Dìu Bội Linh vào loan phòng, Vĩnh Hưng đưa nàng đến ngồi trên tràng kỷ. Choàng qua vai Bội Linh, Vĩnh Hưng nhu hào nói:

- Nương tử, huynh hạnh phúc vô cùng. Cuối cùng huynh cũng đã trút bỏ được tất cả những điều phiền luỵ tự mình gây ra, để rồi mãi mãi được bên muội.

Bội Linh ngả đầu vào vai Vĩnh Hưng nói:

- Chàng đừng bao giờ bỏ đi nữa nhé. Lần trước muội đã lo lắng lắm rồi.

- Huynh không đi nữa đâu.

Vĩnh Hưng vừa nói vừa giở chiếc khăn lụa đội đầu Bội Linh.

Y ngắm dung diện nàng, nhỏ giọng nói:

- Muội đẹp quá.

Bội Linh rà tay trên mặt Vĩnh Hưng nói:

- Hẳn huynh cũng là một mỹ nam tử. Muội tiếc không thấy được huynh. Nhưng muội biết huynh đẹp lắm. Huynh là người đẹp nhất trong tâm tưởng muội.

Nàng dụi đầu vào vai Vĩnh Hưng như thể muốn ngửi lấy mùi da thịt của y.

Vĩnh Hưng vuốt tóc Bội Linh nói:

- Muội, huynh yêu muội.

Lời nói còn đọng trên miệng Vĩnh Hưng thì tiếng của Tôn Ứng Hiệp lồng lộng cất lên ngoài cưa:

- Rượu giao bôi đây, rượu giao bôi tới đây.

Vĩnh Hưng và Bội Linh phá lên cười.

Vĩnh Hưng nói:

- Tiểu đệ đẩy cửa bưng rượu vào đây.

Ứng Hiệp xô cửa. Tay phải bưng vò rượu, tay trái bê khư khư một chiếc hộp cây sơn son thiếp vàng.

Vĩnh Hưng hỏi:

- Tiểu đệ đem rượu giao bôi đến còn mang quà gì chúc cho tỷ tỷ vậy?

Ứng Hiệp đặt vò rượu cùng chiếc hòm lên bàn. Y khui vò rượu chuốc ra ba chén.

- Hôm nay là ngày trọng đại của đại ca và tỷ tỷ, tiểu đệ phải chúc mừng hai người chứ.

Y bưng hai chén rượu đến đặt vào tay Vĩnh Hưng và Bội Linh rồi nói:

- Mừng đại ca, tỷ tỷ.

Vĩnh Hưng cao hứng nói:

- Mời tiểu đệ. Ðến ngày song hỷ của tiểu đệ, huynh còn uống say hơn cả tiểu đệ ngày hôm nay nữa.

Bội Linh nói:

- Tỷ cũng uống với đệ đây.

Ba người cùng đối ẩm chẳng mấy chốc đã cạn vò rượu mười cân mà Ứng Hiệp bưng vào.

Y nhìn Vĩnh Hưng nói:

- Ðại ca, trong tất cả tặng phẩm đệ chỉ thấy chiếc rương này bắt mắt nhất. Ðệ muốn nhìn xem trong đó có gì.

Vĩnh Hưng gật đầu.

Ứng Hiệp đến mở chiếc hòm. Trong hòm là cuộn giấy hồng diều được bọc rất cẩn thận. Ứng Hiệp quay lại nhìn Vĩnh Hưng nói:

- Ðại ca, trong hòm này là một bức tranh. Hẳn đây là một bức tranh quý. Tiểu đệ mở ra xem được không?

Vĩnh Hưng gật đầu nói:

- Ðệ muốn xem thì huynh cũng muốn xem.

ứng Hiệp cao hứng mở ngay bức tranh ra xem. Y trưng bức tranh lên tường và ngơ ngác nhìn rồi buột miệng thốt:

- Lâm phu nhân!

Vĩnh Hưng cau mình nhìn bức tranh vẽ mỹ phụ phơi bờ lưng thanh mảnh với nét bút họa thật mềm mại, uyển chuyển và sinh động.

Dưới bức họa là dòng chữ thảo nét bút như rồng bay phượng múa.

Hồng nhan lụy quân tủ.

VÒ có chảy năm canh.

