Một hôm, An Kiệt thong dong, nhàn nhã ngồi trên tấm thảm nhung trắng ngoài phòng khách chơi ghép tranh, tập tranh ghép được cô tìm thấy trong thư phòng, cảm thấy hứng thú nên tiện tay cầm ra.

Nhưng bây giờ An Kiệt lại cảm thấy nó không còn thú vị nữa... Tại sao lại toàn là cây xanh, không thể phân biệt được cái nào với cái nào? Lúc này, Tịch Hy Thần từ bên ngoài bước vào.

An Kiệt ngẩng lên, mắt nhìn một lượt rồi đứng dậy, chạy đến kéo tay Tịch Hy Thần, cười rạng rỡ, “Lại đây giúp em.”

Tịch Hy Thần cởi áo vest ra rồi để kệ cho An Kiệt lôi vào phòng khách

“Tranh phong cảnh, khó ghép lắm.” An Kiệt ngồi xuống, nghịch nghịch những mảnh ghép ở trước mặt.

“Sáng nay bác sĩ đến rồi hả?” Tịch Hy Thần hạ cố quỳ gối xuống.

“Ừm.” Cô trả lời qua quýt, Thân cây thì phải màu xám chứ nhỉ?”

“Gì cơ

“Hy Thần, anh ghép thân cây nhé!” Cô nhét một ít mảnh ghép vào tay anh.

Tịch Hy Thần không biết phải làm sao, liếc nhìn An Kiệt, “Vẫn còn sức để chơi trò này cơ à?”

Nói thì nói vậy chứ Tịch Hy Thần vẫn ngoan ngoãn cởi cúc áo ở cổ tay và xắn tay áo lên, chau mày suy xét bố cục những mảnh ghép ở trên sàn.

Vài phút sau...

“Hy Thần, bên này chắc là lá cây.” Một giọng nói vang lên.

“Thân cây, kề sát mặt đất.” Giọng nhẹ nhàng.

Lại một vài phút sau...

“Hy Thần, ánh sáng không đúng.”

“Không đúng ở chỗ nào? Từ trên xuống dưới phối cảnh đều hợp lý mà.” Kết luận rất chắc chắn.

An Kiệt lại cảm thấy... hình như mình đã nhờ nhầm người.

Nhưng người đó càng ghép càng tập trung tinh thần cao độ.

“Tịch Hy Thần, ở đây không phải xếp như thế!”

“Ùm, ừm.” Anh vẫn tiếp tục làm.

Cuối cùng An Kiệt mất hết kiên nhẫn: “Rốt cuộc anh đã nhìn thấy bức tranh gốc chưa hả!”

“Nhìn rồi.” Cánh tay dài giơ lên kéo người con gái lại,ôm vào lòng, “Đừng làm ồn.” Chỉ số IQ hơn người của anh không cho phép bị kỳ thị.

Tịch Hy Thần tiếp tục cúi xuống tìm tòi nghiên cứu...

Cuối cùng, bức tranh ghép đó bị tống vào nhà kho, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Tịch Hy Thần mở cánh cửa kính mờ, nghiêng người bước vào nhà tắm, hất tay đóng cửa lại để tránh gió thổi vào sẽ làm ai đó bị cảm, rồi đặt quần áo lên chiếc ghế mây nhỏ gần bồn tắm. Anh ngồi sát mép bồn, cho tay xuống làn nước ấm, “Có lạnh không?”

“Vừa lắm.” Một tiếng thở dài khoan khoái cất lên. Người trong bồn tắm khép bờ mi lại, làn da trắng mịn trong làn nước ấm hơi ửng đỏ, mái tóc dài ướt một nửa xõa ra sau lưng như một dòng thác đen nhánh, một vài lọn tóc bướng bỉnh không theo hàng lối tung bay trước mặt rồi chạm vào khóe môi, những giọt nước dính trên mặt, trên mi mắt...

Tịch Hy Thần nheo nheo mắt.

“Anh thấy thế nào? Rất đẹp phải không?” An Kiệt từ từ mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn mình.

Tịch Hy Thần sững sờ giây lát rồi mỉm cười dịu dàng, “Rất đẹp.”

Đột nhiên, chuông điện thoại trong phòng tắm reo vang, Tịch Hy Thần đứng dậy nhấc chiếc điện thoại nhỏ treo trên tường lên nghe, “Xin chào... vâng... tôi sẽ quay lại Trung Quốc trong thời gian sớm nhất... có thể...”

An Kiệt quay người vịn vào mép bồn, bất chợt nảy ra một ý thích, giơ tay lên định mở cái cửa sổ sát trần ở bên cạnh.

Tịch Hy Thần đang nói chuyện điện thoại vội cúi người xuống kéo lại.

“Sẽ lạnh đấy!” Điện thoại kẹp trên vai.

“Không lạnh đâu mà.”

“Không được.” Lần này anh dứt khoát kéo cô dựa vào mép bồn bên phía anh đứng rồi ôm chặt lấy eo cô.

Được chứ... Tôi sẽ xử lý chuyện này... được...” Gác máy, Tịch Hy Thần cúi xuống hôn thật mạnh lên môi cô. Sau một hồi ôm hôn cuồng dại, cuối cùng anh cũng kiềm chế đứng dậy, “Nước lạnh rồi, đứng dậy đi.” Giọng anh khàn khàn.

“Không.”

Đôi mắt đẹp nheo lại, sau đó mỉm cười, nói: “Đã thế thì... tạm thời không cần đứng dậy cũng được.”

An Kiệt nhất thời không kịp phản ứng.

“Cùng tắm.”

“Hả?”

“Dù sao quần áo của anh cũng bị em làm ướt hết rồi.” Lý do thật chính đáng, những ngón tay thon dài từ từ mở từng chiếc khuy áo, động tác tao nhã và gợi tình.

... Cuối cùng, ai đó trong bồn tắm đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề! Còn nữa, bây giờ lại cảm thấy mơ màng như buổi sớm tinh mơ.

Trời thu quang đãng, ánh nắng tươi đẹp, sân quần vợt lộ thiên vào ngà

Sau khi chơi được mười lăm phút, cuối cùng An Kiệt cũng vẫy tay xin hàng. Cô của An Kiệt vẫn tràn đầy năng lượng, còn An Kiệt quả thật quá yếu ớt.

“Thật vô dụng!” Tịch Hy Thần cả người mát mẻ, tao nhã, an nhàn ngồi trong bóng râm. Mười quả bóng cô không bắt được quả nào không nói làm gì, tính cả thời gian đi đi lại lại trên sân thì cô thực sự mới chơi được có bảy, tám phút.

“Người đứng ngoài xem không có quyền bình luận.” Người cầm vợt đi đến chỉ thẳng cây vợt về phía khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú đang mỉm cười rất ấm áp đó.

Tịch Hy Thần cũng chẳng cãi lại, giơ tay giật lấy chiếc vợt. Ai đó muốn xem anh biểu diễn, vậy thì cũng chẳng cần để ý chuyện có phải anh ăn hiếp phụ nữ hay không nữa! Haiz, lại còn là cô vợ tương lai nữa chứ!

Anh cởi chiếc áo khoác màu nâu đất ra, bên trong là một chiếc áo trắng tinh. Anh thích mặc quần áo có chất liệu thoải mái, yêu thích những nhà thiết kế nổi tiếng, yêu cầu về trang phục cũng khá cao, cũng bởi anh có tướng mạo xuất chúng; vóc dáng thanh mảnh, đẹp đẽ, khí chất cao quý... Nói tóm lại, anh mặc gì trên người cũng tao nhã, thanh lịch và bắt mắt cả.

Anh giơ tay vò vò mái tóc đen trước mặt, ra sân. Không đến hai mươi phút sau, cô của An Kiệt rời sân, than thở, thằng bé này ngay cả đánh tennis cũng máu lạnh!

Sau đó, bên cạnh có người qua mời cùng đánh, Tịch Hy Thần ngại từ chối nên đồng ý. Cuộc đấu diễn ra một tiếng đồng hồ, cũng rất thú vị.

Anh đi sang bên cạnh lấy chai nước tu vài ngụm.

“Có muốn cùng ăn cơm không?” Một cô gái bước đến hỏi.

Tịch Hy Thần mỉm cười, “Tôi nghĩ là không được, vợ tôi đang ở đằng kia.” Ánh mắt anh nhìn sang một nơi nào đó.

Cô gái ngây người rồi nhìn sang hàng ghế phía Đông, ở đó có một cô gái mặc quần áo màu cam đậm đang ngồi ôm gối trên chiếc ghế băng, chiếc mũ bóng chày đội sùm sụp không nhìn rõ mặt.

Cô ta cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ nói, “Có cơ hội thì cùng đánh cầu nhé, trình độ của anh thật siêu đẳng.”

Tịch Hy Thần mỉm cười, không nói gì, cầm chiếc vợt đi về phía người hình như đang ngủ.

Đến gần... Quả nhiên!

“Cháu đưa cô ấy về trước đây.”

Bà Phác gật gật đầu, “Cô chơi thêm hai hiệp nữa.”

Ôm lấy An Kiệt, Hy Thần không ngừng lắc đầu, “về nhà tắm rửa rồi mới ngủ chứ, hừm?”

Trong lúc mơ màng, An Kiệt khẽ ê a một tiếng, không biết là có nghe rõ không.

Nhưng, nói đến tắm rửa, Tịch Hy Thần bắt đầu suy nghĩ... Ngày mai là cuối tuần, An Kiệt lại không phải đi học, vậy thì tối nay... có mệt một chút cũng không sao nhỉ?

Gần đây, Tịch Hy Thần thường xuyên suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm trọng... Hình như anh vẫn chưa cầu hôn người ấy, mà bây giờ, hai người họ đang ngồi trên máy bay đi từ Helsinki về thành phố A để tham dự hôn lễ của anh họ An Kiệt, ôi trời, Tịch Hy Thần thở dài một tiếng, tại sao anh phải đi tham dự đám cưới của người khác chứ!

Anh chống tay lên má, ánh mắt lười biếng nhìn người bên cạnh đang cúi đầu xem báo.

An Kiệt đặt tờ báo xuống, lưỡng lự chọn một cốc nước uống màu đỏ trên chiếc khay mà cô tiếp viên hàng không mang đến, sau đó cúi sát về phía Tịch Hy Thần và đưa cốc nước đến gần môi anh, “Uống một ngụm đi, có chất cồn không?”

Tịch Hy Thần nhâm nhi một ngụm rồi nói: “Không có.”

“Mùi vị cũng được.” Ngay sau đó, giọng nói có vẻ hài lòng vang lên.

“Nói đúng ra, đây là lần đầu tiên hai đứa mình đi máy bay cùng nhau nhỉ?” An Kiệt nghiêng nghiêng đầu.

“ừm.” Thế nên Tịch Hy Thần mới hạ cố nghìn dặm xa xôi đi tham dự đám cưới của người khác chứ!

“Thú vị thật đấy!” An Kiệt chớp chớp mắt.

Nửa tiếng sau, đầu của ai đó đã dựa trên vai người ngồi bên cạnh, ngủ một giấc ngon lành.

Tịch Hy Thần lắc đầu, cúi xuống hôn nhẹ một cái lên khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu đó, giơ tay ra hiệu cho cô tiếp viên hàng không mang đến một chiếc chăn mỏng.

Đám cưới của Phác Tranh náo nhiệt, vui vẻ.

Tịch Hy Thần đứng dựa vào tường, lặng lẽ quan sát một nơi nào đó trong hội trường

“Thật trùng hợp!”

Quay lại nhìn thì hóa ra là Niên Ngật, anh thấy hơi ngạc nhiên.

Niên Ngật bưng một ly rượu đến gần, giải thích: “Cô dâu là em họ tôi.” Anh ta nhấp một ngụm rượu vang rồi cũng nhìn sang một nơi nào đó trong hội trường, “Nói thật, người ấy của cậu thật sự rất đặc biệt.”

Tịch Hy Thần hướng về một nơi nào đó nhìn, lúc này An Kiệt và cô của cô đang nói chuyện với nhau.

Niên Ngật nghĩ đến một chuyện, “Cậu có nên gọi tôi một tiếng “anh trai” không nhỉ?”

Tịch Hy Thần mỉm cười, “Tiền bối nói xa xôi quá!”

Đúng là có hơi xa, nhưng, “Khi nào cưới không được quên mời tôi đâu đấy!”

“Tất nhiên.”

Trước khi đi, Niên Ngật còn quay sang nói: “À, đúng rồi, người đó hiện đang làm việc ở khu giải trí cz, chuyên trù hoạch sau hậu trường, rất tốt, ừm, tôi ngưỡng mộ cậu về điểm này.” Nói xong, anh ta cười ha ha, vẫy tay rời đi, hòa lẫn vào đám đông.

Đôi mắt đẹp từ từ thu lại, hướng cái nhìn nhàn rỗi về phía bóng hồng kiều diễm kia, mãi không rời, “Kết hôn... kết hôn, điều đó, phải làm thế nào đây?” Những ngón tay thanh mảnh vỗ vỗ vào cánh tay đang khoanh lại.

Ba ngày sau, người đàn ông cực kỳ thông minh có chỉ số IQ phi thường nào đó cuối cùng cũng phải thừa nhận hình như mình lại gặp phải một vấn đề trọng đại khác trong cuộc đời.

Một bữa ăn tối dưới ánh nến lung linh? Trên một bãi cát bên bờ biển? Trên du thuyền? Một chương trình phát sóng? Hàng xe tải hoa tươi? Trời ơi, tất cả đều... không khả thi!

Trong thư phòng, Tịch Hy Thần ngồi trên chiếc ghế da, tay chống lên trán, tâm trí để vào tập tài liệu trên tay thì ít mà chuyên tâm suy nghĩ về hai từ nào đó thì nhiều.

Anh ngẩng lên nhìn chăm chăm vào An Kiệt đang nhàn nhã nằm trên chiếc ghế tựa lật giở một cuốn sách cách chỗ anh không xa... Cứ trực tiếp trói cô ấy lại rồi lôi lên Cục Dân chính là xong, nhưng... kế sách đó rõ ràng không được khôn ngoan cho lắm.

Tịch Hy Thần day day trán, trầm mặc.

“À, đúng rồi, Hy Thần,” Đang xem sách, thực ra là đang xem ảnh cưới của Phác Tranh, ên tiếng, rất vô tình, buột miệng hỏi: “Khi nào thì chúng ta kết hôn?”

Chiếc bút máy tinh xảo, đẹp đẽ rơi cộp một cái xuống đất!

(Hey, cuối cùng lại là An Kiệt “vô tình” cầu hôn rồi?!)

Điểm cuối, cũng là điểm khởi đầu khác của vòng tròn.

“Điều tra? Dựa vào bọn họ thì có thể điều tra được cái gì?”

“Chú Giản, chú không thấy lần này nên liên kết với chính đảng sẽ có hiệu quả hơn sao?” Giọng thờ ơ, lạnh nhạt.

“Ý cháu là...”

“Đúng thế, chú Giản.” Ngữ khí lạnh lùng, cười nhạt nói: “Cháu còn nhớ, con gái chú tính ra đã rời Trung Quốc được sáu năm rồi phải không?”

Giọng già cỗi, mệt mỏi: “Tiểu Kiệt hả? Đúng thế, con bé đó...” Trầm mặc một hồi, “Con bé đó... Hy Thần, cháu nói xem chú có nên bảo nó quay về không?”

“Nếu chú nghĩ như thế thì cứ làm, dù sao cô ấy cũng là con gái của chú.” Nụ cười trên môi đã ấm áp hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện