Phòng ngủ của Tô Chi Niệm rất lớn, ánh đèn ngoài hiên chỉ chiếu sáng một góc của một bên cửa, bên trong một mảnh đen kịt.
Cả người Tô Chi Niệm dường như đều ẩn núp ở trong bóng tối, Tống Thanh Xuân không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ xuyên thấu qua hình dáng, mơ hồ có thể thấy anh đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng kia, giống như đang ngẩn người.
Tống Thanh xuân đợi một lúc, thấy Tô Chi Niệm không có lên tiếng, lại mở miệng, nói: Tô tiên sinh, để tôi bắt đầu dọn dẹp.
Đáp lại cô vẫn im lặng.
Lần này Tống Thanh Xuân không có dừng lại, trực tiếp đi về phía cửa.
Tống Thanh Xuân đi có chút vội, ánh sáng phòng trong rất tối, cô không có chú ý dưới chân, lúc đi qua bên giường, chân bị vấp vào một đồ vật bày trên mặt đất, sau đó người liền kêu nhỏ một tiếng, không hề có dấu hiệu bổ nhà về phía trước mặt.
Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng kêu của Tống Thanh Xuân, chợt ngồi dậy, nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ tay của Tống Thanh Xuân, vì để ngừa cô ngã sấp xuống, anh lại dùng sức kéo hướng về phía bên cạnh mình.
Có thể là tốc độ quá mạnh, bóng dáng Tống Thanh Xuân có chút không ổn định, thân thể vốn lao về phía trước, bị sức lực của anh mà nghiêng lệch sang bên trái, liền ngã vào trong lòng anh, đầu đúng lúc gối lên chỗ khuỷu tay của anh.
Cả người Tô Chi Niệm giống như điện giật, nháy mắt căng thẳng, hít thở cũng dừng lại.
Tống Thanh Xuân sửng sốt chớp mắt một cái, mới ngẩng đầu, mượn ánh sáng nhạt ngoài hàng lang, Tống Thanh Xuân có thể nhìn rõ hình dáng đường cong vô cùng hoàn mỹ của khuôn mặt Tô Chi Niệm, cô hơi kinh ngạc một chút, ánh mắt Tô Chi Niệm xoay tròn, hai người không có bất kỳ phòng bị gì liền bốn mắt nhìn nhau.
Anh ngược với ánh sáng, cô không nhìn thấy rõ ánh mắt của anh, nhưng lại mơ hồ có cảm giác tầm mắt của anh rất nóng bỏng.
Mặc dù cô với anh đều mặc quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được thân thể anh thon dài rắn chắc, quanh thân cô đều là nhiệt độ cơ thể của cô, hít thở đều là mùi thơm nhẹ nhàng trên người anh, tim của cô bỗng dưng đập lỡ một nhịp.
Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm thấy hơi thở người đàn ông trước sau vẫn im lặng, trở nên có chút dồn dập, ở bên trong yên tĩnh, có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tống Thanh Xuân bị tiếng hít thở của Tô Chi Niệm, quấy nhiễu tiết tấu trái tim, đập vô cùng nhanh.
Thời gian giống như dừng lại trong tích tắc, không biết đến cùng qua bao lâu, Tống Thanh Xuân mới nhẹ nhàng mà chớp mắt, hai mắt cô đã thích ứng với bong tối, mới phát hiện trên mặt Tô Chi Niệm có chút không thích hợp.
Cô theo bản năng hé mắt, gương mặt Tô Chi Niệm càng lúc càng gần một chút.
Cô nhẹ nhàng hít thở, phun ở trên mặt của anh, kích thích rung động trong cơ thể anh vốn đang bành trướng, quay cuồng càng phát tán lợi hại.
Tô Chi Niệm thầm hít một hơi, vừa định nhắm mắt lại, kết quả là đọc được suy nghĩ trong lòng Tống Thanh Xuân: Trên mặt anh sao lại sưng lên? Nhìn giống như dấu bàn tay? Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, chợt mở tầm mắt ra.
Anh bị người đánh sao? Cho nên mới mặc quần áo bảo vệ, che khuôn mặt mình?
Suy nghĩ từ trong lòng Tống Thanh Xuân vang lên, giọng của cô cũng có chút yếu ớt truyền đến: Tô, Tô tiên sinh, anh cùng người khác đánh nhau...
... sao... hai chữ cuối cùng Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, người đã bị Tô Chi Niệm mạnh mẽ đẩy ra khỏi ngực.
Ra ngoài!
Suýt nữa bị Tô Chi Niệm đẩy Tống Thanh Xuân xuống giường, giận mà không dám nói gì, một chữ cũng không dám nói thêm nữa bò xuống giường, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng ngủ.
-
Tống Thanh xuân một đường chạy xuống tầng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cả người Tô Chi Niệm dường như đều ẩn núp ở trong bóng tối, Tống Thanh Xuân không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ xuyên thấu qua hình dáng, mơ hồ có thể thấy anh đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bộ dáng kia, giống như đang ngẩn người.
Tống Thanh xuân đợi một lúc, thấy Tô Chi Niệm không có lên tiếng, lại mở miệng, nói: Tô tiên sinh, để tôi bắt đầu dọn dẹp.
Đáp lại cô vẫn im lặng.
Lần này Tống Thanh Xuân không có dừng lại, trực tiếp đi về phía cửa.
Tống Thanh Xuân đi có chút vội, ánh sáng phòng trong rất tối, cô không có chú ý dưới chân, lúc đi qua bên giường, chân bị vấp vào một đồ vật bày trên mặt đất, sau đó người liền kêu nhỏ một tiếng, không hề có dấu hiệu bổ nhà về phía trước mặt.
Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng kêu của Tống Thanh Xuân, chợt ngồi dậy, nhanh tay lẹ mắt tóm lấy cổ tay của Tống Thanh Xuân, vì để ngừa cô ngã sấp xuống, anh lại dùng sức kéo hướng về phía bên cạnh mình.
Có thể là tốc độ quá mạnh, bóng dáng Tống Thanh Xuân có chút không ổn định, thân thể vốn lao về phía trước, bị sức lực của anh mà nghiêng lệch sang bên trái, liền ngã vào trong lòng anh, đầu đúng lúc gối lên chỗ khuỷu tay của anh.
Cả người Tô Chi Niệm giống như điện giật, nháy mắt căng thẳng, hít thở cũng dừng lại.
Tống Thanh Xuân sửng sốt chớp mắt một cái, mới ngẩng đầu, mượn ánh sáng nhạt ngoài hàng lang, Tống Thanh Xuân có thể nhìn rõ hình dáng đường cong vô cùng hoàn mỹ của khuôn mặt Tô Chi Niệm, cô hơi kinh ngạc một chút, ánh mắt Tô Chi Niệm xoay tròn, hai người không có bất kỳ phòng bị gì liền bốn mắt nhìn nhau.
Anh ngược với ánh sáng, cô không nhìn thấy rõ ánh mắt của anh, nhưng lại mơ hồ có cảm giác tầm mắt của anh rất nóng bỏng.
Mặc dù cô với anh đều mặc quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được thân thể anh thon dài rắn chắc, quanh thân cô đều là nhiệt độ cơ thể của cô, hít thở đều là mùi thơm nhẹ nhàng trên người anh, tim của cô bỗng dưng đập lỡ một nhịp.
Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm thấy hơi thở người đàn ông trước sau vẫn im lặng, trở nên có chút dồn dập, ở bên trong yên tĩnh, có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Tống Thanh Xuân bị tiếng hít thở của Tô Chi Niệm, quấy nhiễu tiết tấu trái tim, đập vô cùng nhanh.
Thời gian giống như dừng lại trong tích tắc, không biết đến cùng qua bao lâu, Tống Thanh Xuân mới nhẹ nhàng mà chớp mắt, hai mắt cô đã thích ứng với bong tối, mới phát hiện trên mặt Tô Chi Niệm có chút không thích hợp.
Cô theo bản năng hé mắt, gương mặt Tô Chi Niệm càng lúc càng gần một chút.
Cô nhẹ nhàng hít thở, phun ở trên mặt của anh, kích thích rung động trong cơ thể anh vốn đang bành trướng, quay cuồng càng phát tán lợi hại.
Tô Chi Niệm thầm hít một hơi, vừa định nhắm mắt lại, kết quả là đọc được suy nghĩ trong lòng Tống Thanh Xuân: Trên mặt anh sao lại sưng lên? Nhìn giống như dấu bàn tay? Thân thể Tô Chi Niệm cứng đờ, chợt mở tầm mắt ra.
Anh bị người đánh sao? Cho nên mới mặc quần áo bảo vệ, che khuôn mặt mình?
Suy nghĩ từ trong lòng Tống Thanh Xuân vang lên, giọng của cô cũng có chút yếu ớt truyền đến: Tô, Tô tiên sinh, anh cùng người khác đánh nhau...
... sao... hai chữ cuối cùng Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, người đã bị Tô Chi Niệm mạnh mẽ đẩy ra khỏi ngực.
Ra ngoài!
Suýt nữa bị Tô Chi Niệm đẩy Tống Thanh Xuân xuống giường, giận mà không dám nói gì, một chữ cũng không dám nói thêm nữa bò xuống giường, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng ngủ.
-
Tống Thanh xuân một đường chạy xuống tầng, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Danh sách chương