Anh còn vì Tống Thanh Xuân mà vào cả Cục Công An đấy. . . . . .

Lòng dạ anh độc ác, cô ta có lòng ủy khuất cầu toàn* đi theo anh nhận lỗi, nói cho anh biết, về sau cô ta sẽ đối xử thật tốt với Tống Thanh Xuân, ngày đó cô ta thật sự sợ hãi nên mới bỏ chạy một mình, cô ta còn nói là Tống Thanh Xuân bảo cô ta đi. . . . . .

(*)Chấp nhận uất ức để mọi chuyện được thuận lợi.

Thật ra thì khi đó cô ta thật sự nghĩ như vậy, khi đó cô ta không ghét Tống Thanh Xuân, cô ta thật sự muốn làm bạn tốt với Tống Thanh Xuân, chỉ là cô ta không ngờ Tống Thanh Xuân lại trượng nghĩa như vậy, cô ta chỉ sợ bản thân mình rơi vào trong tay côn đồ sẽ xuất hiện sự cố, cô ta cũng muốn đi báo cảnh sát tới cứu cô ấy. . . . . .

Nhưng mà tất cả đã không còn kịp, kết thúc hết rồi.

Bởi vì anh thật sự rất hung ác, hung ác đến nỗi đối mặt với lời xin lỗi của cô ta vẫn luôn không nhúc nhích, vì để lấy được sự tha thứ của anh, cô ta đã đứng dưới trận mưa to suốt cả đêm, nhưng anh thì sao. . . . . . Anh nói không bao giờ muốn nhìn thấy cô ta nữa, thật sự coi cô như không khí, hơn nửa đêm anh còn chạy trong màn mưa to để đi mua thức ăn khuya cho Tống Thanh Xuân, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt vì bị dầm mưa, cũng không có chút lay động nào.

Anh rõ ràng biết cô ta, thấy cô ta té xỉu trên đất, nhưng anh vẫn không gọi xe cứu thương, cuối cùng vẫn là một người đi đường đưa cô ta đến bệnh viện. . . . . .

Khi đó, cô ta chịu đựng bao nhiêu đau khổ, cô ta cũng muốn khiến Tống Thanh Xuân chịu đựng bấy nhiêu, nhưng chỉ với một câu Tôi không thích Tần Dĩ Nam nữa của Tống Thanh Xuân liền muốn giải thoát, vậy còn cô ta thì sao? Cô ta vẫn yêu người đàn ông đó, cô ta giải thoát không được. . . . . .

Tống Thanh Xuân muốn từ nay về sau chỉ làm anh em với Tần Dĩ Nam? Cô nghĩ thật tốt đẹp. . . . . .

Đáy mắt Đường Noãn thoáng hiện một vẻ ác độc, tay cô ta dùng sức nắm chặt thành nắm đấm, giống như là đã quyết tâm làm một chuyện gì đó, bỗng nhiên lớn tiếng hô một câu Cứu tôi với, sau đó cô ta cắn chặt hàm răng, lui về phía sau hai bước, ngã vào trong hồ nước lạnh lẽo.

-

Tô Chi Niệm lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, giống như cảnh tượng vui đùa náo nhiệt bên cạnh không có nửa điểm quan hệ gì với anh.

Thật ra thì anh đã sớm muốn đi, nhưng nhìn thoáng qua thời gian một cái, vẫn chưa tới mười giờ, Tống Thanh Xuân về đến nhà còn hai giờ nữa, dứt khoát ở miễn cưỡng ở lại đây.

Những người này cũng rất cố gắng tán gẫu, tán gẫu sản phẩm mới nhất mình khai thác, khoe khoang mình kéo bao nhiêu đầu tư, trò chuyện một hồi, cuối cùng liền chuyển đến đề tài xưa nay chưa bao giờ thay đổi đó chính là đàn ông và phụ nữ.

Cũng không phải tất cả đàn ông trên thế giới này đều đa tình, hơn nữa sau khi có tiền bạc, bạn sẽ phát hiện, đối với đàn ông, phụ nữ là một loại sinh vật có phẩm chất xa xỉ, có thể nói giống như là công dụng của những chiếc túi hàng hiệu với phụ nữ.

Vật phẩm xa xỉ, đương nhiên là cần phải bỏ ra số tiền lớn.

Vì vậy mọi người liền bắt đầu xả, ai đó, người nào mua cho người phụ nữ bên ngoài của mình một ngôi biệt thự, ai đó theo đuổi nữ minh tinh, sẽ quăng vào vài vài tỷ để đóng phim. . . . . .

Chủ đề này được người ta bàn tán say sưa nhưng rơi vào trong lỗ tai Tô Chi Niệm, chỉ biết hai chữ nhàm chán, khiến anh cảm thấy còn không bằng tiếng hít thở khô khan bình thường của Tống Thanh Xuân..

Chỉ tiếc khi Tô Chi Niệm vất vả tìm được tiếng động của Tống Thanh Xuân lại phát hiện không phải cô đang hô hấp buồn tẻ vô vị, mà là đang nói chuyện phiếm với người khác? Chỉ là giọng điệu nói chuyện, nghe qua không phải vui vẻ như vậy. . . . . .

Cô câm miệng, trước tiên cô hãy nghe tôi nói hết, tôi đau lòng vì anh Dĩ Nam đã trở thành công cụ cho cô lợi dụng , nhưng mà cũng không phải bởi vì đau lòng anh Dĩ Nam mà tôi mới nói nhảm nhiều với cô như vậy, tôi nói nhiều như vậy, là bởi vì. . . . . .

Tuy rằng nghe không thấy tên họ từ trong lời nói của Tống Thanh Xuân, nhưng mà Tô Chi Niệm vẫn mơ hồ đoán được, có lẽ lại là Đường Noãn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện