Khi tiếng nói của tôi vừa dứt, Mễ Trần đầu bên kia khẽ ngây ra một lúc.

- Cậu thành công rồi? Ngờ vực một lúc lâu, Mễ Trần khó mà tin nổi lên tiếng hỏi tôi, tôi ừ nhẹ một tiếng, Mễ Trần lại rơi vào trong trầm mặc.

Một lúc sau, Mễ Trần lại lên tiếng:

- Thằng nhóc cậu, đúng là quái vật, đợi tôi, bây giờ tôi qua đó.

Nói xong, Mễ Trần trực tiếp cúp điện thoại, nói thật, tôi cũng cảm thấy tôi là quái vật, con mẹ nó sao lại tạo ra đạo cơ trụ bán nguyệt cơ chứ? Điều này đến nghe cũng chưa bao giờ nghe qua.

Tôi thậm chí còn đang dự tính, hay là thử đi tìm lão Doãn hỏi xem thế nào, lão Doãn có biết không nhỉ? Dù sao tôi cũng cảm thấy lão Doãn thâm sâu khó lường, có thể lão ta biết gì đó.

Mặc lên người một bộ đồ sạch sẽ, tôi chuẩn bị xuống tầng đợi Mễ Trần, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải Hoàng Tiểu Tiên đang đứng bên ngoài.

- Trời tối rồi, còn muốn đi đâu?

Đôi lông mày của Hoàng Tiểu Tiên nhíu chặt, gặt hỏi tôi.

Tôi cười cười, nói có người bạn mời đi uống rượu, đêm nay chắc không về nhà, Hoàng Tiểu Tiên nhíu mày không lên tiếng, mà tôi cũng trực tiếp bước xuống tầng.

Vừa đi được hai bước, tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên lại vang lên:

- Cứ cho là người bình thường không có bản lĩnh, cũng phải kiềm chế giữ mối quan hệ ở mức độ vừa phải, đừng không cẩn thận, đem tính mạng của mình dâng hiến cho người khác.

Nghe vậy tôi ngây ngẩn, có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàng Tiểu Tiên, ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện thân hình Hoàng Tiểu Tiên đã biến mất, xem ra đã về phòng.

Tôi không nghĩ nhiều, xuống tầng, không lâu sau, Mễ Trần đã lái xe tới, tôi lên xe, đôi mắt Mễ Trần dính chặt lên người tôi, mà tôi cũng cố ý tỏa ra khí thế trên cơ thể mình.

Mắt Mễ Trần hơi trợn lên:

- Thằng nhóc này, đúng thật là khiến người khác kinh ngạc, sao rồi? Ngưng tụ được đạo cơ cấp mấy?

Nghe thấy Mễ Trần hỏi chuyện này, lòng tôi lại buồn man mác, có chút thất vọng, thấy tôi không nói gì, Mễ Trần khởi động xe.

- Sao thế? Còn muốn giữ bí mật à? thằng nhóc cậu lẽ nào ngưng tụ đạo cơ cấp chín rồi?

Tôi cười nhẹ, sau đó nói với Mễ Trần:

- Anh có thể để cho tôi giữ lại chút bí mật cho riêng mình được không?

- Được, thế thì tôi không hỏi nữa!

Mễ Trần cũng hiểu ý, cười cười, sau đó chuyên tâm lái xe, tôi hỏi Mễ Trần phải đi tới đâu?

Lập tức, sắc mặt Mễ Trần đen kịt lại, sau đó lên tiếng:

- Vì sự an toàn, chúng tôi đổi một cục cảnh sát khác lập cứ điểm cho chúng tôi, bây giờ cũng chuẩn bị quyết định tiến hành kế hoạch cuối cùng.

Nghe vậy lòng tôi trùng xuống, hỏi Mễ Trần có biết địa điểm tụ họp của môn phái âm thi không? Bởi vì lúc đó lão Bạch cũng không hỏi rõ địa điểm cụ thể, đã trực tiếp thu quỷ hồn của ông già Tôn lại, rõ ràng là có chút kiêng kị.

Mễ Trần cười cười không biết phải làm sao, nói người biết địa điểm cụ thể, chỉ có duy nhất tổng chỉ huy của trận chiến này.

Tôi gật đầu, xem ra Mễ Trần cũng không biết, sau đó tôi cũng im lặng không lên tiếng, mãi cho tới lúc chúng tôi đến một tòa trang viên, chỗ này đã rất gần với khu ngoại ô, Mễ Trần đưa tôi vào trong trang viên.

Sau khi tiến vào cửa chính, tôi nhìn thấy trong phòng gần như đã chật kín người, đưa mắt đánh giá qua, phải mấy chục người, khi tôi và Mễ Trần tiến vào trong, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi lên trên người tôi, có điều chỉ là nhìn một cái, sau đó cũng quay đầu đi.

Trong dòng người, có vài thân hình quen thuộc, Chu Quảng Trạch, Đỗ Trường Thanh cũng đều có mặt, lão Bạch và Từ Hàn Lộ, còn những người khác, thì đều là những gương mặt xa lạ.

Có điều tôi vẫn tỉ mỉ phát hiện, trong dòng người, có một người tuổi khoảng hơn năm mươi, người này toàn thân phát ra một khí thế vô cùng chín chắn, điềm tĩnh.

Đôi mắt sâu không đáy, mà tôi cũng thấy Đỗ Trường Thanh và Chu Quảng Trạch cũng lộ ra tư thái cung kích đối với người này.

Người này, e rằng chính là kẻ chủ đạo của chiến cục ngày hôm nay.

Mễ Trần đưa tôi đến trước mặt người đàn ông, sau đó hơi khom mình, giới thiệu với người đàn ông:

- Đội trưởng Long, đây là Lý Nhất Lượng.

Người đàn ông được gọi là đội trưởng Long khẽ gật đầu, xem ra lúc trước bọn họ cũng đã nói qua chuyện của tôi với đội trưởng Long, tôi cũng khom mình hành lễ của một vãn bối, xong xuôi đã trực tiếp bị Mễ Trần kéo vào giữa đội ngũ.

- Những chuyện muốn dặn dò đại khái cũng chỉ có như vậy, trận chiến đêm nay, không được phép buông lỏng, tất cả mọi người đều phải tập trung cao độ cho tôi, chúng ta sắp phải đối diện, có khả năng không phải chỉ có mỗi nghiệp chướng còn sót lại của môn phái âm thi.

Lúc này, tiếng nói nghiêm nghị của đội trưởng Long vang lên, sau đó, tất cả những người trong phòng đều vội vã cúi đầu, đồng thanh hô lên một tiếng “vâng!”

Tiếp đó, đội trưởng Long kêu mọi người nghỉ ngơi hai tiếng, 23 giờ 30 phút chuẩn bị xuất phát.

Mọi người chia nhau ra đi nghỉ ngơi, tôi thấy Chu Quảng Trạch và Đỗ Trường Thanh đi đến phía tôi:

- Cậu bạn nhỏ, cháu thật khiến người khác kinh ngạc, không ngờ thực sự chỉ trong vòng mười ngày cũng có thể làm được, tốc độ như thế này, quả thật hiếm thấy.

Tôi có chút ngại ngùng gãi gãi đầu, nói đều là do may mắn!

Đỗ Trường Thanh vẫy vẫy tay, lập tức có mấy người khác đi tới chỗ chúng tôi, sau đó Đỗ Trường Thanh cất tiếng:

- Người anh em Nhất Lượng đây vừa mới đột phá lên Trúc Cơ, lúc chiến đấu mọi người chú ý quan tâm đến cậu ấy một chút.

- Vâng! Đội trưởng!

Mấy người bị Đỗ Trường Thanh gọi tới đồng loạt gật đầu ra hiệu đã rõ, đối với sự quan tâm của Đỗ Trường Thanh, lòng tôi có phần cảm kích, nở một nụ cười tươi rói đầy cảm kích với Đỗ Trường Thanh.

Tiếp đó, Mễ Trần kéo tôi đến một nơi khác, tôi hỏi lần này cục số chín điều động bao nhiêu người?

Mễ Trần cười cười, nói sáu phân đội của một nhánh hoàng tự đều được điều động, đến ngay cả huyền tự cũng điều động ba phân đội.

