Thần Hầu phủ,
Tiểu lâu,
Vẻ mặt Thích Thiếu Thương hết sức nghiêm túc.
Thân là lãnh tụ của võ lâm bạch đạo, thủ lĩnh của đàn long giang hồ, hiếm có sự việc gì có thể khiến hắn căng thẳng như thế.
Đối với bản thân hắn mà nói,
Cho dù là trong trận “Nghịch Thuỷ Hàn” năm xưa, cũng rất ít thời gian hắn tỏ ra căng thẳng.
Hiện tại trên đời này, người có thể khiến hắn căng thẳng vốn đã rất ít lại càng thêm ít.
Không có mấy người,
Vô Tình tuyệt đối là một người trong đó.
Mặt khác,
– Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Quyển, là người có thể khiến Thích Thiếu Thương xông vào dầu sôi lửa bỏng, tuyệt không hối hận.
– Thiếu phu nhân Tức Hồng Lệ của Hách Liên phủ, cũng là nỗi hổ thẹn và nuối tiếc suốt đời của Thích Thiếu Thương.
Ngoài ra, còn có một người…
Trải qua một thảm kịch tàn khốc,
Tự cho là đã tôi luyện thành thép,
Nhưng mà nửa đêm vẫn giật mình tỉnh giấc chỉ vì ánh mắt đùa cợt của y trong mộng.
Hết thảy giống khoảnh khắc phù vân,
Chỉ là lúc đó tuổi trẻ khinh cuồng.
Thích Thiếu Thương đã không thể, cũng không muốn nhớ lại thêm nữa.
…
Vô Tình dùng một đôi mắt sáng đánh giá sắc mặt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương lấy lại bình tĩnh mới nói: “Ngươi xác định phải làm như vậy?”
“Sái Kinh gây hoạ cho quốc gia đã lâu, nhất định phải nhân cơ hội này diệt trừ… Vô luận hiểm ác đáng sợ như thế nào, Vô Tình đều muốn thử một lần.”
Y lạnh lùng nói tiếp: “Ta đã nói nhiều như vậy, Thích huynh vẫn còn do dự?”
“Việc này nếu bị Thần hầu biết được… Thiếu Thương e rằng tiên sinh sẽ trách tội.”
“Huống chi, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết hiện nay cũng không ở kinh thành, nếu Thành huynh vì vậy mà có gì sơ suất, Thích mỗ chết vạn lần cũng không chuộc được tội.”
Vừa nghĩ đến Gia Cát Thần hầu, Thích Thiếu Thương liền cảm thấy giống như ngồi trên thảm chông,
– nghe nói oán niệm của Thần hầu rất là khủng khiếp!
“Thế thúc đã đi xuống miền nam từ hôm trước, trong vòng nửa tháng sẽ không trở về.”
Thích Thiếu Thương hầu như nhảy dựng lên,
“Cái…Cái gì… Thần hầu cuối cùng cũng rời kinh…”
Vô Tình lộ ra vẻ mặt “Chứ ngươi nghĩ tại sao ta lại đợi đến lúc này mới ra tay.”
“Huống hồ, Thiết Thủ đang ở Sơn Đông, Truy Mệnh đi Lạc Dương, Lãnh Huyết đang trên đường quay về kinh, nếu thế thúc thực sự biết việc này, có trách phạt… Bọn họ không biết gì hết sẽ không bị liên luỵ.”
Thích Thiếu Thương oán thầm: ngươi biết rõ Thần hầu sẽ trách tội, còn muốn làm như vậy? Những lời này, bảo hắn nói ra miệng khẳng định là hắn không dám.
Tính tình của Vô Tình hắn cũng không phải không biết,
Thường ngày lạnh như băng sương, cứ như một người được tạc ra từ tuyết,
Thế nhưng một khi chọc giận y, hậu quả thực sự chịu không nổi.
Tuy rằng Thích Thiếu Thương vẫn nghĩ Vô Tình khi tức giận cũng rất là xinh đẹp,
Nhưng hắn vẫn không có can đảm chọc giận y.
Một người bề ngoài yếu ớt nhu nhược, bên trong lại cố chấp quật cường như vậy,
Luôn luôn khiến cho người ta hết sức thương tiếc,
Khiến mọi người không nỡ để y bị bất luận uỷ khuất gì.
…
Thích Thiếu Thương trầm ngâm nói: “Việc này thật sự quá mức nguy hiểm, không bằng để ta và các huynh đệ trong lâu đi, ngươi hành động bất tiện…”
Vô Tình lạnh lùng cắt đứt: “Thì ra Thích lâu chủ coi thường ta tàn phế, nếu là như vậy, thứ lỗi Vô Tình đã đường đột.”
Sắc mặt y trầm xuống,
“Khả Nhi, tiễn khách!”
Không đợi Bạch Khả Nhi lên lầu,
Thích Thiếu Thương cuống quít nói: “Thành huynh biết rõ ta không phải ý này….”
Hắn một khi bối rối, lời nói cũng trở nên lắp bắp,
“Tất cả theo lời ngươi, đúng như kế hoạch của ngươi, ba ngày sau, Thích mỗ và Thành huynh cùng đến Thục Sơn.”
Không ngờ, hắn còn chưa nói xong,
Vô Tình đã ‘phù’ một tiếng, bật cười,
Khiến cho Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lại thấy Vô Tình nghiêm mặt nói: “Nhai Dư biết Thích huynh nhất định sẽ nhận lời.”
Nói xong, y còn nháy đôi mắt đen trắng phân minh trong như nước.
Thích Thiếu Thương nhất thời trố mắt nghẹn lời.
– thì ra mình lại trúng kế.
Tiểu lâu,
Vẻ mặt Thích Thiếu Thương hết sức nghiêm túc.
Thân là lãnh tụ của võ lâm bạch đạo, thủ lĩnh của đàn long giang hồ, hiếm có sự việc gì có thể khiến hắn căng thẳng như thế.
Đối với bản thân hắn mà nói,
Cho dù là trong trận “Nghịch Thuỷ Hàn” năm xưa, cũng rất ít thời gian hắn tỏ ra căng thẳng.
Hiện tại trên đời này, người có thể khiến hắn căng thẳng vốn đã rất ít lại càng thêm ít.
Không có mấy người,
Vô Tình tuyệt đối là một người trong đó.
Mặt khác,
– Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Quyển, là người có thể khiến Thích Thiếu Thương xông vào dầu sôi lửa bỏng, tuyệt không hối hận.
– Thiếu phu nhân Tức Hồng Lệ của Hách Liên phủ, cũng là nỗi hổ thẹn và nuối tiếc suốt đời của Thích Thiếu Thương.
Ngoài ra, còn có một người…
Trải qua một thảm kịch tàn khốc,
Tự cho là đã tôi luyện thành thép,
Nhưng mà nửa đêm vẫn giật mình tỉnh giấc chỉ vì ánh mắt đùa cợt của y trong mộng.
Hết thảy giống khoảnh khắc phù vân,
Chỉ là lúc đó tuổi trẻ khinh cuồng.
Thích Thiếu Thương đã không thể, cũng không muốn nhớ lại thêm nữa.
…
Vô Tình dùng một đôi mắt sáng đánh giá sắc mặt Thích Thiếu Thương.
Thích Thiếu Thương lấy lại bình tĩnh mới nói: “Ngươi xác định phải làm như vậy?”
“Sái Kinh gây hoạ cho quốc gia đã lâu, nhất định phải nhân cơ hội này diệt trừ… Vô luận hiểm ác đáng sợ như thế nào, Vô Tình đều muốn thử một lần.”
Y lạnh lùng nói tiếp: “Ta đã nói nhiều như vậy, Thích huynh vẫn còn do dự?”
“Việc này nếu bị Thần hầu biết được… Thiếu Thương e rằng tiên sinh sẽ trách tội.”
“Huống chi, Thiết Thủ, Truy Mệnh, Lãnh Huyết hiện nay cũng không ở kinh thành, nếu Thành huynh vì vậy mà có gì sơ suất, Thích mỗ chết vạn lần cũng không chuộc được tội.”
Vừa nghĩ đến Gia Cát Thần hầu, Thích Thiếu Thương liền cảm thấy giống như ngồi trên thảm chông,
– nghe nói oán niệm của Thần hầu rất là khủng khiếp!
“Thế thúc đã đi xuống miền nam từ hôm trước, trong vòng nửa tháng sẽ không trở về.”
Thích Thiếu Thương hầu như nhảy dựng lên,
“Cái…Cái gì… Thần hầu cuối cùng cũng rời kinh…”
Vô Tình lộ ra vẻ mặt “Chứ ngươi nghĩ tại sao ta lại đợi đến lúc này mới ra tay.”
“Huống hồ, Thiết Thủ đang ở Sơn Đông, Truy Mệnh đi Lạc Dương, Lãnh Huyết đang trên đường quay về kinh, nếu thế thúc thực sự biết việc này, có trách phạt… Bọn họ không biết gì hết sẽ không bị liên luỵ.”
Thích Thiếu Thương oán thầm: ngươi biết rõ Thần hầu sẽ trách tội, còn muốn làm như vậy? Những lời này, bảo hắn nói ra miệng khẳng định là hắn không dám.
Tính tình của Vô Tình hắn cũng không phải không biết,
Thường ngày lạnh như băng sương, cứ như một người được tạc ra từ tuyết,
Thế nhưng một khi chọc giận y, hậu quả thực sự chịu không nổi.
Tuy rằng Thích Thiếu Thương vẫn nghĩ Vô Tình khi tức giận cũng rất là xinh đẹp,
Nhưng hắn vẫn không có can đảm chọc giận y.
Một người bề ngoài yếu ớt nhu nhược, bên trong lại cố chấp quật cường như vậy,
Luôn luôn khiến cho người ta hết sức thương tiếc,
Khiến mọi người không nỡ để y bị bất luận uỷ khuất gì.
…
Thích Thiếu Thương trầm ngâm nói: “Việc này thật sự quá mức nguy hiểm, không bằng để ta và các huynh đệ trong lâu đi, ngươi hành động bất tiện…”
Vô Tình lạnh lùng cắt đứt: “Thì ra Thích lâu chủ coi thường ta tàn phế, nếu là như vậy, thứ lỗi Vô Tình đã đường đột.”
Sắc mặt y trầm xuống,
“Khả Nhi, tiễn khách!”
Không đợi Bạch Khả Nhi lên lầu,
Thích Thiếu Thương cuống quít nói: “Thành huynh biết rõ ta không phải ý này….”
Hắn một khi bối rối, lời nói cũng trở nên lắp bắp,
“Tất cả theo lời ngươi, đúng như kế hoạch của ngươi, ba ngày sau, Thích mỗ và Thành huynh cùng đến Thục Sơn.”
Không ngờ, hắn còn chưa nói xong,
Vô Tình đã ‘phù’ một tiếng, bật cười,
Khiến cho Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lại thấy Vô Tình nghiêm mặt nói: “Nhai Dư biết Thích huynh nhất định sẽ nhận lời.”
Nói xong, y còn nháy đôi mắt đen trắng phân minh trong như nước.
Thích Thiếu Thương nhất thời trố mắt nghẹn lời.
– thì ra mình lại trúng kế.
Danh sách chương