Ngươi nói cho ngươi hôn một cái, cái gì cũng đều cấp cho ta?"

"Đúng, ngươi muốn bảo bối gì, cứ việc nói ra. Cái gì Hoàng đế tìm được, ta đều có thể tìm tới cho ngươi."

Nghe hắn cam đoan như vậy, ta nhất thời cảm thấy được đàm điều kiện có cơ hội, vì thế tinh thần chấn hưng, hưng trí bừng bừng nói: "Tốt lắm tốt lắm, chúng ta hôn một cái hôn một cái." (dù chính là em có lợi cũng đừng gấp gáp như vậy chứ, hem sợ Sanh nhi buồn sao??? ;))

Nhị vương gia vô cùng ngạc nhiên, hắn tám phần chưa từng dự đoán được ta lại hợp tác như thế.

Thừa dịp hắn ngẩn người, ta hai tay ôm lấy cổ của hắn, ở trên mặt hắn cọ cọ, dù sao hắn cũng không xấu, hương vị cũng rất tốt, ta liền ủy khuất hôn hắn một chút.

"Hôn xong rồi." Ta buông Nhị vương gia ra, nhìn hắn, cười nói: "Vậy ngươi nhanh lên đem lệnh bài Vương phủ ra cho ta đi, thứ ta muốn chính là cái đó!"

Khuôn mặt tươi cười của Nhị vương gia lập tức bay biến đến chín từng mây. Hoàng, bạch, thanh, lam, tử (vàng, trắng, xanh lá, lam, đỏ tía~ _ _") các loại màu sắc kỳ quái là đều lần lượt xuất hiện ở trên mặt hắn.

Ta thấy hắn nửa ngày không đáp lời, vội huơ huơ tay (xòe tay xin đồ XD) nhắc nhở: "Ngươi sẽ không tính toán nuốt lời đi? Ngươi tương lai là hoàng đế a, như thế nào có thể nói không giữ lời?" Ta chính là thập phần chịu nhục hôn hắn mà. (phải dzậy hok?:))

Trong phòng lập tức yên tĩnh đếng đang sợ, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.

Nhị vương gia dùng ánh mắt như ngân châm nhìn chăm chú ta một lát, rồi mới từ từ gật đầu, một lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói nhỏ: "Thú vị, quả nhiên thú vị, trách không được Cửu đệ luyến tiếc." (xí, người ta là yêu đó~ đồ phá hoại gia can X()

Ta trừng to mắt nhìn Nhị vương gia, lúc lắc lòng bàn tay trống trơn, nhắc nhở hắn nhớ rõ lời hứa của mình.

"Hảo, ta cho ngươi." Nhị vương gia nở nụ cười sau một lúc lâu, quả nhiên bỏ tay vào trong áo tìm kiếm.

Lệnh bài nặng trịch bỏ vào trong tay của ta.

Ta nhãn tình sáng lên, cười đến nheo mắt lại, từ trên đùi Nhị vương gia nhảy dựng lên, vừa muốn nhanh chân chạy ra ngoài lại bị Nhị vương gia giữ chặt.

"Chậm đã, nếu lệnh bài đã ở trong tay ngươi, thì ngươi cứ bình tĩnh ngồi xuống ăn bữa cơm với ta, như thế nào?"

Hắn hỏi thật có lễ nghĩa, ta cũng ngại cự tuyệt, huống chi trong long ngực còn cất cái lệnh bài hắn vửa cấp cho, cùng hắn ăn bữa cơm cũng chẳng sao cả.

Ai, ta đúng là kẻ mềm lòng, tuy rằng hắn từng đem ta ném xuống đống tuyết, lại đánh ta, lại đá ta... Ta rốt cuộc vẫn là ngồi xuống.

"Đến, chúng ta ăn cơm." Ta nhấc đôi đũa lên, đầu tiên gắp hai mảnh chân giò hun khói, trong lòng ước gì sớm một chút ăn xong bữa cơm này, có thể sớm một chút trở về nơi ở của tiểu Vương gia.

Nhị vương gia xem xét ta cẩn thận, chậm rãi ngồi xuống, cũng cầm lấy đôi đũa, hạ xuống dĩa rau.

Ta lang thôn hổ yết (ăn nhanh như sói, mạnh như hổ), nhanh hơn tốc độ bình thường, lùa ba cái đã đem một chén cơm nuốt cả vào bụng (X( ăn với chả uống!), ngẩng đầu nhìn, lại thấy hắn lẳng lặng vừa ăn vừa nhìn ta.

"Ngươi ăn a, ăn nhanh lên, nhìn ta làm gì? Không hổ là huynh đệ, cả ăn cũng giống y chang Sanh nhi." Ta miệng đầy đồ ăn, phình phình cái miệng nói.

"Lần đầu tiên cùng ngươi tọa cùng nhau ăn cơm như vậy, cảm giác thật sự mới mẻ vô cùng."

"Này có cái gì mới mẻ đâu? Ta cho ngươi biết, hàng xóm của nhà ta có một phú ông thích nuôi chó, hắn cùng cẩu một bàn ăn cơm, kia mới có thể kêu là mới mẻ." Ta ngửa đầu càu nhàu kêu một tiếng rồi uống ngay một tách trà lớn, nuốt toàn bộ xuống bụng, quăng vội đôi đũa xuống, đứng lên: "Hảo, ta ăn xong rồi. Bữa cơm này ăn được thật là thoải mái, ta phải đi. Đúng rồi, cám ơn lệnh bài của ngươi."

Nhị vương gia có chút ý bất mãn, cau mày nói: "Nhanh như vậy?"

"Đã chậm lắm rồi, ta đã vội muốn chết. Sau này còn gặp lại nga. Cáo từ cáo từ." Ta vừa chắp tay, ra khỏi phòng, nhanh chân liền hướng đại môn Vương phủ chạy.

Lệnh bài quả nhiên là hàng thực, Tôn quản gia vội vàng đuổi tới đại môn, thấy lệnh bài trong tay ta thì lặp tức trợn mắt há hốc mồm, thật muốn bò lăn ra đất mà cười.

Bất quá hiện tại không phải lúc, chờ ta gặp tiểu Vương gia rồi sẽ cười sau.(_ _")

Bọn hộ viện nhìn lệnh bài, mở cửa. Ta nhanh như chớp chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đường ở kinh thành ta còn chưa quen thuộc, ngày đã muốn tắt nắng, phương hướng ta đại khái nhớ rõ, một đường chạy một đường hỏi người khác: Cửu vương phủ ở đâu? Trong lòng nghĩ: tiểu Vương gia nhìn thấy ta, hội biến thành bộ dáng gì.

Chạy trốn cơ hồ muốn tắt thở, giương mắt nhìn, cư nhiên trông thấy đại môn quen thuộc của Cửu vương phủ.

Chính là nơi này! Chính là nơi này!

Ta cơ hồ phải kêu to lên, vọt tới đại môn Vương phủ đèn đuốc sáng trưng hô to: "Mở cửa mở cửa! Sanh nhi, ta đã trở về! Ngọc Lang đã trở lại! Trần bá, ngươi mở cửa a!" Ta một mặt kêu to, một mặt liều mạng gõ cửa gỗ màu son thật lớn.

Vài tên thị vệ đứng ở bên ngoài Vương phủ ngăn ta lại.

"Đang làm cái gì vậy?"

"Nửa đêm, dám đến Vương phủ nháo sự? Cẩn thận gia gia ta đá lủng bụng ngươi!"

Ta rống to: "Buông, mở cửa nhanh lên, ta muốn gặp Cửu vương gia."

Một cái thị vệ cười nói: "Muốn gặp Cửu vương gia? Ngươi có thánh chỉ của hoàng thượng? Cửu vương gia bị Hoàng Thượng hạ lệnh bế môn tự vấn, không có thánh chỉ không được gặp bất luận kẻ nào. Ngươi muốn gặp hắn? Lấy thánh chỉ đến a!"

"Các ngươi là ai? Thánh chỉ gì chứ?"

Chung quanh vang lên một trận cười châm chọc, có người đáp: "Chúng ta? Gia gia của ngươi là phủ nội vụ, biết cái gì là phủ nội vụ không, chính là chuyên môn giúp Hoàng Thượng trông nom Vương gia đấy. Cửu vương gia của ngươi, hiện tại đang bị Hoàng Thượng giam giữ mà."

Ta nhìn kỹ tên thị vệ kia, quả nhiên cùng thị vệ Vương phủ hoàn toàn khác biệt, nhất thời hoảng sợ. Lần trước tiểu Vương gia tuy rằng cũng có nói bị Hoàng Thượng phạt bế môn tự vấn, chính là không có thị vệ thủ ở ngoài cửa, xem ra tình huống lần này nghiêm trọng hơn.

Ta hỏi: "Trông nom? Vì cái gì phải trông nom? Phải ở trong đó bao lâu? Một tháng sao?"

"Cút đi, chuyện của Vương gia tiểu tử ngươi cũng dám tùy tiện hỏi?"

Ta bị một tên thị vệ đẩy ra.

Tên thị vệ tính có tính người một chút, trả lời ta: "Chừng vài ngày thôi, Vương gia này cũng không biết phạm vào tật xấu gì, cư nhiên chạy đến Nhị vương gia nháo sự, ngươi có biết Nhị vương gia là ai không? Dĩ nhiên là phải bị trách phạt rồi?"

Ta ngẩn người, nguyên lai tiểu Vương gia đã đi Nhị vương phủ nháo loạn, đối với ta ở tận bên trong, một chút tiếng gió cũng đều không nghe thấy.

"Mặc kệ, ta muốn đi vào!" Ta hướng đại môn cố lách qua, lại bị bọn họ túm lôi ra.

"Đi vào? Đi vào chính là ngồi tù, có tiến không có ra. Ngươi cút ngay, đừng cản trở các gia gia làm việc!"

Một trận giãy giụa, trên người không khỏi trúng vài quyền. Ta choáng váng, thở gấp té trên mặt đất.

Đại môn Cửu vương phủ ngay tại trước mắt, khả vì cái gì không thể vào được?

Ngạo mạn chậm đứng lên, nghĩ phu tử đã dạy qua: có tiền có thể sai thần khiến quỷ, liền cho tay vào lòng ngực tìm kiếm, trừ bỏ lệnh bài, cái gì cũng không có. Cúi đầu nhìn, chỗ vạt áo có hai khối ngọc bội. Ta một tay lấy ngọc bội kéo xuống, đây là ngọc bội tốt nhất trong Nhị vương phủ, hẳn là giá trị không ít tiền đi, tuy rằng ta thích đồ vật xinh đẹp, bất quá...

Ta đem ngọc bội đưa lên đi: "Như vậy đi, các ngươi cùng ta đánh một trận, sau đó đem ta làm phạm nhân vì tội ẩu đả đi vào, có được không?"

Vài cái thị vệ thấy ngọc bội, ánh mắt đều sáng lên.

"A, đây chính là ngọc bội thượng hạng nhất..."

"Lại nói, ta xem tiểu tử này thực quen mặt a?" Một tên thị vệ bỗng nhiên nhìn chằm chằm ta, cao thấp đánh giá.

Ta vội vàng gật đầu nói: "Đúng đúng, ta chính là cùng Cửu vương gia phạm tội nháo sự, không không, kỳ thật ta là thủ phạm, hắn là tòng phạm. Dù sao ngươi không đem ta nhốt vào, chẳng những không có sai, hơn nữa thật có công to, thật có công to."

Đang muốn tiếp tục du thuyết (dụ dỗ, thuyết phục) bọn họ, một tên thị vệ bỗng nhiên kêu lớn lên: "Đúng rồi, ta cũng nhớ rõ mặt tiểu tử này, bức ảnh (vẽ tay ấy mà) của hắn không phải ở trong danh sách nô tài của Nhị Vương phủ đăng trên thông cáo sao?"

"Cái gì?" Ta thất thanh sợ hãi kêu.

"Đúng rồi đúng rồi, ngươi vừa nói như thế ta cũng nhớ ra. Là nô tài của Nhị vương gia, hắc hắc, tiểu tử ngươi là của Nhị vương gia, chạy đến Cửu vương phủ làm gì?"

Mấy người hướng ta vây quanh lại.

Nhị vương gia chết tiệt, chẳng những hãm hại ta làm nô tài, còn đem sự tình cộng thêm bức họa chiêu cáo thiên hạ?

Ta đem ngọc bội ném xuống đất, quát: "Bậy bạ! Ta không phải nô tài!"

"Nhất định là nô tài bỏ trốn, bắt lại, chúng ta tìm Nhị vương gia đòi phần thưởng đi!"

Ta nghiến răng nghiến lợi, cho tên đứng phía trước nhất một quyền vào đầu: "Hỗn đản!"

"Ôi, tiểu tử này còn dám đánh người. Các huynh đệ, động thủ!"

Lập tức, mọi người đều sáp lại, nắm tay túi bụi đấm tới. Ta không đếm được chính mình ăn bao nhiêu quyền, chỉ cảm thấy bóng người đầy trời, sau đó là đầy trời sao Kim.

Toàn thân đau đớn, giống bị đàn ngựa ở trên người giẫm lên.

Cuối cùng, ta ngã lên bậc thềm của Cửu vương phủ.

Có người tiến lại bắt lấy tay ta, dùng dây thừng trói lại, ta dù sao cũng không còn khí lực, cũng chỉ để mặc hắn buộc.

"Nhìn này, tiểu tử này ăn cắp lệnh bài." Lệnh bài bị bọn họ lấy ra.

Có người nói: "Đi, đem về đưa cho Nhị vương gia, chúng ta đi lĩnh thưởng."

Phải về nhị vương phủ? Đầu đang ong ong đau nhức tựa hồ thanh tỉnh một chút.

Ta dùng hết toàn thân khí lực kêu to lên: "Không cần không cần đem ta đến Nhị vương phủ, các ngươi đem ta đưa Cửu vương gia, có rất nhiều rất nhiều tiền thưởng!"

Bọn họ căn bản không có để ý tới ta, kéo lê ta trên đường.

Ta khóc lớn lên: "Không muốn không muốn! Ta muốn đến Cửu vương phủ! Sanh nhi! Sanh nhi a! Ngươi mở cửa a!" Ta nhìn đại môn màu son, hắn ở bên trong, ngay tại bên trong phiến đại môn kia.

Ta gọi là đến thanh âm khàn khàn, lại chỉ có thể nhìn đại môn Cửu vương phủ ly ta càng ngày càng xa.

Ta biết, mấy ngày trước đây, Sanh nhi cũng là như thế này ở đại môn Nhị vương phủ hô to tên của ta, chính là ta tuyệt không biết, chỉ nghĩ đến như thế nào ném đồ vật này nọ, như thế nào trêu cợt Tôn quản gia.

Đại môn dần dần rời xa, bọn thị vệ cao hứng phấn chấn, tiếng nghị luận luôn luôn bên tai vang lên.

Ta đã không còn thanh âm, nước mắt lại không ngừng được mà rơi xuống. Tiểu vương gia từng nói, ta trước kia không phải như vậy khóc, ta khóc đều là oa oa khóc lớn, thống khoái qua sẽ không còn chuyện gì nữa.

Đứng xa xa nhìn chiếc đèn lồng lớn trước đại môn Cửu vương phủ, nhìn đại thụ thân quen vươn cao vượt khỏi tường, ta bỗng nhiên hiểu được cái gì là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện