Mục tiêu của chúng tôi rất rõ ràng, chính là Minh Hỏa nằm sâu dưới hố trời Âm Tang, có điều hiện tại, những gì chúng tôi có thể làm là từng bước từng bước tiếp cận phía dưới.

Mà những người muốn xuống dưới, rõ ràng không chỉ có mỗi chúng tôi, người nào cũng giảng đạo lý “chúng tôi có sức, chúng tôi có thể tranh giành”.

Trúc Tẩm Ngưng đi sau lưng tôi, luôn giữ im lặng, lúc này, cô ta đột nhiên lên tiếng nói:

- Lát nữa mà không được, thì đừng xuống dưới nữa!

Nghe vậy thân người tôi khựng lại, quay đầu nhìn Trúc Tẩm Ngưng sau lưng, tôi biết cô ta nói vậy là có ý gì, cô ta nhìn thấy cuộc chiến giữa tôi và lão già cảnh giới Ngưng Anh, mà càng xuống dưới, thì kẻ địch gặp phải lại càng mạnh hơn.

Có điều đối với câu nói của Trúc Tẩm Ngưng, tôi lại không suy nghĩ nhiều, trực tiếp nói:

- Tôi có chừng mực!

Nói với Trúc Tẩm Ngưng xong, tôi kéo cô ta đi xuống bậc thang phía dưới, có điều khi vừa nhảy xuống, trong đầu đã vang lên tiếng của kiếm linh.

- Nhóc con, đừng đi chỗ đó, không có thứ gì tốt, đi sang hai bên trái hoặc phải kìa!

Khi tiếng nói của kiếm linh chui vào trong tai tôi, cả người tôi khẽ ngây ra.

Kiếm linh bảo tôi đừng đi nơi đó? Lẽ nào hắn thực sự cảm nhận được vị trí có bảo bối? tôi thầm gặng hỏi kiếm linh.

Có điều cái tên này cực kì thiếu tính nhẫn nại, bảo tôi tin hay không thì tùy, còn nói về sau hắn chỉ nói một lần, tin hay không là chuyện của tôi.

Ông nội nó, tôi tại sao lại cảm thấy kiếm linh cứ giống như một đại thiếu gia? Hoặc là nói, hắn vốn là đại thiếu gia, không tròng không ghẹo được.

Có điều cuối cùng, tôi vẫn dẫn Trúc Tẩm Ngưng chuyển sang vị trí khác,đi sang huyệt động mà kiếm linh chỉ.

Đến cửa hang động, tôi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi cọ ầm ĩ, hình như bên trong động đã có người, có điều nếu đều đã đến đây rồi, thì tôi chỉ đành nhấc chân tiến vào trong.

Khi vào đến trong động, lập tức nhìn thấy, ở trong này có mấy người thực lực thấp nhất cũng đã là Tiên Thiên cấp chín điên phong, thậm chí cao thủ Nguyên Đan cấp một còn có hẳn hai ba người.

Có điều thực lực của bọn họ đều không giống với lão già Ngưng Anh khi nãy bị kiềm hãm tu vi, chỉ là cảnh giới Nguyên Đan bình thường, thấy vậy tôi cũng an tâm hơn nhiều.

Tiếp tục tiến sâu vào trong động, lúc này, mấy người bên trong đã phát hiện ra tôi, tất cả đều quay đầu lại nhìn.

- Dô, lại thêm một người nữa!

- Khà khà, lại nhiều thêm một người nữa rồi, xem các người phân chia thế nào? - Các người sai rồi, người đến có tận hai!

Lúc này hai người trong đó lập tức lên tiếng, biểu cảm trên mặt khá hưng phấn, chính lúc này, tôi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hai người họ đang quét lên người mình.

Đối với điều ấy, tôi lại chẳng hề bận tâm, dưới tình hình này, vì bảo vật mà giết người, đã là chuyện quá đỗi bình thường.

Hiện tại tôi và Trúc Tẩm Ngưng tới đây, rõ ràng đã thêm phiền phức cho bọn họ.

- Hừ, cũng không phải người nào cũng có tư cách được chia bảo vật!

Lúc này, một giọng nói khác cũng vang lên, tôi nhìn người nói một cái, là một trong ba tên cảnh giới Nguyên Đan, rõ ràng gã cũng không quan tâm lắm khi thấy tôi tới.

Hoặc là trong mắt gã, cho dù tôi có đến, cũng không chia bảo vật cho tôi.

Tôi không để tâm, đi thẳng lên phía trước, nhưng khi tôi vừa bước lên được hai bước, thì sau lưng lại truyền tới một tiếng hô.

- Ý, huynh đài, thật đúng là có duyên!

Nghe tiếng tôi khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn, lại thấy, sau lưng tôi, là một thanh niên mặc áo dài, người này không phải ai khác, mà chính là Lục Thanh Sơn đã từng giao thủ với tôi.

Lúc này Lục Thanh Sơn phẩy phẩy cái quạt gấp trong tay, còn làm như không hề nhìn thấy những người khác, đi thẳng đến bên tôi.

Tôi cũng không ngờ rằng, lại gặp Lục Thanh Sơn ở đây, mặc dù lúc trước tôi mới giao thủ với hắn hai chiêu, nhưng tôi đã nhìn ra, thực lực của người này, cực kì khủng bố, tuy chỉ chung cảnh giới Tiên Thiên cấp chín như tôi, nhưng đồng thời, lại có lực khiêu chiến cực kì đáng gờm.

Còn về thực lực cụ thể, trước mắt vẫn chưa nhìn ra, tóm lại, tên này không tốt lành gì.

- Mẹ nó, lại thêm người nữa!

- Lần này thì làm sao còn có phần nữa!

Thấy Lục Thanh Sơn đến, vài tiếng lẩm bẩm oán hận lại vang lên, chính lúc này, tôi nhìn thấy Lục Thanh Sơn vẫn không để tâm đến những người phía sau, nói:

- Huynh đài, tôi nhìn qua rồi, phía trước có hai hộp ngọc, chúng ta mỗi người một hộp nhé! Lần trước tôi đã lùi một bước, huynh đài cũng không thể để tôi tay không quay về đúng không?

Lục Thanh Sơn nhìn tôi, trên mặt treo một nụ cười, tôi quay đầu lại nhìn một cái, ở trên bệ đá trước mặt, đúng là có hai hộp ngọc, nhưng ở đây có bảy tám người, Lục Thanh Sơn cứ như vậy mà chia cho tôi và hắn mỗi người một hộp?

Đây là tự tin về tôi? Hay là tự hắn tự tin về bản thân mình?

Tôi có chút không biết phải đáp lời Lục Thanh Sơn thế nào, chỉ cười khổ một cái, có điều không đợi tôi nói gì, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng nói lạnh như băng.

- Ngông cuồng, mày là cái thá gì, mà dám tự phân chia bảo vật trong hang động này!

Nghe thấy giọng nói, tôi biết ngay, người này không phải ai khác, mà chính là gã tỏ thái độ không vui với tôi, nhưng hiện tại, nụ cười trên mặt Lục Thanh Sơn lại cứng đờ, sau đó, hắn ôm quyền với tôi.

- Thứ lỗi, tôi làm mất thì giờ rồi!

Nói xong, không đợi tôi đáp lời, cả người Lục Thanh Sơn đã trực tiếp biến mất khỏi chỗ cũ, sau đó, tôi chỉ còn nghe thấy sau lưng mình vang lên một âm thanh trầm đục, còn cả tiếng thét thảm, có điều không đợi tiếng thét truyền đi quá xa, thì đã bị chặn lại.

Khi tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tên lúc trước mở miệng nói, đã như cá nằm trên thớt, bị Lục Thanh Sơn nắm chặt trong tay, dùng một tay ném mạnh xuống đất, nhưng gã chưa chết, chỉ có điều là bị Lục Thanh Sơn đánh trọng thương mà thôi.

- nếu ai có dị nghị gì về lời nói khi nãy của tôi, hiện giờ có thể đứng ra!

Ném tên trong tay xuống đất, Lục Thanh Sơn nhìn tất cả chúng nhân đang có mặt tại hiện trường, nhàn nhạt lên tiếng.

Lời Lục Thanh Sơn vừa dứt, tất cả mọi người mới phản ứng lại, sau đó những tiếng hít lạnh bắt đầu truyền ra.

Ánh mắt nhìn Lục Thanh Sơn, đều lấp đầy vẻ kinh sợ không thể diễn tả.

Lục Thanh Sơn không hề che đậy thực lực của mình, cũng chính là nói, dưới con mắt của mọi người, thực lực của Lục Thanh Sơn lúc này là cảnh giới Tiên Thiên cấp chín điên phong.

Đủ để giết Nguyên Đan cấp một trong vòng vài giây, cho dù là thằng ngốc cũng nhìn được ra, Lục Thanh Sơn không phải người phàm.

Cho nên, đối với lời nói của Lục Thanh Sơn, tất cả mọi người đều không ai đáp lời, tên này hành sự quá quyết đoán.

Cuối cùng, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy đối phương đang không biết phải làm thế nào, sau đó, mau chóng rời khỏi nơi này.

Không đầy một phút sau, trong động đã chỉ còn lại tôi và Lục Thanh Sơn, và cả Trúc Tẩm Ngưng nữa, đến ngay cả gã bị Lục Thanh Sơn đánh trọng thương, cũng đã vừa lăn vừa bò đi khỏi.

- Huynh đài, lúc trước không có cơ hội, hiện tại cậu cũng nên nói cho tôi biết quý danh của mình rồi chứ?

Lục Thanh Sơn không vội vã đi cướp lấy hai hộp ngọc, mà lên tiếng gặng hỏi tôi, chính lúc này, kiếm linh vội vàng lên tiếng:

- Nhóc con, ta ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người hắn, người này có lai lịch thế nào?

Đối với câu hỏi của kiếm linh, tôi chỉ có thể nói, con mẹ nó tôi có biết đâu,Lục Thanh Sơn trước mặt đúng là giống với những gì kiếm linh nói, nhưng về lai lịch, tôi thực sự không biết.

- Lý Nhất Lượng.

Tôi đưa tay ôm quyền, nói với Lục Thanh Sơn.

Có điều khi tôi vừa nói xong, lông mày Lục Thanh Sơn khẽ nhíu lại, hỏi:

- Lý Nhất Lượng, người nhà họ Lý?

Vẻ kinh ngạc trong giọng nói của Lục Thanh Sơn không phải là giả, tôi nghe rất rõ ràng, sau đó vội vàng giải thích, nhà họ Lý trong miệng hắn, tôi không quen biết.

- Ha ha ha, để Lý Huynh cười chê rồi, đám người nhà họ Lý, thời nay đến một người đàn ông ra dáng một chút cũng không có, không ngờ hiện tại lại do một người phụ nữ cầm đầu, không nhắc đến nữa, tôi nói Lý Huynh mà là người nhà họ Lý, thì tôi không thể nào không biết! thật may mắn, may mắn!

Con người của Lục Thanh Sơn,tôi thực sự nhìn không thấu, ngay từ lúc hắn xuất hiện, đã không do dự mà ra tay, nhưng hiện tại, thái độ lại quay ngoắt 180 độ.

Điều này khiến tôi cảm thấy không hiểu nổi, sau đó, tôi cũng chuyển chủ đề:

- Lục huynh, chúng ta nói chuyện phân chia bảo vật đi!

Quay trở về chính sự, Lục Thanh Sơn mới nhớ ra, vội vàng nói, tiếp theo đây rất đơn giản, dù sao cũng có hai hộp, chúng tôi mỗi người một hộp, còn về thứ bên trong, ai cũng không biết, muốn cướp cùng một hộp, thì lại là chuyện giữa hai chúng tôi, nếu tôi và hắn cùng muốn lấy một hộp, thì phải xem tốc độ của ai nhanh hơn!

Nghe vậy, tôi gật đầu, cách này của Lục Thanh Sơn cũng rất hợp tình hợp lý, tôi nhìn Lục Thanh Sơn, lúc này hắn đã đi tới, sau đó nhìn tôi.

- Nhóc con, lấy hộp bên trái!

Trong đầu tôi, truyền tới tiếng nói của kiếm linh, tiếng nói của kiếm linh có chút gấp gáp, tôi có thể cảm nhận được thứ bên trong hộp bên trái có lẽ là thứ tốt, quan trọng nhất là, ánh mắt của Lục Thanh Sơn hình như cũng rơi lên trên hộp ngọc bên trái.

Cũng chính là nói, mục tiêu của chúng tôi giống nhau.

- Lý Huynh, xem ra anh hùng đều có con mắt tinh tường như nhau!

Lục Thanh Sơn cười cười, nói với tôi, mà lúc này, Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh, cũng hô lên một tiếng:

- Bắt đầu!

Đây là quy định của chúng tôi, để Trúc Tẩm Ngưng phát tín hiệu, sau khi tiếng cô ta vang lên, thân người tôi và Lục Thanh Sơn cùng lúc biến mất, chân nguyên dồn xuống bàn chân, tàn ảnh không ngừng hiện ra.

- Mê Tung Hồ Ảnh bộ!

Trong lòng hô một tiếng, thân hình lóe qua như tia chớp, phóng tới chỗ hộp ngọc, chính lúc này, sắc mặt Lục Thanh Sơn bên cạnh vô cùng nghiêm túc, cũng đi ngay theo sát tôi.

Quả nhiên tên này không tầm thường, khi tôi đã kích phát Mê Tung Hồ Ảnh, mà tốc độ của hắn vẫn có thể theo sát tôi, đủ để chứng minh thực lực của hắn.

Có điều lúc này trong lòng Lục Thanh Sơn cũng đang vô cùng kinh ngạc.

“ cái tên này sao tốc độ lại nhanh đến vậy, hơn nữa lại chỉ là nhịp bước chân, sao mình cứ thấy quái dị thế nhỉ?

Đây là suy nghĩ trong lòng Lục Thanh Sơn, hắn cũng đang kinh ngạc, tốc độ của tên bên cạnh lại sáng ngang với hắn.

Giây tiếp theo, tôi và Lục Thanh Sơn gần như đồng thời đi tới trước hộp ngọc, có điều khi thân người tiếp cận, tôi hô nhẹ một tiếng.

- Thiên Canh Chưởng!

Dứt lời, sắc mặt Lục Thanh Sơn đại biến,chân nguyên trong người toát ra, nhưng thấy vậy, tôi khẽ nhếch miệng.

Thân người vụt qua, xuất hiện trước hộp ngọc, một tay nắm chặt hộp ngọc không buông.

Còn về Lục Thanh Sơn, lại xuất hiện sau tôi, một tay nhấc lên hộp ngọc thứ hai! 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện