Hắn nằm trên giường, mắt vẫn không rời khỏi tôi suốt gần nửa tiếng đồng hồ, làm tôi phân tâm, đọc có một trang tài liệu nãy giờ mà vẫn chưa xong. Tôi buông cuốn sách xuống, tia cặp mắt sắc lẻm của mình về phía hắn
- Anh không có việc gì để làm hả?
- Có, anh đang nhìn em đấy thôi!
- Anh….đọc báo, xem ti vi đi. Đừng nhìn em nữa, em không tập trung được!
- Nếu đã không tập trung được, thì lại đây!
Hắn lấy ngón tay ngoắc ngoắc tôi lại. Tôi nhìn khuôn mặt gian xảo của hắn, nuốt nước bọt, ngoan ngoãn bước tới. Tôi vừa đến gần đã bị hắn nắm tay lôi vào lòng. Tôi la “Á” một tiếng, cả người nằm gọn trong vòng tay hắn. Tôi vùng dậy, đấm nhẹ vào người hắn
- Sao anh càng ngày càng hư vậy hả?
- Hihi, nhàn cư vi bất thiện mà!
- Em thua anh rồi, nói đi! Anh muốn cái gì?
- Anh muốn đến một nơi.
- Ngay bây giờ sao?
- Không, là tối nay!
- Không được, sức khoẻ của anh….
Tôi chưa kịp nói dứt câu thì đã bị hắn chặn đứng bằng một nụ hôn. Tôi cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cũng thoát được. Tôi vừa thở hổn hển vừa nhìn khuôn mặt giễu cợt của hắn, tức muốn xì khói mà không thể làm gì.
- Được, được rồi. Xem ra nếu không cho anh đi, anh chắc chắn sẽ biến thành ác quỷ mất.
Tôi lườm hắn, hắn lại xem như không có chuyện gì, nhe hàm răng mà cười mãi thôi. Tôi hậm hực quay lại chỗ ngồi, cầm cuốn sách lên, nhưng trong đầu chỉ có nụ hôn lúc nãy. Tôi ho khan một tiếng, đứng lên lấy cớ mua đồ ăn vội vàng bước ra ngoài. Nếu để hắn phát hiện tâm tư bất chính của tôi, tôi chỉ có nước tự tử để tránh bị hắn sỉ nhục thôi.
Buổi chiều, tôi xin phép bác sĩ cho hắn xuất viện một chút. Phong chở tôi và hắn đến một nơi. Nơi đấy tôi chỉ mới đến một lần nhưng ấn tượng rất sâu đậm. Là cánh đồng hoang, địa điểm ngắm sao của hắn. Hắn nắm tay tôi bước ra giữa cánh đồng. Trời khá tối nên tôi phải cẩn thận bước từng bước. Bất chợt xung quanh sáng rực lên bởi hàng ngàn bóng đèn đủ màu sắc. Tôi há hốc mồm ngạc nhiên nhìn cảnh vật biến đổi, lung linh tràn ngập ánh sáng. Trong lòng không khỏi dâng lên niềm cảm động. Hắn xoay người tôi lại đối diện với hắn, mỉm cười với tôi, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
- Cái này….
- Anh muốn dành tặng cho em một bất ngờ, làm em cảm động đến phát khóc, để sau này mỗi đêm trước khi ngủ đều phải nhớ đến khoảnh khắc này. Ngay cả trong giấc mơ cũng chỉ toàn là ánh sáng đẹp đẽ…
- Anh…
- Anh vào viện chữa trị vì em, thì em hãy cũng vì anh, ngay từ hôm nay có thể ngủ một giấc ngủ thật ngon, không có ác mộng được không?
Tôi gật gật đầu, nước mắt vì những lời nói của hắn cũng bắt đầu trào ra. Hắn lấy ngón tay lau nước mắt của tôi, hôn lên má tôi một cái, dẫn tôi đến một bàn ăn được chuẩn bị từ trước, kéo ghế cho tôi ngồi xuống. Phong lúc này đứng ở xa cũng bước tới, cùng với vài người lạ mặt, đem thức ăn lên cho chúng tôi. Tôi khá ngạc nhiên vì sự xuất hiện của họ, liền hỏi anh:
- Sao anh có thể chuẩn bị tất cả? Không phải anh ở bệnh viện suốt sao?
- Anh chỉ lên kế hoạch, vẽ bản thiết kế nơi này. Tất cả còn lại đều nhờ Phong. Thôi, xem như hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. Nâng ly nào – Hắn vừa nói vừa nâng ly
Trời cũng đã tối, ở một nơi thế này nhất định sẽ có nhiều gió. Tôi vì lo cho sức khoẻ của hắn nên cũng chỉ ăn uống một chút rồi giục hắn về nghỉ ngơi. Hắn lại chần chừ không chịu về, cứ bảo hôm nay trời rất đẹp, muốn cùng tôi ngồi thêm một lát. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, không nói gì nhưng lại cảm thấy rất hạnh phúc.
- Hạ Linh, anh có chuyện muốn nói với em!
- Uhm, anh nói đi! – Tôi bắt đầu buồn ngủ, hờ hẫng đáp
- Anh muốn…
Đợi mãi vẫn không thấy hắn nói tiếp. Tôi tò mò ngước lên, hình ảnh trước mắt như một luồng điện chạy ngang qua tim tôi. Hắn có vẻ rất là đau đớn, trán cau lại, mồ hôi bắt đầu túa ra. Tôi hốt hoảng gọi hắn:
- Min, anh làm sao vậy? – Tôi quay về hướng đỗ xe, gọi to – Anh Phong, anh Phong!
Hắn ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu. Phong nắm chặt lấy vai tôi, cố gắng giữ cho tôi bình tĩnh. Tôi cắn chặt môi, cố gắng không khóc, nhưng nước mắt cứ thế mà chảy ra. Tôi thật sự rất sợ, sợ một người mà tôi thương yêu lại bỏ tôi mà đi. Tôi và Phong đứng đợi ngoài cửa phòng cấp cứu, khoảng nửa tiếng sau thì bác sĩ bước ra.
- Anh ấy sao rồi bác sĩ? – Phong hỏi
- Tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, nhưng bệnh tình anh ấy đang chuyển biến xấu hơn. Chúng tôi sẽ tiến hành xem xét bệnh án, có lẽ phải phẫu thuật lần nữa. Bây giờ anh ấy sẽ được chuyển qua phòng bệnh. Có thể vào thăm, nhưng một người thôi!
Phong quay qua tôi, gật gật đầu. Tôi nhanh chóng đi tới phòng bệnh. Nhìn khuôn mặt trắng bệch ra của hắn, tôi không kiềm lòng được mà nấc lên một tiếng. Tôi bước tới, nắm lấy tay của hắn. Hắn khẽ động đậy hàng mi, từ từ mở mắt dậy. Chỉ cần thấy hắn mở mắt ra, tôi vui mừng đến bật khóc
- Anh làm em sợ quá!
- Nín, ngoan nào. Làm em sợ thế này, là anh không tốt!
- Sau này anh mà còn như vậy, em sẽ…em sẽ…Huhu, sợ chết đi được….
Tôi vùi đầu vào ngực hắn, khóc nức nở. Hắn xoa xoa đầu tôi, bảo rằng: “Không sao rồi, không sao rồi. Anh hứa sẽ mãi mãi ở bên em, không đi đâu cả, được chưa?” Tôi lấy tay chùi nước mắt, gật gật đầu
- Anh nghỉ ngơi đi!
- Em cũng về đi. Tối rồi!
- Tối nay em ở lại đây, em xin phép ba mẹ rồi. Anh ngủ đi!
- Không được. Em về nghỉ đi.
- Em ở lại. Anh nói nhiều quá. Không ngủ là em giận đấy!
Hắn le lưỡi, gật gật đầu, nhắm mắt lại. Được chừng năm phút, hắn lại mở to mắt làm tôi giật mình
- Hay là… – Hắn vừa nói vừa nằm xích qua một bên, tay chỉ chỉ vào chỗ trống  – Em ngủ ở đây này!
- Hả, thôi đi! – Tôi phẫy phẫy tay
- Em không ngủ, anh không ngủ. Em chọn đi!
Cuối cùng tôi đành leo lên giường, nằm cạnh hắn. Hắn vòng tay qua ôm chặt tôi vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ. Tôi trong bụng chửi rủa hắn, lấy bệnh tật ra lợi dụng tôi. Chửi đến mệt thì tôi cũng lăn ra ngủ. Nhưng cũng cái đêm bị “lợi dụng” đó chính là đêm tôi ngủ ngon nhất trong vòng 3 năm qua…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện