Một tuần trôi qua rất nhanh, Lucas ngồi ngay ngắn trong phòng thi đấu Yugen. Đối diện cậu là bản nhân phường Kuwabara, ánh mắt sắt bén đang đánh giá cậu chăm chú.

Ưm...không tồi ánh mắt.

Nào nào, hãy cho ta xem thử...thực lực cậu đến đâu.

Cậu bé.

Phòng quan sát, thi đấu cùng ngày sau Lucas là Shindou Hikaru, còn có Akira Touya, Ogata Seiji và một anh chàng phóng viên bé loắt choắt...đang quan sát trận đấu.

“ Bắt đầu tính thời gian.”

“ Xin chỉ giáo.” x 2

Lucas và Kuwabara, tay bốc cùng bốc lấy quân cờ trong hộp cờ của mình.

“ 2...4...6...12..chẵn.”

“ Đổi quân, Lucas quân đen...bản nhân phường Kuwabara quân trắng.”

-----

Mở đầu ván đấu, giữa Lucas và Kuwabara.

Bắt đầu đi từ giữa bàn cờ, mục ‘Thiên nguyên’.

“ Thiên nguyên??? Bắt đầu từ mục thiên nguyên?? Thật hồ nháo, nghé con mới sinh không sợ cọp a.”

“ Mục giữa Thiên nguyên, phải là tự tin lắm vào sức cờ của mình thì mới dám, đi mở đầu ở điểm đó.”

Hai người phụ trách ghi chép không cấm trầm tư tự nghĩ, một người vẻ mặt tiếc hận trong lòng ám đạo nói. Người còn lại thì có suy nghĩ khác, nhưng cả hai người đều có cùng chung một định kiến...người trẻ tuổi đứng đầu trong kì thi lên chuyên nghiệp cờ vây lần này...

Rất tự tin vào sức cờ của mình nha. Sẽ thất bại, ngã đau một cú...hay...một làn sóng sau xô sóng trước?

Ai biết được kết quả ra sao, cứ tiếp tục theo dõi diễn biến trên bàn cờ là được.

Phòng quan sát, cả đám người bên trong tâm nhảy ngạnh ‘bang bang’ hồi hộp, điều tự mình lẩm bẩm riêng phần mình suy đoán.

Chỉ có ngồi một bên Shindou Hikaru, vẻ mặt bình thản dị thường không vui, không buồn, không cảm xúc. Tĩnh lặng, một mình, một người ẩn ẩn quan sát diễn biến tiếp theo trên bàn cờ.

Trận đấu mới bắt đầu, như gió cuốn mây rền...sấm chớp trời quang.

Tiến công mạnh mẽ, dẫn phát người là Lucas. Treo trên mặt tươi cười...nhưng tay lại im lặng bắt đầu chiếm đất, lập quân.

Quả thực rất can đảm, có phong phạm ‘điếc không sợ súng’.

Kuwabara phong cách điềm tĩnh, vẫn thong dong đánh cờ. Ngón tay già nua, hai ngón kẹp lấy quân cờ...đáp trả lại thế tiến công của Lucas.

Thời gian trôi qua hơn 20 phút, Lucas vẫn thế tiến công mạnh mẽ, chiến đấu không cần mạng. Gây sức ép lên phía quân cờ của Kuwabara.

Đến lúc phản công rồi ~ nhóc con.

Bản nhân phường Kuwabara ánh mắt chợt lóe qua một vệt quang mang…đầy gian xảo.

Hơn bốn mươi năm lăn lộn trong giới cờ vây, không phải là bạch lăn lộn. Danh hiệu ‘Bản nhân phường’ chính là minh chứng cho điều đó...biệt hiệu của Kuwabara còn có tên gọi...

‘Lão hồ li’ trong giới cờ vây.

Lucas không dấu vết đánh giá Kuwabara mà thầm than một tiếng.

17-5, 3-8, 30-19 tam thế bao vây kim tự tháp, Kuwabara bắt đầu dồn ép quân đen của Lucas vào vùng trung tâm. Bắt đầu bước thứ hai, ma sát chết địch thủ.

Cười thầm Kuwabara, ánh mắt có thể hình dung ‘trêu tức’ hai chữ, quan sát đối thủ nhỏ trước mặt mình. Với ý đồ muốn xem thử Lucas, vẻ mặt buồn bực kèm theo phẫn nộ ánh mắt nhìn mình chằm chằm. ( BT??? Khuynh hướng...tự ngược??? @@)

Nhưng...rất tiếc.

Lucas lại cho Kuwabara, một ánh mắt buồn cười...lại có chút thích thú...khi người gặp nạn.

“ Bắt đầu cuộc chơi chính nào…”

Bài trừ từ kẽ răng ra mấy chữ trên, Lucas đặt lên trên bàn cờ một quân đen ngay vị trí...6-8

Hai quân trắng phía mạn sườn phải bên phía Kuwabara bị ăn mất.

Như hồi chuông cảnh báo vang lên, những quân đen tưởng chừng như bị vô hiệu hóa...lần lượt bắt đầu nổi lên...từng chút xâm chiếm quân trắng của Kuwabara.

Nếu hình dung cụ thể chúng trên chiến trường, quân đen của Lucas như những giả thi thể. Chỉ một bộ quận hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, một bộ phận khác...lợi dụng vỏ bên ngoài ngụy trang. Nhằm lúc địch nhân không chú ý, bắt đầu từng chút một xâm nhập vào vùng trung tâm quân địch. m thầm tàn sát, quân trắng trong bóng tối.

Từ thế bất lợi, Lucas dần kéo cục diện thiên về hướng cân bằng.

Đây là cuộc chiến tiêu hao, quân đen có thể trước thời gian tiêu diệt hết đường lui của quân trắng?

Hay quân trắng có khả năng, trước đó dọn dẹp sạch quân đen ở vị trí vùng trung tâm? Hảo hồi hộp.

“ Cậu nhóc, còn nhỏ mà đã...tâm cơ nham hiểm như thế rồi. Nhưng cậu biết không? Ván cờ này, cậu có chắc chắn rằng sẽ thắng được ta? Nếu theo như ta tính toán, mỗi nước cờ của cậu...cứ hơn ba phút là tốc độ đặt quân trung bình. Nhưng khi quân trắng của ta, càng tiến đến gần vùng trung tâm hơn, cậu có vẻ khá hốt hoảng nhỉ...mỗi nước cờ tốn hơn bảy phút mới đặt rời tay. Nhưng vậy...cậu sẽ không đủ thời gian cầm cự đến tận phút cuối cùng đâu.” Kuwabara cười nhạt, ý đồ dùng ‘Thế’ nói gây nhiễu loạn suy nghĩ của Lucas.

Với những người mới lên chuyên nghiệp, phải tích lũy kinh nghiệm trong một khoảng thời gian dài, thì họ mới biết được sự hiện diện của ‘thế’ trong cờ vây.

Áp lực vô hình như bao phủ trận đấu.

“ Cũng không phải đâu, thưa ngài. Với trận đấu này, thắng thua thật sự quan trọng? Đây chỉ là trận giao hữu, chào mừng người mới bước vào giới chuyên nghiệp. Mà lại...ngài cũng đã già rồi, ngài nghĩ rằng...danh hiệu ‘bản nhân phường’ này...ngài sẽ giữ được nó trong bao lâu? Hì, cái ngài đang thiếu lúc này, ở đây là thời gian. Mà thật bất hạnh, thời gian là thứ mà ta…không thiếu.” Lucas cũng cười nhạt, đáp trả lại Kuwabara một câu.

Ha hả, trận đấu hữu nghị...thắng thua không quan trọng…có ngon thì ngươi đừng vừa nói, vừa từng bước dồn ép ta đến gần chết đi.

Ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói hơn là sự thật đấy.

Kuwabara cho Lucas một ánh mắt khinh bỉ.

Tin tưởng ngươi mới có quỉ.

Lucas đáp lại ánh mắt.

Như nhau, như nhau.

Thời gian còn hơn 20 phút cuối cùng.

“ Thành bại là ở...lúc này!” x 2

Cả Lucas và Kuwabara, đều nở nụ cười nói ra câu này.

“ Kết thúc trận đấu! Tuyển thủ Lucas 65 mục, bản nhân phường Kuwabara 60 mục...theo luật cộng thêm 5,5 cho quân trắng...thành 65,5 mục. Trận chiến này...người dành chiến thắng là bản nhân phường Kuwabara!!!”

Vừa dứt tiếng tuyên bố kết quả trận đấu, bình luận viên trận đấu cũng không tự chủ được lau trên đầu giọt mồ hôi lạnh nói.

Quá kịch liệt, đúng là một trận đấu ai cũng không nhường ai.

Cả hai điều hứng xé nát đối phương ra.

Nếu không nhờ thu quan phút cuối, Lucas bỗng nhiên phạm sai lầm...kết quả có thể sẽ khác à.

Thật kích thích ~~!!!

Trong phòng quan sát, Ogata Seiji ám trầm ánh mắt, không nói một lời. Hừ, một lão hồ li...giờ lại có thêm một chỉ tiểu hồ li...thật đủ khi người khác không thấy các ngươi đang đánh thái cực quyền lẫn nhau sao?

Quan sát trận đấu, từ đầu đến cuối Akira Touya cảm thấy trận đấu rất hay, rất hồi hộp. Lucas không hỗ là đối thủ đáng sợ, ngang tầm cấp với Shindou Hikaru, có hai người tọa trấn. Cờ vây Nhật Bản sẽ có hy vọng phát triển trong tương lai chói mắt.

Sau đó, Akira Touya vừa kích động nghĩ...vừa lại cảm thấy trận đấu này...có cái gì đó không đúng lắm, hình như có gì đó quan trọng mà cậu đã bỏ sót.

“ Răng rắc ~”

Trong phòng, chỉ riêng có Shindou Hikaru là im lặng nhâm nhi tách trà đắng và…xơi bánh gạo thản nhiên.

Trận đấu của Lucas thật...nhàm chán.

Kế đến là trận đấu của Shindou Hikaru và Ogata Seiji.

“ Cố lên Shindou.” Akira Touya vỗ vai Shindou Hikaru đi ngang qua nói.

Làm kí hiệu chữ ‘V’ hai ngón tay, Shindou Hikaru cười lên “ Ha hả ~”...rồi bước vào phòng thi đấu Yugen.

Nếu nói trận đấu của Lucas và Kuwabara, làm người ta nghẹt thở đến từng phút...thì ván đấu của Shindou Hikaru và Ogata Seiji...lại mang một phong cách...mèo vờn chuột.

Nói cho đúng hơn, tất cả mọi người đều bị Shindou Hikaru xoay quanh...như thể chuột con bị mèo già đùa nghịch.

Kết thúc trận đấu là...57-57.

Hòa cờ!!!

Quá ác liệt a ~

Một bên Lucas chỉ có thể cười khổ, Shindou Hikaru lại đang phát tiết hờn dỗi nha.

Xong trận đấu, Ogata Seiji mắt lạnh lẽo như độc xà nhìn Shindou Hikaru chằm chằm, tiện thể...quăng cho Lucas ngồi kế bên, một ánh mắt ác độc ~~

Uy, uy. Cậu đây, trêu ai chọc ai? Sao đầu năm nay, nằm cũng trúng đạn là sao à?

Trận đấu của Akira Touya với vương tọa Zama, diễn ra vào ngày hôm sau.

Kết quả, giống như những gì mà Lucas và Shindou Hikaru suy đoán.

Trận đấu của Akira Touya cũng khá hấp dẫn mắt người xem, nhưng do Akira Touya kinh nghiệm còn thiếu sót, lại lo sợ bản thân không đủ kịp bước chân của Lucas và Shindou...nên quá nóng vội...cuối cùng bị vương tọa Zama áp chế.

Kết cục trận đấu là...Akira Touya thua ở gần cuối ván.

Trên đường về, không khí trở nên trầm mặc khá lâu. Không phải là Lucas hay Shindou Hikaru, không tính an ủi Akira...nhưng đã quen thân với nhau một khoảng thời gian.

Lucas và Shindou Hikaru cũng đều biết...Akira là hài tử rất kiên cường.

Rồi thời gian sẽ chứng minh được điều đó.

Từ đâu ngã xuống, thì từ đó đứng lên.

----

“ A a ~~”

Hửm?

Tiếng ai đó đang than khóc?

Trên đường trở về tiệm “Nhân duyên con rối”, một tiếng khóc nức nở đau xé lòng vang lên, vọng vào tai Lucas.

Ai đang khóc thế nhỉ?

Cảm giác này...hình như là...con rối của cậu...đang than khóc, thì phải…?

Chuyện gì đã xảy ra?

( To be continue…)

Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧

------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện