Editor: May

Cho dù trước khi cô chưa tìm Kim Trạch, đã làm tốt chuẩn bị tâm lý.

Cô cho rằng, chỉ cần Tần Dĩ Nam trôi qua tốt, cô liền có thể bình tĩnh hòa nhã đi vào giao hẹn hắc ám này.

Nhưng mà, khi một màn này thật tiến đến, khi Kim Trạch tới gần cô, cô vẫn không có cách nào chịu đựng...

Trình Thanh Thông cảm giác được lực đạo Kim Trạch nắm cổ tay mình càng lúc càng lớn, đau đớn khiến cho mi tâm đều nhăn lên.

Cô biết, đây là biểu hiện không vui lòng của người đàn ông này.

Cô thật rất sợ, sợ anh một giây sau sẽ thiếu kiên nhẫn trực tiếp ấn cô ở dưới thân.

Nước mắt Trình Thanh Thông càng rơi càng mãnh liệt, âm điệu trong miệng, run rẩy đến không tưởng tượng nổi: “... Anh bảo tôi làm gì cũng được, chỉ riêng chuyện này, cho tôi thêm một chút thời gian, một chút thời gian được không?”

Tần Dĩ Nam hoàn toàn không biết rốt cuộc cô vì anh, đã trả giá cái gì.

Anh bởi vì lúc trước cô lừa dối, hận thấu cô, cô trôi qua tồi tệ thế nào, anh hoàn toàn không để ý.

Dù cô đau khổ cầu xin thêm một chút thời gian, cô và anh cũng sẽ không có thêm một chút hy vọng nào nữa.

Nhưng mà, cô vẫn muốn một ít thời gian như thế, mơ tưởng vùng vẫy giãy chết...

“Cầu xin anh... Kim tổng... Thực xin lỗi, thật cầu xin anh, thực xin lỗi...”

Kim Trạch nhìn chằm chằm dung nhan hoa lê đẫm mưa của Trình Thanh Thông, khóe môi dùng sức kéo căng một chút, sau đó liền bỗng nhiên buông tay nắm cổ tay cô ra.

Anh đưa tay ra, xách áo ngủ ở một bên lên, phủ đắp lên người, xuống giường, vừa buộc dây, vừa nhìn Trình Thanh Thông vẫn còn ngồi xổm ở trên giường, đang rơi lệ tí tách.

Chờ đến khi buộc dây xong, anh xoay người đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ hai bước, giống như là nghĩ đến cái gì, lại ngừng lại, không quay đầu, trực tiếp đưa lưng về phía Trình Thanh Thông, ngữ khí có vẻ hơi lạnh nhạt mở miệng nói: “Đối với chuyện ở phương diện kia, tôi chưa bao giờ ép buộc gây khó cho người khác, mị lực của tôi còn chưa kém cỏi đến cần bức bách một người phụ nữ ngủ với tôi, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể dùng một số lớn tiền đưa tới một đóng phụ nữ. Thời gian tôi có thể cho em, nhưng có một vài chuyện, tôi hy vọng em có thể rõ ràng, em là vật tôi xài tiền để giao dịch tới, cả đời đều chú định phải dán tên Kim Trạch tôi lên, có chút ảo tưởng tôi muốn em tốt nhất càng sớm cắt đứt càng tốt, dù sao chính em hiểu rõ hơn tôi, cuối cùng những ảo tưởng kia cũng chỉ là ảo tưởng. Cho nên, tôi hy vọng lần sau lúc tôi tới, tôi nhìn thấy là Hiểu Ngâm, mà không phải Trình Thanh Thông, bởi vì đối với Kim Trạch tôi mà nói...”

Kim Trạch dừng một chút, hơi nghiêng đầu, đối diện với với đôi mắt nước mắt lưng tròng của Trình Thanh Thông: “... Tôi hoàn toàn không cần cũng không thèm khát Trình Thanh Thông.” -

Tần Dĩ Nam là vào một buổi tối sau khi Trình Thanh Thông rời Bắc Kinh hai tháng, biết được tin tức về cô.

Lúc đó Bắc Kinh, đã vào thu.

Buổi chiều hôm đó, rơi xuống một cơn mưa thu, thời tiết bỗng nhiên chuyển lạnh hơn rất nhiều.

Đêm nay Tần Dĩ Nam, có một bữa tiệc, sáu giờ chạng vạng, lúc anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất của công ty, mưa thu đã tạnh.

Địa điểm bữa tiệc, ở trong đại một phủ vương gia gần Bắc Hải.

Bên trong trồng đầy cây bạch quả, một trận mưa thu đột kích, đập vào lá màu vàng kim của cây bạch quả, khiến chúng lơ phơ lất phất rơi xuống đầy đất.

Phong cảnh xinh đẹp đến kinh diễm.

Tần Dĩ Nam ngừng ổn xe, ngồi ở trong xe, nhìn chằm chằm cảnh vật xa hoa nơi không xa, hoảng hốt liền thất thần đi.

Anh nhớ được, lúc trước anh nhìn thấy một tấm hình ở trong điện thoại di động của Trình Thanh Thông.

Là của cô.

Cũng là sau khi một cơn mưa thu đi qua như vậy.

Cô đứng ở trên lá cây bạch quả đầy đất, mặc một thân trang phục hào phóng tao nhã, hàm chứa ý cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện