Khi Lucas lấy lại tinh thần, đã thấy cậu và Itachi đang đứng trước hành lang, nơi hai người biến mất phía sau nhóm Shindou Hikaru.
Itachi khuôn mặt không nhìn ra tí gì kinh ngạc hay thất thố, Lucas lại một lần nữa kiểm tra đồng hồ treo tường. Thời gian là 7:35 P.M tối.
Chắc mấy người nhóm Shindou Hikaru, đã tới phòng ăn rồi.
Chúng ta hai người cùng nhìn nhau, cùng hướng phía nhà ăn đi đến.
Không ngoài dự đoán, ở gần cuối góc phòng hướng phía bên phải, là nhóm Shindou Hikaru đang vừa ăn vừa tán gẫu với nhau sao. Do hướng ngồi của Shindou Hikaru và Akira Touya là quay lưng lại với Lucas, nên không thấy hai người quen của mình đang chậm rãi tới gần.
“ Hai người đi đâu mà không nói một tiếng, làm cả đám lo gần chết còn đi khắp nơi tìm kiếm hai người.” Shiro mặt oán trách, trừng mắt nhìn lại Lucas và Itachi đến.
“ Xin lỗi, xin lỗi. Có chút chuyện gấp bỗng nhiên nhớ ra, nên cùng Itachi đi xem xem một tí...Ogata tiên sinh, vẫn chưa đến nhỉ?” Lucas tay chụp ót cái, cười cười xin lỗi, nhanh chóng xoay chuyển đề tài.
“ Không, không gọi điện thoại được cho anh Ogata. Chắc trên đường gặp vấn đề nào đó rồi, nên không bắt sóng được tín hiệu điện thoại.” Đang ăn cơm, Akira Touya cũng buông đôi đũa xuống, mặt buồn rầu nói.
“ Ha hả, chắc xe trên đường đến gặp vấn đề trục trặc hay hỏng hóc máy móc gì đó ấy mà. Cho nên không đến được, lại bắt điện thoại không gọi được, cũng bình thường ấy mà.” Một phen ngồi vào bàn ăn Lucas khoác tay nói.
“ Ăn cơm.” Từ xa, hai tay mang lên hai phần cơm canh Itachi nói.
“ Nha, ăn cơm ăn cơm. Thật, đến bây giờ không nói không cảm thấy đói. Nhắc đến, mới cảm thấy đói.”
Miệng từng đốn từng đốn ăn cơm ngụm nhỏ Lucas, húp miếng canh Miso với rong biển.
Đồ ăn không quá nhạt miệng, thanh đạm cơm canh rau dưa miền thôn quê. Tươi mát, ngọt lành, miếng tàu hũ non cũng khác hẳn thành thị, không chất phụ gia. Nga ~
Hai, ba khẩu tắc đầy miệng đồ ăn Lucas nhanh chóng diệt gọn hết khay đồ ăn.
“ Oa, cơm canh ở khách sạn này quá ngon. Nhưng hơi bị ít, chắc tớ đi lấy thêm một phần nữa.” Lau khóe miệng một cái, Lucas sờ sờ cái bụng. Chưa đã thèm nói.
“ Lucas, lấy thêm một phần lại đây!”
Vừa mới đứng lên Lucas, bên cạnh Itachi đã lên tiếng nói. Xong, lại từng đũa nhẹ nhàng gắp lên điểm thịt cá cho vào miệng. Có thể thấy, thức ăn trên khay với tốc độ mắt thường đang dần vơi nhanh...
“ Nha ~ nghe rồi.”
Ra Itachi cũng cảm thấy cơm ở đây rất ngon nha ~
-------
Thời gian qua tương đối nhanh, ba ngày hai đêm.
Cả đám cùng nhau leo núi, hái nấm phết tương, nướng tại chỗ. Lại cùng nhau vào phòng, đánh bài kể chuyện kinh dị ban đêm. Lại đi câu cá hay đi chụp ảnh phong cảnh, cũng rất thú vị.
Lucas không tiếng động, ly khai căn phòng khi mọi người đã ngủ.
Một mình cậu trèo ra ngoài cửa sổ, lắng nghe đêm đen, bên tai vang vãng tiếng nói cuối của Mikoto Otsukinami với cậu.
“Nhóc, cẩn thận một tí với thứ ở trong người nhóc nhá. Tuy chỉ là tàn hồn có liên quan đến Địa Ngục, nhưng cũng nên giải quyết rớt thứ đó ra thì sẽ an toàn hơn. Ta không biết nhóc từ đâu bị nó bám vào, nhưng là phúc thì cũng không phải là họa, là họa thì cũng không tránh được. Tạm biệt nhá bé con ~”
Tàn hồn liên quan đến Địa ngục…
Trong người mình...sao lại có thứ kì quái đó chứ?
Là lúc nào xảy ra??? “ Hệ thống, trong cơ thể ta...có thứ gì không sạch sẽ sao?”
“...”
“ Đừng im lặng. Ta muốn nghe rõ ràng.”
“ Có…”
“ Tạo sao không nói cho ta biết sự thật?” Lucas khẽ nhắm mắt lại, giọng bình tĩnh trong đêm phá lệ trầm thấp hơn bình thường.
“ Tại vì nó cũng không gây ảnh hưởng xấu gì đến kí chủ...Thứ thu hút nó, là linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống trong người kí chủ.”
“ Cái gì???” Hoàn toàn khiếp sợ, Lucas bất ngờ bật người ngồi dậy.
“ Thứ đó muốn chiếm hữu cơ ngài, nhưng lại không tìm thấy hiện diện chân thật về kí chủ. Nên đã thay đổi mục tiêu là linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống trong Ổ cứng, mà kí chủ đang nuôi dưỡng…”
“ Khốn kiếp!!! Làm cách nào...Khoan đã...kẻ này ý đồ muốn chiếm cứ Ổ cứng chứa thông tin và trí tuệ của Kẻ Độc Tài Của Sự Sống...nói đúng hơn. ‘Nó’ đã từng muốn chiếm cứ thân thể của ta, nhưng lại ngoài ý muốn không chắc có thể thành công...nên đã đổi sang chiếm cứ Kẻ Độc Tài Của Sự Sống. Nếu vậy, phải là ngay từ đầu, khi ‘nó’ xông vào cơ thể của ta, ngươi đã phải báo cho ta biết mới đúng. Chứ không phải đến bây giờ, khi ta đã mở miệng hỏi ngươi!”
Giọng nói Lucas vang lên rất nhỏ trong đêm gần như không thể nghe thấy. Bóng đêm che khuất đi khuôn mặt cậu trong tối tăm sâu thẳm, ai cũng không nhìn thấy rõ, cậu đang suy nghĩ cái gì.
“...”
“ Haiz...hèn gì mấy ngày nay không nghe thấy giọng của ‘tên này’ đâu cả. Làm ta tưởng rằng, hắn đang ngủ để lấy sức đâu.”
“...”
“ Ta không cần biết là ai...kẻ nào...nhưng, nếu dám đụng đến người của ta. Thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần, đón nhận sự trả thù từ ta…” Lucas bên khóe môi vểnh lên một độ cong nhàn nhạt.
Ngay từ lúc đó, một mạt đỏ lóe sáng sượt qua đôi mắt Lucas, rất nhanh rồi tiêu tán mất.
Dám đụng đến người mà cậu bảo hộ...lá gan còn rất phì nha ~~
------
Về đến nhà.
Cả đám mới biết được chuyện của Ogata, thì ra trên đường đến khách sạn. Người tài xế chở Ogata bị lạc đường do bản đồ khu vực đã đổi mới, trên đường lại gặp bão và gãy cây.
Thành ra, khi tính gọi điện cho người đến giúp đỡ… nhưng do cây ngã làm đứt các cầu giao điện, gây nhiễu sóng điện thoại...cho nên, Ogata đã phải đi bộ gần 4 tiếng đồng hồ, đến nhà dân quanh khu vực đó ở tạm.
Coi như vụ đi chơi suối nước nóng với nhóm Lucas, cũng đành đi không được. Làm Ogata khi trở về, liên tục phóng áp suất thấp khiến ai cũng không dám lại gần suốt 3 ngày liền.
Bốn người Lucas, Itachi, Kuro, Shiro bắt đầu tuần hoàn công việc của mình.
Trước đó, Shindou Hikaru và Akira Touya đã được đưa về đến tận nhà.
Thời gian lại như cũ trôi qua.
Mang trên người đồng phục trắng, mang tiêu trí trường Trung học Kaio.
Rất nhanh, là đến thời gian nhận lớp và giáo viên mới. Lucas đã hẹn sẽ cùng về với Shindou Hikaru, khi xong hết chương trình buổi sáng.
Lần này, khi xem thử danh sách lớp học. Cả ba người, Akira Touya, Shindou Hikaru và Lucas, đều không được chung lớp với nhau.
Có lẽ, bánh răng số phận cũng đã bắt đầu phân chia ra quỹ đạo của nó. Shindou Hikaru và Akira Touya của thế giới này, đã không còn giống như xưa nữa. Mỗi người, đều có mục tiêu và kế hoạch phấn đấu của riêng mình. Lucas cũng thế, lần này cậu chỉ duy nhất một lần dùng chân thân đến trường, để xem thử một lần mà thôi. Bắt đầu từ sau đó, Lucas sử dụng con rối, kết hợp với máu và một sợi tóc của cậu, áp dụng thức thần quấn lên con rối làm ra một phân thân cao cấp, thay thế Lucas đến trường hằng ngày.
Thức thần, kết hợp con rối, lại cộng thêm máu và tóc của Lucas làm môi giới...có thể cho ra phân thân cao cấp. Gần như, có tính tự chủ cao, không cần phải bản thân Lucas luôn luôn điều khiển.
Mà lại, có thể thông qua đôi mắt nắm giữ những thứ mà con rối thấy hay học tập được, tất cả. Rất tiện lợi và thực dụng.
Chỉ duy nhất, có một thứ không được hoàn mỹ. Đây chỉ là con rối, không có linh hồn, tất cả tư duy và phản ứng đều là sao chép...nên sẽ phản ứng hơi chậm hơn người bình thường một ít. Thậm chí, muốn con rối này sinh ra linh trí...điều đó, cũng phải mất hơn 10 năm trở lên mới được. Thời gian về sau...không ai nói trước được.
Bây giờ, Lucas chỉ muốn tham khảo thêm kiến thức mà mình vừa mới kiếm được ở phủ của Mikoto Otsukinami, để chuẩn bị tạo ra con rối thứ hai của mình mà thôi. Còn việc khá...thứ lỗi, cậu không rảnh.
Theo như hệ thống kiểm tra, thứ đột nhập vào cơ thể của Lucas có quan hệ đến ‘Thần’. Hay có thể nói đúng hơn, đó là một giọt tinh huyết của ‘Thần’ trong địa ngục, ẩn chứa ý chí và tàn hồn của vị ‘Thần’ đó.
Hiện tại, linh hồn của Kẻ Độc Tài Của Sự Sống và tàn hồn ý chí của ‘Thần’ đang va chạm với nhau. Đây cũng là một cuộc đấu tranh, để giành quyền kiểm soát kẻ còn lại.
Theo Hệ thống và Lucas phân tích, ý chí tàn hồn của ‘Thần’ trong giọt máu này đã đến thời kỳ suy yếu. Cho nên ý thức của ‘Thần’ muốn cướp đoạt hoặc bám vào một thứ nào đó để tiếp tục duy trì sự tồn tại của mình. Còn linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống, tuy cũng đang trong thời kỳ suy yếu, nhưng do được nuôi dưỡng trong thức hải của Lucas, nên đã dần bước ra ngoài nhân cách của mình. Thậm chí, còn ngày càng mạnh mẽ hơn.
Thành ra, lại có lợi thế hơn so với kẻ xâm nhập trước đó.
Dù sao, linh hồn có ý thức, có suy nghĩ và có vận mệnh kèm theo, nên sẽ áp chế được ý chí tàn hồn của ‘Thần’ đã gần như tan biến kia, sẽ không quá khó.
Với lại, Lucas cũng trong tối “mài mài” cho linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống càng thêm sáng bóng hơn.
Cậu sẽ không giúp Kẻ Độc Tài Của Sự Sống dành chiến thắng, nhưng...có ai không nói là, sẽ khiến cho Kẻ Độc Tài Của Sự Sống càng thêm mạnh hơn đâu. Tự mình động thủ cơm no áo ấm, sẽ tốt hơn là Lucas trấn áp tàn hồn đó.
Nếu có thể hấp thu được ‘nó’. Lucas tin, Kẻ Độc Tài Của Sự Sống sẽ có được rất nhiều thu hoạch thú vị.
Nếu thành công, linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống sẽ đạt được lực lượng của ‘Thần’ hoặc có thể gọi là “Ngụy Thần” sẽ đúng hơn.
Như thế, Lucas càng muốn mình nhanh hơn nữa. Nâng cao tay nghề chế tác con rối của mình lên cao hơn nữa.
Con rối thứ hai sẽ là một tuyệt tác, mà cậu sẽ áp dụng kỹ thuật Âm dương đạo vào đó.
Con rối này, sẽ mang hơi thở của Địa ngục nhưng linh hồn chủ đạo sẽ là “Kẻ Độc Tài Của Sự Sống”.
Thật chờ mong...con rối thứ hai sắp ra đời của cậu nha!
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------
Cảm tạ [email protected] đã gửi tặng Tác Np. Qua tháng mới! Các Bác gửi tặng Tác ta Np nha!!! Cảm ơn Bác nhiều lắm.
Itachi khuôn mặt không nhìn ra tí gì kinh ngạc hay thất thố, Lucas lại một lần nữa kiểm tra đồng hồ treo tường. Thời gian là 7:35 P.M tối.
Chắc mấy người nhóm Shindou Hikaru, đã tới phòng ăn rồi.
Chúng ta hai người cùng nhìn nhau, cùng hướng phía nhà ăn đi đến.
Không ngoài dự đoán, ở gần cuối góc phòng hướng phía bên phải, là nhóm Shindou Hikaru đang vừa ăn vừa tán gẫu với nhau sao. Do hướng ngồi của Shindou Hikaru và Akira Touya là quay lưng lại với Lucas, nên không thấy hai người quen của mình đang chậm rãi tới gần.
“ Hai người đi đâu mà không nói một tiếng, làm cả đám lo gần chết còn đi khắp nơi tìm kiếm hai người.” Shiro mặt oán trách, trừng mắt nhìn lại Lucas và Itachi đến.
“ Xin lỗi, xin lỗi. Có chút chuyện gấp bỗng nhiên nhớ ra, nên cùng Itachi đi xem xem một tí...Ogata tiên sinh, vẫn chưa đến nhỉ?” Lucas tay chụp ót cái, cười cười xin lỗi, nhanh chóng xoay chuyển đề tài.
“ Không, không gọi điện thoại được cho anh Ogata. Chắc trên đường gặp vấn đề nào đó rồi, nên không bắt sóng được tín hiệu điện thoại.” Đang ăn cơm, Akira Touya cũng buông đôi đũa xuống, mặt buồn rầu nói.
“ Ha hả, chắc xe trên đường đến gặp vấn đề trục trặc hay hỏng hóc máy móc gì đó ấy mà. Cho nên không đến được, lại bắt điện thoại không gọi được, cũng bình thường ấy mà.” Một phen ngồi vào bàn ăn Lucas khoác tay nói.
“ Ăn cơm.” Từ xa, hai tay mang lên hai phần cơm canh Itachi nói.
“ Nha, ăn cơm ăn cơm. Thật, đến bây giờ không nói không cảm thấy đói. Nhắc đến, mới cảm thấy đói.”
Miệng từng đốn từng đốn ăn cơm ngụm nhỏ Lucas, húp miếng canh Miso với rong biển.
Đồ ăn không quá nhạt miệng, thanh đạm cơm canh rau dưa miền thôn quê. Tươi mát, ngọt lành, miếng tàu hũ non cũng khác hẳn thành thị, không chất phụ gia. Nga ~
Hai, ba khẩu tắc đầy miệng đồ ăn Lucas nhanh chóng diệt gọn hết khay đồ ăn.
“ Oa, cơm canh ở khách sạn này quá ngon. Nhưng hơi bị ít, chắc tớ đi lấy thêm một phần nữa.” Lau khóe miệng một cái, Lucas sờ sờ cái bụng. Chưa đã thèm nói.
“ Lucas, lấy thêm một phần lại đây!”
Vừa mới đứng lên Lucas, bên cạnh Itachi đã lên tiếng nói. Xong, lại từng đũa nhẹ nhàng gắp lên điểm thịt cá cho vào miệng. Có thể thấy, thức ăn trên khay với tốc độ mắt thường đang dần vơi nhanh...
“ Nha ~ nghe rồi.”
Ra Itachi cũng cảm thấy cơm ở đây rất ngon nha ~
-------
Thời gian qua tương đối nhanh, ba ngày hai đêm.
Cả đám cùng nhau leo núi, hái nấm phết tương, nướng tại chỗ. Lại cùng nhau vào phòng, đánh bài kể chuyện kinh dị ban đêm. Lại đi câu cá hay đi chụp ảnh phong cảnh, cũng rất thú vị.
Lucas không tiếng động, ly khai căn phòng khi mọi người đã ngủ.
Một mình cậu trèo ra ngoài cửa sổ, lắng nghe đêm đen, bên tai vang vãng tiếng nói cuối của Mikoto Otsukinami với cậu.
“Nhóc, cẩn thận một tí với thứ ở trong người nhóc nhá. Tuy chỉ là tàn hồn có liên quan đến Địa Ngục, nhưng cũng nên giải quyết rớt thứ đó ra thì sẽ an toàn hơn. Ta không biết nhóc từ đâu bị nó bám vào, nhưng là phúc thì cũng không phải là họa, là họa thì cũng không tránh được. Tạm biệt nhá bé con ~”
Tàn hồn liên quan đến Địa ngục…
Trong người mình...sao lại có thứ kì quái đó chứ?
Là lúc nào xảy ra??? “ Hệ thống, trong cơ thể ta...có thứ gì không sạch sẽ sao?”
“...”
“ Đừng im lặng. Ta muốn nghe rõ ràng.”
“ Có…”
“ Tạo sao không nói cho ta biết sự thật?” Lucas khẽ nhắm mắt lại, giọng bình tĩnh trong đêm phá lệ trầm thấp hơn bình thường.
“ Tại vì nó cũng không gây ảnh hưởng xấu gì đến kí chủ...Thứ thu hút nó, là linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống trong người kí chủ.”
“ Cái gì???” Hoàn toàn khiếp sợ, Lucas bất ngờ bật người ngồi dậy.
“ Thứ đó muốn chiếm hữu cơ ngài, nhưng lại không tìm thấy hiện diện chân thật về kí chủ. Nên đã thay đổi mục tiêu là linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống trong Ổ cứng, mà kí chủ đang nuôi dưỡng…”
“ Khốn kiếp!!! Làm cách nào...Khoan đã...kẻ này ý đồ muốn chiếm cứ Ổ cứng chứa thông tin và trí tuệ của Kẻ Độc Tài Của Sự Sống...nói đúng hơn. ‘Nó’ đã từng muốn chiếm cứ thân thể của ta, nhưng lại ngoài ý muốn không chắc có thể thành công...nên đã đổi sang chiếm cứ Kẻ Độc Tài Của Sự Sống. Nếu vậy, phải là ngay từ đầu, khi ‘nó’ xông vào cơ thể của ta, ngươi đã phải báo cho ta biết mới đúng. Chứ không phải đến bây giờ, khi ta đã mở miệng hỏi ngươi!”
Giọng nói Lucas vang lên rất nhỏ trong đêm gần như không thể nghe thấy. Bóng đêm che khuất đi khuôn mặt cậu trong tối tăm sâu thẳm, ai cũng không nhìn thấy rõ, cậu đang suy nghĩ cái gì.
“...”
“ Haiz...hèn gì mấy ngày nay không nghe thấy giọng của ‘tên này’ đâu cả. Làm ta tưởng rằng, hắn đang ngủ để lấy sức đâu.”
“...”
“ Ta không cần biết là ai...kẻ nào...nhưng, nếu dám đụng đến người của ta. Thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần, đón nhận sự trả thù từ ta…” Lucas bên khóe môi vểnh lên một độ cong nhàn nhạt.
Ngay từ lúc đó, một mạt đỏ lóe sáng sượt qua đôi mắt Lucas, rất nhanh rồi tiêu tán mất.
Dám đụng đến người mà cậu bảo hộ...lá gan còn rất phì nha ~~
------
Về đến nhà.
Cả đám mới biết được chuyện của Ogata, thì ra trên đường đến khách sạn. Người tài xế chở Ogata bị lạc đường do bản đồ khu vực đã đổi mới, trên đường lại gặp bão và gãy cây.
Thành ra, khi tính gọi điện cho người đến giúp đỡ… nhưng do cây ngã làm đứt các cầu giao điện, gây nhiễu sóng điện thoại...cho nên, Ogata đã phải đi bộ gần 4 tiếng đồng hồ, đến nhà dân quanh khu vực đó ở tạm.
Coi như vụ đi chơi suối nước nóng với nhóm Lucas, cũng đành đi không được. Làm Ogata khi trở về, liên tục phóng áp suất thấp khiến ai cũng không dám lại gần suốt 3 ngày liền.
Bốn người Lucas, Itachi, Kuro, Shiro bắt đầu tuần hoàn công việc của mình.
Trước đó, Shindou Hikaru và Akira Touya đã được đưa về đến tận nhà.
Thời gian lại như cũ trôi qua.
Mang trên người đồng phục trắng, mang tiêu trí trường Trung học Kaio.
Rất nhanh, là đến thời gian nhận lớp và giáo viên mới. Lucas đã hẹn sẽ cùng về với Shindou Hikaru, khi xong hết chương trình buổi sáng.
Lần này, khi xem thử danh sách lớp học. Cả ba người, Akira Touya, Shindou Hikaru và Lucas, đều không được chung lớp với nhau.
Có lẽ, bánh răng số phận cũng đã bắt đầu phân chia ra quỹ đạo của nó. Shindou Hikaru và Akira Touya của thế giới này, đã không còn giống như xưa nữa. Mỗi người, đều có mục tiêu và kế hoạch phấn đấu của riêng mình. Lucas cũng thế, lần này cậu chỉ duy nhất một lần dùng chân thân đến trường, để xem thử một lần mà thôi. Bắt đầu từ sau đó, Lucas sử dụng con rối, kết hợp với máu và một sợi tóc của cậu, áp dụng thức thần quấn lên con rối làm ra một phân thân cao cấp, thay thế Lucas đến trường hằng ngày.
Thức thần, kết hợp con rối, lại cộng thêm máu và tóc của Lucas làm môi giới...có thể cho ra phân thân cao cấp. Gần như, có tính tự chủ cao, không cần phải bản thân Lucas luôn luôn điều khiển.
Mà lại, có thể thông qua đôi mắt nắm giữ những thứ mà con rối thấy hay học tập được, tất cả. Rất tiện lợi và thực dụng.
Chỉ duy nhất, có một thứ không được hoàn mỹ. Đây chỉ là con rối, không có linh hồn, tất cả tư duy và phản ứng đều là sao chép...nên sẽ phản ứng hơi chậm hơn người bình thường một ít. Thậm chí, muốn con rối này sinh ra linh trí...điều đó, cũng phải mất hơn 10 năm trở lên mới được. Thời gian về sau...không ai nói trước được.
Bây giờ, Lucas chỉ muốn tham khảo thêm kiến thức mà mình vừa mới kiếm được ở phủ của Mikoto Otsukinami, để chuẩn bị tạo ra con rối thứ hai của mình mà thôi. Còn việc khá...thứ lỗi, cậu không rảnh.
Theo như hệ thống kiểm tra, thứ đột nhập vào cơ thể của Lucas có quan hệ đến ‘Thần’. Hay có thể nói đúng hơn, đó là một giọt tinh huyết của ‘Thần’ trong địa ngục, ẩn chứa ý chí và tàn hồn của vị ‘Thần’ đó.
Hiện tại, linh hồn của Kẻ Độc Tài Của Sự Sống và tàn hồn ý chí của ‘Thần’ đang va chạm với nhau. Đây cũng là một cuộc đấu tranh, để giành quyền kiểm soát kẻ còn lại.
Theo Hệ thống và Lucas phân tích, ý chí tàn hồn của ‘Thần’ trong giọt máu này đã đến thời kỳ suy yếu. Cho nên ý thức của ‘Thần’ muốn cướp đoạt hoặc bám vào một thứ nào đó để tiếp tục duy trì sự tồn tại của mình. Còn linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống, tuy cũng đang trong thời kỳ suy yếu, nhưng do được nuôi dưỡng trong thức hải của Lucas, nên đã dần bước ra ngoài nhân cách của mình. Thậm chí, còn ngày càng mạnh mẽ hơn.
Thành ra, lại có lợi thế hơn so với kẻ xâm nhập trước đó.
Dù sao, linh hồn có ý thức, có suy nghĩ và có vận mệnh kèm theo, nên sẽ áp chế được ý chí tàn hồn của ‘Thần’ đã gần như tan biến kia, sẽ không quá khó.
Với lại, Lucas cũng trong tối “mài mài” cho linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống càng thêm sáng bóng hơn.
Cậu sẽ không giúp Kẻ Độc Tài Của Sự Sống dành chiến thắng, nhưng...có ai không nói là, sẽ khiến cho Kẻ Độc Tài Của Sự Sống càng thêm mạnh hơn đâu. Tự mình động thủ cơm no áo ấm, sẽ tốt hơn là Lucas trấn áp tàn hồn đó.
Nếu có thể hấp thu được ‘nó’. Lucas tin, Kẻ Độc Tài Của Sự Sống sẽ có được rất nhiều thu hoạch thú vị.
Nếu thành công, linh hồn Kẻ Độc Tài Của Sự Sống sẽ đạt được lực lượng của ‘Thần’ hoặc có thể gọi là “Ngụy Thần” sẽ đúng hơn.
Như thế, Lucas càng muốn mình nhanh hơn nữa. Nâng cao tay nghề chế tác con rối của mình lên cao hơn nữa.
Con rối thứ hai sẽ là một tuyệt tác, mà cậu sẽ áp dụng kỹ thuật Âm dương đạo vào đó.
Con rối này, sẽ mang hơi thở của Địa ngục nhưng linh hồn chủ đạo sẽ là “Kẻ Độc Tài Của Sự Sống”.
Thật chờ mong...con rối thứ hai sắp ra đời của cậu nha!
Tác giả: ✧๖ۣۜQuí Tộc Noblesse๖ۣۜ✧
------Cuối chương ai tốt bụng thì ủng hộ cho Tác NP, Kim Đậu, vote 10, hay gì cũng được!!! Ta rất cảm ơn nhiều!!!------
Cảm tạ [email protected] đã gửi tặng Tác Np. Qua tháng mới! Các Bác gửi tặng Tác ta Np nha!!! Cảm ơn Bác nhiều lắm.
Danh sách chương