Anh hùng say men tình.

Lệ sầu thắm rượu hồng. ".

Mặt Ứng Hiệp đanh lại. Y nhìn bức họa do chính tay mình phóng bút mà đầu óc rỗng tếch, chẳng thể nào thốt ra lời. Ứng Hiệp từ từ nhìn lại Vĩnh Hưng.

- Ðại ca biết người trong tranh.

Vĩnh Hưng gật đầu nói:

- Hình như huynh có biết.

Mặt Ứng Hiệp đanh hẳn lại. Y mím môi nhìn Vĩnh Hưng rồi bưng vò rượu, ngửa mặt cười đi thẳng ra ngoài cửa loan phòng. Vĩnh Hưng ngơ ngẩn với thái độ đột ngột của ứng Hiệp. Y đứng lên gọi Ứng Hiệp lại:

- Tôn tiểu đệ.

Ứng Hiệp thoạt dừng bước rồi bỏ đi tiếp. Y vừa đi vừa cười sằng sặc. Bội Linh quờ tay hỏi:

- Tướng công, chuyện gì vậy?

Quay lại bên Bội Linh, Vĩnh Hưng nói:

- Huynh cũng không biết. Tự dưng tiểu đệ thay đổi một cách lạ lùng.

- Chắc Tôn tiểu đệ say quá thôi.

- CÓ lẽ vậy Sau khi rời loan phòng, Ứng Hiệp ôm vò rượu bước thẳng ra ngoài hoa viên. Y vừa đi vừa cốc rượu đổ vào miệng, lẩm nhẩm nói:

- Không ngờ. Thì ra là vậy.

ôm vò rượu thất thiểu đi, vô hình chung Ứng Hiệp đến Mai Hoa Thung. Y ngồi bên mép Mai Hoa Thung, vừa uống rượu vừa nói:

- Ðàm huynh là người như thế nào? Người đã có Lâm phu nhân rồi còn muốn gạt tình của tỷ tỷ ư? Tỷ tỷ sẽ đau khổ biết chừng nào.

Nhìn xuống trận pháp hầm chông Mai Hoa Thung, Ứng Hiệp chỉ muốn gào lên:

- Không thể nào như vậy được. Tỷ tỷ tật nguyền, rồi người sẽ đau khổ chừng nào.

Ứng Hiệp nói xong, dốc vò rượu trút vào miệng tu ừng ực. Tu cạn vò rượu một cân, Ứng Hiệp quẳng luôn vò rượu xuống hầm chông trận pháp.

Y nhìn lên trời nhìn những vì sao đêm rít giọng nói:

- Ta phải làm sao đây. Làm sao bây giờ?

CÓ bước chân tiến đến sau lưng Ứng Hiệp. Y không quay lại mà gằn giọng nói:

- Ðại ca đừng nói gì với đệ. Ði đi, đệ biết tất cả rồi. Những ngày vừa qua đại ca đi đâu? Phải chăng đại ca đến chỗ Phỉ Thúy tiên trang. Tại sao đại ca lại đến đó chứ?

Gã nói đến đây thì khứu giác mới ngửi được mùi xạ hương quen thuộc của hôm nào tại biệt phòng của Lâm phu nhân. Ứng Hiệp im lặng. Y từ từ quay lại.

Ứng Hiệp ngơ ngẩn khi nhận ra người đến sau lưng mình không phải là Ðàm Vĩnh Hưng mà lại là người mà bấy lâu nay y trông đợi. Người đó chẳng ai khác chính là Lâm Bạch Huệ, Lâm phu nhân chủ nhân Phỉ Thúy tiên trang.

Hai người đối mặt nhau. Bất giác tim Ứng Hiệp đập rộn rã như trống trận. Y nhìn Lâm Bạch Huệ gần như không chớp mắt, - Lâm cô nương... ơ... Lâm phu nhân Nụ cười huyền ảo, lại hé nở trên hai cánh môi mỏng xinh xắn của Lâm Bạch Huệ:

- Công tử trách Ðàm công tử hay trách Lâm Bạch Huệ?

Ứng Hiệp lắc đầu:

- Tại hạ không trách ai cả. CÓ trách là trách mình, sao lại...

Bạch Huệ cướp lời Ứng Hiệp:

- Sao lại trách công tử? Công tử không có gì để trách cả. Công tử là một người đáng thương hơn đáng trách.

Nàng bước đến nắm tay Ứng Hiệp:

- Công tử còn có hứng để phóng bút vẽ tranh không?

Ứng Hiệp ngơ ngẩn gật đầu. Trông y cứ như đã bị Lâm Bạch Huệ hốt lấy thần trí chẳng còn biết gì nữa ngoài sự ngoan ngoãn tuân theo ý của nàng.

Bạch Huệ nắm tay Ứng Hiệp:

- Chúng ta quay về Phỉ Thúy tiên trang.

Ứng Hiệp gật đầu.

Lâm Bạch Huệ nói:

- Ở đây hẳn Ðàm công tử và tỷ tỷ của công tử không nhớ đến công tử đâu?

- Lâm phu nhân nói đúng. Mạn Trà sơn trang, Tôn Ứng Hiệp đã trở thành một người thừa.

- Nhưng Ở Phỉ Thúy tiên trang thì công tử không thừa.

- Tại hạ mong sao được như vậy.

- Chúng ta đi...

Hai người rời Mạn Trà sơn trang, đi dưới ánh trăng. Trông họ như một đôi nhân tình tâm đầu ý hợp.

Ứng Hiệp nhìn sang Lâm Bạch Huệ. Y nhỏ giọng nói:

- Lâm phu nhân biết Ðàm huynh của tại hạ.

Bạch Huệ gật đầu:

- Biết.

Buông một tiếng thở dài, Ứng Hiệp hỏi:

- Phu nhân đối với Ðàm đại ca như thế nào?

- Trước khác, bây giờ khác.

- Trước như thế nào, giờ ra sao?

- Rồi đây ta sợ Vĩnh Hưng sẽ đối xử với tỷ tỷ của công tử cũng như đã từng đối với ta.

Ứng Hiệp miễn cưỡng chống chế.

- HỌ đã trở thành phu thê với nhau rồi.

Bạch Huệ dừng bước nhìn lại Ứng Hiệp. Nụ cười mỉm hé trên hai cánh môi gọi mời của nàng.

- Rồi công tử sẽ hiểu Ðàm Vĩnh Hưng nhiều hơn.

Bạch Huệ im lặng rảo bước đi tiếp. Ði cạnh nàng thỉnh thoảng Ứng Hiệp lại khẽ chạm vào thân thể Bạch Huệ. Mỗi lần va chạm y lại cảm nhận được sự nao nao trong tâm tưởng mình.

Ðến Phỉ Thúy tiên trang, Lâm Bạch Huệ không đưa Ứng Hiệp đến gian biệt phòng hôm nào mà dẫn chàng ra bờ suối. Nàng chọn một phiến đá bằng phẳng, để ngồi thả chân xuống dòng suối trong vắt tựa tấm gương lưu ly óng ánh sắc trăng vàng.

Trong cảnh trí mê hồn đó, Ứng Hiệp phải ngây người ngắm nhìn Lâm Bạch Huệ. Y hối tiếc không có bút mực để phát họa lại bóng dáng mỹ nhân trong tư thế ngồi này.

Không men rượu hay cảm giác nao nao khiến cho mặt Ứng Hiệp nóng bừng.

Bạch Huệ nhìn Ứng Hiệp nói:

- Công tử đã yêu người nào trong đời chưa?

Ứng Hiệp lắc đầu nói:

- Tại hạ chưa từng yêu ai.

- Thế người nào mới là người yêu của công tử?

- Tại hạ cũng không biết, nhưng từ lúc gặp phu nhân đến giờ tại hạ lúc nào cũng nhớ phu nhân, kể cả trong giấc ngủ.

- Bạch Huệ có gì mà công tử phải nhớ?

- Tại hạ cũng không biết. Nhưng đó là sự thật, tại hạ không dám ngoa ngôn với phu nhân - Bạch Huệ biết công tử không phải là người xảo ngôn.

Ứng Hiệp mỉm cười nói:

- CÓ lại tại hạ nhớ bởi vì chưa bao giờ tại hạ thấy nữ nhân nào đẹp như phu nhân.

- Bạch Huệ đẹp ư?

Ứng Hiệp gật đầu nói:

- Chính tại hạ không ngờ trên đời này có một người đẹp như Lâm phu nhân.

Nàng mỉm cười. Nụ cười thật duyên dáng và nhiều ẩn ý. Bạch Huệ nhỏ nhẹ nói:

- Thế mà Bạch Huệ cứ tưởng mình là kẻ xấu nhất trên đời này.

- Không có ai khả dĩ sánh bằng phu nhân.

- CÓ đấy - Xin hỏi phu nhân. Người đó là ai?

- Bạch Huệ không nên nói thì hay hơn.

Lâm Bạch Huệ đứng lên nhìn Ứng Hiệp nói:

- ấy chết, ta thỉnh công tử đến đây vẽ chứ không phải hàn huyên.

Ứng Hiệp bối rối nói:

- Tại hạ không đem theo văn phòng tứ bửu.

- Bạch Huệ có.

Nàng vừa nói vừa lấy trong ống tay áo ra nghiêng mực và bút đặt lên phiến đá, rồi nhìn Ứng Hiệp nói:

- Công tử sẽ vẽ lên xiêm y của ta, được chứ.

Mặt Ứng Hiệp đỏ bừng, không biết gã thẹn hay lúng túng. Y miễn cưỡng gật đầu.

Lâm Bạch Huệ liếc Ứng Hiệp. Dưới ánh sáng trăng rằm, cái liếc mắt của Lâm Bạch Huệ khiến cho Ứng Hiệp cứ ngây người ngắm nàng. Nụ cười lại hé nở trên hai cánh môi của nàng. Bạch Huệ từ từ quay lưng về phía Ứng Hiệp rồi chậm rãi với những thao tác thật uyển chuyển trút dần bộ cánh trắng tinh trên người nàng.

Ứng Hiệp tưởng chừng không thể nào thở nổi, hoặc trong cổ họng có khối khí chặn ngang khi nội y của Lâm Bạch Huệ không dừng lại nơi vòng tiểu yêu thon nhỏ như hôm nào, mà nó tiếp tục dần xuống.

Ứng Hiệp trố mắt, miệng há hốc khi đôi mông tròn căng vun lộ dần ra rồi phơi tất cả trong ánh trăng sáng diệu kỳ. Huyết lưu trong kinh mạch Ứng Hiệp nhộn nhạo tưởng Chừng có thể phá tung cả kinh lạc gã. Y rùn thở khi tất cả tấm thân của Lâm Bạch Huệ lồ lộ hiện ra dưới ánh trăng dầy dập thẳng vào mặt gã.

Nếu những đường cong kia được Ứng Hiệp nhìn từ trước có lẽ y chẳng có cảm xúc dâng Trảo như vậy, nhưng đằng này y nhìn từ phía sau. Chỉ có tấm lưng thanh tao cao nhã, phối hợp cùng với đôi mông tràn đầy sức sống khiến cho Ứng Hiệp phải liên tưởng đến những nét phía trước. Phía sau của Bạch Huệ đã đẹp thì phía trước chắc hẳn không thể nào diễn tả được. Sự liên tưởng của gã càng phong phú hơn khi thâu nhận những nét tuyệt mỹ từ phía sau lưng mỹ nữ.

Ứng Hiệp hít một luồng chân khí. Y phải cố gắng kiềm chế mình nếu không đã phải chạy đến để tôn thờ vẻ đẹp mà tạo hoá đã ban tặng cho Lâm Bạch Huệ.

Bạch Huệ không quay lại nhưng tự đoán biết Ứng Hiệp như thế nào khi thị nhận thâu cơ thể nàng vào hai con ngươi. Nàng vòng tay ra sau gáy để rút chiếc trâm, buông mái tóc đen dày óng mượt xõa xuống bờ lưng trắng như bông bưởi. Mái tóc của Bạch Huệ buông xuống bờ lưng cũng là lúc Ứng Hiệp đã gần như té quy xuống đất trong tư thế quỳ. Tất cả vế đẹp đài các của Bạch Huệ như hút lấy toàn bộ sức sống trong úng Hiệp khiến cho y phải nhũn người té quy.

Ứng Hiệp quy chân nhìn xuống đất mà không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng có một điều nhận biết là y chỉ muốn trở thành kẻ nô lệ tự nguyện tôn thờ sắc đẹp cho Lâm Bạch Huệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện