Sáng sớm,

Vô Tình rửa mặt chải đầu xong, ngồi trước bàn đọc sách,

Chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng thì thầm to nhỏ.

Lắng tai nghe, là Hà Phạm và Bạch Khả Nhi,

“Lúc công tử rửa mặt, ngươi nhìn chằm chằm cái gì vậy?”

“Cũng không có gì… Ta chỉ nghĩ trời lạnh như vậy, sao lại có muỗi…”

“Muỗi? Ngươi ấm đầu sao? Mùa xuân bắt đầu chưa được một tháng làm sao có muỗi?”

“Ta cũng nghĩ vậy… Thế nhưng vừa nãy ta rõ ràng thấy trên cổ công tử có mấy cái dấu đỏ… Chẳng lẽ không phải muỗi?”

“…”

Hai người chỉ lo nói,

Không biết ở trong phòng Vô Tình âm thầm nghiến răng nghiến lợi, rủa thầm người nào đó mấy nghìn lần.

Phảng phất như,

Lại nghe được hắn nói câu kia “Nhai Dư, ta thích ngươi.”

Vô Tình biết lời này thật ra cũng chưa nói hết.

***

Lôi Mị một tay chống má, nghiêng người nhìn Phương Ứng Khán:

“Tối hôm qua không ngủ ngon? Lại đến chỗ Lý Sư Sư?”

Phương Ứng Khán ngửa mặt nằm, không đáp.

Một lát,

Ngoảnh lại nói với nàng:

“Ngày mai theo ta ra kinh một chuyến.”

Lôi Mị hiểu ý:

“Đi gặp lão bằng hữu?”

Phương Ứng Khán mỉm cười, một tay ôm lấy vòng eo thon thả của Lôi Mị.

“Vẫn là A Văn ngươi thông minh.”

Lôi Mị nằm trong lòng hắn, sóng mắt lưu chuyển,

“Ngươi không sợ Mễ công công nhân cơ hội đoạt quyền?”

“Biết rõ còn hỏi.”

“…”

“Điều duy nhất ta lo lắng… chỉ có…”

“Cái gì?”

“Không có gì.”

***

Hành trình đi Đông Nam của Phương Ứng Khán, ngoại trừ truy đuổi Vương Tiểu Thạch, còn có mục đích nào khác, người ngoài không biết được.

Chỉ biết hắn sẽ không vội vã hồi kinh.

Mà Lôi Mị theo hắn rời kinh, sau khi đánh nhau với đám người Vương Tiểu Thạch một trận, liền lập tức rời đi.

***

Địch Thiên Trùng dùng thìa bạc múc tổ yến trong chén ngọc.

Chén như dương chi,

Tay so với chén càng trắng.

“Ngươi cư nhiên thực sự tới.”

“Thiên Trùng huynh cho rằng tiểu đệ không dám tới?”

Địch Thiên Trùng lười biếng liếc hắn một cái. “Thiên hạ này có chuyện ngươi không dám làm sao?”

Thìa bạc một lần nữa rơi vào trong chén.

Địch Thiên Trùng đột nhiên xuất thủ.

Nói là xuất thủ,

Kỳ thực chỉ là cách không phất một cái.

Tuy là nhẹ nhàng phất một cái,

Nhưng bên trong lại mang theo sát chiêu sắc bén vô cùng.

Tuy là sát chiêu sắc bén,

Nhưng lại khí độ đoan trang,

Giống như thần tiên.



Kể từ trận Đoạn Hồn cốc nọ,

Rất ít người nhìn thấy Địch Thiên Trùng tự mình xuất thủ.

Đồn rằng võ công của hắn đã sớm đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hoá.

Nhưng ngày hôm nay hắn lại ra tay,

Mục tiêu là Phương Ứng Khán.

Phương Ứng Khán lại không hề tránh né chống cự.

Hắn đang suy nghĩ cái gì? …

Tay của Địch Thiên Trùng dừng lại cách mặt Phương Ứng Khán nửa tấc.

“Vì sao không tránh?”

“Tránh ngươi làm gì?”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không thực sự giết ngươi? Hay là… Ngươi cho rằng với sức của ta không giết được ngươi?”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

“Thu hồi bộ dáng vô lại đó của ngươi lại, ta không phải Thành Nhai Dư. Đường đường là Thần Thông hầu ngự phong, cũng không sợ mất mặt hay sao.”

“… Kỳ thực, Ứng Khán chỉ không hiểu vì sao Thiên Trùng huynh lại muốn giết ta?… Chẳng lẽ là… Vì cái chết của Bạch Sầu Phi?”

Địch Thiên Trùng đã thu tay lại.

Hắn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú như trăng đêm thu, như hoa xuân sớm của Phương Ứng Khán.

– nếu lúc đó Địch Thiên Trùng vẫn ở lại Biện Lương,

– biết đâu Bạch Sầu Phi sẽ không phải chết,

– cục diện hẳn là khác biệt rất lớn.

Lúc đầu, Địch Thiên Trùng để Thuỷ Thanh Hàn lưu lại kinh thành, chính là vì thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ Bạch Sầu Phi.

Không ngờ, trước trận đánh Phong Vũ lâu, Phương Ứng Khán đã sớm một bước khống chế Thuỷ Thanh Hàn.

Lại dùng Lôi Mị một kích giết Bạch Sầu Phi.

“Vô luận như thế nào, cái chết của hắn, ngươi không thoát được can hệ.”

“Người chết đã chết… Thiên Trùng huynh chớ quá đa tình.”

Phương Ứng Khán ngẩng đầu, trên gương mặt tú mỹ lộ ra vẻ giảo hoạt,

“Ứng Khán vốn tưởng rằng… Người Thiên Trùng huynh muốn giết nhất lúc này… Hẳn là Tôn Thanh Hà.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện