Mẹ cháu không thích chú ấy …

Giọng nói của đứa bé hết sức rõ ràng trong trẻo nên Lục Trình Dương đang đứng ở chỗ cũ cũng nghe thấy nhưng ánh mắt lại nhìn thấy bóng lưng có vẻ như hơi cứng lại của Tô Tầm, cô nhỏ giọng nói một câu gì đó nhưng Lục Trình Dương nghe không rõ, chỉ thấy cô càng đi nhanh hơn, ba người rất nhanh đã lên xe.

Vươn tay hung hăng lau đi nước mưa trên mặt, cho dù không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì được, Lục Trình Dương chậm rãi đi về xe của mình, chiếc xe Cayenne màu đen của Mục Viễn đi lướt qua người anh, bánh xe chạy qua nước đọng trên mặt đường bắn tung tóe lên người anh, làm chiếc áo sơ mi trắng như tranh thủy mặc trở nên vẩy đục nhưng rất nhanh đã được một cơn mưa trút xuống tẩy rửa sạch sẽ.

Lục Trình Dương cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, khóe miệng cong lên một nụ cười tự giễu, đây là lần đầu tiên anh chật vật như vậy ở trước mặt cô.

Cô nhất định không biết, anh còn có nhiều lúc còn chật vật hơn nhiều so với tối nay.

“Em có sao không?” Mục Viễn lái xe, nghiêng đầu nhìn Tô Tầm đang sững sỡ nhìn vào kính chiếu hậu, trong lòng không biết là có cảm giác gì, cô đối với Lục Trình Dương hoàn toàn chưa buông hẳn.

Tô Tầm rũ mắt, tay vốn để trong túi cũng từ từ lấy ra, nhàn nhạt nói: “Không sao.”

“Xin lỗi, chỗ này anh và Tần Sâm hay đến, cũng thường xuyên mời khách hàng, không ngờ lại gặp anh ta ở đây, là do anh suy tính không chu toàn.” Mục Viễn có chút ảo não giải thích.

Mục Viễn nói “anh ta” là chỉ Lục Trình Dương, Tô Tầm hiểu, lắc đầu: “Không sao, chỉ là tình cờ gặp mà thôi, anh không làm gì sai cả nên không cần phải nói xin lỗi.” Thành phố này nói lớn không lớn, bây giờ bọn họ làm chung một công ty nên tình cờ gặp nhau cũng không có gì lạ, có trách thì nên trách cô không nên đi ăn với Mục Viễn.

Im lặng một lát, Mục Viễn nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi phía sau, chần chừ mở miệng: “Bây giờ anh ta còn chưa biết sao?”

“Chưa.” Tô Tầm biết rõ anh muốn hỏi cái gì: “Em không muốn nói cho anh ta biết.”

Đột nhiên Mục Viễn dừng xe lại, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô: “Em cảm thấy chuyện này có thể giấu anh ta được sao?”

Tô Tầm không biết, nếu như anh thực sự quan tâm đến chuyện này thì chỉ cần điều tra là biết ngay thôi.

Tô Tầm không muốn ở trước mặt Tô Tiểu Tông nói đến chuyện này, cho dù bé chỉ mới bốn tuổi nhưng rất thông minh, nếu như nghe được cái gì thì buổi tối sẽ hỏi không ngừng, cô nhìn về chỗ ngồi phía sau rồi hạ thấp khóe miệng: “Em cũng không biết, bây giờ không nói đến chuyện này, Tiểu Tông sắp ngủ thiếp đi rồi.”

“Con không ngủ!” Vốn Tô Tiểu Tông đang mơ màng nhắm mắt lại thì đột nhiên lên tiếng.

Tô Tầm cười, buổi chiều đi dạo với cô trong trung tâm thương mại lâu như vậy nên cô biết con trai rất mệt, giọng nói của cô nhu hòa hơn: “Con có thể ngủ một chút.”

Mục Viễn khởi động lại xe, lúc đến dưới lầu thì Tô Tiểu Tông đã ngủ thiếp đi ở trên ghế trẻ em rồi.

Mưa vẫn còn rơi, Mục Viễn ôm Tô Tiểu Tông ra khỏi xe, tiểu tử lầm bầm vài câu rồi ngủ mất, một tay anh bế cu cậu rồi đi vòng qua ghế phụ đón Tô Tầm: “Em cầm ô đi, anh lại cốp xe lấy đồ.”

Tô Tầm không nhận: “Em cầm đồ, anh bế Tiểu Tông giúp em là được rồi.”

Mục Viễn vẫn kiên trì đưa ô cho cô, nhẹ giọng cười: “Cầm lấy, những việc cần dùng sức thì hãy để cho đàn ông làm đi.”

“… Được rồi.”

Mưa còn rất lớn, nếu hai người cứ tiếp tục dùng dằng thì chắc chắn sẽ ướt hết, Tô Tầm không còn kiên trì nữa, cầm lấy cái ô trong tay anh.

Một tay xách những túi đồ từ trong cốp xe, tay kia thì bế Tô Tiểu Tông, ánh mắt Mục Viễn nhìn lên thấy Tô Tầm đang giơ cao cái ô lên, anh nhìn khuôn mặt cô một lúc, khóe môi bỗng nhiên cong lên nói: “Đi thôi.”

Trước kia lúc anh nhìn thấy Tô Tầm là lúc cô cũng đang giơ ô che cho Lục Trình Dương như vậy, dáng vẻ kia nhìn có chút ngốc nghếch nhưng hết sức đáng yêu, sau đó lại nhìn thấy Lục Trình Dương đột nhiên cúi đầu hôn cô. Nhiều năm đã qua như vậy nhưng anh vẫn nhớ mãi hình ảnh này, những năm ở nước ngoài cũng thỉnh thoảng mơ thấy, anh không hiểu tại sao mình lại chấp nhất nhớ mãi chuyện này cho đến khi gặp lại cô một lần nữa mới hiểu được chấp niệm kia không phải là hình ảnh mà là con người của cô.

Không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy, cô cũng có thể vì anh mà giơ ô che cho anh.

“Để em xách một ít.” Tô Tầm không chú ý đến ánh mắt ngày càng thâm thúy của Mục Viễn, vươn tay muốn cầm lấy một túi mua hàng.

Mục Viễn tránh né, thúc giục cô: “Đi nhanh đi, nếu không đồ đạc sẽ ướt hết.”

Mục Viễn chân dài bước nhanh về phía trước, Tô Tầm đành phải vội vàng đuổi theo.

Thang máy đến tầng mười lăm, Tô Tầm để Mục Viễn bế Tô Tiểu Tông vào phòng của bé, cô lấy ra từ trong phòng tắm một cái khăn đưa cho anh: “Anh có muốn uống nước không?”

Mục Viễn tùy ý ngồi trên sofa trong phòng khách, dùng khăn lau tóc, khuôn mặt tươi cười: “Không cần đâu, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, anh về đây.” Vừa nói xong thì người đã đứng lên.

“Được.” Tô Tầm tiễn Mục Viễn ra cửa, nhỏ giọng nói: “Hôm nay cảm ơn anh.”

“Tầm Tầm, em không cần phải khách khí với anh như vậy.” Mục Viễn vươn tay muốn sờ đầu cô nhưng cô khẽ lùi lại một bước, tay Mục Viễn cứng đờ dừng ở không trung, lúc thu tay lại nói: “Anh về đây, ngủ ngon.”

“Vâng … anh đi đường cẩn thận.” Tô Tầm hơi cúi đầu, sắc mặt có chút không được tự nhiên, tay để ở nắm cửa, chờ anh xoay người đi liền đóng cửa lại.

Mục Viễn xoay người nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt thì con mắt anh híp lại. Anh tận mắt chứng kiến Lục Trình Dương xuất hiện, chứng kiến thái độ của Tô Tầm, anh cảm thấy mình không thể chờ được nữa.



Tô Tầm vào phòng nhìn Tô Tiểu Tông, thân thể nhỏ bé đang trở mình, tóc xoăn phủ trên gối, dáng ngủ rất quen thuộc.

Bỏ đi ý tưởng gọi bé thức dậy đi tắm, Tô Tầm lấy khăn lau mặt, lau lưng, tay chân cho bé xong mới đóng cửa phòng lại.

Tắm xong, Tô Tầm mặc áo ngắn quần ngắn ngồi trước đống túi mua hàng kia sắp xếp lại đồ đạc. Khi để đồ lên sofa thì một cái túi mua hàng khéo léo tinh xảo rơi ra, Tô Tầm cúi đầu nhìn lại thì biết đây là quà sinh nhật Mục Viễn mua cho bà nội của anh.

Tô Tầm để cái túi lên bàn trà, suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Mục Viễn, người bên kia rất nhanh đã nhận máy: “Tầm Tầm.”

Tô Tầm im lặng một lúc mới mở miệng: “Anh để quên quà sinh nhật ở nhà em, để lúc nào em đưa cho anh.”

“À, việc này à.” Mục Viễn cười nhẹ, không để ý nói: “Không cần đâu, dù sao chủ nhật tuần sau anh cũng đến đón em và Tiểu Tông mà, đến lúc đó em đưa cho anh là được.”

Tô Tầm nhíu mày, trong lòng cô hiện lên một suy đoán, chần chừ hỏi: “Anh … cố ý sao?”

“Em cảm thấy thế nào?” Mục Viễn không trả lời mà hỏi ngược lại, không đợi Tô Tầm trả lời lại nói thêm: “Thứ hai anh phải đi công tác, thứ bảy mới về nên quà sinh nhật cứ để ở chỗ em đi.”

Tô Tầm do dự một chút: “Được rồi.”

Cúp điện thoại, Tô Tầm mở túi ra nhìn, bên trong là một cái hộp tinh xảo, cô cất cái túi đi, đang muốn đi vào phòng ngủ thì chuông cửa lại vang lên.

Trễ thế này ai còn đến nữa? Thời gian cô ở đây không lâu nên nơi này ngoài người nhà và một số người bạn thân thiết biết được thì không còn ai nữa, ngay cả bố cô còn chưa từng tới.

Từ trong mắt mèo nhìn ra thì Tô Tầm thấy ngoài cửa là gò má lạnh lùng của Lục Trình Dương.

Anh … làm sao biết nơi này chứ? Tô Tầm dựa vào cửa nắm chặt tay cầm, chuông cửa không ngừng vang lên. Tô Tầm sợ đánh thức Tô Tiểu Tông nên không thể không mở cửa, lạnh lùng nói với người đàn ông đang cố chấp nhấn chuông: “Đừng ấn nữa.”

Lục Trình Dương thu tay lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt của Tô Tầm, đột nhiên khàn giọng nói một câu: “Tầm Tầm, anh nhớ em.” Anh vẫn muốn có em.

Đôi mắt Tô Tầm kinh ngạc mở to, không thể tin được ngẩng đầu nhìn anh, cô vẫn luôn cảm thấy mình đã quên được anh nhưng lúc này tim cô lại đập rất nhanh, giống như đang nhắc nhở cô, người đàn ông này vẫn có thể ảnh hưởng đến cô.

Lục Trình Dương rất ít khi nói lời ngon tiếng ngọt, lúc trước anh toàn … dùng hành động nói cho cô biết là anh yêu cô.

Cũng là dùng hành động để nói cho cô biết, anh không yêu cô.

Tô Tầm lạnh lùng nhìn anh một cái, tay dùng sức đóng cửa lại nhưng Lục Trình Dương nhanh tay lẹ mắt giữ chặt, tay kia đặt trên eo cô, ôm cô xoay người “ầm” một tiếng đóng cửa lại, anh áp chế Tô Tầm ở trên cửa, tay kia vòng qua gáy cô; lúc Tô Tầm còn chưa kịp phản ứng thì anh đã cúi đầu xuống hôn cô.

Không giống như nụ hôn thô bạo lần trước ở trên xe, lần này anh hôn rất dùng sức nhưng cũng rất dịu dàng, ngậm cánh môi cô nhẹ nhàng mút, đầu lưỡi thăm dò vào trong quấn lấy cái lưỡi của cô triền miên hôn sâu. Tiếng động hai cái lưỡi quấn lấy nhau truyền vào trong tai, lúc đầu Tô Tầm còn giãy giụa nhưng dần dần trở nên vô lực, mềm mại dựa vào người anh, đầu óc cũng có chút hỗn độn không rõ …

Lòng bàn tay ấm áp xuyên qua vạt áo đụng vào cái lưng trơn bóng của Tô Tầm khiến nơi đó trở nên nóng bỏng. Hơi thở ướt, nóng của anh dần dần đi xuống, rơi vào cổ cô, bàn tay cũng di chuyển về phía trước, đụng vào phần mềm mại kia; đột nhiên Lục Trình Dương như con dã thú trở nên hung mãnh hơn, trước ngực khẽ truyền đến cảm giác đau đớn khiến Tô Tầm tỉnh táo lại, cô và anh đang làm cái gì vậy chứ? Anh đang làm cái gì với cô vậy? Cảnh tượng này bỗng nhiên làm cô nhớ tới mấy ngày trước khi ly hôn, anh cũng như thế này, vĩnh viễn không cảm thấy đủ, như dã thú quấn lấy cô suốt cả một đêm, ngay cả mấy ngày sau cũng như vậy nhưng cuối cùng để lại cho cô một chữ ký trên tờ giấy xin ly hôn, còn có … một đứa con ngoài ý muốn nữa.

Đột nhiên trước mắt biến thành một mảnh sương mù, cô hoàn toàn nghĩ không ra, lúc trước anh đã quyết định không cần cô nữa nhưng tại sao mấy ngày cuối cùng lại ngày đêm quấn quít lấy cô, giống như là muốn đem tất cả nhiệt tình cùng tình yêu trong cuộc đời này lưu lại trên người cô vậy nhưng sau khi liều chết triền mien lại cho cô một đòn trí mạng, cuối cùng thì dứt khoát rời đi.

Sau này trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi lần nhớ tới những ngày đó thì cô cảm thấy vừa xấu hổ vừa bối rối, khó chịu giống như là đang đứng trên lửa vậy. Nếu đã quyết định không cần cô nữa thì tại sao còn chạm vào cô? Tại sao phải để lại một đứa con khiến cho cô phải là người gánh chịu? Ngay cả cơ hội để hai người quay đầu lại anh cũng không cho, làm cho cô hoàn toàn phải rời đi.

“Đừng đụng vào tôi!” Tô Tầm ấm ức nói, trong mắt hoàn toàn là hơi nước, nước mắt không nhịn được rơi xuống, rõ ràng là vài năm rồi cô không hề khóc nhưng vào lúc này, trong sự đụng chạm của anh thì cô lại không thể nhịn được.

Thân hình cao lớn của Lục Trình Dương cứng đờ, tay từ từ rút ra những vẫn ôm cô như cũ, khàn giọng ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, anh chỉ là …”

“Ra ngoài!” Tô Tầm dùng sức đẩy anh ra, mở cửa ra rồi tay chỉ ra ngoài, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Lục Trình Dương nhìn vành mắt hồng hồng của cô, trong hốc mắt còn chứa đầy nước mắt nhưng quật cường không chịu chảy xuống, vẫn yên lặng nhìn ngoài cửa.

Lục Trình Dương vươn tay cầm lấy nắm cửa, một lần nữa anh đóng cửa lại, anh xoay người nhìn khắp căn phòng rộng khoảng mười tám m2 này, trong phòng khách có hai cái rương lớn, trong đó đều là đồ chơi của trẻ em, trên bàn trà là hai cái chén một lớn một nhỏ hình hoạt họa, là quà tặng của cửa hàng sữa trẻ em …

Đôi mắt đen như mực nhìn vào Tô Tầm, không để ý đến sự tránh né của cô ôm cô vào ngực, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Tầm Tầm, đừng gạt anh nữa, đứa bé kia là con của chúng ta.”

Tô Tầm rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đẩy anh ra, quay lưng về phía anh nhàn nhạt nói: “Anh mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, ra ngoài nhớ đóng cửa lại, cảm ơn.” Nói xong thì xoay người đi vào phòng ngủ rồi khóa cửa lại.

Lục Trình Dương nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ một lúc, bước chân nhẹ nhàng đi quanh phòng khách, nhìn tất cả đồ đạc, cách bày trí trong phòng khách một lần, cuối cùng thì ngồi xuống trước hai cái rương đồ chơi, lấy từng món từng món đồ chơi ra, đều là đồ chơi mà bé trai thích, cầm trong tay một chút lại để vào chỗ cũ.

Đứng dậy đi đến sofa ngồi xuống, cuối cùng là ngửa cả người ra sau, đầu gối lên thành sofa, hai mắt nhắm nghiền, tay xoa thái dương đang đau nhói.

Anh và Tô Tầm vốn có thể là một gia đình nhưng anh lại không giữ được, anh không biết rõ những năm này cô sống thế nào, lúc ấy cô còn chưa đến hai mươi mốt tuổi nhưng đã trải qua sự phản bội và cuộc hôn nhân thất bại, không biết lúc ấy cô lấy tâm tình gì mà giữ đứa bé này lại.

Khó có thể chịu được nỗi đau từ trong đáy lòng đang trào dâng, Lục Trình Dương lấy tay che hai mắt mình lại.

Tô Tầm dựa vào trên cửa nghe rất lâu nhưng cũng không nghe thấy tiếng đóng cửa, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ đi lại trong phòng khách của cô.

Cuối cùng tiếng bước chân không còn vang lên nữa nhưng cũng không có tiếng đóng cửa.

Xoay người đối diện với cánh cửa, Tô Tầm chần chừ không biết có nên mở cửa nhìn một chút hay không nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được.

Anh đã tìm được đến nhà, đại khái là đã điều tra ra, nếu như cô tiếp tục nói dối trước mặt anh thì chỉ giống như một tên hề mà thôi.

Giữa bọn họ, ngoài đứa con thì còn có gì chứ? Chẳng còn gì cả.

Tô Tầm tắt đèn nằm lên giường nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, không biết qua bao lâu thì ý thức dần dần trở nên mơ hồ, sáng sớm Tô Tầm tỉnh lại nhìn đồng hồ thì mới hơn sáu giờ.

Chân trần bước xuống giường, Tô Tầm đứng trước cửa do dự một chút rồi mới nhẹ nhàng mở cửa ra, trong phòng khách không một bóng người nhưng đèn vẫn sáng, không biết anh đi khi nào.

Tô Tầm đi đến sofa ngồi xuống thì chợt nghe thấy tiếng mở cửa phòng vệ sinh, rất nhanh có một thân hình cao lớn đi ra.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Tầm nhíu mày lườm anh: “Tại sao anh còn chưa đi?”

Lục Trình Dương đi lại gần cô, chăm chú nhìn cô một lúc: “Tối qua em không ngủ phải không? Quay về phòng ngủ thêm đi.”

“Nếu như không phải anh đột nhiên xông vào nhà tôi thì tôi sẽ ngủ rất ngon, anh mau đi đi.” Tô Tầm đứng lên đẩy anh ra ngoài cửa.

Lục Trình Dương vẫn đứng thẳng tắp, ngăn Tô Tầm lại rồi đẩy cô vào phòng ngủ, lúc cô cho rằng anh lại muốn làm gì với cô thì anh đã buông cô ra, đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra: “Sắc mặt em không tốt, ngủ thêm một lúc nữa đi, ngoan, nghe lời anh.” Nói xong thì đóng cửa lại.

“…” Cả người Tô Tầm mơ hồ, đây là nhà cô mà! Trong đầu buồn bực nằm lại trên giường, nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, cũng không biết người đàn ông này dựa vào cái gì mà hoành hành ở nhà cô như vậy.



Sáng sớm Tô Tiểu Tông mắc tiểu nên tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở đi ra khỏi phòng, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động thì vội vàng chạy tới, vừa định gọi “mẹ” thì thấy bóng lưng của một người đàn ông rất cao lớn, sợ đến nỗi nói không ra lời.

Lục Trình Dương giống như là có cảm ứng quay đầu lại, thấy đầu xoăn nhỏ đang mặc một bộ đồ ngủ bảy sắc cầu vồng sững sờ nhìn mình, nhịn không được nở nụ cười: “Tiểu tử dậy rồi à?”

Tô Tiểu Tông trừng to mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh, tại sao chú này lại ở trong nhà bé chứ? Dụi dụi mắt lại mở ra nhưng người vẫn còn ở đây.

Cu cậu không hiểu nổi … đôi chân mày nhỏ nhíu lại nhìn Lục Trình Dương, mở miệng chất vấn: “Tại sao chú lại ở trong nhà cháu? Có phải là lén đi vào hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện