Phong Ngân đi theo sau Như Tuyết Ngưng, xuyên qua cánh cửa đá.

"Đây là phòng băng mà các thế hệ trước của Phi Tuyết cung truyền lại, về sau ngươi sẽ sống ở đây để chữa trị cho ta." Nàng xoay người, đi vào một cánh cửa mờ ảo.

Phòng băng còn lạnh giá hơn đỉnh núi, nơi này thật là nơi tốt để trị liệu. Phong Ngân ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy xe trượt tuyết làm từ bạch ngọc, tản ra khí lạnh mờ mịt.

"Đây là làm bằng đá ngọc Bắc Hải?"

"Không tệ." Như Tuyết Ngưng nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Ngươi đúng là có chút hiểu biết. Hiện tại, có thể bắt đầu chẩn bệnh cho ta rồi chứ?" Nàng ngồi ở trên xe trượt tuyết.

Phong Ngân liền xem mạch cho nàng.

Mạch tượng của nàng rất loạn, so với tưởng tượng của hắn ban đầu còn tồi tệ hơn.

Tình huống này làm hắn khẽ cau mày.

"Thế nào, rất khó trị sao?" Như Tuyết Ngưng vẫn nhìn hắn không rời.

"Nàng tu luyện Tu La Thần công?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

Nàng biến sắc, “Ngay cả cái này ngươi cũng nhìn ra được?"

Hắn than nhẹ một tiếng, "Tu La Thần công là một môn võ công gây tổn thương lục phủ ngũ tạng rất nặng, luyện càng sâu, tổn thương kinh mạch càng lớn, đây là bởi vì nàng không điều hòa tư tưởng, chỉ là, theo tình huống của nàng, chẳng lẽ nàng đã luyện đến tầng cuối cùng?"

Ánh mắt Như Tuyết Ngưng lóe lên, ngẩng đầu nhìn hắn, "Không tệ." Thấy hắn trầm ngâm không nói, khóe miệng nàng hiện lên một nụ cười châm biếm, "Thế nào, ngươi cũng không có biện pháp?"

Hắn ngưng mắt nhìn lại, ánh mắt thâm thúy, khó có thể thấu tâm tình, "Nàng nếu biết rõ ràng hậu quả như thế, thì tại sao lại muốn luyện ma công này?"

"Ta cần gì phải nói nguyên nhân cho ngươi biết? Ngươi chỉ là đại phu, chỉ cần nói cho ta biết có thể chữa khỏi hay không là được!" Nàng lạnh lùng đáp.

Hắn không vì ánh mắt lạnh lẽo của nàng mà lùi bước, "Ta có thể trị, chỉ là muốn khỏi hẳn, cũng không phải là một sớm một chiều."

"Có ý tứ gì?"

"Với tình trạng của nàng bây giờ, ít nhất cần nửa tháng, hơn nữa nàng phải đồng ý, ở nơi này nửa tháng không dùng nội công." Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, "Nếu không, kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ! Nàng có thể đồng ý hay không, một khi bắt đầu trị liệu, nàng nhất định phải phối hợp với ta, đây không phải là trò đùa."

Như Tuyết Ngưng sắc mặt khẽ biến, trong lòng có chút tức giận, vì giọng điệu của Phong Ngân.

Hắn ra lệnh cho nàng sao? Chưa từng có nam nhân nào dám nói như thế trước mặt nàng! Bây giờ, hắn nhìn thấy nàng không chỉ có suy nghĩ rõ ràng, không chút nào bị nàng mê hoặc, càng thêm không khách khí chút nào giáo huấn nàng.

Điều này làm cho nàng có chút tức giận, chuyện này nàng không nắm chắc, làm nàng có cảm giác thất bại.

Nàng lạnh lùng nhìn hắn hồi lâu, “Ta sẽ làm theo những gì ngươi nói, chỉ cần ngươi có thể làm được!"

Trong phòng chứa băng Phong Ngân đã chuẩn bị xong nước sôi cần thiết, hơi nóng cùng hơi lạnh quyện vào nhau, hắn lấy trong túi ra một hộp ngân châm.

Trong tay cầm chiếc châm bạc nhỏ hơ qua ngọn lửa, hắn trầm ngâm lặng lẽ nhìn ngân châm, không biết đang nghĩ cái gì.

Bước đầu tiên, hắn tìm huyệt vị của nàng. Thận trọng cắm ngân châm dài nhỏ trên da thịt lạnh băng của nàng.

Hắn đâm vào huyệt ngủ của nàng, để cho nàng chìm vào giấc ngủ. Sau đó hắn vận nội lực đả thông kinh mạch cho nàng.

Hắn nhìn dung nhan khi ngủ của nàng, ý thức dần dần bay xa.

Tu La Thần công là môn công phu tà môn cực kỳ thâm thuý, nhưng nó và một loại nội công tâm pháp khác phải luôn hỗ trợ lẫn nhau; mà bất luận là Tu La Thần công hay nội công tâm pháp, đều là võ công tuyệt học trong chốn võ lâm.

Ông trời a! Chẳng lẽ ngài đã sớm an bài hết thảy, để cho ta cùng với nàng quen nhau vì ngày hôm nay, để cứu nàng sao? Cánh tay lau đi mồ hôi trên người nàng, "Ngưng nhi, nàng thật đã hoàn toàn quên ta rồi sao? Ta, trong trí nhớ của nàng không hề tồn tại sao?" Hắn cười khổ, "Trước khi chia lìa, ta còn có thể vì nàng làm một việc."

Người trong thiên hạ chỉ biết Tu La Thần công là môn võ công thần bí, lại không biết chỉ duy nhất nội công tâm pháp mới xứng đôi với nó. Luyện được Tu La Thần công, mà thiếu nội công tâm pháp, không ai có thể sống để luyện đến tầng cuối cùng; mặc dù Tu La Thần công là võ công vô địch thiên hạ, nhưng nội công tâm pháp. . . . . . Cũng là bị thất truyền!

Toái Tâm Như Ngọc, thà làm đoạn tuyệt chữ tình!

Toái Tâm ấn ── là nội công tâm pháp duy nhất có thể kết hợp với Tu La Thần công!

Mà nơi cất giấu Toái Tâm ấn ── Quỷ Vực, lại là nơi cấm kỵ của người trong võ lâm trăm ngàn năm qua. Quỷ Vực quỷ dị khó lường, chôn sâu tất cả yêu hận, ở nơi này thế gian như giấc mộng, quá khứ như mây khói, tất cả đều bị chôn giấu. . . . . .

Như Tuyết Ngưng yếu ớt tỉnh dậy, liền bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng yên tĩnh đang nhìn mình, không biết đã nhìn bao lâu. Ánh mắt của hắn thâm trầm, giống như đang cất giấu cái gì, nhưng lại không ai đoán được.

Thân thể của nàng khẽ nhúc nhích, cảm thấy có một hơi thở ấm áp bao quanh, như tan ra trong cơ thể, không có lạnh giá và đau đớn như trước.

Trong lòng vui mừng, ánh mắt lần nữa đánh giá hắn, sắc mặt của hắn so lúc trước tái nhợt hơn nhiều.

"Nàng không cần quá vui mừng, đây chỉ là bắt đầu. Tu vi của nàng cao, ta cũng không chắc chắn có thể trị khỏi cho nàng hay không, chỉ có thể làm hết sức." Giống như là biết tâm sự của nàng, hắn nhàn nhạt nói.

Nàng cười không nổi nữa, trong lòng buồn bã, người này nói chẳng thèm lựa lời, nhưng lại có vẻ hiểu rõ suy nghĩ của nàng. Nàng mặt không biến sắc, nhếch miệng mỉm cười, "Công tử chắc cũng mệt mỏi, Tuyết Ngưng đã sai người chuẩn bị phòng cho công tử. Công tử là khách quý của Phi Tuyết cung, vì công tử mà sắp xếp là đáng giá." Trong đôi mắt đẹp hàm chứa vẻ phức tạp.

Phong Ngân ngồi trước cửa sổ, ánh trăng chiếu vào trong nhà mờ ảo, hắn nhẹ nhàng đóng cửa sổ. Trên núi Tuyệt Phong thời tiết vô cùng giá rét, lạnh thấu tâm can, làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, mà hắn luôn luôn không thích rét lạnh.

Rót cho mình một ly trà, nước cũng là lạnh lẽo , ánh trăng bồng bềnh phản chiếu trên mặt ly.

Hắn từ trong túi lấy ra một cái gì đó màu xanh biếc. Dưới ánh trăng, nó giống như là một gốc cây cỏ nhỏ, rất nhỏ, rất nhỏ, màu xanh biếc đẹp mắt, tư thế xòe ra cũng đặc biệt mê người.

Phong Ngân nhìn nó thật lâu, vẻ mặt phức tạp xen lẫn thê lương, thời điểm chuẩn bị ăn vào,chợt nghe tiếng gõ cửa truyền tới.

Hắn vội vã thu hồi, đi ra mở cửa.

Người ngoài cửa chính là Như Tuyết Ngưng, nhìn nàng áo trắng hơn tuyết, ở dưới ánh trăng nhẹ nhàng rực rỡ, làm cho người ta sinh ra ảo giác, lầm tưởng vẻ xinh đẹp này hòa lẫn với tuyết trắng.

Phong Ngân ngơ ngác nhìn nàng một lát, không nhịn được than nhẹ một tiếng.

Như Tuyết Ngưng cười nhạt, "Công tử nhìn thấy Tuyết Ngưng, vì sao lại thở dài? Có phải là Tuyết Ngưng quấy rầy đến công tử không?"

"Không có." Hắn trả lời, thân thể né sang một bên, "Xin hỏi Cung chủ có chuyện gì muốn tìm tại hạ sao?"

Như Tuyết Ngưng không định tiến vào, chỉ đứng ở nơi đó, "Ta chỉ là muốn hỏi công tử, ngài cảm thấy chõ này như thế nào, nếu không thoải mái, Tuyết Ngưng có thể an bài chỗ khác."

"Đa tạ Cung chủ, gian phòng này đã rất tốt rồi."

Như Tuyết Ngưng nhìn hắn, khẽ gật đầu, "Tuyết Ngưng còn muốn nhắc nhở công tử, nếu đêm khuya nghe được thanh âm gì, công tử cũng đừng sợ." Thanh âm của nàng dịu dàng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Phong Ngân trong nội tâm khẽ động, "Tại hạ đã biết."

Sau đó, nhìn nàng xoay người, như một con bướm nhẹ nhàng uyển chuyển rời đi, bóng dáng càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Nửa đêm không khí càng lạnh lẽo, Phong Ngân mặc nguyên quần áo nằm trên giường, không chút nào buồn ngủ.

Trong đêm tối yên tĩnh, mơ hồ truyền đến một tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.

Hắn ngồi dậy, im lặng lắng nghe, không nghĩ rằng đó là ảo giác của mình.

Quả nhiên, sau một hồi yên tĩnh, hắn lại nghe thấy tiếng khóc kia, giống như là từ một nơi rất xa bay tới. Hắn đứng dậy, quyết định đi ra ngoài xem thử; mặc dù trong đầu hắn còn nhớ lời nói của Như Tuyết Ngưng lúc trước.

Bóng dáng màu đen thích hợp đi trong đêm tối, ở trong bầu trời đêm tung bay. Hắn tìm tới thanh âm kia, đến trước một ngôi nhà cũ làm bằng đá trông rách nát thì dừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện