Bởi vì Bạch Giai Thanh bị thương, Triệu Huyền Thần tạm ngừng cuộc đi săn này.
Khi Bạch Giai Thanh được đưa trở lại trên xe ngựa thì hắn cười nhạt nhìn một đám hoàng thân quốc thích xúm lại hỏi han ân cần, đột nhiên hỏi: “Các ngươi có biết vì sao Phò mã bị thương không?”
Toàn thân hắn vẫn còn vết máu nhìn qua thật kinh khủng làm nổi bật lên nụ cười tuấn mỹ yêu mỵ, không người nào dám bước tới gần.
“Vương gia. . . . . . Mới vừa rồi gặp nguy hiểm?” Có người thấp thỏm lo sợ đoán chân tướng sự tình.
“Gặp nguy hiểm? Nói vậy quá đơn giản, vừa rồi có người muốn giết bổn vương.” Hắn thản nhiên nói những lời này, cực kỳ nhẹ nhàng lại làm cho tất cả mọi người biến sắc.
Đôi mắt hắn lưu chuyển, nhìn một lượt nhóm người sau đó dừng trên người Tâm Lam công chúa đứng im lặng ở phía xa, khóe môi hơi cong, cất giọng nói: “Tâm Lam, Phò mã bị thương, ngươi không tới xem một chút sao?”
“Phò mã bị thương?” Tâm Lam công chúa giống như vừa mới biết tin tức này, lần mò, được Phương Hán dìu tới.”Phương bá, nhanh trở về phủ, bảo bọn họ chuẩn bị nước nóng, cũng mời viện chủ Thái Y Viện chờ trong phủ, bảo phòng bếp chuẩn bị dược liệu thượng đẳng. . . . . . Đúng rồi, Phò mã bị thương cũng không thể ăn đồ dầu mỡ, nên ăn chút đồ thanh đạm. . . . .”
Triệu Huyền Thần mỉm cười mắt lạnh nhìn nàng ta đang dặn dò quản gia những chuyện quan trọng, cho đến khi nàng ta nói xong, hắn mới mở miệng, “Công chúa không cần lo lắng, Phò mã sẽ dưỡng thương trong phủ của ta.”
Tâm Lam công chúa nhất thời sửng sốt, đám người chung quanh cũng sửng sốt.
“Hoàng thúc. . . . . . Tại sao. . . . . .” Tâm Lam công chúa sợ hãi.
“Tại sao. . . . . . Công chúa không biết sao?” Hắn thản nhiên đem vấn đề ném trở lại, sau đó nhẹ phất tay áo, lên xe ngựa.
Cửa xe vừa đóng, Bạch Giai Thanh liền đấu tranh nói: “Ta không muốn đến phủ của ngươi.”
“Cũng không phải do nàng quyết định.” Hắn lại lần nữa thay nàng phủ kín áo choàng, ngón tay đặt trên đỉnh đầu của nàng, nơi đó là búi tóc nam tử, đột nhiên hắn đem trâm cài rút ra, mái tóc dài mềm mại liền rũ xuống.
Nàng nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng có bất đắc dĩ, nghi hoặc cùng bất mãn.
Cuộc đời của nàng chưa từng có người nào cứng rắn quyết định hết thảy mọi việc như vậy, dường như nếu nàng muốn chết ở chỗ này, hắn cũng sẽ nói một câu, “Không cho phép.”
“Đây cũng là vì muốn tốt cho nàng.” Hắn cười mị mị nhắc nhở, “Nàng nghĩ xem, nếu như trở về phủ công chúa, sẽ có người khác cởi y phục của nàng, thân phận của nàng sẽ bị bại lộ.”
“Ngươi biết ta không quan tâm đến việc đó.” Nàng cười lạnh. Nếu không phải bởi vì hắn, nàng cần gì phải làm Phò mã? “Đúng, thật ra thì ta cũng không quan tâm.” Hắn lại cầm ly rượu lên, dáng vẻ tự nhiên tự đắc.
Giận đến cắn môi, nàng biết ý tứ trong lời nói của hắn. Một khi thân phận nàng bị bại lộ, hắn cũng không cần duy trì màn kịch này, sẽ tùy ý thao túng sinh tử nhóm người Tâm Lam, hắn không quan tâm đến chuyện này!
“Đưa ly rượu cho ta.” Nàng từ chỗ ngồi ngồi dậy, cố gắng đoạt ly rượu trong tay hắn. Hiện tại nàng muốn mượn rượu để say, sẽ không phải nói chuyện với hắn, cũng không cần nhìn gương mặt tươi cười đáng ghét kia!
Hắn giơ tay thật cao, tránh tay của nàng, vẻ mặt thay đổi, “Rượu này nàng không thể uống.”
“Ngàn vàng mua được? Thế gian hiếm có?” Nàng cười nhạo hắn hẹp hòi.
Hắn dừng một chút, lại cười nói: “Nàng nhìn màu sắc của rược xem, bích lục trong suốt, nhìn rất đẹp nhưng bên trong đều là độc dược, nàng tin hay không tin?”
“Không tin.” Nàng cắn răng nghiến lợi.
Hắn cười nói: “Theo như ta thấy, có lẽ từ trước đến giờ nàng chưa từng tin tưởng.”
“Bởi vì ngươi chưa bao giờ đáng để cho ta tin.” Nàng nhắm mắt lại, buông tha cho ý muốn uống rượu. Hắn lại sấn tới, thấp giọng nói: “Nếu nàng muốn say, thật ra thì không cần phiền phức như vậy.”
Nụ hôn mê say, nụ hôn trên đôi môi khô khốc, không có mùi vị của rượu, chỉ có hỏa diễm nóng rực, khuấy động tâm tư như mặt hồ tĩnh lặng, đem quấy nhiễu nơi đó ầm ầm sóng dậy, thiên địa biến sắc. . . . .
Hôm sau, Bạch Giai Thanh bị bức bách vào Ninh Vương phủ.
Mỗi ngày việc làm ăn ở Khánh Dục phường đều do Mạnh Hào hoặc thủ hạ khác mang tin tức đến, Triệu Huyền Thần cũng không ngăn cản nàng liên lạc với bên ngoài. Cho dù là phủ công chúa phái người tới hỏi thăm bệnh tình, chỉ cần nàng nguyện ý, cũng có thể gặp mọi người dễ dàng.
Chẳng qua là Bạch Giai Thanh một mực hoài nghi Triệu Huyền Thần phái người âm thầm theo dõi nàng, vô luận nàng nói gì làm gì hắn đều biết.
Nàng vẫn không có cơ hội đi hỏi Tâm Lam công chúa có thể xảy ra chuyện ám sát tương tự hay không, cũng không đi hỏi Triệu Huyền Thần, hắn làm cách nào hóa giải được nguy hiểm lần đó.
Nhưng có một lần, nàng cân nhắc mới mở miệng, muốn hỏi hắn về chuyện hôm đó, hắn lại nói một câu cắt đứt lời nàng.
“Nàng muốn liên lụy vào chuyện này? Nếu không muốn, vậy không cần hỏi.”
“Ngươi sẽ giết người đứng sau lưng ư?” Nàng cắn môi hỏi. Bởi vì sự kiện này cùng mình có liên quan, nàng vẫn hi vọng sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện chém giết máu chảy đầu rơi nào nữa.
Hắn lại mỉm cười cao thâm khó lường, “Nàng nên biết người ngoài nói ta như thế nào, nếu ta là một người lương thiện, bọn họ sẽ không gọi ta là Nịnh Vương.”
Một câu nói này làm cho lòng của nàng thật lạnh.
Quả nhiên, không lâu sau đó, trong lúc vô tình nàng nghe được Mạnh Hào nói tới trong kinh có mấy viên quan đại thần vô cớ bị giết hại hoặc bị cách chức. Trong Hoàng Đô lại truyền đến tin đồn việc lần này cùng chuyện ám sát Ninh Vương ở lần đi săn trước là có liên quan.
Nàng lo lắng hỏi thăm Tâm Lam công chúa có bị liên lụy không, đáp án dĩ nhiên là phủ định.
Chẳng lẽ Triệu Huyền Thần không nghi ngờ Tâm Lam công chúa?
Không nên, theo tính cách khôn khéo của hắn cùng với hành động giam cầm nàng ở trong vương phủ đã sớm cho công chúa vào đối tượng hoài nghi, nhưng hắn chưa ra tay với Tâm Lam công chúa là vì cái gì? Là đang nhớ tới cốt nhục tình thân, cho đối phương một con đường sống cuối cùng sao?
Nghi ngờ, nhưng không có đáp án.
Thật vất vả, chân của nàng cũng không đau nhức nữa, những ngày này Triệu Huyền Thần lại đúng lúc phải vào cung, nàng thử đi vòng ra khỏi tiểu viện mà hắn ban cho nàng để dưỡng bệnh, từng bước một đi về phía cửa Vương phủ.
Mới đầu không có ai ngăn cản, tất cả mọi người cung kính hành lễ với nàng, kêu một tiếng “Phò mã”, nhưng dần dần, khi nàng càng ngày càng tiến gần tới cửa Vương phủ thì nàng rõ ràng cảm thấy bên cạnh có người đi theo.
Nàng biết khoảng cách từ đây đến đại môn không tới bảy, tám trượng, lại có bóng người bỗng ngăn trước mặt nàng, duỗi cánh tay ngăn cản, “Phò mã, xin dừng bước, Vương gia có lệnh, Phò mã bị thương, trước khi khỏi bệnh thì không được xuất phủ.”
Đôi mắt nàng sáng như sao, nhìn thẳng người kia —— thị vệ trưởng Hồ Thanh Tương, nhàn nhạt hỏi: “Vương gia có nói ta là phạm nhân của hắn, nếu ta xuất phủ một bước, giết chết ngay tại chỗ hay không?”
Hồ Thanh Tương chần chừ, cười khổ nói: “Dĩ nhiên không có, Phò mã là khách quý của Vương gia.”
“Vậy thì không nên cản đường của ta.” Nàng vòng qua hắn, tiếp tục đi về phía cửa.
Hồ Thanh Tương lại tiếp tục ngăn cản, “Phò mã, đừng làm khó tại hạ, tính khí Vương gia, Phò mã nên biết, nếu như Vương gia trách tội, tại hạ không đảm đương nổi.”
Nàng giậm chân nhìn hắn một hồi lâu, hỏi: “Ngươi giúp hắn giết rất nhiều người sao?”
Hồ Thanh Tương sửng sốt, chưa hoàn toàn hiểu ý của nàng.
Bạch Giai Thanh tiếp tục nhìn chăm chú vào hắn, “Nếu ngươi đã giết nhiều người, như vậy hôm nay vì ngăn cản ta, cũng có thể giết ta, nếu không, ta sẽ không lưu lại.” Nàng chưa từng dừng lại, trực tiếp đi tới cửa Vương phủ.
Hồ Thanh Tương ở phía sau hô to một tiếng, “Đóng cửa!”
“Ai dám?” Bạch Giai Thanh chợt tức giận, nghiêm mặt quát: “Dù sao ta cũng là Phò mã của công chúa, tự tiện giam giữ ta cũng coi như phạm vào luật pháp của Thiên Tước quốc? Hôm nay nếu ai ép ta ở chỗ này, ta lập tức tự vẫn trước cửa, các ngươi có thể thử, ta nói là làm được!”
Bộ dáng của nàng hù dọa gia đinh giữ cửa, không ai dám đóng cửa, cũng không phải bởi vì thân phận của nàng. Dù sao ở trong Thiên Tước quốc, ai cũng biết Ninh Vương mới là người đứng đầu, nhưng mấy ngày gần đây Vương gia mang vị Phò mã này về trong phủ, chuyện cẩn thận chăm sóc đã sớm từ miệng người làm truyền ra, người người cũng biết thái độ của Vương gia đối với vị Phò mã này rất không bình thường, chỉ sợ đắc tội “hắn” cũng là đắc tội Vương gia.
Bạch Giai Thanh biết mình đã hù dọa được người trong Vương phủ nhưng nếu như Triệu Huyền Thần trở lại, mình sẽ không thể lớn tiếng được nữa, vì vậy nàng nhanh ra khỏi phủ một chút, đi thẳng về phía Khánh Dục phường.
Rốt cục ra khỏi Vương phủ huy hoàng rộng lớn, tâm tình của nàng tốt hơn nhiều. Những ngày này đều ở trong tiểu viện buồn bực muốn chết, bốn phía chỉ có thể nhìn được bầu trời trên đỉnh đầu, mỗi ngày còn phải nhẫn nại việc hắn đến thăm nàng, đủ loại cảm giác chán ghét và bất mãn.
Hắn ngày ngày tự mình bôi thuốc giúp nàng, bóp chân giúp nàng, động tác càng nhẹ nhàng thì nàng càng kháng cự.
Nàng không thích nhìn hắn ôn nhu với mình, bởi vì nàng cho rằng tất cả đều là hư ảo giả tạo. Trước mắt nàng luôn hiện lên thân hình đẫm máu cùng nụ cười lạnh lùng của hắn, những cảnh cáo chà đạp nhân mạng, cũng khiến nàng không cách nào coi hắn là một người đáng để tin cậy.
Cho nên hắn che chở nàng trong lòng bàn tay thì thế nào? Hắn giỏi diễn trò, vô luận là tên ăn xin năm đó hay là Ninh Vương bây giờ. Từ khuôn mặt của hắn, từ miệng của hắn, lúc nào có thể nhìn ra, nghe ra mấy phần quan tâm chân thành?
Cho dù ngay lúc này hắn nói hắn muốn nàng, quan tâm nàng, yêu nàng, muốn cưới nàng, nàng cũng không tin.
Yêu, không phải là như vậy. Hai người tùy theo số mệnh, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, nếu như vượt qua vận mệnh, càng không thể bá đạo cưỡng chiếm uy hiếp lẫn nhau như vậy.
Nhưng nàng có lúc cũng lo sợ nghi hoặc. Ba năm trước đây không phải là hắn bá đạo cưỡng chiếm như thế ư? Chẳng qua một phần sự thật kia, là ở thời khắc cuối cùng mới hiện ra mà thôi.
Mà nàng, ba năm nay đối với hắn nhớ mãi không quên, đến tột cùng là do lúc nàng gặp nạn hắn ra tay giúp đỡ, hỗ trợ nàng trên Thái Nhạc Sơn, trong gió tuyết giúp nhau sưởi ấm, hay là một câu nói không đầu đuôi lại làm nàng rung động?
Cửa hàng mới của Khánh Dục phường sắp được khai trương, Bạch Giai Thanh xuất hiện khiến cho chưởng quỹ rất vui mừng.
“Chủ tử, ngài đã đến?”
Hiển nhiên mấy ngày nay chuyện nàng bị giam cầm ở trong Vương phủ khiến cho gia nô lo lắng không thôi.
Nàng gật đầu một cái, “Ra ngoài đi dạo một chút.” Ai biết lát nữa Triệu Huyền Thần hồi phủ không thấy nàng lại bắt nàng mang về? Nàng dường như có thể thấy trước được một chút cảnh tượng đó.
Nàng chú ý tới ở cửa có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, xe ngựa trang trí hoa lệ, vừa nhìn đã biết người tới có gia thế phi phàm. Khánh Dục phường còn chưa khai trương, sao lại có khách lớn tới thăm?
“Công Chúa Điện hạ tới.” Chưởng quỹ cười nói.
Người của Bạch gia cũng biết chuyện Bạch Giai Thanh bị buộc làm Phò mã, mặc dù người người phụng mệnh không dám nói ra nhưng nhắc tới chuyện công chúa và chủ tử, ban đầu bọn họ sợ chết khiếp sau đó khi hết khiếp sợ lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bạch Giai Thanh nhăn lông mày, “Nàng đến làm cái gì?”
“Đang cùng Mạnh Hào nói chuyện, không biết nói những gì. . . . . .”
Nàng cau mày, đáy lòng mơ hồ có cảm giác không tốt, liền đi thẳng vào.
Phương Hán đang đứng trước cửa, thay vì nói là đang đợi công chúa ra ngoài, càng giống như đang canh giữ trông chừng, bởi vì hắn vừa nhìn thấy Bạch Giai Thanh, liền kinh ngạc kêu to lên.
“Phò mã! Tại sao ngài lại ở chỗ này? Ngài từ Vương Phủ đi ra? Ngài, vết thương của ngài đã khỏi chưa?”
Bạch Giai Thanh nhìn hắn thì thầm ào ào chạy tới muốn đỡ mình, trước đó nàng nghiêng mình tránh né, không vui nói: “Hô cái gì? Còn sợ công chúa không nghe được sao?”
Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra, Mạnh Hào tay chân luống cuống, thần sắc hốt hoảng đứng ở nơi đó, “Chủ tử, tại sao ngài. . . . . .”
“Tại sao ta đột nhiên tới, phải không?” Bạch Giai Thanh hừ một tiếng.”Lúc nào thì ngươi cùng công chúa trở thành bạn khuê phòng vậy? Trốn người khác thì thầm cái gì?”
“Chàng không nên trách hắn.” Tâm Lam công chúa lò dò đi tới cửa, áy náy, “Hắn là thuộc hạ trung thành nhất của chàng, hai chúng ta đang thảo luận làm như thế nào để cứu chàng.”
“Hai người các ngươi?” Bạch Giai Thanh suy nghĩ giải thích của nàng ta, càng cảm thấy không ổn. Bộ dạng hai người giống như đây không phải là lần đầu tiên mật đàm?
Nàng đột nhiên rõ ràng, đẩy Mạnh Hào ra, đi vào trong phòng chỉ thấy trên bàn bày một xấp ngân phiếu.
Nàng giận tím mặt, xoay người quát Mạnh Hào: “Mạnh Hào! Ngươi thật to gan, lại dám tự tiện sử dụng bạc của ta!”
Mạnh Hào lập tức ngã quỵ, cúi đầu nói: “Xin chủ tử bớt giận, thuộc hạ biết mình sai lầm, muốn thuộc hạ lập tức chết cũng được, nhưng. . . . . . Công chúa cũng không có ác ý, mà tình hình trước mắt, Ninh Vương đem chủ tử đùa bỡn trong lòng bàn tay, là người khó đối phó nhất, thuộc hạ tuyệt đối không thể nhìn chủ tử bị hắn đùa giỡn như vậy!”
“Ngươi. . . . . . Khá khen cho một lòng dạ son sắt.” Bạch Giai Thanh khẽ run, từng trận cười lạnh.”Ai cho ngươi gan hùm mật báo như vậy khiến cho ngươi thay ta quyết định cuộc sống của ta? Người bên cạnh ta cho dù là yêu là ma, ta tự có phán đoán, ngay cả cha nương ta cũng không quản ta, vì cớ gì ngươi lại xen vào?”
“Mạnh Hào, ngươi lui xuống đi, ta có lời muốn nói với Phò mã.” Tâm Lam công chúa nhẹ nhàng nói một câu, mặc nhiên im lặng che đỡ cho Mạnh Hào.
Vừa đóng cửa, Tâm Lam công chúa áy náy nói: “Phò mã, không nên trách hắn, là ta khuyên hắn giúp ta. Ta biết làm như vậy đối với chàng là bất kính, nhúng tay vào chuyện của chàng, thậm chí chàng có thể mắng ta. . . . . . không biết liêm sỉ, không chừa thủ đoạn nào, nhưng. . . . . . Phò mã biết ta rất khó xử, mà ta cũng biết Phò mã khó xử.”
Nàng ta níu lấy váy, gò má có hơi hồng, “Ta nghe thuộc hạ của chàng nói, chàng vốn không muốn làm Phò mã, bởi vì không muốn làm khó ta nên mới lưu lại. Phò mã, ta nợ chàng một mạng, hi vọng kiếp này có thể báo đáp. . . . . .”
Bạch Giai Thanh đã giận đến cứng họng, không dám nghe tiếp, lập tức ngắt lời nói: “Công chúa không cần áy náy, ta lưu lại đương nhiên là vì giữ tính mạng của công chúa, cũng bởi vì ta là một thương nhân, mục tiêu lớn nhất của thương nhân chính là kiếm nhiều bạc, ở trong Thiên Tước quốc có vô số cơ hội làm ăn, nếu ta đã tới thì không thể bỏ qua.”
“Công Chúa Điện hạ, bất kể thuộc hạ ngu xuẩn của ta giao bao nhiêu bạc giúp người thực hiện lý tưởng vĩ đại của người đi nữa, ta hi vọng từ nay về sau, loại chuyện như vậy không xảy ra lần nữa.”
“Chuyện giữa phu thê, Phò mã thật sự muốn cùng ta so đo nhiều như vậy sao?” Tâm Lam công chúa nức nở.”Ta tưởng rằng ta nói nhiều như vậy, dù chàng là người tâm địa sắt đá cũng sẽ động tâm, chẳng lẽ. . . . . . ở cùng hoàng thúc của ta lâu ngày như vậy, tính tình Phò mã cũng giống như thế sao?”
“Vì cớ gì công chúa lại nói ra những lời ấy?” Bạch Giai Thanh nghe ra được ý tứ của nàng, dường như đang ám chỉ mình cùng Triệu Huyền Thần có bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Tâm Lam công chúa trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Phò mã, Ninh Vương người này, mới đầu ta đã nói qua với chàng, mặc dù từ nhỏ ta chưa từng gặp hắn, cũng biết hắn là người rất có phong thái. Người người trong triều mặc dù có một phần là sợ hắn, lại có một phần cũng rất tôn sùng hắn, ta không biết là tại sao, nhưng không phải không thừa nhận, đây là bản lĩnh cũng như thủ đoạn của hắn.”
“Nhưng mà đáng sợ nhất chính là hắn dùng những lời ngon tiếng ngọt ngụy trang cho mình khiến cho chàng không phân biệt rõ thật giả. Phò mã, ta không muốn chàng bị hắn lừa.”
“Ta bị hắn lừa gạt cái gì? Xin công chúa nói rõ.”
Tâm Lam công chúa đắn đo lâu hơn, cắn răng một cái, “Phò mã, lần này chàng bị thương, hắn dẫn chàng đến Vương Phủ trị thương, ta không biết là vì sao, vị hoàng thúc này. . . . . . Là một người tiêu sái phong lưu, cũng không thiếu người bên gối, ta biết tình nhân của hắn có bao nhiêu nữ nhân, chẳng qua là gần đây lại có một tin đồn làm cho ta không thể không để ý, bởi vì người người đều nói hoàng thúc vì chàng. . . . . . mà có đoạn tay áo chi phích**, chàng. . . . . . sẽ không có loại tâm tư trái với luân thường đạo lý đối với hắn chứ?”
**gay, đồng tính.
Bạch Giai Thanh trợn trừng mắt, không biết là cười, là giận hay là bi thương.
Loại chuyện như vậy nên nói cho Tâm Lam công chúa như thế nào? Xem ra thân phận nữ nhân ngày nào còn chưa phơi bày thì ngày đó càng làm cho người ta hiểu lầm.
Nhưng nếu nàng thành thật nói ra thì thiên hạ thực sự sẽ thái bình sao? Bỏ qua một bên chuyện nàng bị Triệu Huyền Thần lấy tính mạng Tâm Lam công chúa uy hiếp không đề cập tới, một khi thân phận của nàng bại lộ, đối với nàng mà nói, tổn thất là gì? Chính là tự do, bởi vì Triệu Huyền Thần tuyệt đối sẽ thừa dịp mà hoàn toàn chiếm đoạt nàng, không để cho nàng có lý do khác cự tuyệt.
“Đoạn tay áo chi phích. . . . . . Cái từ này, thật đúng là dùng thật hay.”
Thanh âm thanh thanh đạm đạm dường như từ chỗ rất xa bay tới, rồi lại gần ở bên tai khiến cho Bạch Giai Thanh cùng Tâm Lam công chúa trong phòng đồng thời ngây người như phỗng.
Khi Bạch Giai Thanh được đưa trở lại trên xe ngựa thì hắn cười nhạt nhìn một đám hoàng thân quốc thích xúm lại hỏi han ân cần, đột nhiên hỏi: “Các ngươi có biết vì sao Phò mã bị thương không?”
Toàn thân hắn vẫn còn vết máu nhìn qua thật kinh khủng làm nổi bật lên nụ cười tuấn mỹ yêu mỵ, không người nào dám bước tới gần.
“Vương gia. . . . . . Mới vừa rồi gặp nguy hiểm?” Có người thấp thỏm lo sợ đoán chân tướng sự tình.
“Gặp nguy hiểm? Nói vậy quá đơn giản, vừa rồi có người muốn giết bổn vương.” Hắn thản nhiên nói những lời này, cực kỳ nhẹ nhàng lại làm cho tất cả mọi người biến sắc.
Đôi mắt hắn lưu chuyển, nhìn một lượt nhóm người sau đó dừng trên người Tâm Lam công chúa đứng im lặng ở phía xa, khóe môi hơi cong, cất giọng nói: “Tâm Lam, Phò mã bị thương, ngươi không tới xem một chút sao?”
“Phò mã bị thương?” Tâm Lam công chúa giống như vừa mới biết tin tức này, lần mò, được Phương Hán dìu tới.”Phương bá, nhanh trở về phủ, bảo bọn họ chuẩn bị nước nóng, cũng mời viện chủ Thái Y Viện chờ trong phủ, bảo phòng bếp chuẩn bị dược liệu thượng đẳng. . . . . . Đúng rồi, Phò mã bị thương cũng không thể ăn đồ dầu mỡ, nên ăn chút đồ thanh đạm. . . . .”
Triệu Huyền Thần mỉm cười mắt lạnh nhìn nàng ta đang dặn dò quản gia những chuyện quan trọng, cho đến khi nàng ta nói xong, hắn mới mở miệng, “Công chúa không cần lo lắng, Phò mã sẽ dưỡng thương trong phủ của ta.”
Tâm Lam công chúa nhất thời sửng sốt, đám người chung quanh cũng sửng sốt.
“Hoàng thúc. . . . . . Tại sao. . . . . .” Tâm Lam công chúa sợ hãi.
“Tại sao. . . . . . Công chúa không biết sao?” Hắn thản nhiên đem vấn đề ném trở lại, sau đó nhẹ phất tay áo, lên xe ngựa.
Cửa xe vừa đóng, Bạch Giai Thanh liền đấu tranh nói: “Ta không muốn đến phủ của ngươi.”
“Cũng không phải do nàng quyết định.” Hắn lại lần nữa thay nàng phủ kín áo choàng, ngón tay đặt trên đỉnh đầu của nàng, nơi đó là búi tóc nam tử, đột nhiên hắn đem trâm cài rút ra, mái tóc dài mềm mại liền rũ xuống.
Nàng nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng có bất đắc dĩ, nghi hoặc cùng bất mãn.
Cuộc đời của nàng chưa từng có người nào cứng rắn quyết định hết thảy mọi việc như vậy, dường như nếu nàng muốn chết ở chỗ này, hắn cũng sẽ nói một câu, “Không cho phép.”
“Đây cũng là vì muốn tốt cho nàng.” Hắn cười mị mị nhắc nhở, “Nàng nghĩ xem, nếu như trở về phủ công chúa, sẽ có người khác cởi y phục của nàng, thân phận của nàng sẽ bị bại lộ.”
“Ngươi biết ta không quan tâm đến việc đó.” Nàng cười lạnh. Nếu không phải bởi vì hắn, nàng cần gì phải làm Phò mã? “Đúng, thật ra thì ta cũng không quan tâm.” Hắn lại cầm ly rượu lên, dáng vẻ tự nhiên tự đắc.
Giận đến cắn môi, nàng biết ý tứ trong lời nói của hắn. Một khi thân phận nàng bị bại lộ, hắn cũng không cần duy trì màn kịch này, sẽ tùy ý thao túng sinh tử nhóm người Tâm Lam, hắn không quan tâm đến chuyện này!
“Đưa ly rượu cho ta.” Nàng từ chỗ ngồi ngồi dậy, cố gắng đoạt ly rượu trong tay hắn. Hiện tại nàng muốn mượn rượu để say, sẽ không phải nói chuyện với hắn, cũng không cần nhìn gương mặt tươi cười đáng ghét kia!
Hắn giơ tay thật cao, tránh tay của nàng, vẻ mặt thay đổi, “Rượu này nàng không thể uống.”
“Ngàn vàng mua được? Thế gian hiếm có?” Nàng cười nhạo hắn hẹp hòi.
Hắn dừng một chút, lại cười nói: “Nàng nhìn màu sắc của rược xem, bích lục trong suốt, nhìn rất đẹp nhưng bên trong đều là độc dược, nàng tin hay không tin?”
“Không tin.” Nàng cắn răng nghiến lợi.
Hắn cười nói: “Theo như ta thấy, có lẽ từ trước đến giờ nàng chưa từng tin tưởng.”
“Bởi vì ngươi chưa bao giờ đáng để cho ta tin.” Nàng nhắm mắt lại, buông tha cho ý muốn uống rượu. Hắn lại sấn tới, thấp giọng nói: “Nếu nàng muốn say, thật ra thì không cần phiền phức như vậy.”
Nụ hôn mê say, nụ hôn trên đôi môi khô khốc, không có mùi vị của rượu, chỉ có hỏa diễm nóng rực, khuấy động tâm tư như mặt hồ tĩnh lặng, đem quấy nhiễu nơi đó ầm ầm sóng dậy, thiên địa biến sắc. . . . .
Hôm sau, Bạch Giai Thanh bị bức bách vào Ninh Vương phủ.
Mỗi ngày việc làm ăn ở Khánh Dục phường đều do Mạnh Hào hoặc thủ hạ khác mang tin tức đến, Triệu Huyền Thần cũng không ngăn cản nàng liên lạc với bên ngoài. Cho dù là phủ công chúa phái người tới hỏi thăm bệnh tình, chỉ cần nàng nguyện ý, cũng có thể gặp mọi người dễ dàng.
Chẳng qua là Bạch Giai Thanh một mực hoài nghi Triệu Huyền Thần phái người âm thầm theo dõi nàng, vô luận nàng nói gì làm gì hắn đều biết.
Nàng vẫn không có cơ hội đi hỏi Tâm Lam công chúa có thể xảy ra chuyện ám sát tương tự hay không, cũng không đi hỏi Triệu Huyền Thần, hắn làm cách nào hóa giải được nguy hiểm lần đó.
Nhưng có một lần, nàng cân nhắc mới mở miệng, muốn hỏi hắn về chuyện hôm đó, hắn lại nói một câu cắt đứt lời nàng.
“Nàng muốn liên lụy vào chuyện này? Nếu không muốn, vậy không cần hỏi.”
“Ngươi sẽ giết người đứng sau lưng ư?” Nàng cắn môi hỏi. Bởi vì sự kiện này cùng mình có liên quan, nàng vẫn hi vọng sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện chém giết máu chảy đầu rơi nào nữa.
Hắn lại mỉm cười cao thâm khó lường, “Nàng nên biết người ngoài nói ta như thế nào, nếu ta là một người lương thiện, bọn họ sẽ không gọi ta là Nịnh Vương.”
Một câu nói này làm cho lòng của nàng thật lạnh.
Quả nhiên, không lâu sau đó, trong lúc vô tình nàng nghe được Mạnh Hào nói tới trong kinh có mấy viên quan đại thần vô cớ bị giết hại hoặc bị cách chức. Trong Hoàng Đô lại truyền đến tin đồn việc lần này cùng chuyện ám sát Ninh Vương ở lần đi săn trước là có liên quan.
Nàng lo lắng hỏi thăm Tâm Lam công chúa có bị liên lụy không, đáp án dĩ nhiên là phủ định.
Chẳng lẽ Triệu Huyền Thần không nghi ngờ Tâm Lam công chúa?
Không nên, theo tính cách khôn khéo của hắn cùng với hành động giam cầm nàng ở trong vương phủ đã sớm cho công chúa vào đối tượng hoài nghi, nhưng hắn chưa ra tay với Tâm Lam công chúa là vì cái gì? Là đang nhớ tới cốt nhục tình thân, cho đối phương một con đường sống cuối cùng sao?
Nghi ngờ, nhưng không có đáp án.
Thật vất vả, chân của nàng cũng không đau nhức nữa, những ngày này Triệu Huyền Thần lại đúng lúc phải vào cung, nàng thử đi vòng ra khỏi tiểu viện mà hắn ban cho nàng để dưỡng bệnh, từng bước một đi về phía cửa Vương phủ.
Mới đầu không có ai ngăn cản, tất cả mọi người cung kính hành lễ với nàng, kêu một tiếng “Phò mã”, nhưng dần dần, khi nàng càng ngày càng tiến gần tới cửa Vương phủ thì nàng rõ ràng cảm thấy bên cạnh có người đi theo.
Nàng biết khoảng cách từ đây đến đại môn không tới bảy, tám trượng, lại có bóng người bỗng ngăn trước mặt nàng, duỗi cánh tay ngăn cản, “Phò mã, xin dừng bước, Vương gia có lệnh, Phò mã bị thương, trước khi khỏi bệnh thì không được xuất phủ.”
Đôi mắt nàng sáng như sao, nhìn thẳng người kia —— thị vệ trưởng Hồ Thanh Tương, nhàn nhạt hỏi: “Vương gia có nói ta là phạm nhân của hắn, nếu ta xuất phủ một bước, giết chết ngay tại chỗ hay không?”
Hồ Thanh Tương chần chừ, cười khổ nói: “Dĩ nhiên không có, Phò mã là khách quý của Vương gia.”
“Vậy thì không nên cản đường của ta.” Nàng vòng qua hắn, tiếp tục đi về phía cửa.
Hồ Thanh Tương lại tiếp tục ngăn cản, “Phò mã, đừng làm khó tại hạ, tính khí Vương gia, Phò mã nên biết, nếu như Vương gia trách tội, tại hạ không đảm đương nổi.”
Nàng giậm chân nhìn hắn một hồi lâu, hỏi: “Ngươi giúp hắn giết rất nhiều người sao?”
Hồ Thanh Tương sửng sốt, chưa hoàn toàn hiểu ý của nàng.
Bạch Giai Thanh tiếp tục nhìn chăm chú vào hắn, “Nếu ngươi đã giết nhiều người, như vậy hôm nay vì ngăn cản ta, cũng có thể giết ta, nếu không, ta sẽ không lưu lại.” Nàng chưa từng dừng lại, trực tiếp đi tới cửa Vương phủ.
Hồ Thanh Tương ở phía sau hô to một tiếng, “Đóng cửa!”
“Ai dám?” Bạch Giai Thanh chợt tức giận, nghiêm mặt quát: “Dù sao ta cũng là Phò mã của công chúa, tự tiện giam giữ ta cũng coi như phạm vào luật pháp của Thiên Tước quốc? Hôm nay nếu ai ép ta ở chỗ này, ta lập tức tự vẫn trước cửa, các ngươi có thể thử, ta nói là làm được!”
Bộ dáng của nàng hù dọa gia đinh giữ cửa, không ai dám đóng cửa, cũng không phải bởi vì thân phận của nàng. Dù sao ở trong Thiên Tước quốc, ai cũng biết Ninh Vương mới là người đứng đầu, nhưng mấy ngày gần đây Vương gia mang vị Phò mã này về trong phủ, chuyện cẩn thận chăm sóc đã sớm từ miệng người làm truyền ra, người người cũng biết thái độ của Vương gia đối với vị Phò mã này rất không bình thường, chỉ sợ đắc tội “hắn” cũng là đắc tội Vương gia.
Bạch Giai Thanh biết mình đã hù dọa được người trong Vương phủ nhưng nếu như Triệu Huyền Thần trở lại, mình sẽ không thể lớn tiếng được nữa, vì vậy nàng nhanh ra khỏi phủ một chút, đi thẳng về phía Khánh Dục phường.
Rốt cục ra khỏi Vương phủ huy hoàng rộng lớn, tâm tình của nàng tốt hơn nhiều. Những ngày này đều ở trong tiểu viện buồn bực muốn chết, bốn phía chỉ có thể nhìn được bầu trời trên đỉnh đầu, mỗi ngày còn phải nhẫn nại việc hắn đến thăm nàng, đủ loại cảm giác chán ghét và bất mãn.
Hắn ngày ngày tự mình bôi thuốc giúp nàng, bóp chân giúp nàng, động tác càng nhẹ nhàng thì nàng càng kháng cự.
Nàng không thích nhìn hắn ôn nhu với mình, bởi vì nàng cho rằng tất cả đều là hư ảo giả tạo. Trước mắt nàng luôn hiện lên thân hình đẫm máu cùng nụ cười lạnh lùng của hắn, những cảnh cáo chà đạp nhân mạng, cũng khiến nàng không cách nào coi hắn là một người đáng để tin cậy.
Cho nên hắn che chở nàng trong lòng bàn tay thì thế nào? Hắn giỏi diễn trò, vô luận là tên ăn xin năm đó hay là Ninh Vương bây giờ. Từ khuôn mặt của hắn, từ miệng của hắn, lúc nào có thể nhìn ra, nghe ra mấy phần quan tâm chân thành?
Cho dù ngay lúc này hắn nói hắn muốn nàng, quan tâm nàng, yêu nàng, muốn cưới nàng, nàng cũng không tin.
Yêu, không phải là như vậy. Hai người tùy theo số mệnh, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, nếu như vượt qua vận mệnh, càng không thể bá đạo cưỡng chiếm uy hiếp lẫn nhau như vậy.
Nhưng nàng có lúc cũng lo sợ nghi hoặc. Ba năm trước đây không phải là hắn bá đạo cưỡng chiếm như thế ư? Chẳng qua một phần sự thật kia, là ở thời khắc cuối cùng mới hiện ra mà thôi.
Mà nàng, ba năm nay đối với hắn nhớ mãi không quên, đến tột cùng là do lúc nàng gặp nạn hắn ra tay giúp đỡ, hỗ trợ nàng trên Thái Nhạc Sơn, trong gió tuyết giúp nhau sưởi ấm, hay là một câu nói không đầu đuôi lại làm nàng rung động?
Cửa hàng mới của Khánh Dục phường sắp được khai trương, Bạch Giai Thanh xuất hiện khiến cho chưởng quỹ rất vui mừng.
“Chủ tử, ngài đã đến?”
Hiển nhiên mấy ngày nay chuyện nàng bị giam cầm ở trong Vương phủ khiến cho gia nô lo lắng không thôi.
Nàng gật đầu một cái, “Ra ngoài đi dạo một chút.” Ai biết lát nữa Triệu Huyền Thần hồi phủ không thấy nàng lại bắt nàng mang về? Nàng dường như có thể thấy trước được một chút cảnh tượng đó.
Nàng chú ý tới ở cửa có một chiếc xe ngựa dừng ở đó, xe ngựa trang trí hoa lệ, vừa nhìn đã biết người tới có gia thế phi phàm. Khánh Dục phường còn chưa khai trương, sao lại có khách lớn tới thăm?
“Công Chúa Điện hạ tới.” Chưởng quỹ cười nói.
Người của Bạch gia cũng biết chuyện Bạch Giai Thanh bị buộc làm Phò mã, mặc dù người người phụng mệnh không dám nói ra nhưng nhắc tới chuyện công chúa và chủ tử, ban đầu bọn họ sợ chết khiếp sau đó khi hết khiếp sợ lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bạch Giai Thanh nhăn lông mày, “Nàng đến làm cái gì?”
“Đang cùng Mạnh Hào nói chuyện, không biết nói những gì. . . . . .”
Nàng cau mày, đáy lòng mơ hồ có cảm giác không tốt, liền đi thẳng vào.
Phương Hán đang đứng trước cửa, thay vì nói là đang đợi công chúa ra ngoài, càng giống như đang canh giữ trông chừng, bởi vì hắn vừa nhìn thấy Bạch Giai Thanh, liền kinh ngạc kêu to lên.
“Phò mã! Tại sao ngài lại ở chỗ này? Ngài từ Vương Phủ đi ra? Ngài, vết thương của ngài đã khỏi chưa?”
Bạch Giai Thanh nhìn hắn thì thầm ào ào chạy tới muốn đỡ mình, trước đó nàng nghiêng mình tránh né, không vui nói: “Hô cái gì? Còn sợ công chúa không nghe được sao?”
Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra, Mạnh Hào tay chân luống cuống, thần sắc hốt hoảng đứng ở nơi đó, “Chủ tử, tại sao ngài. . . . . .”
“Tại sao ta đột nhiên tới, phải không?” Bạch Giai Thanh hừ một tiếng.”Lúc nào thì ngươi cùng công chúa trở thành bạn khuê phòng vậy? Trốn người khác thì thầm cái gì?”
“Chàng không nên trách hắn.” Tâm Lam công chúa lò dò đi tới cửa, áy náy, “Hắn là thuộc hạ trung thành nhất của chàng, hai chúng ta đang thảo luận làm như thế nào để cứu chàng.”
“Hai người các ngươi?” Bạch Giai Thanh suy nghĩ giải thích của nàng ta, càng cảm thấy không ổn. Bộ dạng hai người giống như đây không phải là lần đầu tiên mật đàm?
Nàng đột nhiên rõ ràng, đẩy Mạnh Hào ra, đi vào trong phòng chỉ thấy trên bàn bày một xấp ngân phiếu.
Nàng giận tím mặt, xoay người quát Mạnh Hào: “Mạnh Hào! Ngươi thật to gan, lại dám tự tiện sử dụng bạc của ta!”
Mạnh Hào lập tức ngã quỵ, cúi đầu nói: “Xin chủ tử bớt giận, thuộc hạ biết mình sai lầm, muốn thuộc hạ lập tức chết cũng được, nhưng. . . . . . Công chúa cũng không có ác ý, mà tình hình trước mắt, Ninh Vương đem chủ tử đùa bỡn trong lòng bàn tay, là người khó đối phó nhất, thuộc hạ tuyệt đối không thể nhìn chủ tử bị hắn đùa giỡn như vậy!”
“Ngươi. . . . . . Khá khen cho một lòng dạ son sắt.” Bạch Giai Thanh khẽ run, từng trận cười lạnh.”Ai cho ngươi gan hùm mật báo như vậy khiến cho ngươi thay ta quyết định cuộc sống của ta? Người bên cạnh ta cho dù là yêu là ma, ta tự có phán đoán, ngay cả cha nương ta cũng không quản ta, vì cớ gì ngươi lại xen vào?”
“Mạnh Hào, ngươi lui xuống đi, ta có lời muốn nói với Phò mã.” Tâm Lam công chúa nhẹ nhàng nói một câu, mặc nhiên im lặng che đỡ cho Mạnh Hào.
Vừa đóng cửa, Tâm Lam công chúa áy náy nói: “Phò mã, không nên trách hắn, là ta khuyên hắn giúp ta. Ta biết làm như vậy đối với chàng là bất kính, nhúng tay vào chuyện của chàng, thậm chí chàng có thể mắng ta. . . . . . không biết liêm sỉ, không chừa thủ đoạn nào, nhưng. . . . . . Phò mã biết ta rất khó xử, mà ta cũng biết Phò mã khó xử.”
Nàng ta níu lấy váy, gò má có hơi hồng, “Ta nghe thuộc hạ của chàng nói, chàng vốn không muốn làm Phò mã, bởi vì không muốn làm khó ta nên mới lưu lại. Phò mã, ta nợ chàng một mạng, hi vọng kiếp này có thể báo đáp. . . . . .”
Bạch Giai Thanh đã giận đến cứng họng, không dám nghe tiếp, lập tức ngắt lời nói: “Công chúa không cần áy náy, ta lưu lại đương nhiên là vì giữ tính mạng của công chúa, cũng bởi vì ta là một thương nhân, mục tiêu lớn nhất của thương nhân chính là kiếm nhiều bạc, ở trong Thiên Tước quốc có vô số cơ hội làm ăn, nếu ta đã tới thì không thể bỏ qua.”
“Công Chúa Điện hạ, bất kể thuộc hạ ngu xuẩn của ta giao bao nhiêu bạc giúp người thực hiện lý tưởng vĩ đại của người đi nữa, ta hi vọng từ nay về sau, loại chuyện như vậy không xảy ra lần nữa.”
“Chuyện giữa phu thê, Phò mã thật sự muốn cùng ta so đo nhiều như vậy sao?” Tâm Lam công chúa nức nở.”Ta tưởng rằng ta nói nhiều như vậy, dù chàng là người tâm địa sắt đá cũng sẽ động tâm, chẳng lẽ. . . . . . ở cùng hoàng thúc của ta lâu ngày như vậy, tính tình Phò mã cũng giống như thế sao?”
“Vì cớ gì công chúa lại nói ra những lời ấy?” Bạch Giai Thanh nghe ra được ý tứ của nàng, dường như đang ám chỉ mình cùng Triệu Huyền Thần có bí mật gì đó không thể cho ai biết.
Tâm Lam công chúa trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Phò mã, Ninh Vương người này, mới đầu ta đã nói qua với chàng, mặc dù từ nhỏ ta chưa từng gặp hắn, cũng biết hắn là người rất có phong thái. Người người trong triều mặc dù có một phần là sợ hắn, lại có một phần cũng rất tôn sùng hắn, ta không biết là tại sao, nhưng không phải không thừa nhận, đây là bản lĩnh cũng như thủ đoạn của hắn.”
“Nhưng mà đáng sợ nhất chính là hắn dùng những lời ngon tiếng ngọt ngụy trang cho mình khiến cho chàng không phân biệt rõ thật giả. Phò mã, ta không muốn chàng bị hắn lừa.”
“Ta bị hắn lừa gạt cái gì? Xin công chúa nói rõ.”
Tâm Lam công chúa đắn đo lâu hơn, cắn răng một cái, “Phò mã, lần này chàng bị thương, hắn dẫn chàng đến Vương Phủ trị thương, ta không biết là vì sao, vị hoàng thúc này. . . . . . Là một người tiêu sái phong lưu, cũng không thiếu người bên gối, ta biết tình nhân của hắn có bao nhiêu nữ nhân, chẳng qua là gần đây lại có một tin đồn làm cho ta không thể không để ý, bởi vì người người đều nói hoàng thúc vì chàng. . . . . . mà có đoạn tay áo chi phích**, chàng. . . . . . sẽ không có loại tâm tư trái với luân thường đạo lý đối với hắn chứ?”
**gay, đồng tính.
Bạch Giai Thanh trợn trừng mắt, không biết là cười, là giận hay là bi thương.
Loại chuyện như vậy nên nói cho Tâm Lam công chúa như thế nào? Xem ra thân phận nữ nhân ngày nào còn chưa phơi bày thì ngày đó càng làm cho người ta hiểu lầm.
Nhưng nếu nàng thành thật nói ra thì thiên hạ thực sự sẽ thái bình sao? Bỏ qua một bên chuyện nàng bị Triệu Huyền Thần lấy tính mạng Tâm Lam công chúa uy hiếp không đề cập tới, một khi thân phận của nàng bại lộ, đối với nàng mà nói, tổn thất là gì? Chính là tự do, bởi vì Triệu Huyền Thần tuyệt đối sẽ thừa dịp mà hoàn toàn chiếm đoạt nàng, không để cho nàng có lý do khác cự tuyệt.
“Đoạn tay áo chi phích. . . . . . Cái từ này, thật đúng là dùng thật hay.”
Thanh âm thanh thanh đạm đạm dường như từ chỗ rất xa bay tới, rồi lại gần ở bên tai khiến cho Bạch Giai Thanh cùng Tâm Lam công chúa trong phòng đồng thời ngây người như phỗng.
Danh sách chương