Đầu tiên là sẽ xây một tòa nhà ở khu đất bằng lưng chừng núi. Cụ thể tòa nhà được xây như thế nào thì còn phải
đến xem địa hình đã.
Còn ở trên núi, một ngọn núi dùng để trồng cây ăn quả, một ngọn núi dùng để trồng một ít cây lương thực chịu hạn, ngọn núi còn lại trồng các loại cây cối khác như cây thông, cây trúc. Sẽ đào lấy hai cái ao ở trang viên dưới chân núi. Ao này dùng để chứa đựng nước mưa, lấy nước tưới cho cây ăn quả trên núi, cây nông nghiệp, cũng có thể nuôi một ít cá, trồng sen. Đến lúc hạn hán có thể chống đỡ được vấn nạn này. Ở ngọn núi trồng cây ăn quả, nhất định phải phân chia khu vực rõ ràng, phải phân biệt riêng biệt các khu trồng nho, trồng táo….
Nếu có điều kiện thì sẽ trồng cả một ít Huân y thảo như trông không gian của nàng.
Lý Phỉ cảm thấy ý tưởng của mình tốt lắm, nên đi sẻ với ai đó. Nàng bèn chạy ra nói với Trương thị đang nấu cơm về ý tưởng của mình.
Trương thị nghe xong rất ngạc nhiên, bà không biết rốt cuộc Lý Phỉ là loại người như thế nào, làm sao mà lại mua nhiều đất như vậy kiến tạo một trang viên nữa chứ, như vậy sẽ mất bao nhiêu tiền đây. Nếu bà có nhiều tiền như vậy, vậy bà sẽ làm gì? Có lẽ bà sẽ cầm số tiền ấy trở về gia hương, xây lấy một căn nhà nhỏ, cứ như vậy nuôi dưỡng con cái, rồi chậm rãi chờ già đi.
Lý Phỉ chỉ là một nữ tử, nhưng càng tiếp xúc bà càng cảm thấy nàng là người khó hiểu.
Lý Phỉ phác thảo kế hoạch đến tận bình minh. Nàng như cảm thấy mình có vô hạn sinh lực vậy, đặc biệt là nghĩ về một cái trang viên như vậy, một nơi hoàn toàn thuộc về mình, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Lý Phỉ lên kế hoạch cho tất cả các công việc.
Việc đầu tiên cần làm là mua ba ngọn núi này đã. Nàng cho người gọi Hoàng môi giới tới, nói cho hắn muốn mua ba ngọn núi kia. Hoàng môi giới nghe nàng nói xong hơi chấn kinh một chút, sau đó lập tức chạy đi làm việc.
Đến buổi chiều Hoàng môi giới quay lại nói tình huống cho Lý Phỉ, Tri phủ Phụ thành muốn gặp nàng.
Lý Phỉ hơi kinh ngạc, hỏi Hoàng môi giới thì mới biết được, thì ra là Tri huyện thấy nàng mua ngọn núi nên muốn gặp nàng hỏi một chút, chứ cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.
Trên đường đi đến Huyện nha, Lý Phỉ luôn tự hỏi nhũng hành động của nàng có quá gây chú ý không. Nếu có người đánh chủ ý nên người nàng thì nàng phải làm sao đây.
Lý Phỉ nghĩ mình cần phải có lấy một cái thế lực để dựa vào, mà người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Tri huyện đại nhân!
Tri phủ họ Trần, tên Lương. Mới làm Tri huyện ở đây được một năm, là một vị quan khá tốt, nhìn vào việc xử lý dân chạy nạn là có thể hiểu được.
Lý Phỉ nghĩ vậy, trong lòng thoáng yên ổn, hắn là một quan tốt, đối với nàng mới có lợi. Mà bản thân nàng chỉ cần kéo quan hệ cho tốt, như vậy làm việc ở đây mới dễ dàng chút ít được. Tạo quan hệ như thế nào, lần này đi cũng là một dịp tốt.
Gặp Trần tri phủ, là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, để râu cá trê, trông như một vị thư sinh.
“Thảo dân khấu kiến Tri phủ đại nhân.” Lý Phỉ bắt trước theo tivi hành lễ với Tri phủ đại nhân.
Trần Lương lập tức tiến lên nâng Lý Phỉ dậy, “Không cần đa lễ.”
Lý Phỉ xưng không dám. Hai người khách sáo vài câu, Trần Lương liền đi thẳng vào vấn đề.
“Nghe nói ngươi muốn mua ba ngọn núi ở thôn Thạch đầu kia? Ngươi định làm cái gì?”
Lý Phỉ lập tức cung kính trả lời chi tiết, nói cho hắn kế hoạch mình.
Trần Tri phủ nghe xong, nửa ngày không nói gì, vuốt vuốt chòm râu, còn nói thêm: “Ừm.” Một lát sau mới nói thêm:
“Ngươi tính làm như vậy sao, vậy chuyện khai sơn dựng nhà ngươi đã tìm được người làm chưa?”
Lý Phỉ vốn còn cảm thấy hơi mất kiên nhẫn khi hắn không nói gì, rốt cuộc cũng vào vấn đề chính. Lý Phỉ trả lời hắn rằng mình còn chưa tìm được.
“Ngươi cũng biết đấy, bây giờ đang có nạn hạn hán, rất nhiều người trôi giạt khắp nơi, đang ở lại khu Bắc thành. Những người này đa số là không có việc làm, nếu người dùng những người này sẽ không mất bao nhiêu bạc. Hơn nữa, ngươi có nhiều đất đai như vậy, cũng cần phải có người trông coi, ngươi có thể tìm những người này làm Điền Dân.”
Trần Tri phủ hướng dẫn từng bước, nói cho nàng những mặt tốt khi dùng dân chạy nạn.
Lý Phỉ cảm thấy Trần Lương này thật sự không tồi, hắn thật sự quan tâm suy tính cho dân chúng. Tựa như bây giờ, hắn khuyên bảo nàng dùng dân chạy nạn, có thể giúp được rất nhiều người không có nhà để về. Lý Phỉ thấy chuyện này mà nói cũng không có ảnh hưởng gì xấu tới nàng.
” Đề nghị của đại nhân hay lắm, mua xong đất ta sẽ đi thành Bắc mướn người, lần này hẳn là cần rất nhiều người.”
Trần Lương rất nhanh sai người làm tốt văn thư, trả cho Lý Phỉ một cái giá ưu đãi. Lý Phỉ sai người cầm hai cuộn vân cẩm tặng tri phủ phu nhân, nói là để cảm tạ ý kiến tốt của Tri phủ đại nhân.
“Mẫu thân, mau nhìn này, cuộn vải này thật đẹp!” Trần Vi Vi vui vẻ nói.
“Đây là vân cẩm nha! Lão gia, chúng ta nhận hay không?” Trần phu nhân tuy rằng thích, nhưng biết lão gia nhà mình không thích tùy tiện nhận lễ vật của người khác, nên hỏi.
“Ha ha.” Trần Lương theo thói quen sờ sờ chòm râu, nhìn nữ nhi vui mừng, nói: “Nhận lấy đi, không có việc gì.”
Trong lòng thở dài, quả nhiên là người thông minh! Đề điểm một chút liền biết nên làm như thế nào.
Lý Phỉ làm văn thư xong xuôi, sau đó đi thành Bắc mướn người. Đầu tiên nàng muốn tìm một người có năng lực quản lý. Nàng nói cho Hoàng môi giới điều kiện của mình, Hoàng môi giới đi giúp nàng tìm người, còn nàng thì tìm một quán trà gần đó ngồi xuống chờ.
Lý Phỉ nhàm chán nhìn bên ngoài, thì nhìn thấy mẫu thân Xuân Vân đứng ở một góc đường, tóc có chút loạn, thần sắc dại ra. Lý Phỉ đi lên gọi: ” Mẫu thân Xuân Vân phải không?”
Mẫu thân Xuân Vân ngơ ngác liếc mắt nhìn Lý Phỉ một cái, dường như không nhận ra nàng.
Lý Phỉ thấy vẻ mặt nàng khác thường, lại gọi to hơn một chút: “Ta là Xuân Hoa.”
“Xuân Hoa? Xuân Hoa!” Thế này mẫu thân Xuân Vân mới có phản ứng, bà lập tức quan sát Lý Phỉ, ăn mặc có vẻ hơi kém các phu nhân trong phủ, nhưng là thoạt nhìn cũng không kém, bà lập tức cảm thấy có hy vọng, kích động cầm tay Lý Phỉ nói: “Ngươi đi tìm Xuân Vân giúp ta được không?”
“Ngươi nói Xuân Vân đi đâu?” Lý Phỉ không rõ, vì sao bà còn ở đây? Vì sao phải nhờ mình tìm Xuân Vân?
Mẫu thân Xuân Vân nói cho Lý Phỉ, Nhị lão gia Lý gia muốn tới kinh thành nhậm chức, nhưng không mang theo nhiều người đi. Lý phu nhân định thả một số người đi, nhưng có mấy di dương lại xấu tính, đem mọi người bán đi. Bởi vì Xuân Vân còn trẻ, cho nên không bị bán cùng chỗ với mẫu thân Xuân Vân. Bây giờ mẫu thân Xuân Vân cũng không biết Xuân Vân ở đâu.
Lý Phỉ nhớ tới người kia ở Lý phủ, cười đến vô ưu vô lự. Khi đó chỉ có nàng ta là thật tâm đối xử tốt với mình, là người cho mình chút ấm áp. Lý Phỉ mua mẫu thân Xuân Vân, thuận tiện dặn người môi giới kia tìm Xuân Vân, đến lúc đó sẽ thưởng thêm tiền.
Người môi giới cũng quen biết nhiều người môi giới khác, cho nên rất nhanh tìm được Xuân Vân. Bởi vì bây giờ đang thời kì hạn hán, rất nhiều quý phủ không có mua nô tỳ, nên Xuân Vân vẫn chưa bị bán đi. Lý Phỉ tìm được thì mang nàng cùng trở về nhà.
Xuân Vân gầy rất nhiều, gặp mẫu thân Xuân Vân thì nhào vào ôm rồi khóc nức nở.
Lý Phỉ an bài hai người ở một gian phòng ở, nàng nghĩ bọn họ hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói. Lý Phỉ lại dặn dò Trương thị chuẩn bị đồ ăn cho hai người. Lúc này Hoàng môi giới đến đây, còn mang theo một người.
Lý Phỉ còn chưa kịp hỏi, Hoàng môi giới mở miệng trước.
“Lý công tử, ta cũng nói thật với ngươi, người này ta quen biết, trước đây đã từng giúp ta, cho nên ta mới dẫn hắn đến. Nếu ngươi không hài lòng, ngươi liền nói cho ta biết, ta lại tìm cho ngươi người khác.”
Lý Phỉ hơi kinh ngạc, tiếp xúc với Hoàng môi giới mấy hôm, nàng biết hắn thực khôn khéo, nhưng cũng thật sự quy củ. Mà cũng bởi vậy Lý Phỉ mới tiếp tục tìm Hoàng môi giới hợp tác.
“Ừm, không có việc gì, chỉ cần làm việc được là tốt rồi.”
Lý Phỉ quan sát một người được mang đến, rồi mới hỏi.
Hắn gọi là Hồ Thủ Văn, bốn mươi lăm tuổi, trước kia cũng làm quản sự. Sau đó bởi vì gia chủ sa sút, chủ nhân thương tiếc hắn, cho hắn tự do về nhà. Nhưng vì nạn hạn hán, đành phải bán mình một lần nữa. Hắn nói cho Lý Phỉ muốn được cả nhà ở cùng nhau. Vợ hắn trước kia làm một đầu bếp, có hai con trai, đứa lớn mười sáu tuổi, đứa nhỏ mười ba tuổi.
Lý Phỉ thấy hắn khi trả lời mồm miệng lanh lợi, ánh mắt kiên định, không giống loại người giả dối. Hơn nữa nàng tin tưởng Hoàng môi giới sẽ không tùy tiện mang mấy người vớ vẩn đến. Nàng bảo hắn đưa cả nhà đến.
Vợ của hắn mọi người đều gọi là Hồ đại nương, không hay nói chuyện, nhìn có vẻ yêu làm việc hơn. Hai con trai, đứa lớn là Hoa Tử, thoạt nhìn thành thục ổn trọng, đứa nhỏ là Đạt Tử, trông thông minh hơn một chút. Lý Phỉ mua cả nhà bọn họ. Như vậy phòng ở miễn cưỡng đủ dùng.
Chính nàng ở một gian phòng, Xuân Vân và mẫu thân một gian, mẹ con Trương thị ở một gian. Đạt tử và Hoa Tử ở một gian, Hồ thúc và Hồ đại nương một gian. Trong nhà co chút trật trội lên. Lý Phỉ càng thêm quyết tâm thiết kiến một tòa trang viên. Ngày hôm sau, Lý Phỉ vừa tỉnh dậy thì gặp Xuân Vân ánh mắt thâm quầng. Nhìn thấy Lý Phỉ, gọi một tiếng Xuân Hoa tỷ, nước mắt lại chảy ròng ròng.
Lý Phỉ vội vàng an ủi nàng.
“Xuân Hoa tỷ, thời gian vừa rồi tỷ đi đâu?” Xuân Vân khóc xong hỏi.
“Đi Lạc Dương một chuyến, buôn bán được một ít tiền trở về. Còn có về sau không được gọi ta là Xuân Hoa.”
“Vậy gọi là gì?” Xuân Vân mở to hai mắt nhìn Lý Phỉ, bộ dáng ngây ngốc có chút đáng yêu, Lý Phỉ nhéo nhéo cái mũi của nàng, “Gọi ta là Lý công tử!”
“Công tử? Nhưng là, nhưng tỷ là Xuân Hoa mà!”
Đối với câu trả lời ấy Lý Phỉ cũng không muốn nói gì hơn: “Ta đã đổi tên thành Lý Phỉ, hơn nữa hiện tại ta mặc nam trang, cho nên gọi ta là công tử, biết chưa?” Lý Phỉ hướng dẫn từng bước.
Xuân Vân tuy rằng không hiểu vì sao phải làm như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Phỉ cho mấy con chó nhỏ ra, quả nhiên, Xuân Vân nhìn thấy mấy con chó nhỏ mập mạp, lại vui vẻ lên, ôm Tiểu Béo vào trong ngực chà đạp một trận. Lý Phỉ sờ sờ đầu Tiểu Béo, trấn an nó, để nó làm cho Xuân Vân vui vẻ. Lý Phỉ vẫn thích Xuân Vân hiện tại này cười vô ưu vô lự.
Hồ đại nương làm việc trong phòng bếp, Trương thị cho gà ăn trong sân, Vũ Nhi hỗ trợ quét dọn ở trong sân. Tiểu Ngưu và Xuân Vân cùng nhau đùa với chó. Lý Phỉ mang theo Hồ thúc, Hoa Tử, Đạt Tử đi ra ngoài.
Lý Phỉ để Hoa Tử đi cùng Hoàng môi giới ra thành bắc nhận người, nàng thì cùng Hồ thúc, Đạt Tử đi thôn Thạch Đầu khảo sát địa hình.
Còn ở trên núi, một ngọn núi dùng để trồng cây ăn quả, một ngọn núi dùng để trồng một ít cây lương thực chịu hạn, ngọn núi còn lại trồng các loại cây cối khác như cây thông, cây trúc. Sẽ đào lấy hai cái ao ở trang viên dưới chân núi. Ao này dùng để chứa đựng nước mưa, lấy nước tưới cho cây ăn quả trên núi, cây nông nghiệp, cũng có thể nuôi một ít cá, trồng sen. Đến lúc hạn hán có thể chống đỡ được vấn nạn này. Ở ngọn núi trồng cây ăn quả, nhất định phải phân chia khu vực rõ ràng, phải phân biệt riêng biệt các khu trồng nho, trồng táo….
Nếu có điều kiện thì sẽ trồng cả một ít Huân y thảo như trông không gian của nàng.
Lý Phỉ cảm thấy ý tưởng của mình tốt lắm, nên đi sẻ với ai đó. Nàng bèn chạy ra nói với Trương thị đang nấu cơm về ý tưởng của mình.
Trương thị nghe xong rất ngạc nhiên, bà không biết rốt cuộc Lý Phỉ là loại người như thế nào, làm sao mà lại mua nhiều đất như vậy kiến tạo một trang viên nữa chứ, như vậy sẽ mất bao nhiêu tiền đây. Nếu bà có nhiều tiền như vậy, vậy bà sẽ làm gì? Có lẽ bà sẽ cầm số tiền ấy trở về gia hương, xây lấy một căn nhà nhỏ, cứ như vậy nuôi dưỡng con cái, rồi chậm rãi chờ già đi.
Lý Phỉ chỉ là một nữ tử, nhưng càng tiếp xúc bà càng cảm thấy nàng là người khó hiểu.
Lý Phỉ phác thảo kế hoạch đến tận bình minh. Nàng như cảm thấy mình có vô hạn sinh lực vậy, đặc biệt là nghĩ về một cái trang viên như vậy, một nơi hoàn toàn thuộc về mình, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.
Lý Phỉ lên kế hoạch cho tất cả các công việc.
Việc đầu tiên cần làm là mua ba ngọn núi này đã. Nàng cho người gọi Hoàng môi giới tới, nói cho hắn muốn mua ba ngọn núi kia. Hoàng môi giới nghe nàng nói xong hơi chấn kinh một chút, sau đó lập tức chạy đi làm việc.
Đến buổi chiều Hoàng môi giới quay lại nói tình huống cho Lý Phỉ, Tri phủ Phụ thành muốn gặp nàng.
Lý Phỉ hơi kinh ngạc, hỏi Hoàng môi giới thì mới biết được, thì ra là Tri huyện thấy nàng mua ngọn núi nên muốn gặp nàng hỏi một chút, chứ cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.
Trên đường đi đến Huyện nha, Lý Phỉ luôn tự hỏi nhũng hành động của nàng có quá gây chú ý không. Nếu có người đánh chủ ý nên người nàng thì nàng phải làm sao đây.
Lý Phỉ nghĩ mình cần phải có lấy một cái thế lực để dựa vào, mà người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Tri huyện đại nhân!
Tri phủ họ Trần, tên Lương. Mới làm Tri huyện ở đây được một năm, là một vị quan khá tốt, nhìn vào việc xử lý dân chạy nạn là có thể hiểu được.
Lý Phỉ nghĩ vậy, trong lòng thoáng yên ổn, hắn là một quan tốt, đối với nàng mới có lợi. Mà bản thân nàng chỉ cần kéo quan hệ cho tốt, như vậy làm việc ở đây mới dễ dàng chút ít được. Tạo quan hệ như thế nào, lần này đi cũng là một dịp tốt.
Gặp Trần tri phủ, là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, để râu cá trê, trông như một vị thư sinh.
“Thảo dân khấu kiến Tri phủ đại nhân.” Lý Phỉ bắt trước theo tivi hành lễ với Tri phủ đại nhân.
Trần Lương lập tức tiến lên nâng Lý Phỉ dậy, “Không cần đa lễ.”
Lý Phỉ xưng không dám. Hai người khách sáo vài câu, Trần Lương liền đi thẳng vào vấn đề.
“Nghe nói ngươi muốn mua ba ngọn núi ở thôn Thạch đầu kia? Ngươi định làm cái gì?”
Lý Phỉ lập tức cung kính trả lời chi tiết, nói cho hắn kế hoạch mình.
Trần Tri phủ nghe xong, nửa ngày không nói gì, vuốt vuốt chòm râu, còn nói thêm: “Ừm.” Một lát sau mới nói thêm:
“Ngươi tính làm như vậy sao, vậy chuyện khai sơn dựng nhà ngươi đã tìm được người làm chưa?”
Lý Phỉ vốn còn cảm thấy hơi mất kiên nhẫn khi hắn không nói gì, rốt cuộc cũng vào vấn đề chính. Lý Phỉ trả lời hắn rằng mình còn chưa tìm được.
“Ngươi cũng biết đấy, bây giờ đang có nạn hạn hán, rất nhiều người trôi giạt khắp nơi, đang ở lại khu Bắc thành. Những người này đa số là không có việc làm, nếu người dùng những người này sẽ không mất bao nhiêu bạc. Hơn nữa, ngươi có nhiều đất đai như vậy, cũng cần phải có người trông coi, ngươi có thể tìm những người này làm Điền Dân.”
Trần Tri phủ hướng dẫn từng bước, nói cho nàng những mặt tốt khi dùng dân chạy nạn.
Lý Phỉ cảm thấy Trần Lương này thật sự không tồi, hắn thật sự quan tâm suy tính cho dân chúng. Tựa như bây giờ, hắn khuyên bảo nàng dùng dân chạy nạn, có thể giúp được rất nhiều người không có nhà để về. Lý Phỉ thấy chuyện này mà nói cũng không có ảnh hưởng gì xấu tới nàng.
” Đề nghị của đại nhân hay lắm, mua xong đất ta sẽ đi thành Bắc mướn người, lần này hẳn là cần rất nhiều người.”
Trần Lương rất nhanh sai người làm tốt văn thư, trả cho Lý Phỉ một cái giá ưu đãi. Lý Phỉ sai người cầm hai cuộn vân cẩm tặng tri phủ phu nhân, nói là để cảm tạ ý kiến tốt của Tri phủ đại nhân.
“Mẫu thân, mau nhìn này, cuộn vải này thật đẹp!” Trần Vi Vi vui vẻ nói.
