Cô vốn đang buồn bực không biết tại sao đại BOSS bỗng dưng đổi tính, hiện tại nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy Tô Chi Niêm gửi tin nhắn trên điện thoại di động cho người tên Người giấu trong hồi ức thì trong nháy mắt liền hiểu rõ tất cả.

Cô quả nhiên đoán không sai, người tên người giấu trong hồi ức đó chính là người trong lòng của đại BOSS, hơn nữa cô ấy bây giờ còn đang ở trong nhà của đại BOSS...

Trong lúc Trình Thanh Thông đang miên man suy nghĩ vấn đề, cô nhìn thấy Tô Chi Niệm cầm điện thoại lên, có lẽ là đang nhìn tin nhắn đó, anh vậy mà lại chăm chú nhìn hồi lâu, hơn nữa lúc đó mặt mày đều phủ một chút dịu dàng không dễ gì để cho người ta thấy được.

Cô vừa nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn đó, một câu rất bình thường: Anh Tô, tôi có thể hỏi anh mấy giờ về đến nhà không? Chỉ với hai từ Anh và Tô này là có thể nhìn ra được, cô gái gửi tin nhắn cho anh cũng không thân thiết với anh lắm, thậm chí là hơi xa lánh.

Nếu như bất cứ người nào, thấy người mình thích dùng cách thức như vậy nói chuyện với mình, đáy lòng đều cũng khó chịu chứ? Nhưng vì sao cô lại thấy được chút thỏa mãn trên người đại Boss?

Rốt cuộc cần phải yêu một người bao nhiêu, hoặc là, bị người mình yêu đó không coi trọng bao nhiêu, cho nên lúc nhận được tin nhắn bình thường của người đó mới có thể coi như trân bảo?

Xe đã vào tiểu khu, không quá một phút đồng hồ, là có thể đến biệt thự của Tô Chi Niệm.

Đúng là Tô Chi Niệm đã hồi thần, nhưng vẫn thấy Tô Chi Niệm nhẹ nhàng gõ hai chữ trên bàn phím rồi gửi đi.

-

Lúc Tống Thanh Xuân đang do dự mình có nên tiếp tục không sợ chết gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm hay không thì, điện thoại di động của cô lại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn, cô vội vàng cầm lấy di động, thấy Tô Chi Niệm gửi tin nhắn tới: Ngay bây giờ.

Lúc Tống Thanh Xuân mới vừa xem hết hai chữ này, cô chỉ thấy bên ngoài nhà truyền đến tiếng xe.

Tống Thanh Xuân theo bản năng đứng lên, xuyên qua cửa sổ thấy Tô Chi Niệm đang xuống xe.

Thật đúng là đủ ngay bây giờ... Tống Thanh Xuân nhỏ giọng nói thầm một câu, ngay lập tức chạy về phía cửa.

Tô Chi Niệm vừa mới giẫm lên bậc thang, nghe được câu Thật đúng là đủ ngay bây giờ ... kia của Tống Thanh Xuân, không nhịn được hơi hơi bật cười.

Nhưng vẻ mặt này của anh duy trì còn chưa tới một phút đồng hồ, cửa phòng đã bị Tống Thanh Xuân mở ra.

Trên mặt Tô Chi Niệm lập tức khôi phục vẻ lạnh nhạt trước sau như một, anh thản nhiên liếc mắt nhìn nụ cười chói lọi của Tống Thanh Xuân một cái, Đối mặt với câu Anh Tô, anh đã trở lại? của cô, một chút phản ứng cũng không cho, liền bước vào phòng.

Tống Thanh Xuân ân cần phục vụ Tô Chi Niệm đổi giày, giúp anh treo áo khoác lên trên giá, vừa mới định hỏi anh có muốn uống chút gì hay không thì, Tô Chi Niệm lại ném cho một câu: Nói đi, chuyện gì?

Sau đó anh lại dùng thái độ lạnh nhạt ngồi ở trên ghế sa lon, cầm lấy điều khiển từ xa ở bên cạnh, mở TV.

Tống Thanh Xuân đứng yên ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm quay mặt nhìn vào TV, xem chỉ chốc lát, sau đó mới nhỏ giọng mở miệng nói: Anh Tô, tôi muốn xin anh nghỉ một ngày.

Tầm mắt Tô Chi Niệm vẫn dừng lại ở trong TV như cũ, tay anh không ngừng ấn điều khiển từ xa, thay đổi khoảng bảy tám kênh, mới giật giật môi: Thời gian, địa điểm, nguyên nhân.

Anh hỏi tỉ mỉ như thế để làm gì? Cũng không phải học sinh tiểu học viết xin phép?

Tống Thanh Xuân nói thầm một câu, nhưng vẫn thành thành thật thật nói ra toàn bộ: Tám giờ tối nay, ở câu lạc bộ Kinh Thành, anh Dĩ Nam trở về từ Bắc Kinh mở một bữa tiệc.

Anh Dĩ Nam... Lúc Tô Chi Niệm nghe được ba chữ kia, ngừng động tác ấn điều khiển từ xa lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện