Đường Noãn càng nói nét mặt càng chắc chắc: ... Khó trách cô dám chắc như thế, bản thân có thể trở thành nữ biên tập viên TW, hóa ra là bám lấy cành cao gì ha...

Cô yên tâm, nếu quả thật tôi có bản lĩnh đó, bám được cành cao nào, chuyện thứ nhất tôi làm tuyệt đối là nghĩ mọi cách đào thải Đường Noãn cô ra khỏi TW!

Tống Thanh Xuân nói xong thì liếc Đường Noãn một cái, xoay người đi về phía cửa toilet.

Đi được hai bước, Tống Thanh Xuân lại cảm thấy trong lòng có chút ngột ngạt liền ngừng lại.

Mặc dù cô và Tô Chi Niệm thật sự ký một hợp đồng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng quan hệ tin tức này, cô không phải dựa vào thủ đoạn mờ ám nào để làm.

Trước kia lúc Tống thị hưng thịnh, Đường Noãn thua cô, nói cô dựa vào gia thế, hiện tại Tống thị sa sút, Tống Thanh Xuân cô thắng, Đường Noãn nói cô dựa vào nhan sắc...

Mặc dù cô biết, thanh giả tự thanh, nhưng bị Đường Noãn đặt chuyện vu oan vô căn cứ như vậy, cơn tức này Tống Thanh Xuân thật sự nuốt không trôi.

Tống Thanh Xuân đưa lưng về phía Đường Noãn đứng yên nửa phút, đột nhiên xoay người đi trở lại trước mặt Đường Noãn, đầu tiên là cô liếc nhìn mặt Đường Noãn một cái, sau đó là dời tầm mắt xuống đôi giày cao gót hơn mười cm cô ta đang mang: Đường Noãn, tôi nghe nói cô bị trật chân? Đường Noãn có chút khó hiểu Tống Thanh Xuân đột nhiên nói câu này là có ý gì, vẻ mặt cô ta bình tĩnh nhìn Tống Thanh Xuân, không lên tiếng.

Nếu chân đang bị trật mà còn mang giày cao gót như vậy, vậy chắc hẳn là khỏi rồi ha... Tống Thanh Xuân cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đường Noãn, không chút lưu tình vạch trần: Xem ra bản lĩnh của cô cũng chỉ có như vậy, có bản lĩnh giả trật chân lừa Tần Dĩ Nam, sao lại không có bản lĩnh làm trật chân thật đi? Chẳng lẽ cô không sợ tối nay lúc Tần Dĩ Nam tới tìm cô, nhìn thấy cô đi giày cao gót cao như vậy sẽ biết rõ cô đang nói dối?

Cho nên, Đường Noãn, mau chóng sang siêu thị bên cạnh mua giày đế bằng đi, nếu không uổng công cô muốn giả cũng giả không được!

Đương nhiên, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, không cần cảm ơn tôi đâu!

Tống Thanh Xuân nói xong, cong môi rực rỡ rực rỡ với Đường Noãn, sau đó thì chuẩn bị quay người đi, nhưng vừa bước một bước, trong đầu Tống Thanh Xuân đột nhiên hiện lên lời của của Tần Dĩ Nam hôm trước gọi điện thoại cho mình, vì vậy lại quay đầu nhìn về phía Đường Noãn, tiếp tục không nể tình lật tẩy: Ngày đó trên dọc đường Tần Dĩ Nam đưa cô đi bệnh viện, điện thoại bị mất, là bị cô trộm lấy đi, ném rồi hả?

Tống Thanh Xuân không đợi Đường Noãn mở miệng thì tiếp tục nói tiếp: Cô đừng nói với tôi là bảo tôi đưa ra bằng chứng, mánh lới lừa dối này cô chơi bao nhiêu năm qua, chúng ta đều biết rõ trong lòng, không phải sao?

Cho nên, Đường Noãn, lúc tôi thắng cô, cô đừng lúc nào cũng nói tôi có bối cảnh gia đình nên dựa vào gia đình, lúc không có gia đình nói tôi bán rẻ nhan sắc, những lời nói như vậy luôn khiến cho người ta có một cảm giác là cô đang ghen ghét với người khác đấy, biết không?

Thật ra, cô thật sự không cần ghen ghét tôi, cô xem vừa rồi tôi vạch trần cô hai điểm thì có thể nói ra một vấn đề... Tống Thanh Xuân nhìn thẳng vào hai mắt Đường Noãn, ánh mắt trở nên có chút sắc bén, gằn từng chữ nói: Ở phương diện trơ trẽn, Tống Thanh Xuân tôi thật sự không sánh bằng Đường Noãn cô, cam bái hạ phong!

Đường Noãn tùy theo lời của Tống Thanh Xuân mà nắm chặt hai tay, móng tay được cô ta tu sửa vẽ móng bấm mạnh vào trong lòng bàn tay.

Lúc cô ta nghe cô nói câu sau cùng, cuối cùng không nhịn được nữa chợt giơ tay lên quất về phía mặt của Tống Thanh Xuân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện