Sau khi Tịch Hy Thần vào phòng làm việc, Niên Ngật cũng gõ cửa bước vào: “Tịch Tổng, xin chào!”
Boss Tịch ung dung, bình thản nói: “Có chuyện gì?”
Niên Ngật vừa cười vừa cung kính đặt cốc cà phê nhận từ tay cô thư ký gặp ở ngoài cửa lên bàn.
“Cám ơn!” Tịch Hy Thần nhướn mày. “Có gì thì nói đi.”
Niên Ngật vừa nghe thấy thế liền giơ ngón tay cái về phía ông chủ: “Đúng là tri kỷ!” Sau đó anh tiếp tục: “Hy Thần, vợ cậu giờ đã là họa sĩ nổi tiếng. Tranh của cô ấy, cậu cũng biết rồi đấy, rất khó mua. Tuần trước tôi đưa bạn gái đi xem triển lãm tranh, cô ấy cũng rất thích loại hình nghệ thuật này. Haizz, thật trùng họp mà lại chẳng có duyên, cô ấy rất thích một bức tranh của Anastasia vợ cậu, nhưng vừa định hỏi thì có người khác đặt mua mất. Cậu xem, có thể vì tôi bằng tuổi này rồi mới tìm được ý trung nhân mà nhờ vợ cậu vẽ tặng chúng tôi một bức được không? Đương nhiên, tôi cũng biết sức khỏe của An Kiệt không tốt lắm, nếu miễn cưỡng quá thì...”
Tịch Hy Thần xua tay ngăn anh lại, mặc dù không muốn vợ mình mệt mỏi chút nào nhưng không cho cô vẽ thì cô sẽ trở nên ủ rũ, buồn bã, vì vậy rất nhiều lần, khi Tịch Hy Thần đảm bảo chắc chắn tình hình sức khỏe của vợ tốt, anh mới ủng hộ cô vẽ tranh, tuy nhiên tâm trạng ủng hộ đó có chút phức tạp.
“Tôi sẽ hỏi cô ấy giúp anh.”
Thực ra hỏi An Kiệt thì nhất định cô sẽ đồng ý. Cho nên sau khi rối rít cảm ơn, Niên Ngật hớn hở chạy ra ngoài. Vì Tịch Tổng đã ra ám thị, nói xong thì đi ra ngay. Ông chủ Tịch mấy năm gần đây càng ngày càng... bình thản như một đạo sĩ, ngay cả tướng lĩnh tu luyện năm mươi năm cũng không bằng.
An Kiệt từ khu hành lang trưng bày tranh quen thuộc bước ra. Đi đến đường cái đang định vẫy taxi thì nhìn thấy người đang đứng bên kia đường, đối diện mình. Người đó mặc bộ trang phục rất đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ anh
Người đó nhìn cô, một lúc sau mới chầm chậm bước tới. An Kiệt đứng yên, tâm trạng rất bình tĩnh nhưng không biết tại sao lại có cảm giác muốn khóc. Cuối cùng, người con trai đó cũng đứng trước mặt cô, mỉm cười nói: “Vừa đi ngang qua thì nhìn thấy một người đi ra... nhìn rất giống em nhưng không dám chắc. Cho nên anh muốn đợi xem sao, xem ra không mất công toi rồi.”
“Diệp Lận...”
Anh “ừm” một tiếng mà tưởng chừng như đợi lâu lắm mới nghe thấy tiếng.
Giọng An Kiệt có chút nghẹn ngào: “Lâu lắm không gặp”
Anh mỉm cười, giơ tay ra, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Giản An Kiệt, lâu quá rồi không gặp.”
Sau đó, hai người vào quán cà phê gần đó. An Kiệt gọi một cốc ca cao nóng, cầm trên tay, người đối diện thì uống một cốc nước khoáng.
Anh nói: “Mấy năm trước uống nhiều rượu quá, giờ dạ dày không chịu nổi những đồ uống có chất kích thích nữa.”
An Kiệt không tiếp lời, từ từ chuyển chiếc cốc sang tay kia.
Anh cúi thấp đầu, cười nói: “Nghe nói con em đã năm tuổi rồi. Có ảnh không? Cho anh xem một chút được không?”
An Kiệt lấy chiếc di động trong túi áo ra, mở ảnh của Thần Thần rồi đưa cho Diệp Lận. Anh nhận lấy và xem rất chăm chú.
“Mắt và miệng rất giống em. Đáng yêu quá!”
“Cám ơn anh.”
“Sắp đi mẫu giáo chưa?”
“Ừm, còn nửa năm nữa.”
Hai người trầm mặc một lúc, An Kiệt hỏi: “Mấy năm nay anh vẫn bình thường chứ?”
“Em hỏi về công việc hay cuộc sống?” Anh nói. “Công việc vẫn thế, cuộc sống cũng vẫn vậy.”
Di động của An Kiệt rung lên, Diệp Lận liếc nhìn rồi đưa trả lại cho cô.
An Kiệt nhận lấy rồi mở ra xem, là tin nhắn của Hy Thần, hỏi cô đã về nhà chưa. Cô nhắn lại: “Vẫn chưa về, gặp Diệp Lận nên về muộn một chút.”
Bên kia rất lâu sau mới trả lời: “ừ.”
Khi An Kiệt bỏ điện thoại xuống, người đối diện mỉm cười nhưng không nói gì.
An Kiệt hỏi: “Bây giờ anh sống ở đâu?”
“Nhà cũ. Chỗ em từng đến rồi đấy, vẫn ở ngôi nhà đó thôi, năm ngoái có sửa sang lại.”
“Ừm.” An Kiệt đã từng đến, ngôi nhà nằm ở ngoại ô, môi trường rất tốt, nhưng nhà hơi cũ. Lúc này di động của An Kiệt lại rung lên: “Em đang ở đâu? Đợi một lúc anh sẽ qua đón em. Anh cũng sắp tan làm rồi.”
An Kiệt mỉm cười: “Vẫn chưa đến bốn giờ, sao anh đã tan làm?”
Tịch Hy Thần trả lời: “Anh là ông chủ mà.”
An Kiệt gửi địa chỉ, sau đó ngẩng lên hỏi Diệp Lận: “Tối nay cùng ăn cơm được không?”
Anh ngừng lại một lát rồi hỏi: “Đến nhà em à? Anh nghĩ chồng em sẽ không hoan nghênh đâu.”
“Vậy em hoan nghênh anh có được không?”
Diệp Lận mỉm cười, giơ tay ra cầm lấy tay cô, kéo đến trước mặt mình: “Không anh chỉ cần... nhìn thấy em là được rồi.” Diệp Lận nghiêng đầu áp sát vào tay cô. “Giản An Kiệt, An Kiệt, em có bao giờ nghĩ đến anh không, mấy năm nay...”
Bàn tay An Kiệt hơi run, cô muốn thu tay về nhưng Diệp Lận không cho, tính tình anh vẫn thế, giống như quay về thời còn trẻ, bướng bỉnh, tùy hứng.
An Kiệt không cố kháng cự nữa, chỉ có thể để mặc anh kéo tay mình. Còn Diệp Lận cũng thật sự không cần nghe câu trả lời của cô, anh sớm đã biết rõ câu trả lời. Anh chỉ là thông qua chuyện này để nói nỗi lòng của mình, nỗi lòng không có cách nào bày tỏ cùng cô.
Khi hai người chia tay, anh không hề hỏi số điện thoại của cô, chỉ nói câu tạm biệt.
Xe của Tịch Hy Thần đã đổ ở bên đường. An Kiệt bước tới rồi ngồi vào trong xe. Người bên cạnh dịu dàng hỏi cô hôm nay bận cả ngày có mệt lắm không.
An Kiệt lắc lắc đầu.
Tịch Hy Thần khởi động xe, đi một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Em đang nghĩ về cậu ấy à?”
An Kiệt nghiêng đầu sang nhìn Hy Thần, anh nói: “Khung cảnh đó có phần giống trước kia. Mà... ngay cả tâm trạng cũng thế.”
An Kiệt định thần lại, không kìm được cười nói: “Tâm trạng gì?”
Tịch Hy Thần thản nhiên trả lời: “Không thoải mái.”
An Kiệt giơ tay ra xoa xoa đầu anh: “Tịch tiên sinh, anh đang ghen đấy à?”
Cử chỉ đó, lời nói đó, trên thế gian này có lẽ chỉ có Giản An Kiệt mới nói thế, làm thế mà thôi.
Tịch Hy Thần kéo tay cô xuống, tay dần dần nắm chặt,môi từ từ nhếch lên: “Đúng, cho nên em phải an ủi anh.”
... Cái tên này đúng là càng già càng khó chiều!
Boss Tịch ung dung, bình thản nói: “Có chuyện gì?”
Niên Ngật vừa cười vừa cung kính đặt cốc cà phê nhận từ tay cô thư ký gặp ở ngoài cửa lên bàn.
“Cám ơn!” Tịch Hy Thần nhướn mày. “Có gì thì nói đi.”
Niên Ngật vừa nghe thấy thế liền giơ ngón tay cái về phía ông chủ: “Đúng là tri kỷ!” Sau đó anh tiếp tục: “Hy Thần, vợ cậu giờ đã là họa sĩ nổi tiếng. Tranh của cô ấy, cậu cũng biết rồi đấy, rất khó mua. Tuần trước tôi đưa bạn gái đi xem triển lãm tranh, cô ấy cũng rất thích loại hình nghệ thuật này. Haizz, thật trùng họp mà lại chẳng có duyên, cô ấy rất thích một bức tranh của Anastasia vợ cậu, nhưng vừa định hỏi thì có người khác đặt mua mất. Cậu xem, có thể vì tôi bằng tuổi này rồi mới tìm được ý trung nhân mà nhờ vợ cậu vẽ tặng chúng tôi một bức được không? Đương nhiên, tôi cũng biết sức khỏe của An Kiệt không tốt lắm, nếu miễn cưỡng quá thì...”
Tịch Hy Thần xua tay ngăn anh lại, mặc dù không muốn vợ mình mệt mỏi chút nào nhưng không cho cô vẽ thì cô sẽ trở nên ủ rũ, buồn bã, vì vậy rất nhiều lần, khi Tịch Hy Thần đảm bảo chắc chắn tình hình sức khỏe của vợ tốt, anh mới ủng hộ cô vẽ tranh, tuy nhiên tâm trạng ủng hộ đó có chút phức tạp.
“Tôi sẽ hỏi cô ấy giúp anh.”
Thực ra hỏi An Kiệt thì nhất định cô sẽ đồng ý. Cho nên sau khi rối rít cảm ơn, Niên Ngật hớn hở chạy ra ngoài. Vì Tịch Tổng đã ra ám thị, nói xong thì đi ra ngay. Ông chủ Tịch mấy năm gần đây càng ngày càng... bình thản như một đạo sĩ, ngay cả tướng lĩnh tu luyện năm mươi năm cũng không bằng.
An Kiệt từ khu hành lang trưng bày tranh quen thuộc bước ra. Đi đến đường cái đang định vẫy taxi thì nhìn thấy người đang đứng bên kia đường, đối diện mình. Người đó mặc bộ trang phục rất đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ anh
Người đó nhìn cô, một lúc sau mới chầm chậm bước tới. An Kiệt đứng yên, tâm trạng rất bình tĩnh nhưng không biết tại sao lại có cảm giác muốn khóc. Cuối cùng, người con trai đó cũng đứng trước mặt cô, mỉm cười nói: “Vừa đi ngang qua thì nhìn thấy một người đi ra... nhìn rất giống em nhưng không dám chắc. Cho nên anh muốn đợi xem sao, xem ra không mất công toi rồi.”
“Diệp Lận...”
Anh “ừm” một tiếng mà tưởng chừng như đợi lâu lắm mới nghe thấy tiếng.
Giọng An Kiệt có chút nghẹn ngào: “Lâu lắm không gặp”
Anh mỉm cười, giơ tay ra, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Giản An Kiệt, lâu quá rồi không gặp.”
Sau đó, hai người vào quán cà phê gần đó. An Kiệt gọi một cốc ca cao nóng, cầm trên tay, người đối diện thì uống một cốc nước khoáng.
Anh nói: “Mấy năm trước uống nhiều rượu quá, giờ dạ dày không chịu nổi những đồ uống có chất kích thích nữa.”
An Kiệt không tiếp lời, từ từ chuyển chiếc cốc sang tay kia.
Anh cúi thấp đầu, cười nói: “Nghe nói con em đã năm tuổi rồi. Có ảnh không? Cho anh xem một chút được không?”
An Kiệt lấy chiếc di động trong túi áo ra, mở ảnh của Thần Thần rồi đưa cho Diệp Lận. Anh nhận lấy và xem rất chăm chú.
“Mắt và miệng rất giống em. Đáng yêu quá!”
“Cám ơn anh.”
“Sắp đi mẫu giáo chưa?”
“Ừm, còn nửa năm nữa.”
Hai người trầm mặc một lúc, An Kiệt hỏi: “Mấy năm nay anh vẫn bình thường chứ?”
“Em hỏi về công việc hay cuộc sống?” Anh nói. “Công việc vẫn thế, cuộc sống cũng vẫn vậy.”
Di động của An Kiệt rung lên, Diệp Lận liếc nhìn rồi đưa trả lại cho cô.
An Kiệt nhận lấy rồi mở ra xem, là tin nhắn của Hy Thần, hỏi cô đã về nhà chưa. Cô nhắn lại: “Vẫn chưa về, gặp Diệp Lận nên về muộn một chút.”
Bên kia rất lâu sau mới trả lời: “ừ.”
Khi An Kiệt bỏ điện thoại xuống, người đối diện mỉm cười nhưng không nói gì.
An Kiệt hỏi: “Bây giờ anh sống ở đâu?”
“Nhà cũ. Chỗ em từng đến rồi đấy, vẫn ở ngôi nhà đó thôi, năm ngoái có sửa sang lại.”
“Ừm.” An Kiệt đã từng đến, ngôi nhà nằm ở ngoại ô, môi trường rất tốt, nhưng nhà hơi cũ. Lúc này di động của An Kiệt lại rung lên: “Em đang ở đâu? Đợi một lúc anh sẽ qua đón em. Anh cũng sắp tan làm rồi.”
An Kiệt mỉm cười: “Vẫn chưa đến bốn giờ, sao anh đã tan làm?”
Tịch Hy Thần trả lời: “Anh là ông chủ mà.”
An Kiệt gửi địa chỉ, sau đó ngẩng lên hỏi Diệp Lận: “Tối nay cùng ăn cơm được không?”
Anh ngừng lại một lát rồi hỏi: “Đến nhà em à? Anh nghĩ chồng em sẽ không hoan nghênh đâu.”
“Vậy em hoan nghênh anh có được không?”
Diệp Lận mỉm cười, giơ tay ra cầm lấy tay cô, kéo đến trước mặt mình: “Không anh chỉ cần... nhìn thấy em là được rồi.” Diệp Lận nghiêng đầu áp sát vào tay cô. “Giản An Kiệt, An Kiệt, em có bao giờ nghĩ đến anh không, mấy năm nay...”
Bàn tay An Kiệt hơi run, cô muốn thu tay về nhưng Diệp Lận không cho, tính tình anh vẫn thế, giống như quay về thời còn trẻ, bướng bỉnh, tùy hứng.
An Kiệt không cố kháng cự nữa, chỉ có thể để mặc anh kéo tay mình. Còn Diệp Lận cũng thật sự không cần nghe câu trả lời của cô, anh sớm đã biết rõ câu trả lời. Anh chỉ là thông qua chuyện này để nói nỗi lòng của mình, nỗi lòng không có cách nào bày tỏ cùng cô.
Khi hai người chia tay, anh không hề hỏi số điện thoại của cô, chỉ nói câu tạm biệt.
Xe của Tịch Hy Thần đã đổ ở bên đường. An Kiệt bước tới rồi ngồi vào trong xe. Người bên cạnh dịu dàng hỏi cô hôm nay bận cả ngày có mệt lắm không.
An Kiệt lắc lắc đầu.
Tịch Hy Thần khởi động xe, đi một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Em đang nghĩ về cậu ấy à?”
An Kiệt nghiêng đầu sang nhìn Hy Thần, anh nói: “Khung cảnh đó có phần giống trước kia. Mà... ngay cả tâm trạng cũng thế.”
An Kiệt định thần lại, không kìm được cười nói: “Tâm trạng gì?”
Tịch Hy Thần thản nhiên trả lời: “Không thoải mái.”
An Kiệt giơ tay ra xoa xoa đầu anh: “Tịch tiên sinh, anh đang ghen đấy à?”
Cử chỉ đó, lời nói đó, trên thế gian này có lẽ chỉ có Giản An Kiệt mới nói thế, làm thế mà thôi.
Tịch Hy Thần kéo tay cô xuống, tay dần dần nắm chặt,môi từ từ nhếch lên: “Đúng, cho nên em phải an ủi anh.”
... Cái tên này đúng là càng già càng khó chiều!
Danh sách chương