“Đây là vân cẩm nha! Lão gia, chúng ta nhận hay không?” Trần phu nhân tuy rằng thích, nhưng biết lão gia nhà mình không thích tùy tiện nhận lễ vật của người khác, nên hỏi.
“Ha ha.” Trần Lương theo thói quen sờ sờ chòm râu, nhìn nữ nhi vui mừng, nói: “Nhận lấy đi, không có việc gì.”
Trong lòng thở dài, quả nhiên là người thông minh! Đề điểm một chút liền biết nên làm như thế nào.
Lý Phỉ làm văn thư xong xuôi, sau đó đi thành Bắc mướn người. Đầu tiên nàng muốn tìm một người có năng lực quản lý. Nàng nói cho Hoàng môi giới điều kiện của mình, Hoàng môi giới đi giúp nàng tìm người, còn nàng thì tìm một quán trà gần đó ngồi xuống chờ.
Lý Phỉ nhàm chán nhìn bên ngoài, thì nhìn thấy mẫu thân Xuân Vân đứng ở một góc đường, tóc có chút loạn, thần sắc dại ra. Lý Phỉ đi lên gọi: ” Mẫu thân Xuân Vân phải không?”
Mẫu thân Xuân Vân ngơ ngác liếc mắt nhìn Lý Phỉ một cái, dường như không nhận ra nàng.
Lý Phỉ thấy vẻ mặt nàng khác thường, lại gọi to hơn một chút: “Ta là Xuân Hoa.”
“Xuân Hoa? Xuân Hoa!” Thế này mẫu thân Xuân Vân mới có phản ứng, bà lập tức quan sát Lý Phỉ, ăn mặc có vẻ hơi kém các phu nhân trong phủ, nhưng là thoạt nhìn cũng không kém, bà lập tức cảm thấy có hy vọng, kích động cầm tay Lý Phỉ nói: “Ngươi đi tìm Xuân Vân giúp ta được không?”
“Ngươi nói Xuân Vân đi đâu?” Lý Phỉ không rõ, vì sao bà còn ở đây? Vì sao phải nhờ mình tìm Xuân Vân?
Mẫu thân Xuân Vân nói cho Lý Phỉ, Nhị lão gia Lý gia muốn tới kinh thành nhậm chức, nhưng không mang theo nhiều người đi. Lý phu nhân định thả một số người đi, nhưng có mấy di dương lại xấu tính, đem mọi người bán đi. Bởi vì Xuân Vân còn trẻ, cho nên không bị bán cùng chỗ với mẫu thân Xuân Vân. Bây giờ mẫu thân Xuân Vân cũng không biết Xuân Vân ở đâu.
Lý Phỉ nhớ tới người kia ở Lý phủ, cười đến vô ưu vô lự. Khi đó chỉ có nàng ta là thật tâm đối xử tốt với mình, là người cho mình chút ấm áp. Lý Phỉ mua mẫu thân Xuân Vân, thuận tiện dặn người môi giới kia tìm Xuân Vân, đến lúc đó sẽ thưởng thêm tiền.
Người môi giới cũng quen biết nhiều người môi giới khác, cho nên rất nhanh tìm được Xuân Vân. Bởi vì bây giờ đang thời kì hạn hán, rất nhiều quý phủ không có mua nô tỳ, nên Xuân Vân vẫn chưa bị bán đi. Lý Phỉ tìm được thì mang nàng cùng trở về nhà.
Xuân Vân gầy rất nhiều, gặp mẫu thân Xuân Vân thì nhào vào ôm rồi khóc nức nở.
Lý Phỉ an bài hai người ở một gian phòng ở, nàng nghĩ bọn họ hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói. Lý Phỉ lại dặn dò Trương thị chuẩn bị đồ ăn cho hai người. Lúc này Hoàng môi giới đến đây, còn mang theo một người.
Lý Phỉ còn chưa kịp hỏi, Hoàng môi giới mở miệng trước.
“Lý công tử, ta cũng nói thật với ngươi, người này ta quen biết, trước đây đã từng giúp ta, cho nên ta mới dẫn hắn đến. Nếu ngươi không hài lòng, ngươi liền nói cho ta biết, ta lại tìm cho ngươi người khác.”
Lý Phỉ hơi kinh ngạc, tiếp xúc với Hoàng môi giới mấy hôm, nàng biết hắn thực khôn khéo, nhưng cũng thật sự quy củ. Mà cũng bởi vậy Lý Phỉ mới tiếp tục tìm Hoàng môi giới hợp tác.
“Ừm, không có việc gì, chỉ cần làm việc được là tốt rồi.”
Lý Phỉ quan sát một người được mang đến, rồi mới hỏi.
Hắn gọi là Hồ Thủ Văn, bốn mươi lăm tuổi, trước kia cũng làm quản sự. Sau đó bởi vì gia chủ sa sút, chủ nhân thương tiếc hắn, cho hắn tự do về nhà. Nhưng vì nạn hạn hán, đành phải bán mình một lần nữa. Hắn nói cho Lý Phỉ muốn được cả nhà ở cùng nhau. Vợ hắn trước kia làm một đầu bếp, có hai con trai, đứa lớn mười sáu tuổi, đứa nhỏ mười ba tuổi.
Lý Phỉ thấy hắn khi trả lời mồm miệng lanh lợi, ánh mắt kiên định, không giống loại người giả dối. Hơn nữa nàng tin tưởng Hoàng môi giới sẽ không tùy tiện mang mấy người vớ vẩn đến. Nàng bảo hắn đưa cả nhà đến.
Vợ của hắn mọi người đều gọi là Hồ đại nương, không hay nói chuyện, nhìn có vẻ yêu làm việc hơn. Hai con trai, đứa lớn là Hoa Tử, thoạt nhìn thành thục ổn trọng, đứa nhỏ là Đạt Tử, trông thông minh hơn một chút. Lý Phỉ mua cả nhà bọn họ. Như vậy phòng ở miễn cưỡng đủ dùng.
Chính nàng ở một gian phòng, Xuân Vân và mẫu thân một gian, mẹ con Trương thị ở một gian. Đạt tử và Hoa Tử ở một gian, Hồ thúc và Hồ đại nương một gian. Trong nhà co chút trật trội lên. Lý Phỉ càng thêm quyết tâm thiết kiến một tòa trang viên. Ngày hôm sau, Lý Phỉ vừa tỉnh dậy thì gặp Xuân Vân ánh mắt thâm quầng. Nhìn thấy Lý Phỉ, gọi một tiếng Xuân Hoa tỷ, nước mắt lại chảy ròng ròng.
Lý Phỉ vội vàng an ủi nàng.
“Xuân Hoa tỷ, thời gian vừa rồi tỷ đi đâu?” Xuân Vân khóc xong hỏi.
“Đi Lạc Dương một chuyến, buôn bán được một ít tiền trở về. Còn có về sau không được gọi ta là Xuân Hoa.”
“Vậy gọi là gì?” Xuân Vân mở to hai mắt nhìn Lý Phỉ, bộ dáng ngây ngốc có chút đáng yêu, Lý Phỉ nhéo nhéo cái mũi của nàng, “Gọi ta là Lý công tử!”
“Công tử? Nhưng là, nhưng tỷ là Xuân Hoa mà!”
Đối với câu trả lời ấy Lý Phỉ cũng không muốn nói gì hơn: “Ta đã đổi tên thành Lý Phỉ, hơn nữa hiện tại ta mặc nam trang, cho nên gọi ta là công tử, biết chưa?” Lý Phỉ hướng dẫn từng bước.
Xuân Vân tuy rằng không hiểu vì sao phải làm như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Phỉ cho mấy con chó nhỏ ra, quả nhiên, Xuân Vân nhìn thấy mấy con chó nhỏ mập mạp, lại vui vẻ lên, ôm Tiểu Béo vào trong ngực chà đạp một trận. Lý Phỉ sờ sờ đầu Tiểu Béo, trấn an nó, để nó làm cho Xuân Vân vui vẻ. Lý Phỉ vẫn thích Xuân Vân hiện tại này cười vô ưu vô lự.
Hồ đại nương làm việc trong phòng bếp, Trương thị cho gà ăn trong sân, Vũ Nhi hỗ trợ quét dọn ở trong sân. Tiểu Ngưu và Xuân Vân cùng nhau đùa với chó. Lý Phỉ mang theo Hồ thúc, Hoa Tử, Đạt Tử đi ra ngoài.
Lý Phỉ để Hoa Tử đi cùng Hoàng môi giới ra thành bắc nhận người, nàng thì cùng Hồ thúc, Đạt Tử đi thôn Thạch Đầu khảo sát địa hình.
Danh sách chương