Chu Quảng Trạch là đội trưởng của phân đội số chín, Đỗ Trường Thanh là đội trưởng của phân đội số tám, còn đội trưởng Long, là đội trưởng của phân đội số bảy, trận chiến lần này đều do ông ta chỉ huy.

Lòng tôi trùng xuống, có thể cảm nhận được trong dòng người, có vài luồng khí ép đến mức khiến tôi khó thở, những người này chỉ sợ đều chính là kẻ mạnh của cảnh giới tiên thiên.

Xem ra lần này vây bắt môn phái âm thi, cục số chín thực sự đã hạ quyết tâm rất lớn.

Rất nhanh, hai tiếng đã trôi qua, nhìn thời gian, vừa hay đã mười một rưỡi, mà thân hình của đội trưởng Long cũng đã xuất hiện ở giữa phòng.

- Chia thành từng tốp nhỏ, chia ra mười tiểu phân đội, xuất phát về khu ngoại ô phía nam, 20 phút sau, tôi sẽ công bố vị trí chính xác.

Đội trưởng Long vừa hạ lệnh, tất cả mọi người đều mau chóng chia nhau ra, xem ra lúc trước đã sớm phân chia xong, còn tôi thì tham gia vào đội ngũ của Mễ Trần, phân đội số chín còn có năm đội viên khác, tổng cộng bảy người.

Chúng tôi trực tiếp đi theo Mễ Trần ra khỏi cửa, sau khi lên một chiếc xe thương vụ, Mễ Trần lái xe đi về hướng khu ngoại ô phía nam.

Xem ra chúng tôi là một đội, Mễ Trần là đội trưởng.

Không khí trong xe có chút ngột ngạt, mọi người đều không nói chuyện, lúc này Mễ Trần cũng lên tiếng dặn dò những người còn lại, bảo mọi người trong lúc chiến đấu để ý đến tôi một chút, làm tôi cảm thấy hơi ngài ngại.

Cảm giác bản thân như một con gà yếu kém, lúc trước Đỗ Trường Thanh cũng dặn vài đội viên chú ý tới tôi, mà thực lực của mấy đội viên ấy, thậm chí còn hơn cả Mễ Trần.

Cứ như thế xe di chuyển được khoảng 20 phút, điện thoại của Mễ Trần bỗng rung lên, tôi nhìn thấy một dòng tin nhắn, nghĩa trang công cộng núi Cửu Long.

Lòng tôi giật thót một cái, bởi vì từng làm việc một thời gian ở nhà tang lễ, vẫn là có biết đến núi Cửu Long này, là một bãi nghĩa trang công cộng nổi tiếng nhất ở Qúy Dương, cũng chính là nơi chôn cất người chết.

Bởi vì ở thành phố khi có người chết, gần như đều đã chuyển hết sang thiêu, vậy thì nghĩa trang công cộng là không thể thiếu, vì thế núi Cửu Long cũng khá có tiếng.

- Mọi người ngồi cẩn thận, mục tiêu, nghĩa trang công cộng núi Cửu Long.

Mễ Trần hô lên một tiếng, sau đó anh ta nhấn ga tăng tốc, vô lăng xoay một cái, vượt qua khúc cua phía trước, khả năng lái xe của anh ta không ngờ lại đỉnh đến vậy?

Điều này khiến tôi kinh ngạc há hốc miệng, năm phút sau, điện thoại của Mễ Trần lại nhận được một tin nhắn: “tất cả mọi người dừng xe, xuống xe tại chỗ, đi bộ về phía trước.”

Đây là chỉ lệnh của đội trưởng Long, chắc chắn là vì tránh đánh rắn động cỏ, hiện tại khoảng cách với núi Cửu Long chỉ còn một cây số, mà lại phải đi bộ.

- Xuống xe, chạy chậm về phía trước, tất cả mọi người tắt hết điện thoại đi!

Mễ Trần trầm giọng hô lên, tất cả chúng tôi đồng loạt xuống xe, chỉ có điện thoại của Mễ Trần vẫn mở, bởi vì phải chờ đợi mệnh lệnh.

Chúng tôi chạy chậm về phía trước, đúng nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều tập hợp dưới chân núi Cửu Long.

- Đội bóng tối, dọn dẹp xong tai mắt dưới chân núi!

Đột nhiên, một tiếng nói yếu ớt vang ra từ trong màn đêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện