Lục Phần Bán đường,

Gió nhẹ lướt qua song cửa, lay động vạt váy xanh nhạt như nước của Lôi Thuần,

Cũng thổi qua ánh mắt khinh sầu bạc oán của nàng,

“Mấy ngày nay, trong kinh thành gió mưa thật lớn.”

Nàng tiện tay nhặt lên một đoá tường vi bên song, nói với người bên cạnh như vậy.

“Ngươi xem, ngay cả hoa cũng úa tàn rồi.”

Đoá hoa chưa nở rộ, đã bị gió thổi rơi,

Giống như hồng nhan tuyệt sắc tuổi hoa điêu tàn,

Lưu lại cho nhân gian vô hạn kinh diễm và tiếc nuối.



Địch Phi Kinh giương mắt,

Đó là một đôi mắt đa tình mà diễm lệ,

Đồng tử sáng sủa, lông mi dài mà hơi cong,

Sắc bén, xinh đẹp, ưa nhìn,

Bất cứ lúc nào, đều khiến người ta động tâm.

Cử chỉ của hắn càng ôn văn ưu nhã, tiêu sái tự nhiên,

Khiến người cảm thấy thoải mái.

“Đã nhiều ngày, có rất nhiều cao thủ kinh thành bỗng nhiên mai danh ẩn tích.”

“Những người này, đa phần là thuộc hạ của Kim Phong Tế Vũ lâu.”

Mặc dù hắn đàm luận chuyện sống chết của phe đối địch.

Nhưng khi nói,

Cảm tình trong mắt hắn lại vô cùng phong phú,

Rất u buồn.

Lôi Thuần đang nhìn Địch Phi Kinh.

Một người văn nhược tuấn tú như nữ tử, ngay cả xương cổ cũng bị chặt gãy,

Lại khiến mọi người đều cảm thấy sâu xa khó lường.

Màn đêm buông xuống,

Quần hùng lực chiến Quan Thất.

Địch Phi Kinh cũng phải ở trước mặt các cao thủ xuất ra tuyệt chiêu của hắn.

Hắn vừa ra tay,

Chính là tuyệt chiêu xưa nay hiếm thấy “Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ Pháp.”

Hắn vừa ngẩng đầu,

Liền có thể dùng thị lực phóng ra nội kình.

Nhưng mà,

Điều càng khiến người ta cảm thấy kinh khủng là, cho dù đối đầu với Quan Thất, Địch Phi Kinh dường như vẫn còn chưa tung hết sức.

– không bay thì thôi, đã bay sẽ bay thật cao.

– không kêu thì thôi, kêu một tiếng kinh hãi thế nhân.

Hắn, tuyệt đối là một người như vậy.

Mà cô độc và tịch mịch của hắn,

Cũng chỉ có nàng mới biết được.

Có lẽ nên nói,

Cô độc và tịch mịch của hai người bọn họ,

Chỉ có tương hỗ với nhau mới có thể nhận ra.

Mỗi lần nghĩ đến đây,

Lôi Thuần đều mơ hồ cảm thấy một chút ấm áp hoà cùng ngọt ngào.

Nàng khẽ mở đôi môi đỏ thắm, cười nói: “Đâu chỉ có người của Kim Phong Tế Vũ lâu… ngay cả Vô Tình công tử của Thần Hầu phủ cũng mất tích, sự kiện này, thật khiến cho người ta trở tay không kịp.”

***

Phong Nguyệt sơn trang,

Thuỷ Thanh Hàn cẩn thận chẩn mạch cho Vô Tình,

Lại kiểm tra sắc mặt của y,

Một lát mới nói: “Vô Tình công tử đã không còn lo ngại.”

Phương Ứng Khán thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn nói: “Ngươi có cẩn thận khám kỹ không? Thân thể y luôn luôn suy yếu, chịu không được thương tích.”

Thuỷ Thanh Hàn thấy thái độ của hắn khác thường, dĩ nhiên lại lo lắng cho Vô Tình như vậy,

Trong lòng không khỏi đau xót.

“‘Sơn Tự Kinh’ của Hầu gia có thể áp đảo trời đất tạo hoá, trị liệu thương tích do Hắc Quang Đại Pháp gây ra tự nhiên không phải nói suông.”



Hai người cùng đi ra khỏi phòng,

Thuỷ Thanh Hàn giao phương thuốc cho nha hoàn tuỳ thân đang chờ ở trong đình, lại căn dặn vài câu về cách sắc thuốc cũng như liều lượng,

Liền đi theo Phương Ứng Khán vào một viện khoá kín khác của sơn trang.

“Việc này nếu nhiều người biết, liền tăng thêm nguy hiểm. Nếu không cần thiết, ắt hẳn hầu gia cũng không gọi Thanh Hàn đến đây.”

Ánh mắt Phương Ứng Khán khẽ chuyển động, lộ ra một chút xấu hổ,

Nhưng thoáng qua liền biến mất.

Hắn cười nói: “Thanh Hàn còn đang trách ta ngày ấy ngăn cản ngươi đi cứu người kia?”

Thuỷ Thanh Hàn ngưng mắt nhìn tuấn dung phong thần như ngọc lại mang theo chút mỏi mệt của hắn,

“Hầu gia biết rõ Thanh Hàn thụ đại ân của công tử, lý do vào kinh hơn phân nửa là vì việc này…”

Nàng nức nở nói: “Công tử trách ta làm việc bất lợi chỉ là việc nhỏ, nhưng mà… nhưng mà…”

Phương Ứng Khán ôn nhu nói: “Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng công tử nhà ngươi thực sự phải lòng tên họ Bạch kia sao?”

Thuỷ Thanh Hàn ngẩn ra,

Đã thấy trong ánh mắt Phương Ứng Khán mang theo vẻ đùa cợt,

Giọng nói lại nhuốm một chút phiền muộn,

“Hắn chẳng qua chỉ là quá tịch mịch mà thôi.”

Không đợi Thuỷ Thanh Hàn đáp lời,

Hắn lại hỏi: “Ngươi có mang ‘Nhạn Quá Tiêu Tương’ đến đây không?”

Thuỷ Thanh Hàn hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ hầu gia muốn…”

Phương Ứng Khán thản nhiên nói: “Ta chẳng qua chỉ muốn thử xem ‘Nhạn Quá Tiêu Tương’ có đúng như lời đồn, có thể làm người ta quên mất quá khứ trước kia hay không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện