Editor: May
Chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, lại khiến cho Tần Dĩ Nam trầm mặc lại, qua thật lâu sau, anh mới thong thả mở miệng nói: “Tạm được thôi.”
Trình Thanh Thông cười một chút, không lên tiếng.
Bên trong xe rơi vào hoàn toàn yên tĩnh một lần nữa.
Tần Dĩ Nam thấy xe ngừng ở cửa tiểu khu, hơi kinh ngạc một chút.
Không phải cô sống trong biệt thự rất xa hoa ở Thượng Hải ư? Sao lại sống trong một kiểu nhà cũ nát như vậy ở Bắc Kinh? Chẳng lẽ cô chia tay với người đàn ông ở Thượng Hải? Trở về Bắc Kinh?
Đáy lòng Tần Dĩ Nam hiện ra một chút kinh hỉ, anh nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lát, nói: “Anh đưa em vào trong nhé.”
Trình Thanh Thông kinh ngạc một chút, vội vàng lắc đầu: “Không cần...”
“Không việc gì...” Tần Dĩ Nam nhìn chân Trình Thanh Thông chăm chú: “... Căn nhà này không có thang máy đúng không, chân em thoạt nhìn rất nghiêm trọng, đi thôi, anh đưa em lên lầu, liền rời đi ngay.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam dẫn đầu bước đi, vào tiểu khu.
Trình Thanh Thông tạm dừng ở cửa tiểu khu một lát, kéo chân có chút đau, đi theo.
Tần Dĩ Nam biết Trình Thanh Thông theo ở phía sau, cố ý thả chậm bước chân, chờ đến sau khi cô cách mình gần một chút, mới hỏi: “Căn nhà?”
Trình Thanh Thông chỉ một phương hướng, không lên tiếng.
Tần Dĩ Nam quay đầu, nhìn chằm chằm chân cô, không nói một lời liền đứng đến trước mặt cô, vào lúc cô chưa kịp phản ứng, cúi người bồng cô lên.
Cái ôm của anh, vẫn giống như trong ký ức của cô.
Ấm áp mà lại khiến người an tâm.
Hốc mắt Trình Thanh Thông bỗng dưng nóng lên, đầu liền càng thấp lợi hại hơn một chút.
Cô không dám để cho chính mình nghĩ quá nhiều, bởi vì cô sợ, cô suy nghĩ nhiều, liền không rời khỏi được cái ôm của anh.
Lần này cô trở về, lấy đồ xong liền đi, cho nên mặc kệ anh đối với cô như thế nào, cô đều phải khống chế tốt chính mình.
Hiện tại cô, hoàn toàn không có quyền lợi làm chủ cho mình cái gì.
Vào hơn một năm trước đây, lúc cô làm ra lựa chọn, anh và cô liền đã không có kết quả gì nữa.
Tần Dĩ Nam ở dưới hồi đáp của Trình Thanh Thông, ngừng ở cửa nhà cô thuê.
Anh để cô xuống, cô cầm chìa khóa, mở cửa, sau đó đưa ra tay bật đèn trong phòng, mới xoay người, nói với anh câu: “Cám ơn.”
Anh không lên tiếng, tầm mắt lại nhìn vào trong nhà cô.
Cô thấy anh không có bất kỳ ý tứ rời đi nào, cũng không tiện trực tiếp đuổi anh đi, chần chờ một lát, lễ phép mở miệng: “Đi vào ngồi đi.”
Trong nhà đã không có người ở hơn một năm, ngoại trừ nước, hoàn toàn không có đồ có thể uống nào khác.
Cho nên Trình Thanh Thông trực tiếp đưa cho Tần Dĩ Nam một chai nước suối.
Tần Dĩ Nam nói một tiếng cám ơn, vặn mở nắp chai, uống hai ngụm.
Từ khi anh vào phòng, vẫn luôn quan sát gian phòng của cô, lưu ý đến trong nhà không lớn của cô, ngoại trừ đồ của cô, hoàn toàn không có vết tích người khác ở.
Chẳng lẽ anh vừa mới phán đoán là đúng?
Tần Dĩ Nam để chai nước suối, rất là lơ đãng lên tiếng: “Về Bắc Kinh khi nào?”
“Buổi sáng hôm nay.”
“À...” Tần Dĩ Nam dừng lại một chút, lại hỏi: “... Đây là căn nhà hôm nay vừa thuê?”
“Không phải, là thuê năm ngoái, lần này trở về, là tới trả nhà.”
Trả nhà? Hóa ra là anh nghĩ sai...
Đáy mắt Tần Dĩ Nam xẹt qua một chút ảm đạm, anh trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Vậy lúc nào thì đi?”
Trình Thanh Thông trả lời thành thật: “Cuối tuần đi.”
Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, không lên tiếng, tầm mắt lại hướng về ngoài cửa sổ.
Chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, lại khiến cho Tần Dĩ Nam trầm mặc lại, qua thật lâu sau, anh mới thong thả mở miệng nói: “Tạm được thôi.”
Trình Thanh Thông cười một chút, không lên tiếng.
Bên trong xe rơi vào hoàn toàn yên tĩnh một lần nữa.
Tần Dĩ Nam thấy xe ngừng ở cửa tiểu khu, hơi kinh ngạc một chút.
Không phải cô sống trong biệt thự rất xa hoa ở Thượng Hải ư? Sao lại sống trong một kiểu nhà cũ nát như vậy ở Bắc Kinh? Chẳng lẽ cô chia tay với người đàn ông ở Thượng Hải? Trở về Bắc Kinh?
Đáy lòng Tần Dĩ Nam hiện ra một chút kinh hỉ, anh nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông một lát, nói: “Anh đưa em vào trong nhé.”
Trình Thanh Thông kinh ngạc một chút, vội vàng lắc đầu: “Không cần...”
“Không việc gì...” Tần Dĩ Nam nhìn chân Trình Thanh Thông chăm chú: “... Căn nhà này không có thang máy đúng không, chân em thoạt nhìn rất nghiêm trọng, đi thôi, anh đưa em lên lầu, liền rời đi ngay.”
Nói xong, Tần Dĩ Nam dẫn đầu bước đi, vào tiểu khu.
Trình Thanh Thông tạm dừng ở cửa tiểu khu một lát, kéo chân có chút đau, đi theo.
Tần Dĩ Nam biết Trình Thanh Thông theo ở phía sau, cố ý thả chậm bước chân, chờ đến sau khi cô cách mình gần một chút, mới hỏi: “Căn nhà?”
Trình Thanh Thông chỉ một phương hướng, không lên tiếng.
Tần Dĩ Nam quay đầu, nhìn chằm chằm chân cô, không nói một lời liền đứng đến trước mặt cô, vào lúc cô chưa kịp phản ứng, cúi người bồng cô lên.
Cái ôm của anh, vẫn giống như trong ký ức của cô.
Ấm áp mà lại khiến người an tâm.
Hốc mắt Trình Thanh Thông bỗng dưng nóng lên, đầu liền càng thấp lợi hại hơn một chút.
Cô không dám để cho chính mình nghĩ quá nhiều, bởi vì cô sợ, cô suy nghĩ nhiều, liền không rời khỏi được cái ôm của anh.
Lần này cô trở về, lấy đồ xong liền đi, cho nên mặc kệ anh đối với cô như thế nào, cô đều phải khống chế tốt chính mình.
Hiện tại cô, hoàn toàn không có quyền lợi làm chủ cho mình cái gì.
Vào hơn một năm trước đây, lúc cô làm ra lựa chọn, anh và cô liền đã không có kết quả gì nữa.
Tần Dĩ Nam ở dưới hồi đáp của Trình Thanh Thông, ngừng ở cửa nhà cô thuê.
Anh để cô xuống, cô cầm chìa khóa, mở cửa, sau đó đưa ra tay bật đèn trong phòng, mới xoay người, nói với anh câu: “Cám ơn.”
Anh không lên tiếng, tầm mắt lại nhìn vào trong nhà cô.
Cô thấy anh không có bất kỳ ý tứ rời đi nào, cũng không tiện trực tiếp đuổi anh đi, chần chờ một lát, lễ phép mở miệng: “Đi vào ngồi đi.”
Trong nhà đã không có người ở hơn một năm, ngoại trừ nước, hoàn toàn không có đồ có thể uống nào khác.
Cho nên Trình Thanh Thông trực tiếp đưa cho Tần Dĩ Nam một chai nước suối.
Tần Dĩ Nam nói một tiếng cám ơn, vặn mở nắp chai, uống hai ngụm.
Từ khi anh vào phòng, vẫn luôn quan sát gian phòng của cô, lưu ý đến trong nhà không lớn của cô, ngoại trừ đồ của cô, hoàn toàn không có vết tích người khác ở.
Chẳng lẽ anh vừa mới phán đoán là đúng?
Tần Dĩ Nam để chai nước suối, rất là lơ đãng lên tiếng: “Về Bắc Kinh khi nào?”
“Buổi sáng hôm nay.”
“À...” Tần Dĩ Nam dừng lại một chút, lại hỏi: “... Đây là căn nhà hôm nay vừa thuê?”
“Không phải, là thuê năm ngoái, lần này trở về, là tới trả nhà.”
Trả nhà? Hóa ra là anh nghĩ sai...
Đáy mắt Tần Dĩ Nam xẹt qua một chút ảm đạm, anh trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Vậy lúc nào thì đi?”
Trình Thanh Thông trả lời thành thật: “Cuối tuần đi.”
Tần Dĩ Nam khẽ gật đầu, không lên tiếng, tầm mắt lại hướng về ngoài cửa sổ.
Danh sách chương