Thật ra Nhiếp Vũ Thịnh cũng chưa nghĩ xong những điều muốn nói với Đàm Tĩnh, vì vậy sau khi đóng cửa xe, anh trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Ai khám?”

Đàm Tĩnh ngẩn ra một thoáng mới hiểu anh đang hỏi vừa rồi ai khám cho cô, bèn trả lời: “Bác sĩ Trương.”

Bệnh viện có quá nhiều bác sĩ Trương, anh không biết là ai, lại hỏi: “Đơn thuốc đâu?”

Đàm Tĩnh cầm bệnh án bị vân vê đến nhàu nát đưa cho anh, anh đọc chẩn đoán và thuốc, thấy ghi là cảm mạo phong hàn, chắn hẳn hồi chiều cô đã bị ngấm mưa.

Anh nói: “Mai cô đừng tới phòng bệnh trông thằng bé nữa, sẽ bị truyền nhiễm.”

“Là cảm mạo phong hàn thôi mà…”

“Bệnh viện có quy định.”

Đàm Tĩnh quan sát nét mặt Nhiếp Vũ Thịnh, thấy anh vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng máy móc khiến cô không biết phải nói gì mới đúng. Đột nhiên anh hỏi: “Tại sao?”

“Tại sao cái gì?”

“Bảy năm trước, tại sao lại nói với tôi những lời đó? Nhất định có nguyên nhân, tại sao vậy?”

Đàm Tĩnh hít sâu một hơi, chuyện xảy ra đã bảy năm, nhắc lại còn có ý nghĩa gì nữa? Cô đáp: “Tôi không muốn cho anh biết. Thực ra, lúc đó tôi vô cùng, vô cùng hận anh.”

“Còn bây giờ thì sao?”

ngơ ngẩn nhắc lại: “Bây giờ?”

“Bây giờ còn hận tôi không?”

Đàm Tĩnh cắn môi, câu hỏi này thật khó trả lời. Cô không biết tại sao anh lại hỏi dồn như vậy, mọi thứ trong quá khứ đã qua rồi, giữa họ đã có quá nhiều người và sự việc, từ lâu đã chẳng thể quay lại như xưa nữa, không phải thế sao?

“Từng có người nói với tôi, nhiều lúc hận là vì yêu. Đàm Tĩnh, cô yêu tôi không? Cô có từng yêu tôi không?”

Đàm Tĩnh không biết nên nói gì, đối với cô, chữ “yêu” đã trở nên quá đỗi xa lạ và xa xỉ. Một người phải vật lộn với số mệnh có tư cách gì trông chờ vào tình yêu?

Cô trầm mặc quá lâu khiến Nhiếp Vũ Thịnh càng khó chịu, anh cảm thấy mình lại tự chuốc nhục vào thân. Đủ rồi, tại sao anh lại hôn người phụ nữ này? Tại sao anh lại là bác sĩ điều trị chính cho con trai cô ta? Thật nực cười!

“Xuống xe.”

Cô hốt hoảng nhìn anh, thấy nét mặt anh vẫn bình lặng như nước, nhưng ngón tay nắm vô lăng đã trắng bệch. Anh lặp lại: “Xuống xe.”

Đàm Tĩnh xuống xe, nhìn anh lái xe ra khỏi bãi, chiếc xe rất nhanh lao vút đi, nhưng trước khi đến cửa ra, lại đột ngột phanh “két” một tiếng. Giữa đêm, tiếng bánh xe ma sát với nền đất vô cùng chói tai khiến anh bảo vệ đang ngủ gật sực tỉnh giấc, nhìn thấy người trong xe, anh ta liền mở cửa chào: “Bác sĩ Nhiếp lại tăng ca đấy à?” Vừa nói anh ta vừa kéo thanh chắn lên. Thế nhưng Nhiếp Vũ Thịnh trước nay luôn lịch sự với mọi người lại không hề nói nửa lời cảm ơn, khi thanh chắn được kéo lên hẳn, chiếc xe liền lao đi như tên bắn, biến mất trong màn đêm.

Anh bảo vệ gãi gãi đầu, định nằm xuống ngủ tiếp thì thấy trong bãi đỗ có một người đứng bất động. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh bảo vệ chỉ nhìn ra đó là phụ nữ, vì hình như người đó mặc váy. Chắc là một bác sĩ tăng ca… Anh bảo vệ ngáp dài một cái, tối nay quả là quá nhiều ca cấp cứu.

Đàm Tĩnh đứng ở đó một lúc, khi Nhiếp Vũ Thịnh lái xe đi, anh không hề nhìn cô lấy một cái, nên cô vô cùng lo lắng. Thật ra bấy nhiêu năm rồi mà anh không hề thay đổi, mỗi khi anh tuyệt vọng, cô vẫn có thể nhận ra được. Cô rất lo Nhiếp Vũ Thịnh xảy ra chuyện, thâm chí còn muốn gọi cho anh, nhưng khi lấy điện thoại ra ấn số của anh, cô lại do dự.

Cô còn tư cách gì đển gọi cho anh đây? Đến nụ hôn không thể kiềm chế kia cũng bị anh cho rằng có dụng tâm khác. Vậy thì cứ để nghĩ như thế đi, Đàm Tĩnh của quá khứ đã chết rồi, cô không muốn tạo ình chút hy vọng nào nữa.

Vì bị sốt nên y tá không cho cô về phòng bệnh, đứng ở bãi đỗ xe cũng không phải cách, cuối cùng cô quyết định về nhà. Cô cần phải ngủ, mấy ngày nay ở bệnh viện cô đều không được ngon giấc, giờ bị ốm lại càng thêm mệt mỏi.

Cũng may còn có xe buýt chạy suốt đêm, có điều khi đổi tuyến hơi phiền một chút. Khi cô về đến bên ngoài khu nhà mình thì đã là hai giờ sáng. Quán ăn hai bên đường đã dọn hàng cả, chỉ còn quán Internet vẫn mở cửa, ánh đèn từ bên trong hắt ra mặt đường, khi Đàm Tĩnh đi ngang qua, chỉ có mình bóng cô đơn độc.

Cửa sắt của khu nhà đã khóa, nhưng những người về muộn đều có cách, cô quấn một góc váy vào hông định trèo lên. Vừa mới bám vào lan can sắt, giẫm chân lên ô đầu tiên thì cánh tay cô bị người ta tóm lấy, khiến cô suýt nữa hét lên. Quay lại nhìn, cô trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh sắc mặt sa sầm, anh hỏi: “Cô định trèo qua?”

Tại sao anh lại ở đây? Xe của anh dừng ở cách đó không xa, có lẽ anh đã ở đây từ lâu mà cô không để ý.

“Lên xe.” Anh kéo cô về phía chiếc xe, cô loạng choạng theo sau. Đến gần xe cô mới thấy cạnh xe toàn đầu lọc thuốc lá, ít nhất cũng hơn chục cái. Có điều Nhiếp Vũ Thịnh chưa bao giờ hút thuốc, có lẽ anh vừa khéo đỗ xe ở đây thôi.

Cuối cùng cô giằng ra khỏi tay anh: “Nhiếp Vũ Thịnh, anh tha cho tôi đi…”

Anh dừng lại, nhưng tay vẫn không buông, giọng điệu lạnh lùng mà châm biếm: “Bảy năm trước cô không tha cho tôi, tại sao bây giờ tôi lại phải tha cho cô?”

Nhiếp Vũ Thịnh hiện giờ không chỉ tàn nhẫn mà còn mừng giận thất thường. Cô vừa mệt vừa buồn ngủ, không thể chống lại được sức mạnh của anh, anh đẩy cô vào ghế sau, động tác rất thô bạo. Đàm Tĩnh cảm giác tối nay anh như một con người khác vậy. Nhiếp Vũ Thịnh bảy năm sau vốn dĩ đã là người khác, nhưng tối nay anh lại giống như một Nhiếp Vũ Thịnh thứ ba nữa. Bộ dạng anh hệt như một kẻ say khướt, nhưng cô biết anh không hề uống một giọt rượu nào, có điều, dường như anh đã mất đi lý trí.

Anh lái xe dọc theo đường cái, không bao lâu sau, xe đến một khách sạn cao cấp. Anh lái xe đến trước cửa, nhân viên ra mở cửa, anh xuống xe, cô cũng xuống theo, xe được nhân viên lái vào bãi, còn anh đi thẳng đến quầy lễ tân, lấy chứng minh thư bảo muốn thuê một phòng có giường to. Lễ tân khó xử nói phòng giường to đã hết mất rồi, chỉ còn phòng cho những người hưởng tuần trăng mật. Cô nhân viền nhìn Đàm Tĩnh, mỉm cười nói: “Thật ra phòng trăng mật chỉ đắt hơn phòng giường to một chút, hơn nữa lại có vị trí tốt, vô cùng yên tĩnh.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Vậy lấy phòng đó.”

Suốt cả quá trình Đàm Tĩnh chỉ yên lặng, vào thang máy, vào trong phòng, bên trong có đĩa hoa quả, có hoa hồng, trên giường còn rải cánh hoa, đúng là phòng trăng mật. Rồi nhân viên lên đưa chìa khoá, nói rằng đã đỗ xe của anh ở vị trí A16 trên tầng hai bãi đỗ xe. Nhiếp Vũ Thịnh bo cho nhân viên một chút tiền, đóng cửa lại.

Thấy Đàm Tĩnh vẫn sốt, anh mở tủ quần áo, lấy áo choàng tắm đưa cho cô: “Đi tắm trước đi!”

Bồn tắm rất lớn, nhưng cô đã buồn ngủ díp mắt, vội vàng ngâm mình vào bồn nước nóng, thấy khoan khoái đến mức có thể ngủ được ngay. Mặc áo choàng tắm vào, cô bước ra, thấy Nhiếp Vũ Thịnh đang ngồi trên sofa. Dưới ánh đèn, dáng vẻ anh vẫn quen thuộc như thế, nhưng lại xa lạ xiết bao, cô đột nhiên thấy lòng chùng xuống, dường như lại sắp xao xuyến.

Đàm Tĩnh lặng lẽ đứng trước mặt anh, thấy anh ngẩng lên, cô nói: “Mười vạn.”

Anh thật sự không thể ngờ cô lại mở miệng nói ra hai chữ này, chỉ biết ngơ ngác nhìn cô.

“Anh biết tôi cần tiền mà, có lẽ anh vẫn… vẫn còn thích tôi. Vì thế, hôm nay anh muốn giữ tôi lại cũng được thôi, tôi muốn mười vạn.”

Sắc mặt Nhiếp Vũ Thịnh lập tức đổi sang trắng bệch, không còn một giọt máu, vết bầm tím dưới cằm anh còn chưa tan, lại sưng lên, khiến vẻ mặt anh nhìn vô cùng kỳ quái. Vào khoảnh khắc ấy Đàm Tĩnh thật sự nghĩ anh sẽ bật dậy đánh cô, vì ánh mắt anh chợt trở nên sắc lạnh như dao, tựa hồ muốn khoét một lỗ trên người cô vậy. Nhưng cuối cùng anh không làm gì cả, chỉ nghiến răng gằn từng chữ: “Đàm Tĩnh, cô tưởng đến giờ tôi còn để cô muốn gì được nấy sao?”

Dứt lời, anh đứng dậy xô cửa bỏ đi. Vào thang máy anh mới nhận ra mình đang run rẩy. Điều hoà trong thang máy thổi vù vù, khiến anh lạnh chưa từng thấy. Anh đi thang máy xuống tận tầng hầm để xe. Vừa lên xe, anh đã lần tìm hộp cứu thương, mở ra lấy cặp nhiệt độ, bấy giờ mới ý thức được mình đang làm gì. Vốn dĩ anh định đợi Đàm Tĩnh tắm xong sẽ xuống lấy cặp nhiệt độ lên đo xem cô còn sốt không. Nhưng giờ tìm cặp nhiệt độ còn có tác dụng gì? Còn ích gì nữa?

Cặp nhiệt độ bị anh siết chặt đến gãy đôi, thuỷ tinh cắm sâu vào lòng bàn tay anh, máu và thủy ngân ch xuống, anh cũng không thấy đau. Cuối cùng câu nói của anh chỉ là một trò cười, hay một nỗ lực che đậy yếu ớt. Tại sao cô dám mở miệng đòi tiền anh? Chính vì cô biết rõ rằng, đến tận bây giờ, anh vẫn sẽ để cô muốn gì được nấy. Cô coi mình là hàng hoá bán cho anh, lần trước cô đòi ba vạn, lần này lại muốn mười vạn. Cho dù vạn bất đắc dĩ, cho dù cô thật sự thiếu tiền, nhưng tại sao cô lại làm như thế, cứ như sợ rằng vẫn còn một chút hồi ức đẹp đẽ nào đó, cứ như sợ anh chưa thật sự nản lòng vậy?

Anh vô cùng hối hận, sau khi đi lòng vòng trên đường, tại sao lại đến chỗ cô. Vì biết rằng cô không còn chỗ nào khác nữa, mà cô lại đang ốm. Khi thấy cô định trèo rào, anh không sao kìm được, vội dập thuốc chạy lại tóm lấy người phụ nữ to gan kia. Đúng vậy, anh hút thuốc, gần đây anh mới hút, bởi thực sự quá phiền muộn. Anh hối hận tại sao lại đưa cô đến khách sạn, vì biết cô không có nơi nào để ngủ nữa. Anh hối hận tại sao lại theo cô lên phòng, anh vốn chỉ định đưa chìa khoá phòng rồi đi. Anh chỉ muốn để cô tắm nước nóng, như vậy có tác dụng giúp hạ sốt. Anh định cặp nhiệt độ cho cô rồi sẽ đi. Dù sao anh cũng không nên động lòng thương xót cô, bởi người phụ nữ này có thể nắm lấy cơ hội nhỏ nhoi đó để giáng cho anh một đòn tàn nhẫn nhất.

Cho dù bảy năm trước vì nguyên nhân gì thì hiện giờ anh cũng tin chắc ít nhất hồi đó cô cũng nói một câu thật lòng, đó là cô chưa bao giờ yêu anh. Năm đó nếu cô có chút xíu thật lòng với anh, hẳn hiện tại cô đã không tuyệt tình đến mức đem tình cảm trong quá khứ làm vũ khí đả thương anh. Nụ hôn lúc chiều giống như một giấc mộng, anh cảm thấy căm ghét chính mình, tại sao mới có chút hy vọng mà đã kỳ vọng như vậy? Tại sao lại tự dối mình dối người rằng cô có nỗi khổ bất đắc dĩ? Tại sao khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, anh lại đau lòng?

Nhiếp Vũ Thịnh, mày là thằng ngốc, ngốc nhất thế giới này.

Rốt cuộc đến bao giờ mày mới tỉnh ra?

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện