nữ nhi nhà kia… Kia còn không bằng chết đi!
Lý Phỉ ở trong lòng hung ác nghĩ.
Ngày thứ ba buổi tối, Lý Phỉ đi theo Trình Nhị đi tới ổ thổ phỉ. Bởi vì trời tối, Lý Phỉ không nhìn thấy rõ đường, không biết Trình Nhị làm sao mà tìm được.
Nhưng hiển nhiên Trình Nhị không muốn nói, Lý Phỉ cũng không hỏi.
“Là ở phía trước, phải cẩn thận làm việc.” Trình Nhị nhỏ giọng nói với Lý Phỉ.
Lý Phỉ gật đầu, nhìn địa phương phía trước lóe ra ánh sáng, từ nơi này có thể nhìn tới nơi đó giăng đèn kết hoa, xa xa truyền tới tiếng nhạc, mặc dù có chút không đều, nhưng rất náo nhiệt, có thể làm cho người ta nhận ra đó là một ngày vui mừng.
Lý Phỉ đè suy nghĩ trong lòng xuống, cẩn thận đi theo Trình Nhị.
Bởi vì hôm nay đối với người sơn trại mà nói, được tính là ngày vui lớn, cho nên thủ vệ tự nhiên có chút lơi lỏng, Lý Phỉ đi theo Trình Nhị xem như hữu kinh vô hiểm đi vào bên trong sơn trại.
Hai người nấp ở đống cỏ chồng chất. Trình nhị nhỏ giọng nói: “Hẳn là ngay tại này phụ cận, ta trước đi xem, ngươi ở đây chờ.”
Nói xong, một mình nhanh nhẹn nhảy đi, chợt lóe cái đã không thấy tăm hơi.
Lý Phỉ chỉ có thể cương thân mình nằm úp sấp ở nơi đó tuyệt không dám đụng.
Không mất bao lâu, thấy hai người đi tới hướng nơi này, Lý Phỉ trong lòng cả kinh, hô hấp đều ngừng lại rồi.
Hai người đi đến bụi cỏ ngừng lại, một người cười hì hì nói: “Ai, ngươi nhanh chút, tới muộn sẽ không còn rượu!” Một người lên tiếng, ở cạnh bụi cỏ sột soạt cởi quần.
Lý Phỉ thấy rõ động tác của hắn, thì ra người nọ là muốn tiểu tiện! Lý Phỉ lăng lăng nhìn người nọ cởi quần cách đầu nàng không xa, tiếp theo là tiếng nước chảy, còn có mùi nước tiểu tiến vào.
Lý Phỉ lăng lăng nhìn người nọ kéo quần, cùng một người khác kề vai sát cánh rời đi. Lý Phỉ rốt cuộc không nhịn được nhảy dựng lên, nàng cảm thấy trên người mình nhất định có bắn tung tóe sang, nàng lúc này cũng phản ứng lại, lúc ấy mình sao lại không vào không gian chứ! Lý Phỉ nghĩ, lập tức tiến vào không gian, không do dự trực tiếp nhảy vào ao tắm rửa, trong lòng mắng mình xuẩn, thuận tiện nguyền rủa người nọ không đạo đức, tùy chỗ tiểu tiện.
Ra không gian, Lý Phỉ không dám ở trong này, trong lòng không chịu nổi!
Lý Phỉ lợi dụng ưu thế không gian, thật cẩn thận đi tới tra xét. Nàng không dám cách thân cận quá, tuy rằng không gian xem như rất ưu thế, nhưng không thể tự mình đi, Lý Phỉ trốn vào không gian, không gian chỉ biết ở tại chỗ bất động, cho nên Lý Phỉ chỉ có thể ở cách đó không xa quan sát phòng ở.
Rất nhanh Lý Phỉ phát hiện, ở đây có mấy gian phòng đất, có một gian phòng ở bên ngoài có hai người canh giữ, khiến cho Lý Phỉ hoài nghi.
Lý Phỉ thật cẩn thận tới gần phòng ở một chút, đứng ở trong không gian nhìn trong gian phòng kia, trong lòng nghĩ nên làm thế nào để vào đó xem được.
Không đợi nàng nghĩ biện pháp thì có người đã đi tới. Lý Phỉ nương ánh trăng quan sát người nọ, là nữ tử, mặc một thân hồng y, trực tiếp vào phòng. Lý Phỉ đột nhiên nghĩ hôm nay là ngày thành hôn của nữ nhi chủ trại thổ phỉ, nhìn thấy người nọ hồng y, lập tức hiểu được người này hẳn là nữ nhi đại đương gia.
Lý Phỉ trong lòng sốt ruột, nếu không đoán sai, nơi này hẳn là địa phương trông coi Đoạn Dật Sơn. Nữ tử này hiển nhiên là coi trọng Đoạn Dật Sơn, muốn cường gả. Hiện tại lại là đêm tân hôn, nếu nữ nhân kia xằng bậy, như vậy danh dự Đoạn Dật Sơn không phải là không còn à? Lý Phỉ vừa rồi quan sát nữ nhân này, bộ dạng coi như có thể, ánh mắt anh khí càng làm cho nàng có vẻ có chút bất đồng!
Không! Nàng không phải một chút bất đồng, mà là thực bất đồng, nhìn bộ dạng nàng ta, đêm tân hôn không phải ở phòng ngoan ngoãn chờ tân lang, mà là không có khăn voan, chạy loạn khắp nơi, theo chồng cái gì đó đối với nàng mà nói là chó má! Đúng vậy, cùng thổ phỉ nói quy củ cái gì!
Nếu bên trong thật sự là Đoạn Dật Sơn, như vậy Đoạn Dật Sơn hẳn là có phản kháng, nhưng sợ là hắn không phản kháng được, đến lúc đó thực sự làm ra chuyện gì, Lý Phỉ không dám nghĩ. Đoạn Dật Sơn là nam nhân, nếu làm cái chuyện này, nhất định sẽ cưới nữ nhân kia, cho dù Đoạn Dật Sơn là bị ép cũng không muốn.
Hiện tại mình căn bản không có biện pháp, cửa phòng có người trông coi, cứng rắn xông vào là không được, chỉ có thể nghĩ biện pháp. Lý Phỉ gấp đến độ xoay quanh, sợ hai người bên trong phát sinh cái gì.
Nhưng mà Lý Phỉ lo lắng dư thừa, không bao lâu sau hồng y nữ tử kia vội vàng đi ra. Lý Phỉ nhìn thấy nàng đi xa, thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ai, biết người ở bên trong là ai chăng?”
Hai người thủ vệ thấy nữ tử ly khai, cảm thấy nhàm chán nổi lên tán gẫu.
Một người khác lắc đầu, rất ngạc nhiên hỏi: “Là ai vậy? Trước kia chưa thấy qua, sao lại cưới Tình tỷ?”
Hiện tại người bát quái này biết cầu hỏi tinh thần lấy lòng người kia, người nọ ra vẻ thần bí nói: “Đây chính là ta nghe lén được, ngươi đừng nói cho người khác đấy!”
Người kia lập tức thề cam đoan mình không nói ra ngoài.
“Không phải Quách Tử hai tháng trước đang trực sao? Ngày đó hắn nhìn thấy Tam đương gia chúng ta, mang theo các tay công phu giỏi đi, có bảy tám đâu, đến buổi sáng mới trở về, mang theo người này về. Lúc ấy người nọ trên người tất cả toàn là máu, là Nhị đương gia cứu được, sau đó thì cho Tình tỷ làm phu quân.”
Lý Phỉ trong lòng cả kinh, càng xác định người này chính là Đoạn Dật Sơn.
“Vậy, người ở bên trong là cái lai lịch gì, đến không tới vài ngày đã cưới Tình tỷ, tương lai sẽ không là muốn làm đương gia chứ?” Một người lại hỏi.
“Cái này ta không biết. Hắn có thể lấy Tình tỷ, cũng có khả năng tương lai là gia chủ của chúng ta, nhưng mà cũng có khả năng không phải. Thành ca vẫn muốn cưới Tình tỷ, vị trí đại đương gia của chúng trại chúng ta cũng nghĩ đấy! Cho nên, ai biết được, chúng ta ngoan ngoãn chờ thôi!”
Hai người nói một hồi rồi vòng vo đề tài, hàn huyên chuyện khác.
Lý Phỉ không có tâm tư tiếp tục nghe, hiện tại nên nghĩ biện pháp vào nhà như thế nào!
Nàng thật cẩn thận rời đi, đứng ở chỗ này, khẳng định là tìm không thấy biện pháp gì. Trước rời đi nhìn xem. Chưa đi được xa, Lý Phỉ nhìn thấy một cô nương trong tay cầm hộp cơm đi tới bên này.
Lý Phỉ trong lòng cân nhắc, đi đến đoạn đường nàng kia sẽ đi qua, đi vào không gian.
Khi cô gái vừa đi tới đoạn đó, Lý Phỉ đột nhiên từ không gian đi ra, cho nàng một gậy vào đầu. Thấy nàng ngã xuống đất, Lý Phỉ cẩn thận kéo nàng ta đến một góc tối, nhanh chóng đổi quần áo, lại cột nàng ta lại, chặn miệng rồi mới rời đi.
Lý Phỉ cúi đầu chậm rãi tiêu sái đến trước hai người thủ vệ, muốn đi vào. Hai người ngăn lại nàng nói: “Đang làm gì?”
Lý Phỉ cúi đầu, đầu rụt lui, thân mình còn không quên run lên, thanh âm run run nói: “Là, là Tình tỷ, Tình tỷ bảo ta, đưa chút thức ăn cho người trong kia.”
Nói xong còn rụt lui về sau, không dám ngẩng đầu, có vẻ đáng thương.
Bởi vì bọn họ là thổ phỉ, trong trại có chút nữ quyến, ở lâu thì không sao, một ít người là mới bị cướp về, đều là bộ dáng này, cho nên bọn họ thấy nhưng không thể trách, khoát tay áo cho nàng đi vào.
Lý Phỉ thế này mới nhẹ nhàng thở ra đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa Lý Phỉ vẫn cúi đầu, đến bên trong Lý Phỉ cẩn thận ngẩng đầu, thấy một người nằm ở trên giường. Lý Phỉ chậm rãi tới gần, chờ thấy rõ bộ mặt người nọ, Lý Phỉ nước mắt tràn mi, nàng che miệng không cho mình khóc thành tiếng.
“Ta nói rồi, ta sẽ không cưới ngươi, ngươi hết hy vọng đi.”
Vẫn là thanh âm quen thuộc kia, chỉ là hiện tại rất suy yếu.
Lý Phỉ cảm thấy như mắt mình không đủ dùng, quan sát người trên giường. Sắc mặt của hắn tái nhợt, người gầy yếu rất nhiều, ánh mắt nhắm, lông mày vẫn nhăn lại.
Đại khái là không nghe thấy trả lời, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, mở to mắt một cái thì ngây ngẩn cả người.
Hắn không thể tin được, hiện tại, nàng đứng ở trước mặt mình.
“Phỉ Nhi?” Đoạn Dật Sơn thật cẩn thận hô một tiếng, sợ đây chính là ảo giác, đã rất nhiều đêm nghĩ, như trong mộng của mình chạm vào sẽ biến mất không thấy!
Lý Phỉ vươn tay vuốt ve khuôn mặt Đoạn Dật Sơn. Nàng đã nhìn ra tưởng niệm trong mắt hắn, còn không dám xác định, cũng giống như mình, không xác định, đối phương có phải là thực sự hay không!
Xúc giác ấm áp nói cho hai người biết đối phương là chân thật. Lý Phỉ rốt cuộc không nhịn được, bổ nhào vào người Đoạn Dật Sơn.
“Hừ!” Đoạn Dật Sơn thét lớn một tiếng, Lý Phỉ hoảng sợ, vội đứng dậy, lại bị Đoạn Dật Sơn ngăn lại. Đoạn Dật Sơn gắt gao ôm Lý Phỉ không buông ra.
“Chớ đi, để ta ôm một cái!” Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ không từ chối, thỏa mãn thở dài.
“Nàng làm sao mà biết ta ở đây?” Đoạn Dật Sơn đương nhiên biết tình cảnh hiện tại của mình, nơi này là ổ thổ phỉ, chỉ một mình Lý Phỉ thì vào bằng cách nào? Lý Phỉ cũng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, biết hiện tại không phải thời điểm, chỉ có thể ngắn gọn nói lại sự tình, nghĩ lợi dụng không gian, hẳn là có thể an toàn mang Đoạn Dật Sơn đi ra ngoài. Như vậy chuyện không gian khẳng định không thể gạt được, chỉ có thể nói cùng Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ đang định mở miệng, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, Đoạn Dật Sơn vội đẩy Lý Phỉ ra nói: “Mau trốn đi.”
Lý Phỉ nghe vậy, chợt lóe trốn vào mặt sau màn, thuận tiện vào không gian.
Cửa bị đẩy ra. Lý Phỉ nhìn về phía người đi vào trong nhà, là nam tử trung niên mặc trường bào, trên người mang theo dáng vẻ thư sinh, nếu không nghe thấy ngoài cửa có người gọi Nhị đương gia, Lý Phỉ thật sự không tin người này là thổ phỉ.
Người nọ tiến vào tự tìm ghế dựa ngồi xuống, nhìn Đoạn Dật Sơn trên giường. Lý Phỉ đứng ở trong không gian, cảm thấy ánh mắt người nọ dường như có chuyển tới nơi này.
Đoạn Dật Sơn vẫn không nhúc nhích, như lúc mình vừa vào chứng kiến, nằm ở trên giường nhắm mắt lại.
“Đỡ hơn không?” Thanh âm người nọ từ ái, giống như là thân thiết quan tâm tới một tiểu bối.
Đoạn Dật Sơn không đáp lời, giống như không nghe thấy câu nói kia, vẫn không nhúc nhích.
Nhị đương gia dường như biết Đoạn Dật Sơn phản ứng như vậy, cũng lơ đễnh, tiếp theo cười nói: “Hôm nay Tình nhi muốn gả cho ngươi, ta biết trong lòng ngươi nghẹn khuất, chịu khổ sở, chỉ là…”
Nói xong hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đoạn Dật Sơn, thanh âm nháy mắt biến lạnh lùng, “Chỉ là hiện tại đã đến nơi này, thì không phải do ngươi nữa. Chỉ cần ngươi sống an phận, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Đoạn Dật Sơn lúc này mở to mắt, nhìn người nọ nói: “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ha ha.” Người nọ nở nụ cười, trong mắt lại không hề có ý cười, “Từ nơi đó cứu ngươi ra, chúng ta làm sao có thể không biết ngươi là ai.”
Lý Phỉ nghe xong trong lòng cả kinh, bọn họ thế nhưng biết thân phận Đoạn Dật Sơn, vì sao còn dám buộc Đoạn Dật Sơn đến? Đoạn Dật Sơn là tướng quân, là đại thần triều đình, thổ phỉ này cho dù là thế lực có lớn tới đâu cũng không dám công nhiên đối kháng với triều đính, trừ phi sau lưng bọn họ có người bảo bọn họ làm như vậy. Như vậy, người kia là ai chứ?
Lý Phỉ nghĩ được, Đoạn Dật Sơn tự nhiên cũng nghĩ tới, đầu óc hắn suy nghĩ rất nhanh, mở miệng nói: “Người nọ là ai, hắn cho ngươi ưu việt gì, mà các ngươi dám làm như vậy?”
Nhị đương gia liếc mắt nhìn Đoạn Dật Sơn một cái, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức, nhưng nhưng không trả lời Đoạn Dật Sơn, đứng lên nói: “Hiện tại ngươi dưỡng thương cho tốt, cưới Tình nhi, an an ổn ổn ở trong sơn trại, ngươi mới có thể được bảo toàn mạng sống.”
“Ta đã có thê tử, sẽ không cưới nàng ta.” Đoạn Dật Sơn kiên định nói.
Nhị đương gia nghe vậy ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Đoạn Dật Sơn, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ngươi còn có thể trở về sao? Hừ, ta nói cho ngươi, ngươi cả đời cũng đừng nghĩ rời khỏi nơi này, thê tử kia của ngươi cũng sớm cho rằng ngươi đã chết, ngươi ngoan ngoãn làm ‘Người chết’ đi!”
Hắn nhìn chằm chằm Đoạn Dật Sơn, cùng hắn nhìn nhau một hồi, lại đột nhiên nở nụ cười, một cái lắc mình tiến tới chỗ Lý Phỉ vừa đứng, tốc độ cực nhanh, làm cho ánh mắt Lý Phỉ theo không kịp.
Thấy bên trong không có người, Nhị đương gia Hòa Quý có chút kỳ quái, hắn cảm thấy nơi này có cái gì đó cổ quái, nhưng lại đây xem thì không có cái gì. Trong lòng hắn nghĩ, không phát hiện có cái gì dị thường mới xoay người rời đi.
Chờ hắn đi xa Lý Phỉ mới từ không gian đi ra.
Đoạn Dật Sơn mặt trắng bệch nghi hoặc nhìn Lý Phỉ. Vừa rồi hắn thấy Hòa Quý đi tới chỗ Lý Phỉ đang trốn, tim sắp nhảy ra cổ họng.
Hắn đương nhiên biết thân thủ Nhị đương gia Hòa Quý này, dù sao năm đó hắn xưng bá giang hồ thứ nhất cao thủ, về phần cuối cùng vì sao hắn đến nơi đây làm Nhị đương gia ổ thổ phỉ này, vốn không người biết. Nếu hắn phát hiện Lý Phỉ, lấy tính tình ngoan tuyệt của hắn, Lý Phỉ sợ là tánh mạng khó giữ.
Chỉ là hiện tại Hòa Quý thế không có chút phản ứng nào liền đi ra ngoài, hắn còn nghi hoặc.
Lý Phỉ không biết suy nghĩ trong lòng Đoạn Dật Sơn, nàng cũng không biết người vừa rồi thoạt nhìn mang theo khí chất văn nhân là kẻ tâm ngoan thủ lạt. Hiện tại thấy không có người, nàng phải nghĩ biện pháp mang Đoạn Dật Sơn đi.
Danh sách chương